- Ngày mai, ngày mai ta chờ tông chủ quân pháp bất vị thân, ha ha ha!
Mạc Tam Sơn cười to nói.
- Điện chủ, hiện tại người có thương tích trên người, không nên quá đại hỉ đại bi, dễ bị rách miệng vết thương!
Thuộc hạ khuyên nhủ.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ, cả người run rẩy, hiển nhiên đã rách miệng vết thương.
Mạc Tam Sơn không biết, khi Chu Hồng Y, Niếp Thanh Thanh rời đi không lâu, văn phòng Vương Khả lần nữa có một thân ảnh bước vào.
- Sư tôn, người đến thật đúng lúc! Ta để thuộc hạ mang người đi thang máy phụ, để sư tôn tiến vào trước, mong sư tôn không phiền lòng!
Vương Khả lập tức cung kính nói.
Trần Thiên Nguyên được thuộc hạ Vương Khả lặng lẽ dẫn vào tòa cao ốc Thần Vương.
Trần Thiên Nguyên lắc đầu:
- Không sao! Nào có phải chuyện lớn gì!
- Mau, sư tôn, Định Quang Kính đâu, mau đưa công đức tru ma của ta cho ta!
Vương Khả lo lắng thúc giục Trần Thiên Nguyên.
Sắc mặt Trần Thiên Nguyên trở nên cổ quái, hai tháng trước, Vương Khả để Trương Chính Đạo gửi thư gấp cho mình, để mình hỗ trợ che giấu thân phận.
Mình đường đường là tông chủ Thiên Lang Tông lại trở thành chân chạy việc cho ngươi? Nghiệt đồ!
- Ngươi yên tâm, Định Quang Kính này ta đã giúp ngươi dung nhập vào Thiên Lôi Tru Ma Trận, sau đó chôn dưới Mộc Trụ Lâm. Vừa rồi ta mang đi, đã xem rõ ràng, toàn bộ công đức tru ma đều dẫn vào Định Quang Kính, không thiếu phần của ngươi!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Ta biết sư tôn sẽ không tham ô công đức của ta. Quan trọng là ta hiện tại rất thiếu công đức, mau lên, ta sắp thiêu cháy rồi, ta cần công đức!
Vương Khả vội vàng nói.
Vẻ mặt Trần Thiên Nguyên lộ vẻ kỳ quái, vung tay lên, lấy ra Định Quang Kính, lấy ra công đức tru ma bên trong, là một hình cầu màu vàng thật lớn.
- Sư tôn, phiền người giúp ta hộ pháp! Hàn khí trong cơ thể ta sắp không thể áp chế!
Vương Khả lập tức tiếp nhận công đức.
“Vù vù!
Công đức nhập thể, Vương Khả nhanh chóng khoanh chân ngồi.
Trong lúc nhất thời, công đức cuồn cuộn tiến vào đan điền, nhìn trọc chân khí đan điền tràn ngập công đức, bắt đầu đổi thành màu bình thường.
Màu đen, màu xám, ám vàng, vàng nhạt, vàng rực.
“Vù vù!
Khi trọc chân khí hoàn toàn biến thành màu vàng, khô nóng trong cơ thể biến mất.
Chân khí trong đan điền, chân nguyên, chợt tắt.
“Bang!
Cơ thể Vương Khả đột nhiên dâng lên dòng khí thật lớn, tràn ngập bốn phía.
- Kim Đan Cảnh?
Trần Thiên Nguyên bất ngờ.
Vung tay lên, Trần Thiên Nguyên ngăn cản động tĩnh bốn phía, không để ngoại giới phát hiện tình huống bên trong. Tuy Trần Thiên Nguyên còn hơi giận Vương Khả, nhưng cũng cực kỳ vừa lòng với đệ tử như Vương Khả. Dù sao, chỉ cần ba năm, Vương Khả đã đạt đến Kim Đan Cảnh, xem như kỳ tài tu luyện!
Về phần Vương Khả có phải là đệ tử chính đạo hay không, Trần Thiên Nguyên căn bản không cần hoài nghi. Không phải đệ tử chính đạo, làm sao có công đức tru ma? Chuyện này còn cần nghiệm chứng sao?
