Đại hội Long Môn 10 năm mới tổ chức một lần, ở Thập Vạn Đại Sơn, đây là một thịnh hội cực lớn từ Tiên Môn, Tiên Trấn, thậm chí là cả Phàm Nhân Khu.
Bởi vì vào ngày này, chính là ngày các tiên môn lớn thu đệ tử! Là thời gian cá chép hóa rồng của những người cầu tiên.
Tiên môn thu đệ tử, vì sao chọn ở Phàm Nhân Khu? Bởi vì Phàm Nhân Khu không có linh khí, nếu không có linh khí, mà phàm nhân vẫn có thể tu luyện võ công, tuổi nhỏ mà tu vi cao, điều này có nghĩa là kẻ đó có thiên phú dị bẩm!
Người của các tiên trấn lớn gần như bị bỏ qua cơ hội đi vào tiên môn, vì bọn họ lớn tuổi rồi mới bước vào Tiên Thiên Cảnh! Những người này, tiên môn cảm thấy dù bọn họ bước vào Tiên Thiên Cảnh được, nhưng tư chất bình thường, không thể tuyển, nếu không sẽ lãng phí tài nguyên.
Các gia tộc ở tiên trấn, có vài con cháu trẻ tuổi, từ bé được dùng linh thạch tẩm bổ, lại có trưởng bối dạy bảo, dễ dàng trổ hết tài năng đi vào tiên môn, nhưng các tiên môn cũng không ngốc, lo lắng tu vi của đám người trẻ là nhờ linh thạch, căn cơ không đủ, nên càng khảo hạch nghiêm ngặt hơn.
Thật ra việc chiêu thu đệ tử bình thường đã kết thúc trong mấy tháng này rồi. Giống như 500 thiếu niên cẩm y vệ của Vương Khả, đã được đưa về tông môn từ trước.
Còn có một lần thu đệ tử khác thường, chính là đại hội Long Môn hôm nay.
Đại hội Long Môn, không phân biệt xuất xứ, chỉ cần là người dưới 30 tuổi bước vào Tiên Thiên Cảnh là có thể tham gia! Lần này không so về thiên phú, mà là so về số phận!
Chu dù là tiên môn chính đạo hay ma đạo, đều có đệ tử được đại vận đạo ưu ái, vì vậy, cứ 10 năm một lần, sẽ có người đến đây để chiêu thu đệ tử, cũng là thời gian duy nhất ma giáo yên tĩnh. Nhưng lúc gặp được đệ tử có vận mệnh lớn thì vẫn sẽ ra tay đánh nhau.
Hôm nay chính là đại hội Long Môn.
Tiên Thiên Cảnh đến từ Phàm Nhân Khu của ba vương triều, chỉ cần dưới ba mươi tuổi là có thể đến hội trường đại hội Long Môn. Trong nháy mắt, hội trường to lớn trở nên đông đúc.
Giờ phút này, mọi nơi trên Long Tiên Trấn, đệ tử chính đạo, ma đạo đều đứng nhìn từ xa xa.
Vương Khả đứng trên sân thượng tòa nhà Thần Vương. Nhìn Tiên Thiên Cảnh tấp nập như đang đi dạo chợ xung quanh.
Trương Chính Đạo vội vàng đi đến.
- Vương Khả, sao ngươi cũng ở hội trường Long Môn? Ngươi đã vào tiên môn rồi, còn muốn so vận mệnh với những người khác sao?
Vương Khả cổ quái nói.
- Ngươi nghĩ ta muốn đến đây sao?
- Sao vậy? Có người ép ngươi đến?
Trương Chính Đạo sững sờ.
- Ta đang ngắm phong cảnh với lão đại, ngươi cũng muốn quản? Ngươi đi nhanh đi, nếu không lát nữa ngươi sẽ không đi được đâu!
Vương Khả giục.
- Ngắm phong cảnh với đại lão? Ngươi chuẩn bị kiếm tiền? Không dẫn ta theo sao? Ta không đi!
Trương Chính Đạo gấp gáp.
Mỗi lần Vương Khả khác thường thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền, ta đi cái rắm! Ngươi muốn phát tài một mình sao? Nằm mơ!
- Kiếm tiền cái rắm, ta kêu ngươi đi, ngươi còn không đi nhanh đi!
Vương Khả trừng mắt quát mắng.
- Đi cái rắm, ta không đi! Ngươi muốn phát tài một mình sao? Nằm mơ!
Trương Chính Đạo từ chối ngay.
- Hắn không đi thì không cần phải đi nữa!
Một tiếng nói của nữ tử ở bên cạnh vang lên.
