Đồng An An bị oan! Vương Khả cầu xin giúp hắn, không chỉ không chứng minh trong sạch cho Đồng An An được, mà càng làm hắn bị nghi ngờ nặng hơn.
- Mẹ nó, Vương Khả, tất cả là do ngươi làm hại, ta vô tội!
Đồng An An bi phẫn gào lên.
- Sao ngươi không biết phân biệt tốt xấu chứ? Ta chứng minh ngươi trong sạch là đang giúp ngươi? Vậy mà ngươi lại lật lọng vu oan cho ta? Mẹ nó, đúng là lòng tốt gặp phải kẻ lòng lang dạ thú!
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Ta không muốn ngươi giúp ta chứng minh ta trong sạch, ta không cần ngươi chứng minh!
Đồng An An gào lên.
- Được, vậy ta không chứng minh giúp ngươi nữa, ta muốn nói với tất cả mọi người, Sắc đường chủ, Tử đường chủ, các ngươi nghe cho kỹ đây, Đồng An An không hề vô tội, hắn dẫn chúng ta đến chỗ này tìm Chu Hồng Y, sau đó hắn tự mình đi thông báo cho Nhiếp Thanh Thanh, từ đầu đến cuối, hắn đã phản bội các ngươi! Hắn bị ta kêu gọi đã đầu hàng! Bây giờ nghe theo chúng ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Bỗng nhiên Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm dùng ánh mắt lạnh nhìn về phía Đồng An An.
Đồng An An hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ nó, Vương Khả, ngươi muốn ta chết đúng không?
- Vương Khả, ngươi nói bậy, ta không hề có quan hệ gì với ngươi, ta vô tội, ngươi đừng vu oan cho ta! Ta không hề làm gì cả! Ngươi nói bậy! Ngươi nhanh chóng chứng minh ta trong sạch đi!
Đồng An An kinh hãi kêu to.
Đồng An An thấy sát khí trên người Sắc Dục Thiên mạnh như thế, bây giờ hắn không kêu oan, vậy thì không còn cơ hội kêu nữa mất.
- Đồng An An, ngươi quá đáng! Ta chứng minh ngươi trong sạch thì ngươi nói không cần! Ta chứng minh ngươi không trong sạch thì ngươi lại kích động muốn ta chứng minh ngươi trong sạch? Cuối cùng ngươi muốn thế nào? Sức chịu đựng của ta có giới thiệu! Mẹ nó, cóc ba chân khó tìm, người hai chân đầy đất! Ta chỉ tuyển công nhân thôi, không ai không thay thế được! Thế giới này thiếu một người vẫn xoay như thường!
Vương Khả tức giận trừng mắt nói.
Đồng An An.
- . . . !
- Đường chủ, ngài đừng nghe hắn nói bậy, hắn, hắn muốn hại ta!
Đồng An An tuyệt vọng nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
Nhưng, ánh mắt Sắc Dục Thiên nhìn Đồng An An không hề có sự khoan dung. Lạnh như băng làm người ta sợ hãi.
- Đúng rồi, nhân dịp các ngươi ở đây cả, Thiểm Điện Thần Tiên của ta ở đâu?
Bỗng nhiên Tử Bất Phàm mở miệng hỏi.
- Thiểm Điện Thần Tiên? Ở trong tay Vương Khả, ở trong tay Vương Khả!
Bỗng nhiên Đồng An An kích động chỉ về phía Vương Khả.
Đồng An An hi vọng bản thân còn có chút tác dụng, làm cho hai đường chủ tha thứ cho hắn.
- Ồ?
Tử Bất Phàm nhìn về phía Vương Khả.
- Tử đường chủ, ngươi nhìn ta làm gì? Ta không lấy Thiểm Điện Thần Tiên của ngươi! Lời của Đồng An An, các ngươi cũng nghe được, làm gì tin được câu nào của hắn? Ta có lòng tốt giúp hắn, hắn còn kén cá chọn canh, hắn nói ta có thì ta có thật sao? Ngươi đừng mắc lừa hắn.
Vương Khả ở bên cạnh nói.
