Tử Bất Phàm dẫn theo đám đệ tử Ma giáo rời đi! Chẳng mấy chốc liền đã đi đến một nơi cung điện.
Một đám thuộc hạ bái hướng Tử Bất Phàm.
- Đường chủ, thật không quản Tử thiếu gia?
Một tên thuộc hạ lo lắng nói.
- Vương Khả nói không sai, không có năng lực còn chiếm lấy vương vị, quay đầu sẽ chỉ như Chu Yếm, vậy mới là vô trách nhiệm đối với tổ tiên, lại nói, ta đều đã đáp ứng Chu Hồng Y, chẳng lẽ còn định đổi ý?
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Vâng! Vậy chúng ta triệt bỏ toàn bộ kế hoạch nhắm đến Vương Khả kế!
Tên thuộc hạ cung kính nói.
- Đường chủ, sao lại lưu Chu Yếm ở chỗ Chu Hồng Y? Vạn nhất bọn họ không tới đại hội Long Môn thì phải làm sao?
Lại một tên thuộc hạ lo lắng nói.
- Hừ, ta làm việc còn cần các ngươi dạy? Ta chỉ phụ trách mở ra long mạch mà thôi! Chứ đâu có trách nhiệm nhất định phải mang Chu Yếm đi qua? Ta làm xong chuyện của mình là được rồi. Mặt mũi Chu Hồng Y, ta há có thể không cấp?
Tử Bất Phàm trừng nhìn tên thuộc hạ.
- Vâng!
Tên thuộc kia lập tức ngậm miệng, không dám nói gì thêm.
- Đồng An An, ngươi nói đi, tại sao ngươi lại thế này?
Tử Bất Phàm trừng nhìn Đồng An An đang quỳ ở dưới đất.
Đồng An An ngẩng đầu, lúng túng nửa ngày mà vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
- Ta đang hỏi ngươi đấy, sao ngươi lại bị Vương Khả bắt được? Còn nữa, lần trước ở bên ngoài cao ốc Thần Vương, rốt cục ngươi đã đi đâu? Tại sao không quay về báo cáo với ta?
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Đồng An An nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải, cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng, khiến tròng mắt Đồng An An bất giác ươn ướt.
- Đồng đàn chủ, ngươi sao thế? Đường chủ đang hỏi ngươi! Ngươi nói một tiếng xem nào!
Một tên đệ tử Ma giáo thúc giục nói.
- Đường chủ thứ tội, tiểu nhân vô năng! Ta, ta . . . !
Đồng An An ủy khuất không nói được nên lời.
- Đừng có khóc lóc sướt mướt trước mặt ta, ta cứu ngươi đi ra không phải là để ngươi khóc nhè, Thiểm Điện thần tiên của ta đâu rồi? Ngươi có biết, hôm nay bắt long mạch, không có Thiểm Điện thần tiên nơi tay, ta bất tiện đến cỡ nào không? Nhanh đưa trả ta!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Đồng An An gấp đến độ nội thương.
- Đồng đàn chủ, ngươi nói đi xem nào, đường chủ chờ sốt ruột lắm rồi!
Lại một tên đệ tử Ma giáo ở bên thúc giục nói.
- Mất rồi, giờ đang ở chỗ Vương Khả! Đường chủ, ta cũng không còn cách nào khác, lúc ấy Trần Thiên Nguyên ra tay, ta căn bản không ngăn được!
Đồng An An thấp thỏm nói.
- Hôm nay Trần Thiên Nguyên đến?
Tử Bất Phàm sầm mặt lại.
- Không phải hôm nay, là lần trước!
Đồng An An khổ sở nói.
- Lần trước?
Tử Bất Phàm sửng sờ.
- Ta khổ, đường chủ, không thể trách ta . . . !
Đồng An An gào lên bi thương.
Đồng An An kể lại một lần hết thảy mọi chuyện đã xảy ra trong đoạn thời gian này, nghe Đồng An An kể xong, thần sắc tất cả mọi người trong đại điện đều rất cổ quái.
