Đại trạch Vương gia!
Trương Chính Đạo trừng lớn mắt nhìn ra xa:
- Không hợp lý mà, nghiệp vụ cho vay ngân hàng? Vì sao, tiền vào túi Vương Khả còn có thể lấy ra nữa? Hay là hắn chủ động lấy ra? Đều không hợp lý! Hắn đã đen thành dạng gì rồi, còn có thể cho mượn tiền? Nằm mơ đi?
Một tiểu viện khác.
- Vương Khả chẳng lẽ còn cho vay nặng lãi? Thứ này ở khu phàm nhân còn có thể, ngươi đến Tu Tiên Giới không thể thực hiện được, đến lúc ôm tiền chạy, ngươi có thể làm gì?
Mạc Tam Sơn mờ mịt nói.
Xa xa, Vương Khả nhìn nhóm tà ma sôi trào phía dưới.
- Các ngươi từng có lúc nào thiếu tiền không?
Vương Khả nhìn đám đệ tử Ma giáo.
- Có!
Gần như tất cả tà ma đều hô lên.
- Ha ha ha, về sau, có công ty Thần Vương ta, các ngươi sẽ không thiếu nữa!
Vương Khả cười to nói.
Rất nhiều người tỏ vẻ chờ mong nhìn Vương Khả.
- Vương Khả ngươi cho mượn tiền của ta, vậy làm sao bảo đảm cho cha mẹ ta, con cháu ta!
Sa lão nhị ở bên cạnh bỗng nhiên lo lắng nói.
- Ha ha, yên tâm, tồn trữ, cho vay là không mâu thuẫn. Ngươi cảm thấy ta cho mượn tiền của ngươi, người vay tiền sẽ không trả sao?
Vương Khả cười nói.
Phía dưới, rất nhiều người trầm mặc, chúng ta bằng bản lĩnh mượn tiền, vì sao phải trả? Đương nhiên lời này không thể nói rõ, chờ mượn rồi nói sau.
- Sẽ trả sao?
Sa lão nhị không xác định nói.
- Đương nhiên, ngươi cho rằng tiền này muốn mượn thì mượn sao? Hắn không có vật gán nợ vượt mức, công ty Thần Vương cũng không phải coi tiền như rác? Dựa vào cái gì vay tiền? Điều kiện tiên quyết chúng ta muốn vay tiền là cam đoan hắn có tiền trả! Bằng không, sinh nợ khó đòi làm sao?
Vương Khả giải thích nói.
- Vật gán nợ?
Sa lão nhị sửng sốt.
- Đúng vậy, tỷ như có người muốn mượn một vạn cân linh thạch. Hắn không có vật gán nợ, ta làm sao yên tâm cho hắn mượn? Chỉ cần tồn trữ vật gán nợ ở công ty Thần Vương, công ty Thần Vương mới cho mượn! Mượn một vạn cân linh thạch, phải gán nợ vật giá trị hai vạn cân linh thạch. Tỷ như pháp bảo, đan dược, binh khí, trận đồ,… nhất thời không dùng đến. Nếu ai không trả tiền, ta bán vật gán nợ nửa giá, hẳn sẽ không khó?
Vương Khả hỏi.
- Bán nửa giá? Không khó, không khó!
Sa lão nhị mờ mịt gật đầu.
- Vương Khả, vì sao còn cần vật gán nợ?
Một tà ma không thoải mái hỏi.
- Các ngươi cần tiền gấp, chẳng lẽ còn nghĩ không trả sao? Công ty Thần Vương cũng không phải cơ cấu từ thiện, là một công ty chính quy! Không có vật gán nợ, ai cho ngươi mượn tiền?
Vương Khả chất vấn nói.
Sắc mặt tà ma kia cứng đờ, ta vốn không chuẩn bị trả tiền!
Trương Chính Đạo thở phào:
- Ta đã nói rồi, còn tưởng rằng Vương Khả tặng tiền không cho người khác. Mẹ nó, vật gán nợ gấp đôi giá trị, tâm ngươi thật đen, người khác không trả được tiền, ngươi còn kiếm được gấp đôi! Cái gì bán nửa giá, đánh rắm, ta khi nào thấy người lỗ tiền rồi?
