Bất Diệt Thần Vương

Chương 33: Mộ dung lục quang đại hôn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau nửa tháng, Chu Tiên Trấn! Nhiếp gia!

Trương Thần Hư cầm bạch phiến, híp mắt nhìn đám đệ tử Nhiếp gia.

- Nhiếp Thiên Bá vẫn chưa về?

Trương Thần Hư lạnh lùng hỏi.

- Thượng tiên, những ngày này ngài rời đi, chúng ta trừ tìm kiếm U Nguyệt công chúa, chính là tìm gia chủ, hơn nửa tháng này, gia chủ một chút tin tức cũng không có, chúng ta, chúng ta...

Đám đệ tử Nhiếp gia nơm nớp lo sợ nói.

Sau lưng Trương Thần Hư, còn có một đệ tử Kim Ô Tông khác cau mày nói:

- Trương sư huynh, có khi nào Nhiếp Thiên Bá kia tự biết tìm không thấy U Nguyệt công chúa, nên tự mình chạy trốn rồi hay không?

Sắc mặt của Trương Thần Hư cứng đờ, Nhiếp Thiên Bá chạy trốn? Vậy Kim Ô Lệnh của ta làm sao bây giờ?

Phù phù!

Đệ tử Nhiếp gia lập tức quỳ xuống:

- Thượng tiên bớt giận, gia chủ chắc chắn sẽ không chạy, Nhiếp gia chúng ta còn ở đây, gia chủ sẽ không bỏ rơi chúng ta!

Thế nhưng hơn nửa tháng, mặc kệ có tìm được U Nguyệt công chúa hay không, ít nhất ngươi cũng phải bẩm báo cho ta một lần chứ, Kim Ô Lệnh của ta còn trong tay ngươi nha.

Kim Ô Lệnh, mình chỉ có một tấm, nếu như bị một tu sĩ nho nhỏ lừa chạy, vậy mình về Kim Ô Tông, chẳng phải sẽ trở thành trò cười?

- Hừ, tìm cho ta, phải tìm được Nhiếp Thiên Bá, bằng không ta diệt Nhiếp gia các ngươi!

Trương Thần Hư lạnh lùng nói.

- Vâng!

Đám đệ tử Nhiếp gia không ngừng dập đầu.

- Trương sư huynh, có phải ngươi giao Kim Ô Lệnh cho người khác dùng hay không?

Sư đệ ở sau lưng hiếu kỳ hỏi.

Sắc mặt của Trương Thần Hư cứng đờ, ngay cả sư đệ cũng đoán được, chuyện mất mặt như vậy, bảo Trương Thần Hư làm sao nói tiếp? Chỉ có thể mặt lạnh không nói.

- Vài ngày trước, ta nhìn thấy có người cầm Kim Ô Lệnh của ngươi, hỏi hắn đi đâu, hắn cũng không nói, cực kỳ kiêu ngạo! Có phải do sư huynh an bài hay không?

Sư đệ kia hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi thấy Kim Ô Lệnh của ta?

Trương Thần Hư sững sờ.

- Đúng vậy! Hỏi bọn hắn, bọn hắn không nói câu nào, còn quở trách ta một trận! Nói ta một đệ tử cấp thấp, có tư cách gì hỏi thăm người nắm giữ lệnh bài cao cấp? Ta nể mặt sư huynh nên không so đo với bọn hắn, sư huynh, ta cũng không có làm khó bọn họ!

Sư đệ kia nói.

- Bộ dáng gì? Là Nhiếp Thiên Bá sao?

Trương Thần Hư hiếu kỳ hỏi.

Đệ tử Nhiếp gia ở bên cạnh lập tức mang chân dung của Nhiếp Thiên Bá tới.

- Ách, không phải, dung mạo ta nói không ra, nhưng khẳng định không phải Nhiếp Thiên Bá trong hình!

Vị sư đệ kia nói.

Trương Thần Hư nhíu mày:

- Nhiếp Thiên Bá đã xảy ra chuyện?

- Cái gì?

- Ở đâu? Bọn họ ở đâu?

Trương Thần Hư hỏi sư đệ.

- Bọn họ? Hiện tại ta không biết, bất quá nhìn phương hướng của bọn hắn, hẳn là trên đường tiến về Thiên Lang Tông!

