Long Tiên Trấn! Trong sân một gian đại trạch!
Mạc Tam Sơn nhìn tòa đại lâu ở trung ương hội trường tổ đại hội Long Môn! Hít sâu mấy hơi, bình phục lại phiền não trong lòng.
- Điện chủ, người đã đến Long Tiên Trấn hơn bốn tháng rồi! Vẫn không có động tác gì sao?
Một thuộc hạ hỏi.
Mạc Tam Sơn thở dài:
- Tình huống bên kia thế nào rồi?
- Dạ, tòa cao ốc Thần Vương đã kiến thiết tốt lắm, tuy còn chưa khai trương, nhưng Vương Khả đang thử buôn bán!
Thuộc hạ kia nói.
- Thử buôn bán?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
- Đúng vậy, mấy tháng này, ngày càng nhiều đệ tử Ma giáo tụ tập ở Long Tiên Trấn. Vương Khả an bài Đồng An quản lý tòa cao ốc Thần Vương, phụ trách xử lý chuyện rườm rà tòa cao ốc Thần Vương. Trong khoảng thời gian này, đệ tử Ma giáo càng ngày càng nhiều, cùng tìm hiểu tòa cao ốc Thần Vương. Vương Khả khai triển đơn giản nghiệp vụ thử buôn bán. Do Đồng An An mời, rất nhiều đệ tử Ma giáo đều tiến vào tòa cao ốc Thần Vương, nơi đó có tửu lâu, có phòng mạt chược! Khí thế ngất trời!
Thuộc hạ kia giải thích nói.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn cổ quái:
- Sao lại như thế? Làm sao có thể? Đồng An An và Vương Khả không phải địch nhân sao? Vì sao lại làm thuộc hạ của Vương Khả?
- Điện chủ, người không phải đã sớm biết rồi sao? Đồng An An hiện giờ là thủ hạ của Vương Khả! Đệ tử Ma giáo còn nói, trong miệng Đồng An An hiện giờ toàn lời khen Vương Khả! Nói Vương Khả có tấm lòng bao dung, độ lượng, rất đáng đi theo! Còn mời người cùng nhau gia nhập phân đà Thần Long!
Thuộc hạ kia hiếu kỳ nói.
Mạc Tam Sơn đen mặt:
- Đồng An An bị điên rồi sao, trước kia tan nát thế nào trong tay Vương Khả, lần nào không phải thê thảm vô cùng a! Thù hận thảm thiết kia liền trở về bình thường rồi? Vì sao chứ?
- Chúng ta cũng không rõ ràng, Đồng An An giao thế cũng không tệ, hắn hoàn toàn có thể khuyên răn vài người gia nhập phân đà Thần Long. Đúng rồi, mười tà ma mãnh nam trọc đầu Thiên Lang Tông chúng ta bắt được, hiện giờ cũng được Đồng An An mời gọi, hiện tại đang làm bảo an của tòa cao ốc Thần Vương!
Thuộc hạ kia nói.
Mạc Tam Sơn đè áp lửa giận trong lòng, mẹ nó, Vương Khả mỗi ngày chơi mạt chược với đám tà ma! Ta lúc nào mới có thể giải quyết hắn?
- Còn nữa, Sắc Dục Thiên phản bội Ma Tôn! Ma Tôn dọn sạch người phản bội, để ba đại Đường chủ đi bắt những tên phản đồ, lần lượt đến nơi này. Nhìn đi, trên chỗ quảng trường kia, bị phong ấn tu vi, treo trên cột là phản đồ phản bội Ma Tông, nghe nói có bảy trăm năm mươi người, hiện giờ đã bắt được bảy trăm người!
Thuộc hạ kia chỉ vào gốc cây xa xa.
Bảy trăm tà ma, trọng thương, phong cấm tu vi, hiển nhiện lúc bắt bọn họ, chiến đấu cực kỳ thảm thiết, rất nhiều tà ma đều bị cụt tay chân.
- Ta biết, Ma Tôn yêu cầu, thời hạn nửa năm, lập tức sắp tới rồi, phải ở trong thành hành hình, công kì thiên hạ! Vô số tà ma Ma giáo cũng đến xem hình, nhận cảnh cáo!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Điện chủ, người lần này đến Long Tiên Trấn chuẩn bị đối phó Vương Khả sao?
Thuộc hạ kia nhìn Mạc Tam Sơn.
Mạc Tam Sơn nhíu mày theo dõi hắn.
- Điện chủ, Vương Khả sợ là khó đối phó rồi. Mỗi ngày, hắn ngoài chơi mạt chuộc với đám tà ma, giống như Niếp điện chủ, không, Niếp Thanh Thanh vẫn luôn ở bên người Vương Khả… sợ là!
Thuộc hạ kia giảng giải.
Mạc Tam Sơn đen mặt, ta không biết sao?
