Bất Diệt Thần Vương

Chương 397: Vương khả thấy chết không sờn (3)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ách, đây là do một bằng hữu cho ta, ta cũng không biết nó là cái gì!

Vương Khả cười gượng nói.

- Ngươi không biết đó là gì? Ngươi cảm thấy ta dễ bị lừa đúng không? Nếu không nói, đừng trách ta giết chết ngươi!

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

- Ta thật sự không biết, có lẽ Thánh Tử đúng lúc đột phá nên nhập định luôn thì sao? Nếu không thì ngài đợi thêm một lúc, dù sao cũng mở cửa mà thôi, cũng đâu cần gấp.

Vương Khả cười khổ khuyên.

- A, ha ha ha, tốt, tốt, tốt, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được, Vương Khả, ngươi dám phá hư lễ đăng cơ của Thánh Chủ, làm hư chuyện lớn của ta! Ta sẽ không giết ngươi ngay, ta muốn ngươi nếm thử hình phạt của ma giáo, làm cho ngươi sống không bằng chết.

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

Vương Khả nghe xong thì thay đổi sắc mặt, chậm rãi tra tấn ta? Thả vào nước sôi? Cmn, có cần độc ác như vậy không? Ta không đau, nhưng nếu ngươi cứ tra tấn, tu vi của ta sẽ nhanh chóng đột phá, sau đó trọc chân khí biến thành màu đen, cuối cùng bốc cháy chết ta?

- Ngươi, ngươi, ngươi thật là ác độc a!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Bây giờ biết sợ rồi?

Sắc Dục Thiên cười lạnh giễu cợt nói.

Sợ? Đương nhiên sợ! Ngươi bệnh tâm thần! Chậm rãi đề tăng tu vi của ta lên không khác nào đang giết chết ta? Còn không bằng trực tiếp kích thích Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trong cơ thể ta hộ chủ, ta mới có sống tiếp được! Không được, ta phải kích thích hắn giết ta mới được, nếu không thì ta chết chắc!

- Biết sợ rồi thì nói mau!

Sắc Dục Thiên quát lạnh một tiếng.

- Ngươi hét cái gì mà hét? Ngươi không khô cổ sao?

Vương Khả trừng mắt lên mắng.

Sắc Dục Thiên sững sờ, cái, cái gì? Không phải ngươi sợ ta sao? Vì sao lại quát ta? Ngươi không cảm nhận được sát khí quanh người ta sao? Một Tiên Thiên Cảnh như ngươi cũng dám hét lên với ta?

Vương Khả trực tiếp mở miệng mắng làm tất cả mọi người sững sờ, tên Vương Khả này điên luôn rồi? Dám nói như vậy với Sắc Dục Thiên đang đằng đằng sát khí? Ngươi không sợ chết sao?

- Mẹ nó, Thánh Tử đăng cơ làm giáo chủ, ngươi hét cái gì? Thánh tử nhập định, đây không phải là chuyện tốt sao? Ngươi còn chưa hài lòng? Ngươi không muốn Thánh Tử cường đại hơn sao? Ngươi không muốn giáo chủ mạnh mẽ? Một đường chủ như ngươi đúng là tốt đấy! Mẹ nó, ta khinh nhất là đám quyền thần như ngươi! Ỷ có chút tu vi thì ngồi chém gió tự kỷ cả ngày! Mưu phản thì không dám, suốt ngày cứ tính ba thứ mưu mô chước quỷ! Giáo chủ đột phá cũng không biết đường hộ pháp, còn ở đây kêu la om sòm, không phải là mở cánh cửa thôi sao? Đợi Thánh Tử đột phá xong rồi mở không được sao? Ngươi chờ không kịp à? Vội vàng đi đầu thai sao?

Vương Khả trừng mắt quát mắng.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm trừng to mắt, Vương Khả bị điên rồi? Mẹ nó, ngươi ngại chết chưa đủ nhanh sao?

- Vương Khả, ngươi tự tìm cái chết! Vậy thì đừng trách ta!

Sắc Dục Thiên tỏa sát khí, bước lên một bước.

- Đánh đi, mẹ nó, nếu hôm nay ngươi không dùng một chiêu giết được ta, ngươi là cháu ta!

Vương Khả bước lên phía trước, quát mắng.

Vương Khả đang khích tướng, một chiêu giết ta? Chính là một kích tất sát không thể chống cự! Nếu không, hắn đánh một chưởng mềm nhũn, tu vi của ta lại tăng lên thì làm sao vây giờ? Ngươi phải dùng hết sức để giết ta, như vậy thì Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm mới hộ chủ!

