- Phải, phải!
Đám người nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ không hỏi nữa.
- Các vị, công trường này bụi bẩn, không thích hợp ở lâu, vừa rồi Văn đà chủ lỗ mãng làm bại lộ chúng ta, mọi người nên đi về trước, đợi hai ngày sau ta sẽ tìm mọi người chơi mạt chược!
Vương Khả khách khí nói.
- Được! Chúng ta chờ Vương huynh đệ!
Toàn bộ đám tà ma cứ vậy mà rút lui.
Đưa mắt nhìn đám tà ma chạy mất, Trương Chính Đạo cách đó không xa nhanh chóng xông đến.
- Vương Khả, vừa rồi các ngươi nói cái gì? Sao bọn họ lại bỏ đi hết vậy?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Ngươi không nghe thấy?
Vương Khả sững sờ.
- Nghe thế nào được, nhiều tà ma dùng chân khí vây quanh người, không nghe được bọn họ nói gì!
Trương Chính Đạo nói.
- Mẹ nó, trong đệ tử chính đạo có tà ma nằm vùng, còn xúi giục đám tà ma này đến, vất vả lắm ta mới lừa bọn họ đi được. Ngươi quay về thông báo với nhị sư huynh và đám Triệu Tứ, để cho bọn họ điều tra, bọn họ nói cho ai nghe những lời của ta trên bàn rượu, nhanh đi!
Vương Khả thúc giục nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
- Ngươi lại lập công cho chính đạo?
Ở trên một ngọn núi xa xa.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn trở nên khó coi, hắn trơ mắt nhìn đám tà ma rút lui khỏi công trường của Vương Khả.
- Vì sao lại như thế?
Mạc Tam Sơn tức giận nhìn một người áo đen trước mắt.
- Văn đà chủ dẫn theo người đi tìm Vương Khả gây chuyện, hơn nữa còn lấy tin tức của ngươi để chất vấn Vương Khả độc ác!
Người áo đen kia nói.
- Các ngươi nói sao? Đó là lời mà Vương Khả tự mình nói trên bàn rượu, mục đích xây cao ốc này là để kiềm chế, giám sát đệ tử Ma Giáo, hơn nữa còn lấy tin tức bên ma giáo cho chính đạo! Sao các ngươi lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy?
Mạc Tam Sơn trừng mắt khó hiểu nói.
- Chúng ta nói rồi, Vương Khả cũng thừa nhận!
Người áo đen kia nói.
- Vương Khả thừa nhận? Hắn thừa nhận muốn giám thị đệ tử ma giáo?
Mạc Tam Sơn sững sờ.
Sao có thể, hắn thừa nhận muốn hại các ngươi mà các ngươi còn tha cho hắn?
- Đúng vậy, cũng vì Vương Khả thừa nhận sảng khoái, nên đệ tử ma giáo mới nghĩ rằng hắn cố ý làm thế để lừa dối đệ tử chính đạo. Vì vậy, lúc Vương Khả xây cao ốc, đệ tử chính đạo mới không đến quấy rối.
Người áo đen kia nói.
Mạc Tam Sơn nhức đầu, mẹ nó, các ngươi có bệnh hết sao? Cứ vậy mà tin lời Vương Khả? Vì sao?
- Mạc Tam Sơn, ngươi nên biết cái cao ốc này không phá hủy được nữa! Cũng vì lần này chúng ta đi tìm Vương Khả gây chuyện, nên đã bị thuộc hạ của những đường chủ khác theo giõi, nếu như tiếp tục làm, có thể kế hoạch lớn của chúng ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó…
Người áo đen kia lo lắng nói.
- Nói nhảm, đương nhiên ta biết! Nhưng Vương Khả muốn xây cao ốc, ta phải làm sao?
Mạc Tam Sơn buồn bực nói.
- Đệ tử ma giáo không tiện động đến hắn! Ngươi xem, ngươi tự mình ra tay…
Người áo đen kia nói.
- Các ngươi không tiện, ta thuận tiện sao? Sao các ngươi không đi đánh lén cao ốc?
Mạc Tam Sơn trợn mắt nói.
- Long Tiên Trấn là một thị trấn hình tròn, cao ốc của Vương Khả ở ngay trung tâm, nếu chúng ta vụng trộm chạy đến, rất dễ bị lộ!
Người áo đen kia nói.
- Các ngươi sợ lộ, ta không sợ?
Mạc Tam Sơn trợn mắt nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Kế hoạch của chúng ta chuẩn bị lâu như thế, nếu như cao ốc ba mươi tầng được xây, có lẽ kế hoạch sẽ bị ngâm nước nóng mất!
Người áo đen kia lo lắng nói.
Mạc Tam Sơn đen mặt.
- Mẹ nó, nếu không phải đã lội vào vũng nước đục này, ta mới lười quan tâm!
- Ngươi có cách?
Người áo đen nói.
Mạc Tam Sơn thở sâu một hơi, trầm giọng nói.
- Hết cách rồi, đệ tử ma giáo giống như bị điên, buông tha Vương Khả, vậy thì chỉ còn cách bịa đặt bên chính đạo! Không phải Vương Khả xây cao ốc để phục vụ ma giáo sao? Hừ, ta xem có mấy người ủng hộ hắn!
________________________________________
Năm ngày sau, ở công trường, Trương Chính Đạo đến tìm Vương Khả.
- Vương Khả, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Có người muốn hại ngươi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- A? Ta chơi mạt chược bên kia, không, ta đang đi tìm hiểu âm mưu của ma giáo! Có chuyện gì? Ai muốn hại ta?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Chúng ta cũng không biết, nhưng có người đang tung tin đồn hãm hại ngươi ở các trụ sở chính đạo!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Tin nhảm gì?
Vương Khả ngạc nhiên nói.