Bất Diệt Thần Vương

Chương 326: Chu yếm không nghe khuyên bảo. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bên ngoài Long Tiên Trấn! Trong một cái sơn cốc!

Xà Vương đã chữa lành vết thương, nó ngửi theo mùi để đuổi đến, đáng tiếc, mũi của nó không thính, nhiều lần đuổi sai đường, nhưng cuối cùng cũng đuổi đến được.

- Hizz!

- Mùi của Long Khí, chắc chắn là Chu Yếm! Tìm được rồi!

Xà Vương kích động nói.

Sau khi kích động, bỗng nhiên cả người Xà Vương đứng lại, nó híp mắt nhìn về phía Long Tiên Trấn.

- Nơi này là Long Tiên Trấn? Cứ mười năm một lần thì mặt đất sẽ tỏa ra long khí! Trong Chướng Hải, thường có yêu thú không nhịn được chạy đến đây cướp đoạt long khí, đáng tiếc, mỗi lần mười năm, các đệ tử tiên môn đến đây quá đông!

Xà Vương trầm mặc.

Thân hình nó to lớn, chỉ cần đi vào Long Tiên Trấn thì sẽ bại lộ ngay, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Có nên đi hay không?

Trơ mắt đứng nhìn Long Mạch Kim Long mà không lấy sao?

- Không được, cùng lắm thì ta nuốt Kim Long trong cơ thể Chu Yếm rồi đi, không thể đi trên mặt đất thì ta đào đất!

Trong mắt Xà Vương hiện lên sự bất đắc dĩ.

- Oanh!

Trong tiếng nổ vang, Xà Vương chui vào lòng đất, lặn theo mạch nước ngầm để chui vào trong Long Tiên Trấn.

________________________________________

Long Tiên Trấn, trong đại trạch Vương gia, vị trí tiểu viện của Chu Yếm.

Trên mặt Chu Yếm đã không còn hạt nữa, khuôn mặt đã khôi phục như lúc đầu, bây giờ hắn đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi đừng đến đây!

Chu Yếm căng thẳng nói.

Trong tay Vương Khả cầm một bình sứ nhỏ, khuôn mặt tức giận.

- Chu Yếm, ngươi nghĩ là ta muốn đến đây sao? Ta? Ta đang tiếp khách bên ngoài đấy! Mẹ nó, vậy mà có người đến bẩm báo ngươi lại muốn gây chuyện? Ngươi có thể làm người khác bớt lo một chút được không?

Vương Khả buồn bực mắng.

- Ta làm gì? Ta chỉ không muốn bôi cái thuốc kia lên mặt! Vất vả lắm ta mới dùng chân nguyên bức độc ra được, ngươi lại đến?

Chu Yếm tức giận nói.

- Ta lại đến? Mẹ nó, ta đen đủi tám đời mới đồng ý với Chu Hồng Y nhận ngươi làm môn đồ. Ta chỉ làm theo ước định với Chu Hồng Y, dẫn ngươi đến cho Tử Bất Phàm lấy long mạch Kim Long ra là xong, ngươi còn muốn gây chuyện gì nữa? Ngươi không thể ngoan ngoãn ở đây sao? Ta chu cấp cho ngươi ăn uống đầy đủ, ngươi chỉ cần bế quan, tu luyện gì đó là được! Chỉ còn vài tháng nữa là đến đại hội Long Môn rồi, đợi đến lúc Tử Bất Phàm lấy long mạch Kim Long trong người ngươi ra, ngươi muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, không được sao?

Vương Khả buồn bực nói.

- Ai mà muốn đợi ở chỗ này? Còn nữa, ta không bôi thuốc của ngươi đâu, trên mặt nổi toàn mụn, ta bị mấy tháng rồi, ngươi còn muốn hủy dung ta nữa? Nằm mơ!

Chu Yếm tức giận nói.

- Ngươi thì biết cái gì? Trong cơ thể ngươi có Kim Long, ngươi nghĩ là chỉ những người hôm đó mới biết sao? Sợ là bây giờ cả chính đạo và ma đạo đã biết cả rồi, những ngày gần đây, rất nhiều người còn thăm dò tung tích của ngươi nữa! Ngươi mà bước ra cửa là bị bắt lại nghiên cứu ngay! Ta dịch dung cho ngươi là vì muốn tốt cho ngươi! Bây giờ đâu cần ra mắt ai, ngươi cần xinh đẹp làm gì? Muốn làn da bóng loáng kia cho ai nhìn?

Vương Khả tận tình khuyên.

- Không, Vương Khả, ta không mắc bẫy ngươi đâu, ta cũng không tin lời ngươi! Ngươi chỉ muốn chơi ta, hừ. Lần này ta tuyệt đối sẽ không nghe lời ngươi!

Chu Yếm bày ra tư thế chiến đấu.

Trong lúc Vương Khả còn muốn khuyên, bỗng nhiên hắn nghe được một giọng nói.

- Vương Khả, đến gặp ta!

Một tiếng quát nhẹ vang lên, làm cho Vương Khả phải biến sắc, nhìn bốn phía xung quanh.

- Ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ trong nhà này có cơ quan?

Chu Yếm khó hiểu nói.

- Ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Nghe được cái gì? Ngươi đừng làm ta sợ, ta không sợ quỷ!

Chu Yếm khinh thường nói.

