Trương Thần Hư nhìn về phía sơn môn của Thiên Lang Tông.
Cửa sơn môn, giờ phút này đứng rất nhiều đệ tử Thiên Lang Tông, cả đám chờ đội ngũ đưa dâu, đồng thời cũng đang phòng bị ngoài ý muốn có khả năng xuất hiện.
- Hừ, phòng bị như thế, cho dù U Nguyệt công chúa có năng lực to lớn, cũng không có khả năng tiến vào được!
Trương Thần Hư cười lạnh.
Nhưng lúc này, trong rừng xa xa bỗng nhiên truyền đến chiêng trống, thanh âm nhạc vui.
- Ân?
Trương Thần Hư sững sờ.
Chỉ thấy một đám người mặc hỷ bào, tay nâng bảng hiệu to lớn.
Đằng sau là dàn nhạc kèn, loa, chiêng, trống cùng vang lên, chính giữa là kiệu hoa do tám người khiêng.
Đây là đội ngũ đưa dâu của nhân gian?
- Hôm nay là ngày gì? Còn có người thành hôn cùng ngày với đại tỷ? Thật tình cờ!
Trương Thần Hư có chút buồn cười.
Nhưng sau một khắc, Trương Thần Hư biến sắc:
- Không đúng, đội ngũ đưa dâu kia đi về phía Thiên Lang Tông?
Hôm nay Thiên Lang Tông còn có người khác đại hôn? Không có khả năng, Mộ Dung Lục Quang làm sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy?
Lại nghe bên ngoài kiệu hoa truyền đến tiếng hét to:
- Kim Ô Tông gả nữ nhi, Thiên Lang Tông còn chưa tới nghênh tiếp!
Tiếng hô dùng chân khí hô lên, lan khắp cả Thiên Lang Tông.
Đám đệ tử của Thiên Lang Tông ở cửa sơn môn đưa mắt nhìn nhau:
- Đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông? Đến sớm như vậy?
Thời điểm mọi người hoài nghi, trong tay người vừa rồi bỗng nhiên cầm ra một quả cầu, dùng sức hất lên, quăng nó vào không trung.
Nơi xa, Trương Thần Hư lại biến sắc, bởi vì Trương Thần Hư nhận ra người nọ là ai. Nhiếp Thiên Bá cho hắn nhìn qua chân dung, đó là Trương Chính Đạo, ngày xưa ở Chu Tiên Trấn giả mạo mình, cùng Vương Khả lừa gạt U Nguyệt công chúa? Hơn nữa giờ phút này lại không ngụy trang. Công khai dẫn đội ngũ đưa dâu về phía Thiên Lang Tông? Còn nữa, vừa rồi hắn thả hắc cầu kia là cái gì?
- Oanh...
Hắc cầu nổ tung, đệ tử Thiên Lang Tông sững sờ, chỉ thấy nó không có lực phá hoại gì, chỉ bộc phát ra ngàn vạn thải quang, toàn bộ Thiên Lang Tông xuất hiện điềm lành vô tận, không khí long trọng chưa từng có.
Đây là pháo lễ hội mà U Nguyệt công chúa phát minh, nàng còn có quả thứ hai.
Pháo lễ hội vừa ra, quả nhiên đẩy bầu không khí lên cao trào. Dù sao coi như thời điểm tông chủ kế nhiệm cũng không có tràng diện lớn như vậy, cái này nếu không phải đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông, thì còn là cái gì nữa?
Mới vừa rồi đệ tử Thiên Lang Tông còn hoài nghi đội ngũ đưa dâu có vấn đề, lúc này đều biến sắc:
- Nhanh, đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông đến sớm, nhanh thông tri đại sư huynh chuẩn bị!
Đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông đến sớm, làm rối loạn bố trí của Thiên Lang Tông. Càng làm cho Trương Thần Hư trừng to mắt, lửa giận ngút trời.
Hôm nay đại tỷ thành hôn, có người đến quấy rối? Còn là U Nguyệt công chúa do mình phụ trách? Đây không phải đánh mặt mình sao?
- Một đám không biết sống chết!
Trương Thần Hư biến sắc.
Hắn vẫy tay, một con tiên hạc chở Trương Thần Hư bay thẳng tới trước đội ngũ đưa dâu.
Bành!
Trương Thần Hư rơi xuống đất, ngăn ở trước đội ngũ đưa dâu.
- Lớn mật, lại dám giả mạo đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông ta, các ngươi muốn chết sao?
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Trước kiệu hoa, vẻ mặt của Trương Chính Đạo khổ sở nói:
- Vương Khả, ta nói rồi, không nên quá rêu rao, lần này xong đời, hắn là đệ tử Kim Ô Tông, khẳng định biết chúng ta là giả, chúng ta xong đời! Lộ tẩy rồi, chạy mau đi!
- Chạy? Ha ha, ta xem các ngươi có thể chạy đi đâu!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
Bạch phiến trong tay vung lên, cuồng phong bao phủ đội ngũ đón dâu, bốn phía đất đá nổ tung, khí tức kinh khủng bức tất cả mọi người không cách nào động đậy.
- Kim Đan cảnh? Xong đời, một mình hắn cũng có thể diệt sạch chúng ta, Vương Khả, lần này bị ngươi hại chết rồi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Trương Chính Đạo, hiện tại đến ngươi biểu diễn rồi!
Vương Khả lại đẩy Trương Chính Đạo ra.
- Ta?
Trương Chính Đạo mờ mịt hỏi.
- Quên ta nói với ngươi sao? Bây giờ ngươi có thể nằm xuống!
Vương Khả thấp giọng nói.
Trương Chính Đạo biến sắc:
- Ngươi, ngươi để ta đi ăn vạ? Vạn nhất thất thủ thì làm sao bây giờ? Hắn mà giẫm một cái, ta nhất định sẽ chết, ngươi muốn hố chết ta sao!
- Chỗ tốt một người một nửa!
Vương Khả trầm giọng nói.
Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lên, không chút do dự nằm xuống.
- A u, ta bị thương thật nặng, cứu mạng! Có ai không! Mau đến đây xem! Đến xem đệ tử Kim Ô Tông đáng thương như ta, có ai không!
Bỗng nhiên Trương Chính Đạo khóc lên.
Bụi mù tán đi, Trương Thần Hư nhìn thấy Trương Chính Đạo ngã trên mặt đất, sắc mặt cứng đờ, vừa rồi mình chỉ vận dụng khí thế, để ngăn cản bọn đạo chích kia không thể chạy trốn mà thôi. Người kia căn bản không có thụ thương, vì sao hắn lại ngã xuống? Bộ dáng thống khổ kia, nhìn qua liền biết “bị thương rất nặng?
- Ở trước mặt ta, còn dám giả chết? Hừ, tìm các ngươi lâu như vậy, hiện tại ta xem các ngươi chạy đi đâu!
Trương Thần Hư lạnh giọng muốn tiến lên.
Nhưng lúc này, trong sơn môn của Thiên Lang Tông truyền đến tiếng quát như sấm.
- Dừng tay, bọn chuột nhắt phương nào, lại dám hành hung ở ngoài sơn môn của Thiên Lang Tông ta!
Nơi xa vọt tới rất nhiều đệ tử Thiên Lang Tông.