Nhưng là đệ tử chính đạo lại có thể trà trộn vào Ma giáo thuận lợi như vậy, cũng xem như là chuyện kỳ quái nhất Trần Thiên Nguyên từng nhìn thấy. Đám tà ma kia không phải mắt mù rồi sao? Còn có Ma Tôn kia cũng mù rồi sao? Vì sao bị Vương Khả che mắt như vậy?
Vương Khả nhìn chằm chằm đan điền, khi trọc chân khí hoàn toàn biến thành màu đen, tu vi tự nhiên đột phá, chân khí cuồn cuộn hoàn toàn biến thành chân nguyên, giống như dòng suối nhỏ màu vàng chảy dọc trong kinh mạch của cơ thể, hơn nữa không ngừng hội tụ lại trung tâm đan điền. Lốc xoáy chân khí ban đầu biến thành nội đan màu vàng lúc ảo lúc thật.
- Hư Đan ngưng tụ, Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất?
Vương Khả kinh ngạc, vui vẻ nói.
Vui vẻ không chỉ như thế, Vương Khả phát hiện, khi tu vi đột phá, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trong đan điền khẽ run lên, giống như bị mình dẫn động.
Đây là tin tức tốt thiên đại mà!
Nhưng Vương Khả cũng không lấy ra thử, dù sao, bên cạnh vẫn còn có người! Mình cũng không ngốc!
Thở phào, Vương Khả mở mắt, một luồng kim quang nở rộ trong hai mắt.
- Sao rồi?
Trần Thiên Nguyên ngồi trên ghế sô pha, uống rượu ngon tự mang theo, tò mò hỏi.
- Đa tạ sư tôn hộ pháp, đệ tử đã đạt Kim Đan Cảnh! Ha ha, đệ tử từ nay có thể ngự kiếm phi hành!
Vương Khả kích động nói.
- Ừm, trong giới này, phi hành ngự kiếm là kỹ thật sống, không thể lập tức thuần thục, người mới vào Kim Đan Cảnh, rất nhiều người khi học bay đều rơi ngã rất nhanh, có không ít ngã đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống nữa!
Trần Thiên Nguyên răn dạy.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Người thực vật? Ách, được rồi, sư tôn, ta sẽ cẩn thận!
- Tối hôm qua ta thấy Mạc Tam Sơn ám sát ngươi? Ngươi có hiểu lầm gì với Mạc Tam Sơn sao?
Trần Thiên Nguyên hiếu kỳ nói.
- Mạc Tam Sơn kia bị điên, ta cũng không biết vì sao hắn cứ nhắm vào ta!
Vương Khả nhất thời tố khổ.
- Hắn có lẽ nghĩ rằng ngươi là tà ma, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích cho hắn, chính là chuyện công đức tru ma hôm nay của ngươi!
Trần Thiên Nguyên nói.
- Đừng, sư tôn, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài!
Vương Khả kinh hãi kêu lên.
- Hả?
- Mạc Tam Sơn kia bị điên, nếu hắn biết hôm nay ta và sư tôn cùng nhau diễn một vở tuồng, lặng lẽ giấu công đức tru ma, hắn khẳng định sẽ tiết lộ ra ngoài. Vạn nhất tiết lộ vào tai Đường chủ Ma giáo, đệ tử khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Vương Khả vội giải thích.
- Không đến đó đi? Hắn sẽ tiết lộ sao?
Trần Thiên Nguyên kinh ngạc nói.
- Sẽ như vậy! Mạc Tam Sơn nhất định sẽ như vậy! Hắn hãm hại ta không biết bao nhiêu lần rồi! Sư tôn, người nhất định không được tiết lộ! Hiện tại đệ tử ở Ma giáo, trà trộn vào thật gian nan, giống nhưu chơi với lửa, chỉ cần vô ý, sẽ vạn kiếp bất phục!
Vương Khả lo lắng khuyên can.
Sắc mặt Trần Thiên Nguyên cổ quái, ngươi trà trộn vào Ma giáo thật gian nan? Mẹ nó, ngươi cho rằng vi sư ta mù sao?
----------oOo----------