Tên Đồng An An này quá đen đủi! Không ngờ hôm nay không phải là lần đầu tiên bị Vương Khả bắt được, mà đã là lần bị bắt thứ tư?
Trước kia Đồng An An đầu óc tinh ranh, tay chân lanh lẹ lắm mà, sao giờ lại thành thế này?
- Nói cách khác, Thiểm Điện thần tiên của ta đã bị các ngươi làm mất?
Sắc mặt Tử Bất Phàm rất là khó coi, trầm giọng nói.
- Đang ở chỗ Vương Khả, chuyện này không liên quan tới ta!
Đồng An An gấp gáp biện giải.
- Thế còn không liên quan đến ngươi? Chán sống rồi phải không, nếu không cầm về được Thiểm Điện thần tiên, ngươi chết với ta!
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Vâng, vâng, vâng!
Đồng An An hoảng hốt vâng dạ.
- Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói lúc trong lòng đất, Vương Khả phái người mai phục ngươi, cái người mai phục ngươi kia đội khăn trùm đầu, là Kim Đan Cảnh đỉnh phong?
Một tên đệ tử Ma giáo chợt nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, thực lực hẳn là mạnh hơn ta! Chân nguyên hệ hỏa, ra tay tàn độc vô cùng! Hơn nữa rất có thể còn là nữ tử.
Đồng An An gật đầu nói.
- Nhưng mà, bên trong Thanh Kinh, trừ Trương Ly Nhi ra thì không có ai tương tự như miêu tả của ngươi cả! Chẳng lẽ là Trương Ly Nhi đội khăn trùm đầu, đánh lén ngươi?
Tên đệ tử Ma giáo kia hiếu kỳ nói tiếp.
- Chắc không đâu, ta tận mắt nhìn thấy Trương Ly Nhi bị đường chủ bắt đi, mặc dù địa đạo u ám, nhưng nữ tử kia lại không phải mặc đồ áo của Trương Ly Nhi lúc trước! Hơn nữa, tính cách Trương Ly Nhi kiêu hoành ngang ngược, làm sao có thể đội khăn trùm đầu?
Đồng An An cau mày nói.
- Vậy ngươi nói xem người đó là ai?
Tử Bất Phàm trầm giọng hỏi.
- Ta, ta, ta cũng không rõ ràng! Bí mật về Vương Khả rất nhiều, nữ tử kia nhất định là người âm thầm bí mật bảo hộ hắn! Đường chủ, ta không biết làm sao mới có thể lấy về Thiểm Điện thần tiên! Đường chủ, hay là, ngài ra tay đi . . . !
Đồng An An cầu xin đến một nửa, bỗng chợt im bặt mà dừng.
Tử Bất Phàm vừa mới đáp ứng Chu Hồng Y, không còn nhắm đến Vương Khả nữa, giờ mới qua bao lâu? Ngươi lại xúi giục ta đi ra tay với Vương Khả? Là cảm thấy lời của ta là đánh rắm chắc?
Ánh mắt như muốn giết người kia của Tử Bất Phàm dọa cho Đồng An An cường hành nuốt lại lời đã đến bên khóe mồm.
- Ta biết rồi, ta biết rồi, đường chủ yên tâm, ta nhất định lấy về được Thiểm Điện thần tiên cho ngài!
Đồng An An thề thốt nói.
- Nếu Thiểm Điện thần tiên của ta mà có gì bất trắc, ta giết ngươi!
Tử Bất Phàm phẫn hận nói.
- Vâng, vâng!
Đồng An An nép mình vào trong góc, vâng dạ nói.
- Được rồi, lúc trước bắt rồng, mọi người đều đã mệt, đi xuống nghỉ ngơi đi!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Vâng!
Lúc này hội nghị mới tính là kết thúc.
Lúc chúng nhân rời đi, Tử Bất Phàm chợt khẽ nhíu mày:
- Có phải chúng ta quên thứ gì ở Thanh Kinh không mang về không nhỉ?
