Bất Diệt Thần Vương

Chương 451: Lần đầu thất bại của điền chân (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Khả rời khỏi Long Tiên Tấn! Tuy đi phi thường bí ẩn nhưng vẫn bị người tìm thấy tung tích!

Điền Chân trừng mắt nhìn thuộc hạ:

- Các ngươi không phát hiện!

- Dạ, Vương Khả đi phi thường bí ẩn. hắn thiết trí một kì trận ẩn nấp tại văn phòng, chúng thuộc hạ còn tưởng rằng hắn ở tòa cao ốc Thần Vương, nào ngờ đã đi được nửa ngày, chúng ta mới phát hiện không ổn!

Sắc mặt một thuộc hạ khó coi nói.

- Chúng ta nếu không phải theo dõi Trương Chính Đạo, sợ rằng đã hoàn toàn mất dấu!

Lại một thuộc hạ nói.

- Ở phương hướng đó sao?

Điền Chân chỉ ra xa.

- Dạ, nhưng mà bọn họ dịch dung ngay từ đầu, nếu không phải chúng ta biết hình dáng Trương Chính Đạo dịch dung, thật đúng là không thể phát hiện!

Thuộc hạ kia nói.

Điền Chân trầm ngâm:

- Rút tiên hạc trên không trung về, các ngươi đừng xen vào, ta tự mình đuổi theo!

- Dạ!

Thuộc hạ kia đáp lời.

Tiên hạc tập trung ở phương xa, Điền Chân muốn bắt Vương Khả ép hỏi tin tức, tự nhiên trước thả Vương Khả, sau đó chậm rãi tra tấn ép hỏi tin tức của Thiểm Điện Thần Tiên. Việc này tự mình làm là được.

Mạc Tam Sơn bị chịu nhiều vố đau trong tay Vương Khả, Điền Chân làm sao không cẩn thận? Phi thường cẩn thận tiếp cận mục tiêu Tiên Hạc phát hiện.

Rất nhanh thấy Vương Khả và Long Ngọc trên đỉnh núi xa xa.

Trong nháy mắt nhìn thấy hai người, Điền Chân hít khí lạnh.

- Lần này thật không thể trách đám thuộc hạ kia của ta, Trương Chính Đạo là một tên béo ú lại dịch dung thành mỹ nữ tuyệt thế kia! Làm sao tra xét ra được?

Điền Chân kinh hãi nói.

Trương Chính Đạo chờ ở sơn cốc lại khiến Điền Chân hiểu lầm Long Ngọc là Trương Chính Đạo, trong lúc nhất thời kinh hãi, mẹ nó, hiện tại, Trương Chính Đạo dịch dung khoa trương như thế?

Điền Chân cũng không đến gần, mà tìm một cây đại thụ ẩn giấu, đứng xa xa nhìn Vương Khả và Long Ngọc trò chuyện vui vẻ trên đỉnh núi.

- Hai người? Hai người thì hai người! Hừ, Vương Khả, Mạc Tam Sơn nói ngươi tà môn, ta thật không tin, xem ngươi trúng Truy Hồn Thực Cốt Châm còn có thể tà môn ra sao!

Điền Chân lạnh lùng nói.

Nói xong, lật bàn tay lấy ra ngân chân như chiếc đũa, nhìn chằm chằm Vương Khả và Long Ngọc trên đỉnh núi xa xa, ngón tay phóng mạnh.

“Vù!

Hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm giống như tia chớp, nháy mắt đến bên cạnh Vương Khả và Long Ngọc, giống như trong nháy mắt sẽ tiến vào trong cơ thể hai người.

Hai mắt Điền Chân sáng lên, đang muốn lộ diện, lại nhìn thấy Long Ngọc từ xa không quay đầu, đưa lưng về phía mình, tay áo lục trắng quấn một vòng, che lấp hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm. Trong tay áo lụa trắng, ngón trỏ nhỏ dài búng ra.

“Vù!

Hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm như biết đi, bỗng nhiên quay đầu, hơn nữa tốc độ còn gấp đôi.

“Bang!