Vị sư đệ kia nhớ lại nói.

- Thiên Lang Tông? Là U Nguyệt công chúa? Không xong!

Trương Thần Hư biến sắc.

Thời điểm nói chuyện, Trương Thần Hư đã vẫy tay một cái.

- Lệ!

Hai con tiên hạc ở trên bầu trời bay xuống.

- Đi, nhanh lên!

Trương Thần Hư nhảy lên một con tiên hạc quát.

Hai người đạp trên lưng tiên hạc, lập tức xông lên trời, bay về hướng bắc.



Trải qua mười tám ngày đi đường, ba người Vương Khả rốt cục đã tới Thiên Lang Tông.

Thiên Lang Tông rất lớn, lấy trận pháp khổng lồ bao phủ vô số đại sơn, mây mù che đậy, để ngoại nhân không cách nào thấy rõ tình huống bên trong Thiên Lang Tông, chỉ ở bên ngoài dựng một tấm bia lớn, nhìn rất bao la hùng vĩ.

Cách Thiên Lang Tông không xa, có một tiên trấn, tên là Lang Tiên Trấn!

Lang Tiên Trấn bởi vì nương tựa Thiên Lang Tông, rất nhiều thế gia tu tiên đều muốn tới đây định cư, vì vậy quy mô của Lang Tiên Trấn lớn hơn Chu Tiên Trấn mấy chục lần.

Có đôi khi đệ tử Thiên Lang Tông muốn mua linh dược, tài liệu đặc thù… có một tiên trấn cũng thuận tiện hơn rất nhiều, vì vậy liền âm thầm nâng đỡ Lang Tiên Trấn, để cho nó phát triển.

Giờ phút này ba người Vương Khả đã vào Lang Tiên Trấn, ở trong một đại trạch.

- Vương huynh, đệ tử Vương gia ngươi thật đúng là thần bí khó lường, Lang Tiên Trấn tấc đất tấc vàng, Vương gia ngươi cũng có thể mua xuống một đại trạch? Cách Thiên Lang Tông gần như vậy? Ở trên nóc nhà cũng có thể trông về phía sơn môn của Thiên Lang Tông!

Trương Chính Đạo từ nơi không xa đi tới.

U Nguyệt công chúa vừa mới tắm sơ qua cũng đi tới.

Vương Khả đang ở nội viện nghe cấp dưới bẩm báo.

- Ngươi lui xuống đi!

Vương Khả phất tay nói.

- Vâng, gia chủ!

Đệ tử Vương gia kia cung kính lui ra.

Đệ tử Vương gia này, tự nhiên không phải đệ tử Vương gia ở Chu Tiên Trấn, mà là người Vương Khả sớm an bài ở đây, nhiều năm trước đã định cư, tự nhiên không có người sẽ nghĩ tới quan hệ giữa hắn và Vương Khả.

- 10 năm trước, ta đã muốn bái nhập Thiên Lang Tông, tự nhiên phải sớm dò đường!

Vương Khả giải thích.

- Vương Khả, ta phát hiện ngươi có thật nhiều bí mật, còn có cái gì ta không biết không? Có phải 72 tiên trấn ở xung quanh Thập Vạn Đại Sơn, ngươi đều an bài thuộc hạ đóng quân hay không?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

Vương Khả trợn trắng mắt, không có tiếp lời, sự tình này làm sao có thể tùy tiện nói cho ngươi?

- Vương Khả, chúng ta đã đến bên ngoài Thiên Lang Tông, tại sao không đi bái sơn? Lại lưu ở nơi này?

U Nguyệt công chúa hiếu kỳ hỏi.

- Ta theo thói quen cầu ổn, trước biết rõ tình huống lại bái sơn, a, cũng may mắn mà hỏi dò một phen!

Vương Khả cười khổ nói.

- Có ý gì?

Trương Chính Đạo nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt của Vương Khả phức tạp nhìn U Nguyệt công chúa.

- Gì vậy?

U Nguyệt công chúa cũng không hiểu hỏi.

- Hiện tại ta rốt cuộc minh bạch vì sao Kim Ô Tông muốn bắt ngươi!

Vương Khả cười khổ nói.

- Vì sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️