Chúng nhân đã ra đến cửa điện, lập tức cúi mặt kiểm tra lại trang bị trên người.
- Không có, chúng ta chẳng mất gì cả!
Cả đám nói.
- Ừ, thế đi xuống đi! Ta cũng không mất gì cả!
Tử Bất Phàm khoát tay nói.
Chúng nhân cung kính thối lui ra ngoài đại điện.
________________________________________
Thanh Kinh, phế khu vương cung.
Nhiếp Thiên Bá từ từ tỉnh lại trong phế tích. Lúc trước hắn vì Tử Bất Phàm đánh Vương Khả một trăm chưởng, sau đó trong trạng thái tứ chi thoát lực xông đi lên, bị Thần Vương Ấn của Vương Khả nện ngất. Cú nện mạnh tới mức hôn mê mãi đến giờ mới tỉnh.
Lúc này hắn tỉnh lại, nhìn quanh phế tích bốn phía, sắc mặt đầy vẻ mờ mịt.
- Đây, đây là vương cung Thanh Kinh? Sao lại, sao lại thành như vậy?
Nhiếp Thiên Bá thất kinh la lên.
Quanh bốn phía, đại biểu ca Vương Khả chính đang đốc thúc công tượng cấp tốc thanh lý phế tích vương cung. Cảnh tượng rất là huyên náo.
Nhiếp Thiên Bá ôm đầu đứng dậy, mờ mịt nhìn bốn phía.
- Xảy ra chuyện gì? Đường chủ đâu? Mọi người đâu hết cả rồi? Sao chỉ còn mỗi mình ta ở chỗ này?
Nhiếp Thiên Bá ngơ ngác nhìn quanh.
Rất nhanh, Nhiếp Thiên Bá thấy được Chu Yếm đang ngửa mặt nhìn trời dưới mái hiên cách đó không xa.
Vây quanh Chu Yếm là một đám lão thái thái hình dung xấu xí.
- Chu Yếm, đừng kích động, đừng kích động, gia chủ dặn qua, nói Kim Long trong cơ thể ngươi có thể phát nổ bất cứ lúc nào, ngươi kích động một cái liền sẽ kích thích Kim Long, ngươi nhất định phải tuyệt đối bình tĩnh, tâm cảnh không được có chút rung động nào, buông lỏng, buông lỏng!
Đại biểu ca ở một bên không ngừng giảng giải.
Chu Yếm:
- . . . !
- Ngươi thấy mỹ nữ liền sẽ kích động, thế nên gia chủ mới cố ý sai chúng ta đi tìm một ít lão thái thái tới giúp ngươi bình tĩnh lại. Chỉ có tâm thái thư giãn, ngươi mới không kinh động Kim Long, mới sẽ không đương trường nổ tung!
Đại biểu ca giải thích nói.
Chu Yếm nhìn đám lão thái thái bộ dạng xấu xí trước mắt, sắc mặt rất là khó coi. Thực sự, xấu đến thế là cùng.
Vì sao ta phải khổ thế này, cứ nhìn đám bà già này là buồn bực muốn chết, ta chịu không được!
- Ui cha, ngươi kích động? Đừng xung động, đừng xung động!
Đại biểu ca lo lắng nói.
- Đại chất tử, cái tên Chu Yếm này cứ nhìn chúng ta bằng ánh mắt dâm tà, chúng ta cũng cần mặt mũi chứ, làm thế sau này chúng ta còn biết chui mặt vào đâu?
Một lão thái thái răng rụng hết sạch cả giận nói.
Chu Yếm trừng mắt, nhìn các ngươi bằng ánh mắt dâm tà, đấy là ta nheo mắt, ta đang tức giận, hiểu chưa?
- Tam cữu mỗ mỗ, ngươi chịu khó chút, được không? Đây là gia chủ đặc biệt dặn dò, làm phiền ngài!
Đại biểu ca lập tức bồi tội nói.
