- Hừ, ngươi không cần biết, ta hỏi ngươi, có phải ngươi là đà chủ Thần Long của Thái Âm Ma Giáo? Có phải ngươi ở chung với tà ma không?
Tay Mộ Dung Lục Quang cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nói.
- Cái gì? Ngươi là đà chủ Ma giáo?
Giới Sắc bên cạnh biến sắc, trợn mắt nói.
Hoà thượng Giới Sắc kinh ngạc, cũng làm cho đám người Mộ Dung Lục Quang nghi ngờ, hòa thượng này ở đâu ra vậy.
- Ta là phó điện chủ Đông Lang Điện của Thiên Lang Tông! Đại sư, ngươi không tin, ngươi hỏi bọn họ một chút, hơn nữa, ta đã cho ngươi xem lệnh bài! Ngươi đừng làm loạn thêm được không?
Vương Khả cau mày nhìn về phía Giới Sắc.
- Thế nhưng mà . . . !
Hoà thượng Giới Sắc cau mày nói.
Hắn luôn cảm giác chỗ nào không đúng.
Bây giờ nội bộ Thiên Lang Tông đang tổ chức một cuộc nói chuyện vui vẻ, một hoà thượng Độ Huyết Tự như ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?
Vương Khả cau mày nói.
~~~ Đây là cuộc nói chuyện vui vẻ sao?
Giọng nói cổ quái của Giới Sắc nhỏ lại.
Hiển nhiên, đây là chuyện trong tông môn nhà người ta, một người ngoài như hắn không tiện lắm miệng.
Nhưng đám người Mộ Dung Lục Quang lại ngạc nhiên nhìn về phía hoà thượng Giới Sắc, hắn là hoà thượng Độ Huyết Tự?
- Vương Khả, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta! Ngươi có phải là đà chủ Ma Giáo, hơn nữa còn ở cùng một đám tà ma không?
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Đại sư huynh, ngươi hỏi cái này làm gì?
Vương Khả cau mày nói.
- Vương Khả, nếu như ngươi nhập ma, đại sư huynh có quyền tru ma, giúp đỡ chính đạo!
Một đệ tử đứng sau lưng Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Ngươi là ai? Ta là phó điện chủ Đông Lang Điện, đang nói chuyện với đại sư huynh, có phần cho ngươi chen miệng sao? Không biết lớn nhỏ, một đệ tử bình thường mà dám quát điện chủ sao? Ngươi có hiểu quy củ không vậy?
Vương Khả trừng mắt.
- Ngươi!
Sâc mặt của sư đệ kia cứng đờ, lời đến khóe miệng rồi phải nghẹn trở về.
Vương Khả nhìn về phía Mộ Dung Lục Quan.
- Đại sư huynh, ngươi hỏi làm cái gì? Tất cả mọi người đều có mục tiêu tru ma! Mỗi người có phương pháp riêng, dựa vào đâu mà ta phải báo cáo với ngươi!
- Nếu nhập ma, ta chém chết ngươi!
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Ngươi ăn thuốc nổ sao? Ta trêu chọc ngươi chỗ nào? Ta làm chuyện gì cũng cần nói với ngươi sao? Ta có nhập ma không chẳng lẽ sư tôn không biết? Ta nói cái gì thì ngươi tin như vậy sao? Đà chủ Ma Giáo thì sao? Ta đã báo cáo với sư tôn rồi, lão nhân gia cũng biết từ trước! Chuyện bí mật thế này mà ngươi cứ phải xông khai ra làm gì? Ngươi làm cho kế hoạch lớn của Thiên Lang Tông bại lộ, làm cho những sắp xếp của ta và sư tôn trở thành bong bóng vỡ tan!
Vương Khả phẫn nộ nói.
Không có cách nào nữa, phải đổ thừa qua mới được.
- A?
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang cứng đờ.
