Bất Diệt Thần Vương

Chương 297: Bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trước cửa Trấn Ma Tự!

Vương Khả nhìn miếu hoang đã khôi phục lại hoàn toàn, sắc mặt trở nên khó coi.

Chẳng lẽ hắn gặp quỷ rồi sao?

Tên tâm thần nào lại xây lại miếu hoang kia lần nữa? Xây lại thì xây, còn xây giống y như cũ, vẫn là cái miếu hoang? Vì sao thế?

Trong miếu đổ nát còn có tiếng gõ mõ?

Nghe được tiếng gõ mõ, Chu Yếm bước lên trước theo bản năng, vốn còn nghĩ bên trong không có người, không ngờ lại có người ở? Hình như còn là hòa thượng?

- A di đà phật, miếu nhỏ lại có khách quý đến chơi, đúng là vinh hạnh quá, các vị thí chủ, bên ngoài trời mưa lớn, mời mọi người vào bên trong!

Một giọng nói từ trong Trấn Ma Tự vang lên.

Đó là giọng nói của một người trẻ tuổi, mạnh mẽ cứng cáp, nhưng không biết là địch hay là bạn.

Sắc mặt Vương Khả xấu đi.

- Gia chủ, là một hòa thượng áo đỏ! A, hắn đi ra kìa!

Một thuộc hạ của Vương Khả mở miệng nói.

Sau đó bọn họ một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa đỏ, từ bên trong chậm rãi bước ra, trong tay còn cầm một chuỗi tràng hạt, hai mắt sáng rõ, vừa nhìn là biết không phải người thường.

Vương Khả cau mày.

Ánh mắt của hoàng thượng trẻ tuổi nhìn qua mọi người một lượt, chỉ một ánh mắt thôi đã làm mọi người ở đây căng thẳng. Bọn họ có cảm giác bị nhìn thấu.

- A di đà phật, bần tăng là một tiểu tăng của Độ Huyết Tự! Không biết các vị từ đâu đến, muốn đi nơi nào?

Hòa thượng áo cà sa đỏ khẽ mỉm cười nói.

Nụ cười này nhìn như bình thường, nhưng lại ẩn giấu sự địch ý bên trong. Thậm chí là cả sát khí!

- Độ Huyết Tự?

Ánh mắt Vương Khả bỗng nhiên sáng lên.

Trong Thập Vạn Đại Sơn có bốn tiên môn đỉnh cấp, đó là Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông, Thái Âm Ma Giáo, tiên môn còn lại chính là Độ Huyết Tự giấu kín trong núi rừng kia.

Độ Huyết Tự chính là tông môn đỉnh cấp chính đạo! Đồng đạo đấy! Ừm, có cách xã giao rồi!

- Ha ha ha, hóa ra là đại sư của Độ Huyết Tự! Tại là phó điện chủ Đông Lang Điện của Thiên Lang Tông, có lệnh bài chứng minh!

Vương Khả vừa cười nói vừa nhanh chóng lấy một lệnh bài ra.

- A? Phó điện chủ Đông Lang Điện của Thiên Lang Tông?

Hòa thượng áo cà sa đỏ sửng sốt cầm lệnh bài xem.

Người kia kiểm tra lại cẩn thận, sau đó gật đầu, trả lệnh bài cho Vương Khả.

- Đúng là lệnh bài của Điện Chủ Thiên Lang Tông, tiểu tăng thất lễ rồi!

Hòa thượng áo bào đỏ hơi thi lễ.

Lúc này, Vương Khả cảm nhận được địch ý của hòa thượng kia đã biến mất, hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Đại sư khách khí quá, tại hạ là Vương Khả, muốn vào trong tránh mưa, làm phiền đại sư rồi!

Vương Khả vừa cười vừa nói.

- Đừng gọi ta là đại sư, bần tăng có pháp danh “Giới Sắc!

Hòa thượng kia nói.

- Giới, Giới Sắc? Ừm, được, được, pháp danh hay lắm!

Vương Khả cổ quái nói.

Vương Khả từng nghe qua, có gọi sai tên, chứ không gọi sai ngoại hiệu! À, không gọi sai pháp danh! Kẻ này là Giới Sắc, chẳng lẽ là…

- Mời các vị vào trong!

Giới Sắc cười nói.

Vương Khả nhìn về phía thuộc hạ của mình.

- Tất cả nữ nhân, mặc quần áo nghiêm chỉnh! Chẳng lẽ không có ánh mắt sao? Né ra đi, đừng đụng đến đại sư!

- Vâng!

Đám thuộc hạ trả lời, nhanh chóng nâng quan tài vào trong miếu.

Giờ này, Chu Yếm không dám nói một câu nào, liều mạng áp chế ma khí trong người, sợ Giới Sắc nhìn ra được.

- Vương thí chủ, ta thấy ngươi rất quan tâm đến người trong quan tài? Vừa vào ngươi đã sợ va chạm, cẩn thận giữ cho quan tài để xuống đất mới yên tâm?

Giới Sắc tò mò hỏi.

Vương Khả sững sờ, hòa thượng này quan sát tỉ mỉ đến vậy sao? Chi tiết nhỏ như thế cũng bị ngươi phát hiện ra?

- Đại sư chưa từng nghe qua tên ta sao?

Vương Khả hỏi.

- Tiểu tăng ở trong miếu cả năm trời, không hề rời đi, nên không rõ chuyện bên ngoài lắm! Cũng chưa từng nghe tên của thí chủ.

Giới Sắc gật đầu nói.

Sắc mặt Vương Khả hơi đổi, ngươi khoác lác vừa thôi! Lần trước ta đến đây đánh cho Trấn Tự Ma sụp luôn, cũng chẳng thấy ngươi ở đâu, bây giờ ngươi nói là ở đây nhiều năm rồi?

Hòa thượng này thật quỷ dị!

- Vâng, người trong quan tài là vợ chưa cưới của ta, hơn nữa, người chết là lớn nhất, ngươi đừng có ý đồ gì!

Vương Khả đề phòng nói.

Hòa thượng Giới Sắc sững sờ. Có ý gì?

Ta có ý đồ gì cơ? Một người đã chết, ta còn có ý đồ gì?

Bỗng nhiên Giới Sắc nhớ đến trước lúc vào cửa, Vương Khả còn căn dặn những người khiêng quan tài, hơn nữa, trong đám người đưa tang, những nữ nhân đều trốn xuống dưới. Ánh mắt của bọn họ nhìn hắn như nhìn thấy sắc lang.

Hòa thượng Giới Sắc.

-...!

Ngươi nghĩ ta là ai?

- Vương Khả thí chủ, sợ là ngươi hiểu nhầm ta rồi, pháp danh của ta là do phương trượng ấy, lúc đó nghĩ đến tứ đại ác dục của đời người! Rượu, sắc, tài, vận! Ứng với bốn huynh đệ chúng ta, chia ra làm Tửu Giới, Giới Sắc, Giới Tài, Giới Khí! Ta là Giới Sắc! Mà bản thân ta rất chính trực!

Giới Sắc giải thích.

Vương Khả bó tay, ngươi giải thích với ta làm gì? Ta chẳng quan tâm, chẳng phải như vậy ngươi đang giấu đầu lòi đuôi rồi sao?

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Vương Khả, Giới Sắc càng phiền muộn hơn.

Trong nháy mắt, hắn trừng mắt.

- Thôi, ngươi không tin, ta cũng mặc kệ! Hừ, vì sao Thiên Lang Tông lại ở cùng với tà ma?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️