Nhưng Vương Khả lại biến sắc, câu nói vừa rồi, chỉ có hắn nghe được?

- Vương Khả, đến gặp ta?

- Hizz!

Vương Khả hít vào một ngụm khí lạnh.

Lập tức, Vương Khả nhìn về phía ngoài cửa, hô một câu.

- Đến đây!

Chu Yếm kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, đến đây? Ngươi nói đến đây là có ý gì?

Vương Khả đặt bình sứ trong tay lên bàn.

- Chu Yếm, ta đi ra ngoài có chút việc, bình này là dị ứng dược, ngươi tự mình bôi đi, ta có việc gấp!"

Vừa nói, Vương Khả chạy.

Chạy?

Sắc mặt Chu Yếm cứng đờ, ngươi làm cái gì vậy? Bỏ chạy hấp tấp như thế?

Chu Yếm đi theo nhìn một chút, quả nhiên, Vương Khả hấp tấp đi ra ngoài, không kịp chào hỏi khách trong biệt viện luôn.

- Mịa, thần thần quỷ quỷ, còn muốn ta tự hủy dung? Ngươi nằm mơ!

Chu Yếm cười lạnh nói.

Đối với bình thuốc trên bàn, Chu Yếm khinh thường liếc nhìn.

Hắn nhìn đám thuộc hạ của Vương Khả xung quanh, híp mắt lại.

- Ở trong đại trạch này, ta đã nghẹn đến điên rồi! Bây giờ còn muốn nhốt ta mấy tháng? Còn muốn ta nghe lời ngươi? Ha ha, ngươi nằm mơ! Ngươi không hoàn thành lời hứa với thúc tổ là do ngươi vô dụng, liên quan đến ta cái rắm!

Chu Yếm cười lạnh nói.

Vừa nói, Chu Yếm vừa cẩn thận đóng cửa phòng lại, hắn đi đến phía sau viện, nhìn trên đỉnh chóp tường việt có một đám sương mù, đó là trận pháp chống trộm của các thế gia tu tiên.

- Ta leo tường cũng phát hiện? Mấy tháng nay ta đã đào động rồi, ngươi nghĩ một tiểu viện nho nhỏ có thể nhốt được ta sao?

Chu Yếm đắc ý nói.

Vừa nói, Chu Yếm vừa đi đến một góc tường, hắn nhấc một đống cỏ cây lên, lộ ra một cái hang động. Chu Yếm chui vào đó để ra khỏi đại trạch Vương Gia.

Chu Yếm ra đường lớn, vui vẻ đi dạo trên đường phố Long Tiên Trấn.

- Đúng là nghẹn đến điên rồi, mẹ nó Vương Khả, ngày nào cũng bắt ta trốn trong đại trạch, người bình thường đã phát điên từ lâu rồi! Trước đó còn bôi thuốc lên mặt ta, làm cho đám mụn kia sưng hết cả mặt, sao đi ra gặp người khác được? Bây giờ thì hay rồi, khuôn mặt ta đã khỏi, có thể đi trên đường phố! Đúng là vui, ha ha ha!

Chu Yếm cười to nói.

- Cái gì mà có người truy nã ta? Đánh rắm! Vương Khả chỉ biết nói chuyện giật gân! Ta đi trên đường cái thế này cũng đâu có ai nhận ra ta? Còn nói muốn bắt ta đi nghiên cứu? Đến đây đi, có ai đâu? Đến đây cho ta xem một chút đi?

Chu Yếm khinh thường nói.

Ngay lúc hắn đang đắc ý.

- Hô!

Một bao tải trùm lên đầu hắn.

- Cái gì?

Chu Yếm biến sắc.

Hắn muốn phản kháng.

- Bụp!

Giống như có ba người đứng ba góc độ khác nhau đánh vào mi tâm, đan điền, trái tim, một cỗ chân nguyên cường đại bay thẳng vào cơ thể hắn.

- Không tốt!

Chu Yếm chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Trong nháy mắt, hắn ngất xỉu đi.

Cũng không biết là qua bao lâu thời gian, Chu Yếm choáng váng tỉnh tại, hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn tình trạng bây giờ của mình.

Nơi này là một tiểu viện xa lạ, trên không có trận pháp sương mù ngăn cách tầm nhìn người bên ngoài. Hắn bị trói trên một cây cột, tu vi bị phong ấn.

Chu Yếm vùng vẫy một lúc, nhưng hắn phát hiện mình không dùng được chân nguyên.

- Cái này, cái này… Chẳng lẽ là Vương Khả cố ý?

Chu Yếm lo lắng.

Hắn nhìn thấy mấy bóng người cách đó không xa, đang cung kính bẩm báo với một nam tử.

- Mạc Tam Sơn?

Con ngươi của Chu Yếm co rụt lại.

Không lâu trước đây, ở Trấn Ma Tự, mình bị Mạc Tam Sơn bắt một lần, Chu Yếm có thể chắc chắn rằng Mạc Tam Sơn không cùng phe với Vương Khả.

- Xong đời, sao ta lại rơi vào tay hắn chứ?

Chu Yếm hoảng sợ nói.

Nhìn lại một đám người đang bẩm báo với Mạc Tam Sơn.

- Khởi bẩm điện chủ, đã bắt được Chu Yếm!

Một nam tử cung kính nói.

- A? Chu Yếm? Sao tìm được hắn?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)