Bất Diệt Thần Vương

Chương 336: Mạc tam sơn không chỗ nói rõ lí lẽ. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ở Chu Tiên Trấn, rõ ràng ngươi nói ngươi và Trương Ly Nhi…

Mạc Tam Sơn nói một nửa thì cứng họng.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến chuyện kia, lúc ở Chu Tiên Trấn, Vương Khả nói hắn tiện thể nhắn giùm với Trương Ly Nhi, Vương Khả không thích nàng! Đúng là Vương Khả rất trong sạch! Hôm đó Trương Ly Nhi lại nổi điên, ngươi muốn ta đi đâu nói lí chứ?

- Ma Tôn, ta lợi dụng Đồng An An để điều tra phản đồ, tất cả là do Đồng An An bị bệnh tâm thần, cứ nhắm vào Vương Khả không tha, ta cũng không còn cách nào!

Mạc Tam Sơn giải thích.

- Nhìn đi, ngươi còn mắng người ta bệnh thần kinh! Chuyện này chẳng liên quan đến ngươi thì ngươi chạy đến diệt khẩu ta làm gì? Ta làm sai chỗ nào thì ngươi đi mà báo cáo với Ma Tôn ấy!

Vương Khả quở trách.

Trong mắt Mạc Tam Sơn nổi lên tia máu nhìn Vương Khả, ngươi tội ác tày trời, nhưng con mẹ nó, thật tà môn, chuyện nào ngươi cũng chiếm lý? Vì sao chứ?

- Mạc Tam Sơn, vì sao ngươi muốn giết Vương Khả?

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Ma Tôn, thuộc hạ biết sai rồi!

Giờ phút này, Mạc Tam Sơn chỉ có thể nhận tội.

Mẹ nói, nếu nói với Vương Khả một lúc nữa, chắc chắn sẽ càng rối! Thôi được rồi. Tên Vương Khả này đúng là khó chơi, quan trọng nhất, có nhiều chuyện mình khổ không thể nói ra, ngươi nói có tức không chứ?

- Hừ, biết sai rồi? Nếu hôm nay ta không ở đây, Vương Khả đã bị ngươi giết chết!

Ma Tôn lạnh lùng nói.

Mạc Tam Sơn nhận tội rồi nên không cãi lại, hắn cúi đầu nghe mắng.

- Từ nay về sau, nếu không có sự cho phép của ta, không được nhắm vào Vương Khả.

Ma Tôn trầm giọng nói.

Vương Khả bên cạnh vênh váo hống hách hất cằm lên.

- Vâng!

Mạc Tam Sơn đen mặt nói.

- Các ngươi đều là thuộc hạ của ta, có thể khác nhau về lời nói, nhưng không được báo thù sống chết! Hôm nay ngươi đã làm sai, nên nhận lỗi với Vương Khả, xem như bỏ qua chuyện này!

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Cái gì? Xin lỗi hắn?

Mạc Tam Sơn khó chịu nói.

- Ma Tôn, có thể đổi trừng phạt được không?

Vương Khả cũng mở miệng nói.

- Hả?

Ma Tôn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.

Ta đang làm chủ cho ngươi, mà ngươi lại nói muốn đổi một cái?

- Đúng vậy, thật ra ta là người thực dụng, nếu muốn Mạc Tam Sơn nhận lỗi, với tính cách ngông nghênh của hắn chắc chắn không chịu! Ngài xem, có thể đổi tiền mặt không?

Vương Khả hỏi.

Ma Tôn.

- …!

Mạc Tam Sơn.

- …!

Tiền mặt? Có ý gì?

Có ý gì? Đương nhiên là đổi thành tiền rồi! Lão âm hàng Mạc Tam Sơn mà xin lỗi mình sao? Nói đùa gì thế, cái loại người thích hư vinh này, nếu không kiếm được chỗ tốt, chắc chắn sẽ ghi hận cả đời, sau đó nhân cơ hội chơi lại ta. Gặp kẻ có bệnh, tốt nhất là lấy tiền.

- Dù sao Mạc Tam Sơn cũng là Nguyên Anh Cảnh, nếu bắt Nguyên Anh Cảnh đập đầu nhận lỗi thì đúng là quá khó khăn, như vậy đi, Mạc Tam Sơn, ngươi cảm thấy một đập đập đầu của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền? Ngươi đưa tiền cho ta thì chúng ta xem như bỏ qua mọi chuyện, được không?

Vương Khả vừa cười vừa nói.

Khuôn mặt Mạc Tam Sơn đen thui, mẹ nó, ai muốn đập đầu với ngươi?

Mà Ma Tôn cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Khả, ta chỉ để Mạc Tam Sơn hạ giọng chút thôi, không chỉ muốn làm chủ cho ngươi, mà chủ yếu là nhắc nhở hắn để dễ khống chế, sao ngươi nghĩ là ta sẽ cho một Nguyên Anh Cảnh đập đầu nhận sai với ngươi? Ngươi nghĩ cái gì thế? Mặt của ngươi đâu?

- Mạc Tam Sơn, ngươi xe, ta rất nể mặt ngươi, ngươi đừng xụ mặt nữa, bao nhiêu năm mới được một lần, chẳng lẽ ngươi đập đầu một cái lại không đáng bao nhiêu tiền? Nhanh lên, Ma Tôn còn nhìn đấy, ngươi không thể cứ cứng mãi thế được? Nếu ngươi không muốn, thì ta tự mình đến lấy cũng được.

Vương Khả bước lên phía trước, vươn hai tay ra.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Mạc Tam Sơn kinh hãi lui về sau một bước. Mẹ nó, chậm một bước thì ngươi đã cướp luôn vòng tay trữ vật của ta rồi, ngươi đúng là không xem mình là người ngoài nhỉ?

- Ách, ta nghĩ ngươi thích ta tự mình ra tay! Được rồi, ta không động, ngươi tự mình lấy ra, nhanh lên!

Vương Khả thúc giục.

Mạc Tam Sơn đen mặt nhìn Vương Khả, lại nhìn Ma Tôn, lúc này Ma Tôn đã choáng váng luôn rồi, cái tên Vương Khả này không chỉ không biết xấu hổ, con mẹ nó còn được đà lấn đến nữa. Cái này…

Mạc Tam Sơn đen mặt lấy vòng tay trữ vật ra, sau khi lục lọi một lúc, hắn đưa cho Vương Khả.

- Cầm lấy đi! 10 vạn cân linh thạch, xem như bồi thường cho ngươi!

- Chỉ có 10 vạn cân? Một cái đập đầu của ngươi cũng chỉ giá trị 10 vạn cân sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Nếu ngươi không muốn…

Mạc Tam Sơn muốn lấy lại vòng tay trữ vật.

Nhưng tay Vương Khả nhanh đến mức nào? Vừa rồi hắn chỉ muốn trả giá thêm mà thôi, làm gì có chuyện con vịt luộc xong còn để bay mất? Ta làm sao cho ngươi lấy lại tiền được? Hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay nhét vòng tay vào trong ngực.

- Ai nha, được rồi, hơi ít một chút nhưng vẫn phải cho Ma Tôn mặt mũi, nếu nhận được tiền xin lỗi của ngươi thì chuyện giữa hai ta xong rồi!

Vương Khả lập tức cười nói.

Mạc Tam Sơn.

- …!

Ma Tôn.

- . . . !

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)