Mình chỉ là Tiên Thiên Cảnh, người ta là Nguyên Anh Cảnh, Nguyên Anh Cảnh không biết xấu hổ, mình phải làm thế nào?
- Vậy thì ngài muốn ta làm gì?
Vương Khả buồn bực nói.
- Cứ đứng ở đây là được! Sau đó chẳng cần ngươi làm gì!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Mẹ nó!
Vương Khả buồn bực nói.
Tên hỗn đản Chu Hồng Y này, bản thân không chịu đến, bắt ta đến đây chùi đít cho ngươi, mẹ nó.
- Ngươi nói cái gì?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- A, ta nói là được! Yên tâm, cứ giao cho ta!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ừ!
Tử Bất Phàm hài lòng lên tiếng.
Vương Khả buồn bực nhìn những người cầu tiên dưới lầu, trong lòng thở dài.
Trương Chính Đạo bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, ngươi mà cũng có ngày này?
Cuối cùng!
Thời khắc mọi người mong chờ cũng đã đến.
- Hô!
Hội trường đại hội Long Môn đang lặng yên, bỗng nhiên có gió lốc nổi lên.
- Đến rồi!
Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lên.
Chỉ thấy từng đợt khí thể màu vàng kim từ dưới đất xông lên trời, gió lốc cuốn lên, nhanh chóng lan tỏa khắp hội trường!
- Hô hô hô!
Càng ngày có càng nhiều Long Khí từ dưới lòng đất bay lên trời, long khí tụ tập lại, hóa thành kim vụ hình rồng, bay khắp bốn phương tám hướng. Làm cho vô số người cầu tiên nháo loạn.
- Nhanh, long khí nhanh bao phủ khắp người ta đi!
- Bay về phía ta, tất cả long khí hãy bay về phía ta, để cho các tiên môn nhìn thấy!
- Long khí, đừng chạy, nhanh bay đến xung quanh ta!
. ..
. ..
. ..
Tất cả đám người cầu tiên kích động hét lên.
Ngay lúc này, bốn phương tám hướng trên Long Tiên Trấn, đệ tử tiên môn cũng đang trừng to mắt.
- Tất cả mọi người nhìn cho kỹ, long khí chỉ quay quanh người có vận đạo lớn, những người cầu tiên kia, chỉ cần bên ngoài cơ thể có long khí bám vào thì nhanh chóng đi cướp người, đừng cho ma giáo cướp mất.
Thiết Lưu Vân quát.
- Nhị sư huynh yên tâm, chúng ta sẽ nhìn chằm chằm!
Các đệ tử Thiên Lang Tông kêu lên.
Đâu chỉ có mình đệ tử Thiên Lang Tông, tất cả đệ tử tiên môn chính đạo cũng đang nhìn chằm chằm muốn cướp những người có vận đạo kia. Không chỉ có đệ tử chính đạo, đệ tử ma đạo cũng đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể ra tay.
Tất cả hội trường đại hội Long Môn đều hình thành một vòng xoáy trung tâm.
Nhìn thấy ngày càng có nhiều long khí, Vương Khả ở bên cạnh nhàm chán nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
- Vì sao cứ mười năm một lần, nơi này sẽ có long khí tỏa ra? Nguyên nhân là gì?
Vương Khả tò mò nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Ngươi hỏi ta, ta nào biết được?
Ánh mắt Trương Chính Đạo lóe lên.
Hình như Trương Chính Đạo biết gì đó, nhưng hắn không muốn nói.
- Ba vương triều trấn áp long mạch nhưng không hề thoát hơi! Không phải phong ấn cái gì chứ? Nơi này không có phong ấn? Mười năm tỏa khí một lần? Màu vàng vàng? Chẳng lẽ là khí thải?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Khí thải? Vương Khả, ngươi nói đây là khí thải? Giống với chân khí của ngươi? Là cái rắm? Mặt đất thả rắm?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Sao ngươi dám nghĩ như thế? Mạc não của ngươi sao kỳ lạ đến vậy?
- Chẳng lẽ không giống? Vậy ngươi nói Long Khí kia là cái gì? Kim Long được ngưng tụ ra từ long mạch còn có thể nổ tung được! Không phải là mặt đất thải khí dơ bẩn ra bên ngoài sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo.
- …!
Nghĩ theo sự giả thưởng của Vương Khả, Trương Chính đạo nhìn lại long khí kim sắc đầy trời kia, quả nhiên là màu vàng óc, giống y hệt với trọc chân khí của Vương Khả.
- Vì sao? Vì sao ta cảm thấy giống? Nếu những khí này là rắm do mặt đất thả ra, vậy vị trí hội trường này là ở đâu?
Trương Chính Đạo mở to hai mắt nhìn.
Nghĩ đi nghĩ lại. Trương Chính Đạo cảm thấy buồn nôn.
- Hô!
Bỗng nhiên, có một cỗ long khí bao phủ một người cầu tiên.
- Ta có long khí nhập thể, ta có đại vận đạo, ta có đại vận đạo!
Người kia ngạc nhiên kêu.
Lập tức, có một số đệ tử tiên môn nhanh chóng xông vào hội trường.
- Tiểu tử, theo ta đi, làm huynh đệ cùng tông môn với ta!
- Tiểu tử, đến Thiên Lang Tông đi!
- Vẫn nên đi Thái Âm Ma Giáo thích hợp ngươi hơn!
- Kim Ô Tông cho phép ngươi nhập môn!
. ..
. ..
. ..
Một cỗ long khí màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, bao phủ một đám người cầu tiên, trong chớp mắt, một người đệ tử tiên môn chạy xuống, mời người có vận đạo vào tiên môn, người tranh ta đoạt.
Vốn dĩ là một cơ hội tuyển chọn rất hoàn mỹ.
Nhưng lúc này Trương Chính Đạo nhìn cái người cầu tiên bị long khí màu vàng óng bao trùm lên, hắn cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Một người cầu tiên kích động hít một ngụm long khí thật to, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng hắn hưng phấn hét lên.
- Ha ha ha, long khí ở đây, a ô, a ô! Vào cả trong miệng ta rồi!
- Ọe! Trương Chính Đạo nhịn không được nôn ra.
- Ngươi sao vậy? Sao lại nôn?
Vương Khả trừng mắt tò mò hỏi.
- Còn không phải do ngươi, làm ta liên tưởng, ọe!!!
Trương Chính Đạo nhìn thấy có người ở xa xa đang liều mạng hút long khí.
- Ngươi bị bệnh tâm thần sao? Ta đây rảnh rỗi nhàm chán nên nghiên cứu với ngươi, mà ngươi cũng nôn ra luôn? Không phải khẩu vị của ngươi rất nặng sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Trách ta rồi? Ọe ~~~!
Trương Chính Đạo hoàn toàn không ngừng nôn được.