Bất Diệt Thần Vương

Chương 384: Ta chứng minh hắn vô tội (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vì sao ta có cảm giác ngươi đang lừa ta chứ? Cái dáng vẻ kia của ngươi giả quá rồi?

- Ngươi lấy Tỉnh Thần Đan đâu ra?

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

- À? Trước đó gặp được một hòa thượng đi hóa duyên, ta cho hắn hai cái màn thầu, hắn tặng ta một viên Tỉnh Thần Đan.

Vương Khả giải thích. Về trọc chân khí của mình, hắn không hề nhắc đến.

- Đánh rắm, ở Độ Huyết Tự, Tỉnh Thần Đan cũng được coi là linh dược trấn tự, chỉ có mấy viên, ngươi dùng hai cái màn thầu mà đổi được sao? Tiểu tử, ngươi muốn chết sao? Không muốn nói thì đừng có nói.

Sắc Dục Thiên tức giận nói.

- Sắc đường chủ, ta chỉ là đi ngang qua đây thôi, chuyện này không liên quan gì đến ta cả! Dù sao ta cũng là đà chủ Ma Giáo! Lúc trước ngươi cũng không nói không được làm Chu Hồng Y tỉnh lại! Nếu ngươi nói trước với ta, ta sẽ không đánh thức hắn! Ta vô tội!

Vương Khả lo lắng nói.

Thật ra hắn không hề sợ Sắc Dục Thiên nổi điên giết mình. Mẹ nó, ngươi nghĩ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm tự động hộ chủ của ta chỉ để trang trí thôi sao?

Ta chỉ là không muốn bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm thôi! Có chuyện gì mà không thể nói rõ ràng chữ?

Sắc Dục Thiên cũng dùng sắc mặt cổ quái nhìn Vương Khả. Tiểu tử này có bị bệnh phải không? Đối mặt với sát khí của ta, vậy mà không sợ? Còn nữa, ngươi vô tội, chẳng lẽ phải trách ta?

- Sắc Dục Thiên, tên Vương Khả này rất tinh ranh! Nhưng muốn hắn nói thật cũng rất dễ, không phải hắn có tiểu tức phụ sao? Vừa rồi còn đến chỗ này, bắt cô vợ nhỏ của hắn đến đây, Vương Khả sẽ nghe lời ngay!

Tử Bất Phàm bên cạnh nói.

- Nữ tử trước đó?

Sắc Dục Thiên sững sờ.

- Không sai, cũng là một mỹ nhân! Vương Khả, ngươi nói chuyện cho cẩn thận, nếu không chúng ta sẽ không khách khí với tiểu tức phụ của ngươi đâu!

Tử Bất Phàm cười lạnh uy hiếp nói.

- Hình như, vừa rồi nàng đã bị Vương Khả dìm xuống huyết trì, chết rồi?

Sắc Dục Thiên nhớ lại nói.

Sắc mặt Tử Bất Phàm cứng đờ. Ta còn chưa dùng nữ tử kia đâu, hắn đã dìm chết nàng mất rồi?

- Mắt ngươi bị mù sao? Sao hắn lại dìm chết nữ tử kia được?

Tử Bất Phàm lập tức trừng mắt nhìn Sắc Dục Thiên.

- Ta tận mắt nhìn thấy, Vương Khả dùng tay dìm nàng vào huyết trì, sau đó không nổi lên nữa!

Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.

Tử Bất Phàm.

- . . . !

Tử Bất Phàm nhìn về phía Vương Khả, giống như đây là lần đầu tiên thấy hắn.

- Chúng ta, chúng ta chỉ đang đùa giỡn! Không phải như lời của Sắc Dục Thiên!

Vương Khả cười khổ nói.

Xong phim, cửa nhỏ dưới đáy huyết trì bị lộ!

- Đùa gì vậy? Ngươi không có việc gì nên dìm tức phụ chơi?

