Long Tiên Trấn, tiểu viện chỗ Mạc Tam Sơn!
Mạc Tam Sơn nằm trên ghế chữa thương, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Giờ phút này, bên cạnh còn có một nam tử, nếu Thiết Lưu Vân đến đây sẽ nhận ra người này, tên là Điền Chân! Trưởng lão Kim Ô Tông! Nửa năm trước mang theo một đám đệ tử chính đạo đi Ma Long Đảo, kết quả bị Sắc Dục Thiên đánh bại, trọng thương trở về.
Hơn nửa năm này, Điền Chân và Mạc Tam Sơn đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, thông qua kênh tình báo của mình, mắng mỏ lẫn nhau, khiến Thập Vạn Đại Sơn náo nhiệt một phen.
- Các ngươi đều lui xuống đi!
Điền Chân mở miệng nói.
Một đám đệ tử Kim Ô Tông từ phía sau đi lên.
- Đi xuống đi, Điền Chân trưởng lão tìm ta, có việc riêng muốn nói!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Dạ!
Bọn thuộc hạ của hai người đều rời khỏi đại sảnh, lúc này chỉ còn hai người Mạc Tam Sơn và Điền Chân.
Điền Chân cũng không khách khí, ngồi sang một bên, bưng trà nhấm nháp.
- Ha, Mạc Tam Sơn, ta nghe nói, ngươi bị Trần Thiên Nguyên trách phạt trước mặt mọi người!
Điền Chân cười trêu chọc.
Mạc Tam Sơn đen mặt:
- Liên quan gì đến ngươi!
- Hai ngày trước, ta đã ở Long Tiên Trấn!
Điền Chân thở sâu nói.
- Hả? Ngươi cũng ở đó? Vậy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi? Vương Khả căn bản không có công đức tru ma!
Hai mắt Mạc Tam Sơn sáng lên.
Điền Chân gật đầu:
- Ta cũng đã nhìn thấy!
- Tốt, tốt, ngươi cũng nhìn thấy thì tốt rồi! Người khác đều nghĩ Vương Khả cố ý che giấu thân phận với đệ tử Ma giáo, nhưng ngươi ta đều hiểu, hắn đang che giấu thân phận với đệ tử chính đạo, hắn chính là tà ma! Nhưng, không biết vì sao, tông chủ tông ta lại…!
Sắc mặt Mạc Tam Sơn khó coi nói.
- Trần Thiên Nguyên cảnh cáo ngươi cũng là cảnh cáo người khac! Không được gây phiền toái cho Vương Khả! Cho nên, ngươi không cần tỏ đáng thương trước mặt ta, trông cậy vào ta tố cáo Vương Khả? Ha ha, hồn thủy của Thiên Lang Tông ngươ, ta cũng không muốn tranh!
Điền Chân cười lạnh nói.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn hơi trầm xuống.
- Vậy ngươi đếm tìm ta làm gì? Trong khoảng thời gian này ngươi không ngừng hất nước bẩn vào ta! Ngươi có biết ta chật vật ra sao không?
Mạc Tam Sơn mặt lạnh nói.
- Ha ha, ngươi cũng đừng nói ta, ngươi không phải cũng hất nước bẩn ta sao? Ngươi chật vật? Ta không bị người quở trách sao? Cũng không trách ngươi, lúc ấy chúng ta đối phó với Sắc Dục Thiên, ngươi cố tình đi giết Thánh Tử gì đó, những người khác cũng bại trận hết rồi, ta nói là sự thật, rõ ràng ngươi có vấn đề, bọn họ nói ngươi là nội gian, cũng không nói gì sai!
Điền Chân cười lạnh nói.
- Thối lắm! Nội gian! Ngươi mới là nội gian!
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Mạc Tam Sơn, ngươi ngậm máu phun người là vô dụng!
Điền Chân cười lạnh.
- Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Lúc trước Tử Bất Phàm truyền tin tức cho ta, ngươi khẩn cấp dẫn người đi Ma Long Đảo, người khác không biết, ta còn không biết, ngươi thật để bụng Tử Bất Phàm kia!
Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.
Hai mắt Điền Chân nhíu lại:
- Mạc Tam Sơn, ngươi có biết kết cục nói xấu ta sẽ ra sao không?
- Đến đi, ngươi là trưởng lão phụ trách tình báo của Kim Ô Tông, ta là điện chủ phụ trách tình báo của Thiên Lang Tông. Ta có thể để ngươi đến tiểu viện của ta, ta sẽ không sợ ngươi giết người diệt khẩu! Ngươi tin hay không, chỉ cần ngươi động thủ, ta cam đoan, chuyện này ngày mai thiên hạ đều biết!