- Ai? Giọng của ai vậy? Sao ta có cảm giác quen thuộc?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Là Đệ Tam đường chủ ma giáo, Tử Bất Phàm!
Vương Khả đen mặt nói.
Trương Chính đạo thay đổi sắc mặt, cái gì? Tử Bất Phàm? Đúng rồi, giọng nói kia giống hệt của Tử Bất Phàm!
Lúc ở Thanh Kinh, không phải Tử Bất Phàm muốn giết Vương Khả sao? Vì sao lại đến đây?
- A? Ha ha ha, ha ha ha, trời xấu như muốn mưa, ta còn phải về cất chăn mền, Vương Khả, ngươi từ từ mà chơi, ta đi trước đây!
Trương Chính Đạo cười gượng rồi muốn trốn.
- Ba!
Bỗng nhiên, một tia điện lóe lên, nổ tung, làm cho mông Trương Chính Đạo bong da tróc thịt.
- A!
Trương Chính Đạo thống khổ hét thảm một tiếng.
- Đừng kêu, ngươi phát hiện ra đường chủ Tử Bất Phàm, ngươi còn đi được sao?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Có, có ý gì?
Trương Chính Đạo trừng to mắt.
- Ý là, Tử Bất Phàm không bao giờ để ngươi đi, trừ phi, ngươi chết!
Vương Khả giải thích.
Hai mắt Trương Chính Đạo trắng dã.
- Tử đường chỉ, ta và Vương Khả không có quan hệ gì cả, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi tìm hắn đi!
- Im miệng, Tử đường chủ bây giờ không muốn giết ngươi, ngươi đừng có làm phiền nàng!
Vương Khả bên cạnh nói nhỏ.
Trương Chính Đạo lập tức che miệng, hoảng sợ.
- Vương Khả, sao ngươi không nói Tử Bất Phàm ở chỗ này!
- Im miệng, Tử đường chủ hiện tại không tâm tư giết ngươi, ngươi đừng thật đưa
Trương Chính Đạo nhỏ giọng oán giận Vương Khả.
- Ta đã bảo ngươi đi đi, ngươi không chịu đi, bây giờ còn trách ta?
Vương Khả vừa trừng mắt.
- Hừ! Mẹ nó, sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Trương Chính Đạo nhỏ giọng phiền muộn.
Trương Chính Đạo thấy phiền, Vương Khả đây mới buồn bực.
- Tử đường chủ, ta đã đưa Chu Yếm cho ngươi rồi, ngươi còn nhìn ta chằm chằm làm gì? Ta là người vô tội! Ngươi muốn tìm thì đi tìm Chu Hồng Y đi! Kéo ta đến nơi này làm gì?
Vương Khả dùng ánh mắt đau khổ nhìn về căn phòng cách đó không xa.
Nơi này chính là hội trường đại hội Long Môn đấy, dựa theo kế hoạch của ta, ta trốn càng xa càng tốt! Ai ngờ lúc quan trọng nhất lại rơi vào vòng xoáy này?
- Vương Khả, thời gian này, ta nghe nói ngươi làm rất nhiều chuyện ở Long Tiên Trấn, ngươi làm ăn rất được?
Giọng nói của Tử Bất Phàm vang lên từ trong căn phòng bên cạnh.
- A? Ta chỉ là…
Vương Khả sầm mặt lại.
- Nếu ngươi quan hệ rộng như thế, vậy thì yểm hộ giúp ta!
Tử Bất Phàm nói.
- Đại lão, không, Tử đường chủ, ngươi là đại lão Nguyên Anh Cảnh đấy, Ta chỉ là một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ, làm gì có mặt mũi lớn như vậy?
Vương Khả cười khổ nói.
Các ngươi muốn đánh nhau thì thôi đi, kéo ta làm tấm mộc làm gì? Ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm đấy!
- Hừ, ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện ở Thanh Kinh đấy, dựa vào đâu mà cháu trai ta phải từ bỏ tranh đoạt thiên hạ, cho gia tộc Vương Thị các ngươi thống nhất Đại Thanh? Muốn ta tính toán với ngươi không?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ, việc này, không phải lúc đó đã giải quyết rồi sao? Có đường chủ Chu Hồng Y làm chứng! Một lời nói của quân tử, bốn con ngựa không đuổi kịp!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ta là nữ nhân, không phải quân tử, ta muốn truy cứu thì truy cứu, không truy cứu thì thôi! Ai bảo Chu Hồng Y không đến đây?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Vương Khả.
- …!
Mẹ nó, cả ngày ném chim, cuối cùng cũng có ngày bị chim mổ mắt!