Bất Diệt Thần Vương

Chương 341: Trông coi công trường (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Long Tiên Trấn, trong tiểu viện đại trạch Vương gia!

Xà Vương buồn bực nằm rạp trên mặt đất, không dám làm càn, ta đến đây để giết Vương Khả, vì sao, vì sao lại dâng cả người mình vào đây? Vì sao chứ?

Ba người Vương Khả lại không quan tâm đến Xà Vương, bọn họ nhìn về phía Chu Yếm đang chết ngất.

- Ma Tôn, Kim Long trong cơ thể Chu Yếm có Long Châu không?

Mạc Tam Sơn mong đợi nói.

Ma Tôn trầm ngâm một lúc.

- Thật kỳ quái, đáng lẽ long mạch Kim Long cấp bậc này đã ngưng tụ ra Long Châu rồi mới đúng, đáng tiếc lại không có! Một là do nó không có Long Châu, hai là trước lúc nó bị phong ấn thì Long Châu đã bị người khác lấy mất!

- Trước khi phong ấn bị lấy mất? Không thể nào, từ lúc mở phong ấn đến lúc Kim Long bị phong ấn, có mất trăm con mắt nhìn chằm chằm. Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm cũng không biết chuyện về Long Châu, sẽ không lấy đi! Chẳng lẽ không có Long Châu thật?

Mạc Tam Sơn oán hận.

Mẹ nó, mình chạy việc uổng công, kết quả không tìm được Long Châu, còn mất đi 50 vạn cân linh thạch! Đúng là đáng hận!

Chỉ có Vương Khả đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt, Long Châu? Chẳng lẽ bướu thịt mà hắn kéo ra từ miệng Kim Long chính là Long Châu thật? Đương nhiên, Vương Khả không ngốc đến mức nói chuyện này ra, chỉ có thể giả vờ như không biết.

- Ma Tôn, Chu Yếm gặp vấn đề gì vậy?

Vương Khả tò mò hỏi.

- Kim Long trong cơ thể hắn bị thứ gì đó kích thích, bây giờ kích phát ra Long Khí kích thích Chu Yếm, hắn đúng là trong họa có phúc, có lẽ tu vi sẽ tăng mạnh.

Ma Tôn giải thích.

- Kích thích Kim Long? Vậy nó có nổ không?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Có lẽ là không!

Ma Tôn lắc đầu.

- Làm ta sợ chết mất! Không nổ là được rồi! Tiếp theo, chờ đường chủ Tử Bất Phàm đến, ta sẽ giao hàng cho nàng là được, cái tên Chu Yếm này, đúng là không làm người khác bớt lo!

Vương Khả thở phào nói.

- Ma Tôn, ngài muốn xử lý thế nào?

Mạc Tam Sơn hỏi.

- Không cần quan tâm, nếu bọn họ có sắp xếp thì ta sẽ không nhúng tay vào. Ta ngược lại muốn xem, mấy đường chủ kia muốn làm gì?

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, yên lặng theo dõi kỳ biến!

Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.

- Ừ!

Ma Tôn gật đầu. Sau đó hắn nhìn về phía Vương Khả.

- Ma Tôn có gì dặn dò?

Vương Khả nhanh chóng bước lên.

Ma Tôn yên lặng nhìn hắn một lúc.

- Đừng có gây chuyện cho ta!

- Ma Tôn, ta đã giải thích rõ ràng rồi, là do Mạc Tam Sơn vu oan cho ta! Ta vô tội!

Vương Khả vội vàng nói.

- Hừ!

Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Mạc Tam Sơn liếc mắt nhìn Vương Khả, cười lạnh nói.

- Vương Khả, ngươi nghe được lời Ma Tôn nói không? Mấy ngày này Ma Tôn sẽ ở Long Tiên Trấn giám sát ngươi, cái cao ốc kia của ngươi nên dừng lại đi, tránh xảy ra chuyện gì đấy!

- Nói đùa gì thế?

Vương Khả trừng mắt nhìn Mạc Tam Sơn.