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Hừ, giết ngươi? Ta cũng không rảnh! Hiện tại bên người đầy người muốn gây phiền toái cho ngươi!
Âm thanh Điền Chân lạnh lùng.
- Hừ! Nói đi, lần này ngươi tìm ta làm gì? Không thể nào chỉ đến cười ta chứ?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
Điền Chân nhìn chằm chằm Mạc Tam Sơn một hồi, cuối cùng không vòng vo nữa:
- Ta đếm tìm ngươi lấy “Thiểm Điện Thần Tiên của Tử Bất Phàm!
Nghe thấy bốn chữ Thiểm Điện Thần Thiên, Mạc Tam Sơn theo bản năng nhíu mày, lửa giận dâng trào.
- Ngươi điên à! Vì sao nói Thiểm Điện Thần Tiên ở trong tay ta? Ta khi nào lấy Thiểm Điện Thần Tiên rồi?
Mạc Tam Sơn trừng mắt.
Điền Chân ngờ vực nhìn Mạc Tam Sơn.
- Tử Bất Phàm nàng bỗng nhiên tìm ta muốn Thiểm Điện Thần Thiên, ngươi cũng đến lấy? Ngươi vì lấy lòng Tử Bất Phàm sao? Mẹ nó, ta khi nào cầm đi Thiểm Điện Thần Tiên. Các ngươi vì sao cứ đến chỗ ta lấy?
Mạc Tam Sơn cáu giận nói.
Mình bị Tử Bất Phàm hiểu lầm, mới bị thương thê thảm như vậy. Còn chưa xong nữa? Còn đến nữa?
- Ngươi không lấy sao?
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Ta nếu lấy Thiểm Điện Thần Tiên, ta chết không tử tế!
Mạc Tam Sơn tức giận nói.
- Nhưng vì sao Tử Bất Phàm nói ngươi lấy?
Điền Chân trầm giọng nói.
- Ta làm sao biết? Nàng nói, là Vương Khả, Đồng An An nói với nàng. Mẹ nó, là Vương Khả vu oan ta! Tên khốn này, hắn vu oan ta bao nhiêu lần rồi?
Mạc Tam Sơn tức muốn nhảy dựng.
Thần tình Điền Chân ngờ vực.
- Ta hiện tại bị thương, không thuận tiện đối phó Vương Khả, ngươi tìm hắn đi, ta dám khẳng định, Thiểm Điện Thần Tiên khẳng định trong tay Vương Khả!
Mạc Tam Sơn căm hận nói.
Điền Chân trầm ngâm một lát.
- Ngươi còn hoài nghi ta sao? Ta lấy Thiểm Điện Thần Tiên làm gì? Công pháp không xứng, Thiểm Điện Thần Tiên kia đối với ta còn không bằng một thanh phi kiếm tốt, ta có tất yếu lấy không?
Mạc Tam Sơn trừng mắt tức giận nói.
Điền Chân trầm ngâm hồi lâu, mới thở sâu nói:
- Được rồi, ta tạm thời tin ngươi!
- Ngươi đi tìm Vương Khả đi? Thay ta thăm hỏi hắn!
Mạc Tam Sơn chờ mong nói.
- Thăm hỏi hắn? Dùng cái gì thăm hỏi? Nếu không, ngươi cho ta một chút pháp bảo?
Điền Chân cười nói.
- Hừ ngươi động thủ, còn để ta chuẩn bị binh khí cho ngươi? Ngươi đang muốn vu oan hãm hại ta sao?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Ngươi nói đi, cho hay không?
Điền Chân khinh thường nói.
Mạc Tam Sơn trừng mặt một lúc, có lẽ bởi vì đối với Vương Khả quá độc, cuối cùng nuốt xuống khẩu khí này, lấy ra một cây ngân châm dài bằng chiếc đũa.
- Truy Hồn Thực Cốt Châm? Ngươi điên rồi sao!
Hai mắt Điền Chân sáng lên.
- Truy Hồn Thực Cốt Châm? Một châm này đâm xuống, Vương Khả cả đời chỉ có thể ngồi trên giường! Đến lúc đó, ngươi muốn hỏi gì thì hói
Mạc Tam Sơn chờ mong nói.
- Ta biết ngay, pháp bảo âm độc trên người ngươi là nhiều nhất!
Điền Chân cười lạnh nói.