Mẹ nó, vì sao ta ở trong này hao tổn hơn bốn tháng, vì sao? Bởi vì Niếp Thanh Thanh mỗi ngày đều bảo hộ Vương Khả! Niếp Thanh Thanh nàng phát điên gì lại làm hộ vệ cho Vương Khả? Hại mình không tìm thấy cơ hội!
Mắt thấy, sắp không lâu nữa, Ma Tôn sẽ đến đây, mình phải ở chỗ này chờ chết sao?
Lần trước, mình tính kế Ma Tôn, Mạc Tam Sơn hiện giờ không muốn chạm mặt nhất là Ma Tôn.
- Vương Khả gần đây đều ở tòa cao ốc Thần Vương, ngay cả Long Tiên Trấn cũng không trở về. Niếp Thanh Thanh cũng ở tòa cao ốc Thần Vương, còn có vô số tà ma chơi mạt chược mọi nơi, muốn đối phó Vương Khả, không dễ dàng!
Thuộc hạ kia lắc đầu.
- Vương Khả này chính là rùa đen rút đầu mà!
Sắc mặt Mạc Tam Sơn rất khó coi.
Lần trước lúc công ty Thần Vương Khai Trương, Vương Khả mỗi ngày trốn ở Thiên Lang Tông, sợ chết muốn chết! Hiện giờ lại trốn ở tòa cao ốc Thần Vương, trong ba tầng ngoài ba tầng, mình làm sao giết hắn?
- Điện chủ, hay là thôi đi! Dù sao cũng là đồng môn!
Thuộc hạ kia cười khổ nói.
- Được rồi! Ngươi lui xuống đi!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Dạ!
Những thuộc hạ cung kính lui xuống.
Mạc Tam Sơn nhìn thấy tòa cao ốc Thần Vương phía xa, sắc mặt vô cùng khó coi:
- Quên đi? Làm sao quên đi? Vương Khả, ngươi nghĩ rằng ta không có biện pháp gì với ngươi sao? Hừ, đợi ở đây hơn bốn tháng, ta đã tìm được sơ hở, sơ hở này còn do ngươi tự tìm!
Tòa cao ốc Thần Vương! Văn phòng Vương Khả ở tầng cao nhất.
Bên sô pha, Chu Hồng Y và Niếp Thanh Thanh ngồi.
Niếp Thanh Thanh xuất môn mấy tháng, Chu Hồng Y làm sao trơ mắt thấy Niếp Thanh Thanh ở bên ngoài làm bảo tiêu một mình, tự nhiên lén đến tìm Niếp Thanh Thánh
- Thanh Nhi, ta và Tử Bất Phàm không có quan hệ, muội đừng cứ trốn ta!
Vẻ mặt Chu Hồng Y cười làm lành nói.
- Hừ!
Niếp Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, xoay đầu.
Chu Hồng Y ngại ngùng, nhìn Vương Khả bên cạnh:
- Vương Khả, đều do ngươi, nói nhiều điều như vậy với Tử Bất Phàm!
Vương Khả trợn trắng mắt:
- Chuyện trêu hoa ghẹo bướm này liên quan gì đến ta!
- Ngươi nói cái gì?
Chu Hồng Y trừng mắt, cả giận nói.
- Vương Khả nói đúng, ngươi không cho Tử Bất Phàm hy vọng, nàng sẽ quấn quít ngươi sao?
Niếp Thanh Thanh trừng mắt nói.
- Ta không phải…!
Chu Hồng Y nhất thời buồn bực không thôi.
- Niếp Thanh Thanh, điều khiển từ xa này của ngươi thật sự dùng được?
Trong tay Vương Khả cầm một lệnh bài.
- Điều khiển từ xa?
Chu Hồng Y nghi hoặc, nhìn vật trong tay Vương Khả.
Niếp Thanh Thanh uống nước ép hoa quả, nhìn lệnh bài trong tay Vương Khả:
- Ngươi không cần thì trả lại cho ta!
- Ha, ha ha, ta làm sao không cần! Ta chỉ là hỏi thử. Ngươi mấy tháng nay bố trí Thiên Lôi Tru Ma Trận ở ngoài tòa cao ốc Thần Vương, điều khiển từ xa này thật quá tốt! Còn tinh chuẩn hơn lần trước ta dùng ở Thiên Lang Tông, ta thử xem!
Vương Khả thúc giục lệnh bài.
“Ầm!
Đột nhiên, một đạo thiên lôi từ xa đánh tới, nổ về phía một cọc gỗ. Nhất thời, ngoài tòa cao ốc Thần Vương xôn xao một trận.
- Đồng An An, xử lý một chút, tiếng sấm vừa rồi là Niếp Thanh Thanh phát ra!
Vương Khả nhất thời hô ra ngoài cửa sổ.
- Dạ, đà chủ!