- Gia chủ đặc biệt dặn dò? Ai, được rồi, chúng ta phải nể mặt gia chủ chứ, tiểu sắc quỷ Chu Yếm, tiện nghi ngươi!
Lão thái thái vẻ mặt ghét bỏ nói.
Chu Yếm:
- . . . !
Nhiếp Thiên Bá cách đó không xa:
- . . . !
________________________________________
Vương cung Đại Thanh chính đang trong quá trình khôi phục kiến thiết.
Vương Khả lại không có tâm tư ở trong đó coi chừng, mà là cùng một đám đệ tử Ma giáo tiếp tục đánh mạt chược.
- Chư vị, các ngươi có biết long mạch Kim Long kia là dùng để làm gì không? Hai điều!
Vương Khả vừa đánh mạt chược vừa hỏi.
- Ngươi hỏi ta? Ta biết hỏi ai! Ta chỉ biết, long mạch hầu như không có mấy tác dụng đối với nhân loại, chẳng qua đối với yêu thú thì vẫn có chút tác dụng! Bốn vạn!
Tên tà ma nhà dưới vừa ra bài vừa nói.
- Yêu thú?
Vương Khả sửng sốt.
- Đúng, ngươi biết đại hội Long Môn không?
Nhà dưới nói.
- Đương nhiên biết, ngày xưa ta còn từng đi qua, ở sát bên Chướng Hải có một tiên trấn gọi là Long Tiên Trấn? Mỗi cách mười năm, ở Long Tiên Trấn lại sẽ tổ chức một lần đại hội Long Môn! Các đại tiên môn đều có đệ tử đi đến, rất nhiều phàm nhân cũng tới tham gia đại hội tuyển dụng của các đại tiên môn! Chỉ cần được các đại tiên môn nhìn trúng liền sẽ như cá chép vượt vũ môn hóa rồng, gia nhập vào tiên môn!
Vương Khả hồi tưởng nói.
- Không sai, ngày đó sẽ có lượng lớn long khí phát tiết, tiện cho các đại tiên môn lựa chọn đệ tử có đại khí vận. Long khí tiết ra không có tác dụng quá lớn với chúng ta, song lại thường thường dẫn đến yêu thú!
Tên nhà dưới giải thích nói.
- Hả? Yêu thú cần long khí? Ta nhớ ra rồi, lần trước lúc ta đi, cũng có một con yêu thú xông đến, kết quả bị một tên cường giả tiên môn chém giết! Thì ra là vì nguyên cớ này! Tử đường chủ muốn dùng long mạch vào đại hội Long Môn? Chẳng lẽ muốn làm lớn chuyện?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ai biết được! Chẳng qua, ta nghe bằng hữu đề cập qua, nói Tử đường chủ muốn phát động phản kích toàn diện đối với chính đạo ở đại hội Long Môn!
Tên nhà trên phía đối diện tiếp lời.
- Phản kích toàn diện? Long mạch Kim Long là then chốt?
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
- Ai, cụ thể thế nào chúng ta cũng không biết, dù sao chúng ta cũng không đi, cứ mặc bọn họ dày vò, đến, đến, đến, đánh bài, đại bài!
Một tên tà ma thúc giục đám còn lại ra bài.
Vương Khả một bên moi móc thông tin, một bên đánh mạt chược, đồng thời đầu óc lại đang không ngừng tìm tòi, suy đoán.
________________________________________
Kim Ô Tông, trong một gian đại điện.
Đệ tử Kim Ô Tông trốn về từ Thanh Kinh khoanh gối ngồi chữa thương trong đại điện, trên giường nhỏ ở cạnh bên là Trương Thần Hư đang nằm.
Một tên nam tử khôi ngô, tóc búi kiểu đạo sĩ, tay cầm phất trần, thân khoác thái cực đạo bào màu tím, cúi đầu chăm chú nhìn Trương Thần Hư ở trước mặt.
Qua một đoạn thời gian trị liệu, trên mặt Trương Thần Hư đã khôi phục phần nào huyết sắc. Chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt, thấy được nam tử khôi ngô khoác đạo bào, Trương Thần Hư lập tức kinh ngạc nói:
- Tông chủ? Sao ngươi lại ở đây? Ta về từ lúc nào?
