Cho dù Ma Tôn đã gặp qua vô số người, nhưng khi nghe Vương Khả nói chuyện, vẫn cảm thấy rất tà môn.
- Nghe nói, ngươi dùng tên của ta vênh váo tự đắc ở ma giáo? Không lâu trước đây, đệ tử ma giáo đến tìm ngươi gây chuyện, ngươi dám dùng tên ta để chèn ép bọn chúng?
Ma Tôn lạnh giọng chất vấn.
- Đúng vậy!
Vương Khả lập tức nói ra.
Ma Tôn.
- . . . !
Không phải ngươi nên run lẩy bẩy nhận tội sao? Cái câu đúng vậy kia của ngươi là gì? Vì sao nghe có vẻ tự hào như thế?
- Ma Tôn, ta là đà chủ Thần Long do đích thân ngài phong tặng, sao giống với những đà chủ khác được? Ngài tự mình phong, vậy thì ta là môn sinh của ngài! Điều này không thể giả được! Những đà chủ kia vênh váo hống hách, nghĩ mình là thuộc hạ của đường chủ thì ngon rồi, làm gì có đường chủ nào so sánh được với Ma Tôn ngài? Ta là môn sinh của ngài, nếu ta khúm núm, bị ức hiếp, chẳng phải sẽ làm mất mặt Ma Tôn ngài sao?
Vương Khả nói như đương nhiên.
Ma Tôn.
- …!
- Ma Tôn, ngài yên tâm, ngài có thể đi điều ta, ta chưa từng dùng tên tuổi của ngài để kiếm lời gì! Trong lòng ta hiểu rất rõ! Mỗi lần nhắc đến Ma Tôn, ta chỉ nói rõ ta là đà chủ Thần Long do đích thân ngài phong cho thôi! Ta vì tấm Thần Long Lệnh này mà cảm thấy tự hào. Ta được Ma Tôn phong thưởng nên cảm thấy tự hào, sao ta không lớn tiếng nói ra ngoài được? Bọn họ chỉ là đà chủ có đường chủ chống lưng, sau lưng ta lại có Ma Tôn ngài. Ta kiêu ngạo vì mình là đà chủ Thần Long! Điều này rất bình thường mà! Ma Tôn, có phải có ngươi đâm chọc gì ta trước mặt người không?
Vương Khả tò mò hỏi.
Ma Tôn nhẹ nhàng uống một hớp rượu, đè ép nội tâm giận dữ. Đâm thọc? Nào chỉ là đâm thọc! Nhân viên tình báo đã đưa bao nhiêu là tội danh của ngươi cho ta!
- Có người nói ngươi có tình cảm với Trương Ly Nhi của Kim Ô Tông, lúc ở Thanh Kinh, ngươi cứu nàng trước mắt mọi người, cứu cả Trương Thần Hư, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, ngươi còn cứu cả đám đệ tử chính đạo Kim Ô Tông?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Tin đồn! Đây chắc chắn là tin đồn thất thiệt! Ma Tôn, ngài phải làm chủ cho ta!
Vương Khả tức giận nói.
Ma Tôn.
- …!
Mẹ nó, giờ đệ tử chính đạo nào cũng nói, thậm chí đệ tử Kim Ô Tông còn chứng minh cho ngươi, ngươi còn mặt mũi nói đây là tin đồn?
- Đầu tiên, chuyện giữa ta và Trương Ly Nhi, có Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm ở hiện trường, ta luôn thề thốt phủ nhận chuyện ta thích Trương Ly Nhi, do nàng điên cuồng theo đuổi ta! Sau đó ta mới biết được, chuyện Trương Ly Nhi thích ta cũng là do người ta bịa đặt, là Mạc Tam Sơn, không biết vì sao lão già kia luôn nhìn ta không vừa mắt, mẹ nó, lúc nào cũng muốn thọc ta một dao!
Vương Khả tức giận nói.
- Mạc Tam Sơn bịa đặt?
Ma Tôn cảm thấy ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, lúc đó ta cứu Trương Ly Nhi là vì nghĩ nàng ta điên cuồng theo đuổi ta, Ma Tôn, mặc dù ta là đà chủ ma giáo, nhưng ta cũng là nam nhân! Có người nam nhân nào được một nữ nhân điên cuồng theo đuổi mà không thích đâu? Lúc đó lòng hư vinh của ta nổi lên, thấy mình đủ khả năng cứu nữ nhân yêu mình, nên ta thuận tay làm! Chuyện này không phải vì chính đạo, đây là vấn đề hư vinh và lòng tự trọng của nam nhân! Ma Tôn, có lẽ ngài cũng hiểu được, đổi lại là ngài, nếu thuận tay, chắc chắn cũng làm ra chuyện giống ta.