- Lần trước, lần trước cũng vậy! Sư tôn tìm ra danh sách một đám tà ma ẩn núp trong tông môn, chuẩn bị tung lưới vớt cá lớn! Ngươi nhớ lại xem, ngươi làm ra cái gì rồi? Thích việc lớn hám công to, muốn nuốt công đức! Kết quả thì sao? Làm hại kế hoạch của sư tôn thất bại trong gang tấc! Tất cả những chuẩn bị bắt tà ma bị ngươi bại lộ, còn trúng gian kế của bọn chúng, hại Đông Lang Điện Chủ Nhiếp Thanh Thanh bị Ma Giáo bắt, bị ám toán ma hóa! Đã có chuyện đó xảy ra rồi, có một bài học lớn như vậy! Sao ngươi vẫn còn lỗ mãng như cũ? Gặp chuyện không chịu tìm hiểu kỹ càng đã lao đến hỏi tội? Ngươi không phải trẻ lên ba, còn cần người khác phải dạy sao? Ngươi không biết đi tìm tông chủ hỏi rõ ràng? A? Ngươi có biết ngươi làm hỏng bao nhiêu chuyện rồi không?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Mắng cho mặt mũi Mộ Dung Lục Quang xanh lét.
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ta thấy hắn nóng lòng tru ma, có thể thông cảm được!
Giới Sắc ở bên cạnh cũng không nhìn nổi. Nhưng Vương Khả không quan tâm đến hoà thượng Giới Sắc. Quan trọng nhất là hắn cũng không có cách nào khác.
Mộ Dung Lục Quang ngu xuẩn này không biết tìm đến đây bằng cách nào, theo suy đoán của hắn, chắc chắn hắn bị theo dõi rồi. Nếu không đè đầu được, sợ rằng lát nữa bản thân sẽ gặp xui xẻo mất.
- Đại sư huynh, ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ngươi lại tìm đến chỗ ta? Chúng ta che giấu kỹ càng đến vậy rồi! Ngươi không thể biết chúng ta ở đây được! Chắc chắn có người sau lưng xúi dục ngươi, đúng không? Lần trước là tà ma Tôn Tùng! Còn lần này là ai?
Vương Khả hỏi.
- Là Mạc Tam Sơn nói, ngươi nghi ngờ hắn cũng là tà ma hay sao?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
Ở cách đó không xa, trên một cây đại thụ trong rừng, Mạc Tam Sơn trốn ở đó, sắc mặt hắn cứng đờ, mẹ nó, cứ vậy mà ngươi bán ta luôn rồi?
- Mạc Tam Sơn? Nhắc đến lão già này thì ta lại tức, không lâu trước đây, ta bắt được Đồng An An và một đám tà ma ở Chu Tiên Trấn, sau đó giao cho Mạc Tam Sơn đưa về Thiên Lang Tông tra hỏi, vậy mà hắn lừa ta, thả đám tà ma kia chạy mất?
Vương Khả trợn mắt nói.
Ở phía xa, sắc mặt Mạc Tam Sơn trở nên khó coi, mẹ nó, ai mà ngờ Đồng An An vô dụng đến vậy, mới ra sân đã bị bắt ngay.
- Ngươi có thể bắt được Đồng An An?
Mộ Dung Lục Quang không tin, nói.
- Thế nào? Không phải ở Thần Vương cao ốc, ta đã bắt một lần rồi sao? Ngươi không bắt được không có nghĩa là ta không bắt được! Ta nói với ngươi rồi, ngươi có cách tru ma của ngươi, ta có cách tru ma của ta! Ngươi dùng tay chân, ta dùng đầu óc, chỗ nào có vấn đề?
Vương Khả trầm giọng nói.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang đen thui, ngươi đang mắng ta không có não? Chỉ có ngươi thông minh? Phi! Lần trước ngươi bắt sao? Đó là nhờ tông chủ bắt, mẹ nó!
- Được rồi, ta không nói những chuyện khác, chúng ta đều là phó điện chủ! Cùng cấp bậc! Ngươi không có tư cách điều tra ra, có việc gì thì đi tìm sư tôn ta đến! Nhanh quay về đi! Mạc Tam Sơn không chỉ thả Đồng An An, còn lừa ngươi đến đánh lôi đài với ta! Ngươi đi mà điều tra hắn! Hơn nữa, lần trước Đồng An Ab trốn, lão già kia cũng có điểm đáng ngờ! Ngươi quay về nhanh đi, tí nữa mắc mưa rồi cảm mạo, cuối cùng còn đổ lên đầu ta nữa!
Vương Khả đang thúc dục.
Mộ Dung Lục Quang.
-. . . !
Mạc Tam Sơn núp bên kia.
-. . . !