- Các ngươi vừa về tông liền điên cuồng gõ cửa động mà ta đang bế quan, ta làm sao có thể không đi ra được? Ha ha, không sai, đầu ngươi bị chấn động, ta đã giúp ngươi trị liệu, dược vật gây mê trong người cũng được ta thanh lý, về phần mất máu quá nhiều, ngươi cứ ở lại trong tông, bồi bổ một thời gian là ổn thôi! Chẳng mấy chốc liền có thể khôi phục như thường!
Nam tử thái cực bào cười nói.
Người này, chính là tông chủ Kim Ô Tông.
- Ta? Mất máu quá nhiều? Sao lại thế?
Trương Thần Hư sửng sốt.
Đến tận lúc này, Trương Thần Hư vẫn chưa hề hay biết gì về chuyện xảy ra ở Thanh Kinh.
- Thần Hư sư huynh, ngươi không biết?
Một tên sư đệ kinh ngạc nói.
- Thần Hư sư huynh một mực hôn mê, làm sao mà biết được?
Một vị sư muội đỡ lời nói.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ta chỉ nhớ, ta bị Vương Khả hại! Thù này không báo, thề không làm người!
Trương Thần Hư phẫn hận nói.
- Thần Hư sư huynh, sao ngươi lại vu oan người tốt thế được?
Một vị sư muội khác giận nói.
Trương Thần Hư sững sờ:
- Ách! Ngươi nói cái gì?
- Đúng vậy, đúng vậy, Vương Khả vì cứu ngươi mà tốn không biết bao nhiêu sức lực! Thật vất vả mới cứu được ngươi về, ngươi lại oan uổng hắn!
Lại một sư muội nói.
- Đúng, ngươi vong ân phụ nghĩa như thế sẽ khiến đại sư tỷ rất khó xử!
Một tên sư đệ khác tiếp lời.
- Không ngờ ngươi lại là người như vậy! Trước kia ta đúng là mắt mù!
Lại một vị sư muội ghét bỏ nói.
Trương Thần Hư tròn mắt, gì đấy? Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy? Ta làm cái gì? Ta là loại người nào? Sao lại mắt mù?
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thần Hư buồn bực nói.
Chúng nhân ngươi một câu, ta một câu, kể lại một lượt toàn bộ sự thể xảy ra ở Thanh Kinh, đương nhiên, đấy chỉ là sự thật mà đám người này nghĩ ra được.
Nghe xong chúng nhân kể lại, cơ mặt Trương Thần Hư bất giác khẽ co giật.
- Tỷ ta? Thích Vương Khả? Đánh rắm! Nàng chỉ muốn gõ ám côn Vương Khả thôi!
Trương Thần Hư lập tức giận nói.
- Thần Hư sư huynh, ngươi hôn mê nên không biết, đừng nói lung tung, chúng ta tận mắt nhìn thấy. Đúng, đúng, còn cả cảnh đại sư tỷ hẹn hò Vương Khả trong màn trướng nữa, ai, chuyện này ta đã đáp ứng đại sư tỷ không nói với ai, ngươi không nghe thấy, không nghe thấy . . . !
Một vị sư muội gấp gáp nói.
- Đánh rắm, các ngươi điên hết cả rồi, tỷ ta làm sao có thể thích Vương Khả? Tỷ ta có hôn ước, tông chủ, ngươi biết, tỷ ta có hôn ước!
Trương Ly Nhi tức giận nhìn hướng tông chủ Kim Ô Tông.
Tông chủ Kim Ô Tông khẽ gật đầu:
- Ta biết, ta biết!
- Tông chủ, tên Vương Khả không phải thứ tốt đẹp gì, tỷ ta không lý nào lại thích hắn!
Trương Thần Hư nôn nóng nói.
- Thần Hư sư huynh, ngươi không tin thì tự đi mà hỏi đại sư tỷ!