Ta tốn bao nhiêu tiền như vậy, mỗi ngày phát tiền lương cũng mất một số lớn, ngươi lại bắt ta dừng lại?

Mạc Tam Sơn thấy không khuyên nổi Vương Khả, chỉ có thể buồn bực phất ống tay áo.

- Hừ!

Hừ lạnh xong, Mạc Tam Sơn dẫm chân bay lên trời, biến mất.

Ma Tôn vừa đi, Xà Vương lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu lên.

- Nhìn cái gì? Không nghe Mạc Tam Sơn nói sao? Mấy ngày này Ma Tôn sẽ nhìn chằm chằm ở đây, ngươi thành thật chút cho ta, đừng có gây chuyện!

Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.

- Rống!

Xà Vương há miệng rộng đầy dữ tợn về phía Vương Khả.

- Ai nha? Ngươi còn phát giận với ta? Muốn ăn ta? Qua đây? Ngươi thử chút đi, xem ta có nướng than ngươi không?

Vương Khả trừng mắt nổi giận nói.

Xà Vượng hận chết, hận không thể xông lên nuốt sống tên khốn Vương Khả này, nhưng nghĩ đến chuyện Ma Tôn đang nhìn chằm chằm, nó chỉ có thể chịu thua.

- Ta nói với ngươi rồi, vừa rồi là ta nể mặt mũi của Ma Tôn, mới tha cho ngươi một mạng, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.

Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.

Xà Vương chỉ có thể oán hận giương mắt nhìn.

Chạy trốn? Xà Vương không dám, Xà Vương không dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Ma Tôn, nếu nó dám trốn? Chắc chắn Ma Tôn sẽ bắt nó hầm canh.

Đường đường là Xà Vương, sao lại trở thành thuộc hạ của tên này chứ? Vì sao?

- Người đâu!

Vương Khả gọi người bên ngoài.

Rất nhanh, đám thuộc hạ của hắn đi vào trong viện.

- A! Có rắn!

Một tiếng hét sợ hãi vang lên.

Chính là Trương Chính Đạo, tên này nghe được tiếng nổ mạnh nên vội vàng đến đây, chỉ là bị thuộc hạ của Vương Khả chặn bên ngoài, bây giờ vừa bước vào đã nhìn thấy Xà Vương, giống như gặp kẻ địch.

- Có rắn thì sao? Nó là do ta nuôi! Đừng có mà kinh ngạc như thế!

Vương Khả trợn trắng mắt nói.

- A? Ngươi nuôi? Ngươi nuôi lúc nào?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên bước lên.

- Rống!

Xà Vương gầm nhẹ với Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo bị dọa cho run cả người, mẹ nó, Xà Vương này hình như rất lợi hại.

- Gia chủ?

Đám thuộc hạ tò mò hỏi.

- Chu Yếm phải ngủ rất lâu, các ngươi ôm hắn thả lên giường, đừng cho chết rét, sau này ta còn cần!

Vương Khả chỉ đạo.

- Vâng!

Đám thuộc hạ lập tức ra tay nhấc Chu Yếm lên.

Xà Vương thấy Chu Yếm bị đưa vào trong phòng, trong mắt nó tràn đầy sự khát vọng, nuốt Kim Long trong người Chu Yếm, nó sẽ đến Đan Anh Cảnh, không sợ cường giả Nguyên Anh Cảnh bình thường, nhưng Xà Vương cũng biết, dù hắn có là Đan Anh Cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của Ma Tôn. Nó có nên vụng trộm ăn Chu Yếm không?

Vương Khả thấy khóe miệng Xà Vương chảy nước miếng, lập tức biết con rắn này có ý đồ gì rồi.

Muốn ăn Chu Yếm? Nói đùa gì thế? Nếu ngươi ăn Chu Yếm, ta ăn nói với Tử Bất Phàm thế nào? Xà Vương không thể ở lại đây.

- Người đâu, sửa sang lại mặt đất chỗ này.

Vương Khả dặn dò.

- Vâng!

Đám thuộc hạ tò mò đến điều tra cái hang lớn này.

- Xà Vương, ngươi đi theo ta!

Vương Khả nói.

- Đi đâu?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)