Điền Chân bỗng nhiên bị hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm đâm lên cây đại thụ.

Hai cây ngân châm, một cây cắm lên cổ họng Điền Chân, một cây cắm lên ngực Điền Chân.

Điền Chân trừng mắt, không thể lý giải cảnh tượng vừa rồi.

- Vì sao, vì sao lại như vậy?

Cả người Điền Chân run rẩy.

Gian nan rút cả người ra khỏi cây đại thụ, sắc mặt Điền Chân tím ngắt.

- Truy Hồn Thực Cốt Châm? Ta cần giải dược, giải dược, khụ, giải dược!

Điền Chân hoảng sợ quay đầu chạy trốn.

Giờ khắc này, Điền Chân không dám rút hai cây ngân châm trong cơ thể, vẻ mặt tuyệt vọng tìm đường trốn.

- Hả? Ai?

Lúc này một tiếng gào to cách sơn cốc không xa.

Điền Chân ra sức chạy trốn, quay đầu nhìn, nhìn thấy tên mập Trương Chính Đạo còn đang ngồi đó.

Điền Chân biến sắc, gặp quỳ rồi, mỹ nữ kia không phải Trương Chính Đạo? Ta hiểu lầm rồi? Vì sao lại như vậy?

Điền Chân kinh hãi chạy nahnh hơn! Trương Chính Đạo vội đuổi theo, Điền Chân đã sớm chạy xa.

- Trương Chính Đạo, có chuyện gì? Ngươi gọi cái gì vậy?

Vương Khả ở xa ngạc nhiên nói.

- Vừa rồi có người, vừa chạy, vừa sùi bọt mép, ta tò mò kêu hắn một tiếng, hắn bỏ chạy mất ảnh!

Trương Chính Đạo nói.

Vẻ mặt Vương Khả tỏ vẻ không tin, hung hăng liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Long Ngọc, không cần để ý hắn, hắn có bệnh, vì hấp dẫn mỹ nữ chú ý, lời nói dối gì cũng có thể nói được!

Vương Khả an ủi Long Ngọc.

Trương Chính Đạo trong sơn cốc:

- Mẹ nó, ai nói dối, ta nói là sự thật!

- Sự thật cái rắm, ai không có việc gì tập chạy trong rừng núi? Còn vừa chạy vừa sùi bọt mép? Người đâu? Ta vì sao không thấy?

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Rõ ràng vừa rồi còn ở phía trước!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo buồn bực.

Mẹ nó, không có chứng cứ, ngươi bắt ta làm sao bây giờ?

Vương Khả cũng không để ý Trương Chính Đạo, trò chuyện với Long Ngọc.

Long Ngọc cũng mỉm cười, nhìn phương hướng Điền Chân mới rời đi, trong mắt hiện lên tia tức giận.

- Long Ngọc, nàng nói Ma Tôn để nàng đến lấy biên lai gửi tiền?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, Ma Tôn không phải cho chàng năm trăm vạn cân linh thạch sao? Chàng không đưa bằng chứng?

Long Ngọc cười nói.

- Đưa, làm sao không đưa? Ta còn nghĩ Ma Tôn không cần, này cho nàng!

Vương Khả lập tức lấy ra một phần biên lai gửi tiền đưa Long Ngọc.

Long Ngọc cười nói:

- Ma Tôn không cần, chàng chuẩn bị không đưa sao?

- Nói gì vậy, làm sao có thể? Tham ô tiền ai, ta cũng không dám tham ô tiền Ma Tôn!

Vương Khả cười nói.

Long Ngọc cẩn thân thu vào.

- Long Ngọc, độc Tiên Nhân Băng trong cơ thể nàng đã tốt rồi chứ?

Vương Khả lo lắng hỏi.

- Đã giải rồi! Không cần lo lắng!

Long Ngọc trầm mặt một chút, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Vương Khả cười nói.

- Lần này chàng ra ngoài có thể gặp nguy hiểm không?

Long Ngọc nhíu mày nói.

Vừa rồi còn có người muốn ám sát chàng!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)