- Ngươi tự tìm đường chết!

Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.

Sát khí cuồn cuộn như gió bão, làm cho nhiệt độ bốn phía hạ xuống.

- Ta tự tìm cái chết? Hừ! Vương Khả ta sống trên đời xem thường nhất là phản đồ phạm thượng! Hôm nay ta đứng ở đây, ngăn trước mặt Thánh Tử! Thánh Tử đang nhập định, ta phải hộ pháp cho hắn! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Đến đây! Muốn ngăn cản Thánh Tử nhập định sao? Trừ khi ngươi bước qua thi thể ta? Ngươi dám ra tay không? Dám không?

Vương Khả hung tợn mắng.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, tất cả mọi người đều há to mồm! Mẹ nó, Vương Khả lại nói ra được những câu nói có khí tiết thế này sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy? Không phải hắn là người ham sống sợ chết, không biết xấu hổ sao?

Vậy mà ngay lúc này, hắn vì Thánh Tử, vì ma giáo, không tiếc giá nào? Vì sao chứ? Hắn là Vương Khả mà chúng ta quen sao?

Bên trong Thủy Tinh Long Cung, Long Ngọc nhìn thấy Vương Khả ngăn cản Sắc Dục Thiên, trên mặt nàng lộ ra sự lo lắng.

- Vương Khả, đừng làm như vậy, hắn sẽ giết ngươi mất! Đừng làm như vậy! Kéo dài thời gian mà thôi, ngươi đừng liều mạng như thế.

Trong hình ảnh, Vương Khả hung tợn trừng mắt nhìn Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên cũng hung tợn trừng mắt nhìn Vương Khả.

Một giây sau, Sắc Dục Thiên sắp muốn ra tay giết chết Vương Khả.

Hắn cũng không thể nào hiểu nổi, mẹ nó, một Tiên Thiên Cảnh như ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy? Thánh Tử còn chưa đăng cơ thành công, ngươi hiệu trung cái rắm.

Vương Khả trực tiếp đối mặt với sát khí của Sắc Dục Thiên, hai chân hắn nhũn ra, nhưng để kích thích Sắc Dục Thiên dùng một chiêu giết mình, kích thích Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm phản kích, hắn chỉ có thể gắng gượng.

- Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi!

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

- Đến đây đi, nếu một chiêu không đánh chết được ta, ngươi là cháu ta!

Vương Khả tiếp tục mắng.

Ngay khi Sắc Dục Thiên muốn ra tay, ở trên không trung có nhiều tiếng kêu to vang lên.

- Chúng ta tìm được rồi, Thủy Tinh Long Cung ở phía trước, phía dưới có rất nhiều tà ma, bọn họ đang đề cử giáo chủ mới, mọi người xông lên, giết!

Một tiếng kêu to ở trên không vang lên.

- Ai? Dám đến phá hư lễ mừng hôm nay?

Sắc Dục Thiên lập tức sầm mặt lại, dùng ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về phía bầu trời.

Sắc Dục Thiên nghiêng đầu đi, sát khí bao phủ trên người biến mất, chân Vương Khả mềm nhũn, ngồi xuống bảo tọa.

- Mạc Tam Sơn dẫn theo đệ tử chính đạo tìm được Đảo Ma Long?

Chu Hồng Y híp mắt nhìn về phía sương mù tràn ngập bầu trời.

- Mạc Tam Sơn?

Vương Khả ngồi ở trên bảo tọa, cũng vô cùng bất ngờ.

Quả nhiên, sương mù tan ra, lộ ra một đám đệ tử chính đạo đang giẫm lên phi kiếm, người đi đầu chính là Mạc Tam Sơn.

- Trong ma giáo chia đẳng cấp sâm nghiêm, hôm nay là lễ lên ngôi của giáo chủ, tất nhiên sẽ phân chia rõ, các ngươi nhìn kỹ cho ta, đệ tử bình thường thì đứng, chỉ có bốn đường chủ mới được ngồi! Trên bốn ghế kia chính là đường chủ của ma giáo, các ngươi đừng nhìn nhầm. Còn bảo tọa lớn nhất kia chính là bảo tọa của giáo chủ ma giáo, trên đó là… Là…., hả? Vương Khả?

Mạc Tam Sơn dõng dạc nói được một nửa, bỗng nhiên sắc mặt hắn cứng đờ.

Mạc Tam Sơn không thể ngờ Vương Khả lại đang ngồi trên bảo tọa của giáo chủ Ma Giáo? Vì sao chứ? Mắt ta mù rồi?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)