- Đánh rắm, kẻ lừa gạt chính là ngươi! Vương Khả, ta tận mắt nhìn thấy Trần Thiên Nguyên đưa Thiểm Điện Thần Tiên cho ngươi, lúc ở Chu Tiên Trấn, ngươi còn dùng nó để đặt bẫy hại ta, nó ở ngay trên người ngươi!
Đồng An An tức giận nói.
- Ngươi kêu gào cái gì? Cũng chẳng phải ta làm mất Thiểm Điện Thần Tiên của Tử đường chủ! Là ngươi làm mất! Không có khả năng vì ngươi nói hai câu mà trách nhiệm sẽ đưa lên người khác được! Ta không lấy Thiểm Điện Thần Tiên trong tay ngươi, ngươi hét lên với ta được gì không?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi!
Sắc mặt Đồng An An cứng đờ.
Vương Khả nhìn về phía Tử Bất Phàm.
- Tử đường chủ, lúc ở Chu Tiên Trấn, đúng là ta đã dùng Thiểm Điện Thần Tiên, nhưng lúc đó Mạc Tam Sơn cũng ở đó, sau khi sử dụng xong đã bị Mạc Tam Sơn cầm đi rồi!
- Hả?
Tử Bất Phàm nhíu mày lại.
Sắc mặt Đồng An An cứng đờ, thật hay giả? Ngươi lừa chúng ta đúng không?
- Ngươi cũng biết rồi đó, lão giả Mạc Tam Sơn luôn nhìn ta không vừa mắt, nhiều lần muốn hại ta, đúng là lúc đó ta dùng Thiểm Điện Thần Tiên làm bẫy rập, bao vây Đồng An An! Nhưng Mạc Tam Sơn đến đó, hắn cướp đám người Đồng An An đi, ngươi cảm thấy ta còn giữ được Thiểm Điện Thần Tiên sao?
Vương Khả hỏi.
Con hàng Mạc Tam Sơn này, Vương Khả vu oan cho hắn, không hề có chút gánh nặng nào hết. Dù sao hắn cõng nồi cũng không phải một hai ngày.
Sắc mặt Tử Bất Phàm đen lại. Nàng quay đầu nhìn Đồng An An, giống như đợi hắn giải thích.
- Ta, lúc đó ta hôn mê, ta cũng không biết, nhưng tên Vương Khả này cực kỳ giảo hoạt, nói không chừng vẫn còn ở trên người hắn. Tử đường chủ, ngài thử tìm là biết!
Đồng An An đau khổ nói.
Tử Bất Phàm nhìn về phía Vương Khả. Trong lòng Vương Khả cũng căng thẳng, điều tra? Ngươi mà tìm thì ta lộ mất.
- Được, ta không sao, Tử đường chủ, ngươi tự lục soát đi! Nhưng nếu không lục soát ra, ngươi có thể cho ta một cái công bằng không?
Vương Khả rất tự nhiên nói.
Vương Khả phối hợp, làm cho sắc mặt Tử Bất Phàm trở nên khó coi, chẳng lẽ Thiểm Điện Thần Tiên của ta không ở trên người Vương Khả thật.
- Công bằng?
Tử Bất Phàm híp mắt nói.
- Đúng vậy, nếu Thiểm Điện Thần Tiên không ở trên người ta, xin ngài lập tức giết Đồng An An!
Vương Khả nói thẳng.
- Cái gì?
Đồng An An cả kinh kêu lên.
Mẹ nó, Vương Khả, ngươi có cần đuổi cùng giết tuyệt như vậy không?
- Ta rất thất vọng về hắn, loại người này, ta cũng không muốn thu nhận nữa! Ta có ý tốt giúp hắn, vậy mà hắn không biết tốt xấu, trực tiếp giết chết là được!
Vương Khả nói thẳng.
- Nếu như lục soát ra được thì sao?
Đồng An An tức giận nói.
- Lục soát ra? Vậy thì mời trực tiếp giết ta! Ta cam tâm tình nguyện chịu sự tru sát của Tử đường chủ!
Vương Khả nói thẳng.