Một vị tiểu sư muội hiển nhiên không tin lời Trương Thần Hư, giận dỗi nói.
Trương Thần Hư:
- . . . !
Kim Ô Tông chủ lắc đầu:
- Mặc kệ kết quả thế nào, ngươi cũng đừng gấp! Trương Thần Hư, nếu tỷ ngươi đúng như lời bọn họ nói, vậy chưa hẳn đã là chuyện xấu?
- Chưa hẳn đã là chuyện xấu?
Trương Thần Hư sửng sốt.
- Đúng rồi, ngươi biết tỷ ngươi tu luyện công pháp hệ hỏa nào không? Mấy năm này, vì sao tỷ ngươi lại phải tới Thập Vạn Đại Sơn?
Kim Ô Tông chủ hỏi.
- Ách, cha ta lo lắng, tỷ ta quá thuận?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Không sai, quá thuận, bất lợi cho nàng tu luyện công pháp! Nàng thể chất đặc thù, khó được có thể tu luyện bộ thần công này, càng là phẫn nộ, công pháp đột phá càng nhanh! Nếu là ở bên người cha ngươi, ai dám chọc giận nàng? Vậy nên mới để cho nàng đến nơi xa xôi này, đáng tiếc, những năm qua, tùy theo tu vi nàng đề thăng, đã rất ít người có thể ức hiếp được nàng, lần này gặp phải Vương Khả, không chừng là một lần cơ duyên!
Tông chủ Kim Ô Tông cười nói.
- Cơ duyên?
Trương Thần Hư sững sờ.
- Tông chủ, đại sư tỷ rốt cục tu luyện công pháp gì? Phải cần chọc tức? Phải phẫn nộ mới có thể cấp tốc đột phá?
Đám sư đệ sư muội kinh ngạc hỏi.
- Thần công kia ta không thể nói, nhưng, đại sư tỷ tính tình nóng nảy, nguyên nhân chủ yếu là bởi công pháp này! Vương Khả? Vương Khả cũng được, sự xuất hiện của hắn có lẽ sẽ giúp ích cho Trương Ly Nhi! Nói không chừng, bởi vì Vương Khả, Trương Ly Nhi lại sẽ có đột phá!
Tông chủ Kim Ô Tông cười nói.
________________________________________
Thanh Kinh. Vương Khả và đám tà ma đánh mấy ván mạt chược, moi móc được không ít thông tin, lúc này mới hài lòng đi ra.
Nhưng mà, vừa đi ra, tiểu biểu tỷ đã vội vã chạy tới.
- Gia chủ, không hay!
Tiểu biểu tỷ nôn nóng nói.
- Không hay? Trương Ly Nhi tỉnh rồi? Quá tốt, nói cho nàng, ta đã rời khỏi Thanh Kinh, bảo nàng không cần chờ ta, nhanh đi!
Trên mặt Vương Khả lập tức hiện ra ý cười.
- Không, không phải, trên người Trương Ly Nhi mọc lông! Rất nhiều lông!
Tiểu biểu tỷ lo lắng nói.
Ý cười trên mặt Vương Khả cứng lại, ta nghe thấy cái gì? Mọc lông? Tiểu biểu tỷ, ngươi chăm sóc kiểu gì đấy?
- Là thật, ta phụ trách chăm sóc nàng, nhưng mà, nàng cứ mãi ngủ mê không tỉnh, thỉnh thoảng toàn thân lại bốc ra từng đợt hỏa diễm, ta chính đang sốt ruột, lại thấy hỏa diễm rút về trong cơ thể nàng, sau đó, cả người nàng toát ra từng sợi lông vũ màu đỏ, tựa như lông loại chim nào đó! Chúng bao bọc cả người Trương Ly Nhi lại! Gia chủ, giờ làm thế nào?
Tiểu biểu tỷ hốt hoảng nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn tiểu biểu tỷ, mẹ nó, trên người nữ nhân còn có thể mọc lông chim? Ngươi nói bậy nói bạ gì đấy?