Tử Bất Phàm trừng mắt kinh ngạc nói.

- A, nửa ngày rồi, vì sao không nổi lên?

Sắc Dục Thiên cũng tò mò nói.

- Có lẽ, có lẽ nàng cảm thấy nơi này nhàm chán quá nên đi trước rồi?

Vương Khả cười khổ nói.

- Không đúng, nàng đi xuống, chắc chắn chưa rời khỏi đây, lòng đất huyết trì này có vấn đề?

Sắc Dục Thiên trừng mắt.

Vương Khả biến sắc, kết thúc, bảo tàng bại lộ?

- Không thể dùng thần thức quét dưới đáy huyết trì, chẳng lẽ bên dưới còn có thứ khác?

Tử Bất Phàm tò mò nói.

- Hừ, nhìn một chút là biết ngay!

Sắc Dục Thiên vung tay lên.

- Graoo!

Long Mạch Huyết Long ở giữa không trung rít lên, há miệng hút vào.

- Ầm ầm!

Huyết thủy cuồn cuộn bị Huyết Long hút vào miệng, chỉ thấy thân hình Huyết Long càng ngày càng lớn, màu đỏ tươi ướt át.

Huyết Trì to lớn bị Huyết Long uống cạn.

Ở dưới đáy huyết trì có vô số linh thạch bố trí trận pháp, cũng không có ai ở bên dưới cả.

Vương Khả cũng trừng to mắt. Cửa nhỏ đâu? Không có cửa nhỏ a! Long Ngọc đi nơi nào rồi?

- A, Sắc Dục Thiên, ngươi cũng có lúc nhìn nhầm? Xem ra Vương Khả nói không sai, hắn cô vợ nhỏ kia, đã nhân cơ hội trốn đi rồi!

Tử Bất Phàm cười lạnh nói.

Sắc Dục Thiên giật giật mí mắt, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía Vương Khả.

- Chuyện này không liên quan đến ta, Sắc đường chủ, ngươi tự nhìn nhầm, cũng không thể trách ta được, vừa rồi nàng rời khỏi đây là vì thuộc hạ của ngươi không trông coi thật kỹ, không lẽ ta phải giúp ngươi ngăn cản?

Vương Khả lập tức từ chối.

Sắc Dục Thiên.

- . . . !

Hắn cũng có ngày nhìn nhầm sao?

- Hừ, sao các ngươi tìm được chỗ này? Còn nữa, sao Nhiếp Thanh Thanh lại đến đây? Còn ở chung với đám các ngươi?

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.

- Điều này, ngươi không cần hỏi Vương Khả, ta tận mắt nhìn thấy! Là thuộc hạ Đồng An An của ngươi dẫn đường!

Tử Bất Phàm nói.

- Hả?

Sắc Dục Thiên nghi ngờ nói.

- Đồng An An dẫn theo vợ chồng Vương Khả đến tìm Chu Hồng Y, lúc vừa đi vào đây, Vương Khả bảo Đồng An An đi gọi Nhiếp Thanh Thanh đến, sau đó, Nhiếp Thanh Thanh cũng nhanh chóng đến đây!

Tử Bất Phàm nói.

- Đồng An An?

Sắc mặt Sắc Dục Thiên trở nên âm trầm đáng sợ.

Mà lúc này, Đồng An An trong đám người thay đổi sắc mặt.

- Đường chủ, đường chủ, không phải như vậy, không phải ta dẫn bọn họ tìm ra nơi này, ta cũng không báo tin cho Nhiếp Thanh Thanh, chuyện này không liên quan đến ta!

Đồng An An lập tức kêu lên.

Đồng An An trốn trong đám người để cười nhạo Vương Khả, nhưng không biết vì sao, nói một vòng lại nói đến hắn? Mẹ nó, chuyện này sẽ trách hắn mất? Vì sao chứ?

Đồng An An lăn một vòng chạy vào, quỳ xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)