- Vương Khả, ngươi khác gì cho vay nặng lãi?
Một tà ma không thoải mái nói.
- Đừng lo lắng, chúng ta là nghiệp vụ ngân hàng, lợi tức cho vay rất thấp! Bất đồng cho vay nặng lãi, tất cả mọi người đều trả nổi! Là công ty đàng hoàng! Các ngươi yên tâm, tuyệt đối không cho vay nặng lãi! Lợi tức vay tiền cũng bất đồng, một năm thấp nhất chỉ cần lợi tức ba phần trăm! Cao nhất không vượt quá lợi tức tám phần trăm! Chúng ta đều có chế độ điều lệ rõ ràng!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Phía dưới, bỗng nhiên trầm mặc, lợi tức ba phầm trăm? Thật không cao! Vậy ngươi làm sao kiếm tiền. Xa xa, rất nhiều người trong nhóm tà ma lộ ra bất mãn, nhưng cũng có vài tà ma chờ mong. Dù sao, nghiệp vụ cho vay này thật tốt. Lợi tức không cao, mình gán nợ vài vật, sau này trả lại thì được rồi!
- Các vị thấy sao, các ngươi gửi tiền ngân hàng, cũng không vào túi ta. Ta cho các ngươi mượn lại hết, vẫn còn trong túi các ngươi! Công ty Thần Vương ta không kiếm tiền, chỉ kiếm chút phí vất vả, phí quản lý! Về lợi tức, chỉ là để nhân viên công tác chạy việc có thêm tiền mua chân gà gặm mà thôi! Chúng ta không kiếm tiền!
Vương Khả nói.
Nghe Vương Khả nói như vậy, tất cả mọi người trầm mặc, giống như Vương Khả thật chỉ kiếm chút phí quản lý và chút lợi tức thôi!
Thật sự không kiếm tiền?
Nhưng bọn người Trương Chính Đạo lại tỏ ra khó hiểu. Tốc độ kiếm tiền này thật không bằng bảo hiểm, chút lợi tức ấy có thể làm gì? Ngân hàng này của Vương Khả không khả quan lắm!
Vương Khả cũng giải thích vòng chuyển suất cho mọi người. Tuy tiền gửi, tiền cho vay không nhiều lắm, nhưng tiền ngân hàng vẫn quay vòng. Mẹ nó, một lần tiền gửi kiếm một phần, một năm có thể quay vòng mười lần, không phải kiếm toàn bộ trở lại sao? Hai năm liền trở mình! Từ từ sẽ đến, nước bên trong sâu bao nhiêu, ta làm sao có thể nói cho các ngươi?
Chỗ đại trạch Vương gia.
- Nghiệp vụ ngân hàng này của Vương huynh đệ, giống như thật sự kiếm không được bao nhiêu tiền, kiếm một chút tiền quản lý và lợi tức, chỉ đủ tiền chi tiêu cho hạ nhân đi?
Một đệ tử chính đạo nhíu mày nói.
- Vương huynh đệ làm việc, chưa bao giờ vì kiếm tiền! Bán bảo hiểm, ngươi cho là thật sự vì kiếm tiền sao? Đó là tạo bảo đảm cho liệt sĩ! Mở ngân hàng là vì cái gì? Để người tu hành vào thời khắc mấu chốt không còn phiền não vì tiền, cũng để mọi người có thể phối trí tài sản, bảo đảm cho mọi người, để mọi người có tương lai hạnh phúc!
Triệu Tứ trầm tư nói.
Trương Chính Đạo nhíu mày suy nghĩ sâu xa, bởi vì Trương Chính Đạo hiểu rõ Vương Khả nhất. Mẹ nó, không kiếm tiền, Vương Khả bận rộn nhiều như vậy làm gì? Nghiệp vụ ngân hàng này còn phiền phức hơn bảo hiểm. Sau đó còn phải quan tâm nhiều việc rườm rà như giám định, mượn nợ, bảo an, bán đấu giá, Vương Khả thật không vì kiếm tiền sao?
- Không hợp lý mà?
Trương Chính Đạo lâm vào trầm tư.