Vương Khả trực tiếp nói.
- Còn chuyện cứu đệ tử Kim Ô Tông, ta chỉ thuận mồm nói một câu chứ không phải là thật lòng muốn cứu bọn họ, có lẽ Ma Tôn ngài cũng điều tra được, ta và Tử Bất Phàm có chút hiểu lầm, nên không dám dùng tên Ma Tôn ngài ép nàng ta, chỉ có thể vuốt mông ngựa. Ta chỉ nói đợi mở Kim Long rồi mở tiệc ăn mừng, sau đó mời Tử Bất Phàm ăn trước! Mời lãnh đạo ăn trước thì không đúng sao? Ta chỉ vuốt mông ngựa thôi! Đã làm gì nên tội?
Vương Khả nói.
Ma Tôn.
- …!
Lần đầu tiên Ma Tôn nghe có người nói bản thân vuốt mông ngựa một cách hùng hồn đầy lý lẽ như thế. Mẹ nó, vuốt mông ngựa cũng đáng được tự hào đến thế sao?
- Còn về phần Trương Thần Hư, ta chỉ thuận miệng nói, không phải muốn cứu hắn thật! Dù sao sau này còn mở tiệc ăn mừng, trước sau gì cũng chết, ta chỉ thuận miệng giúp hắn sống lâu hơn một chút, muốn kiếm thêm chén canh, điều này cũng rất hợp lý! Lại nói, sau đó đệ tử Kim Ô Tông chạy mất, đâu liên quan gì đến ta? Bọn họ nghĩ ta là đệ tử chính đạo, cứu bọn họ, nên đi khắp nơi khen ngợi ta! Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Bọn họ giúp ta che giấu thân phận! Cho ta nằm vùng dễ dàng hơn! Ma Tôn, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện vui lớn của ma giáo ta!
Vương Khả giải thích.
Bỗng nhiên Ma Tôn uống một ngụm rượu.
Vừa rồi, những chuyện này là lịch sử đen của Vương Khả, vì sao đến miệng hắn lại biến thành chuyện tốt? Là chuyện vui của ma giáo? Ngươi còn chút mặt mũi nào nữa sao?
Ma Tôn hít sâu một hơi, sát khí trên người cũng giảm đi không ít.
- Ma Tôn, thuộc hạ nói câu nào cũng là thật, ngài có thể gọi nhân viên tình báo đâm chọc ta đến đến đối chất, những lời ta nói, chỉ cần có một lời sai, ta xin chịu phạt, dù là ba đao sáu nhát cũng không sao! Nhưng ta đường đường là đà chủ Thần Long do Ma Tôn tự mình phong tặng, nếu để người ta vô duyên vô cớ vu oan, ta không chịu nổi, mời Ma Tôn làm chủ cho ta!
Vương Khả cầu xin.
- Nếu như lời ngươi nói là thật thì vì sao còn có người tố cáo là ngươi có vấn đề?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Ai? Ai nói xấu ta? Ma Tôn, ta trung thành với ma giáo, trời đất có thể làm chứng! Hơn một năm nay, ta vì ma giáo mà bận rộn đến mức chân không chạm đất! Ngài xem thử đi, thứ nhất là vì phân đà Thần Long phát triển, ta liều mạng kiếm tiền của đệ tử chính đạo! Tiêu hao tài nguyên bên chính đạo! Thứ hai, ta không dùng danh nghĩa Ma Tôn để treo thưởng Đồng An An! Luôn nhớ kỹ sứ mệnh của mình, không hề lơ là! Thứ ba, ta còn muốn tuyển chọn môn đồ, làm cho phân đà Thần Long phát triển, mà bây giờ chỉ có một môn đồ là Chu Yếm! Thứ tư, ta làm tiêu sư giúp Chu Hồng Y, hộ tống long mạch Kim Long đến đại hội Long Môn! Thứ năm, ta xây một cao ốc phục vụ cho đệ tử ma giáo! Ma Tôn, cả năm nay ta dâng hiến vì sự nghiệp của ma giáo! Vì ma giáo, ta làm rất nhiều chuyện! Vì sao còn có người muốn nói xấu ta?
Vương Khả tức giận nói.
Ma Tôn.
- …!
Bản tôn cũng không hiểu, chuyện ngươi làm trong một năm nay đã trở thành tài liệu đen dài dằng dặc trên bàn ta, ngươi có biết không?
- Ma Tôn, ngài phải làm chủ cho ta! Ta là người của ngài! Không thể bị người ta ức hiếp như vậy được! Như vậy không chỉ đánh mặt ta, bọn chúng còn đánh mặt ngài! Ma Tôn, tên tố cáo ta có lòng dạ xấu xa! Hắn đánh mặt ngài, là tạo phản đấy!