Bất Diệt Thần Vương

Chương 294: Đưa đến đại hội long môn

Chương Trước Chương Tiếp

Bên ngoài Thanh Kinh, mấy tên nam tử đang đứng trên đỉnh một ngọn núi!

Hô!

Một đạo thân ảnh chớp hiện, lại có thêm một người đến. Chính là điện chủ Tây Lang Điện Thiên Lang Tông, Mạc Tam Sơn.

- Chuyện gì? Mau nói ta nghe.

Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.

- Điện chủ, chính ngài nhìn đi!

Một tên nam tử trong đó chỉ tay về hướng Thanh Kinh.

Nơi xa, hai đại cường giả Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y chính đang áp chế một con Kim Long trong suốt.

- Long mạch Kim Long?

Mạc Tam Sơn kinh ngạc thốt lên.

- Đúng vậy, chúng ta làm theo bố trí của điện chủ ngài, một mực giám thị động tĩnh của đám người Đồng An An, không ngừng truy tung, bí mật quan sát. Nhưng chuyện xảy ra trong hai ngày qua lại khiến chúng ta không thể không báo tin cho ngài! Chẳng biết tại sao, Vương Khả lại có thể giao lưu nói cười với hai đại đường chủ Ma giáo, chúng ta không dám tới gần, chỉ có thể quan sát từ đằng xa, tiếp đó, Kim Ô Tông Trương Ly Nhi dẫn người đi đến, nhưng lại bị bắt sạch, giam giữ ở cung điện nơi xa kia, đáng tiếc, nơi đó đã bị dư ba chiến đấu chấn sụp, không biết bên trong còn bao nhiêu người sống sót!

Nam tử cung kính nói tiếp.

- Hả?

Mạc Tam Sơn sững sốt.

Nam tử tường thuật tỉ mỉ những gì thấy được một lần.

Nghe xong, cơ mặt Mạc Tam Sơn co rúm hết cả.

- Vương Khả? Thật đúng là . . . !

Nhất thời Mạc Tam Sơn không tìm được từ nào thích hợp để hình dung.

Lần trước ở Chu Tiên Trấn, mình bị Vương Khả gài một lần, mẹ nó chứ, giờ Trương Ly Nhi tìm đến Vương Khả tính sổ, Vương Khả lại giở trò anh hùng cứu mỹ nhân? Nôn ra lượng máu nhiều bằng hai người gộp lại? Chẳng phải ngươi nói ngươi không thích Trương Ly Nhi ư? Cứ phải gạt người thành thật như ta làm gì?

- Điện chủ, ngươi thấy thế nào . . . ?

Nam tử nghi hoặc nói.

Thần tình Mạc Tam Sơn rất là cổ quái, mãi một lúc sau mới ngưng trọng nói:

- Ta cũng không rõ ràng ý đồ Ma giáo, long mạch Kim Long này cũng không dễ bắt vậy đâu!

- Thế giờ chúng ta phải làm gì?

- Các ngươi xác định bọn Trương Ly Nhi bị nhốt trong cung điện kia, mà giờ cung điện kia đã bị đánh sập thành phế tích, người bên trong lành ít dữ nhiều?

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Vâng, chúng ta tận mắt nhìn thấy!

- Vậy được, mau truyền tin tức này cho đệ tử Kim Ô Tông, cứ nói, Trương Ly Nhi đến tìm Vương Khả tính sổ, dẫn theo một đám sư đệ sự muội Kim Ô Tông, cuối cùng chết thảm ở Thanh Kinh!

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

- Hả? Làm vậy không hay lắm đâu?

Người kia lo lắng nói.

- Chúng ta ăn ngay nói thật, hừ, Vương Khả gài ta một lần, ta chỉ trả đũa lại hắn thôi!

Mạc Tam Sơn âm thanh lạnh lùng nói.

- Vâng!

- Đồng An An đâu?

Mạc Tam Sơn lại hỏi.

- Đoạn thời gian này, Đồng An An và mười tên đầu trọc một mực trốn ở nội viện bên kia, không thấy đi ra!

- Đó là đương nhiên, Ma Tôn truy nã hắn, hắn sao dám làm lộ tung tích? Ta muốn các ngươi nhìn chằm chằm vào hắn, xem Đồng An An còn giao tiếp với đệ tử Ma giáo nào, toàn bộ đều ghi chép lại, ta cần dùng! Nhớ kĩ chưa?!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Mấy tên nam tử ứng tiếng nói.

- Điện chủ, ngài muốn dùng Đồng An An câu ra người nào trong Ma giáo à?

Một tên nam tử hiếu kỳ hỏi.

- Không sai, Ma giáo cũng có tranh chấp phái hệ! Tên Đồng An An này vừa khéo có được ảnh hưởng tương đối lớn trong một hệ phái Ma giáo, quan trọng hơn chính là, người này phi thường giảo hoạt! Bình thường chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, các ngươi cứ đi theo hắn là được!

Mạc Tam Sơn giải thích nói.

- Sẽ không xảy ra chuyện? Ta nhớ hình như hắn từng hai lần bị Vương Khả bắt sống.

Một tên nam tử nghi hoặc nói.

Mặt Mạc Tam Sơn trầm xuống, đâu chỉ bắt sống hai lần? Lần trước bị bắt ở Chu Tiên Trấn, ta còn chưa nói cho các ngươi.

- Hai lần đó chỉ là trùng hợp, tu vi hắn thế nào, tu vi Vương Khả lại thế nào? Nếu gặp lại, bằng vào Vương Khả cũng muốn bắt hắn? Nằm mơ!

Mạc Tam Sơn tỏ vẻ không đáng nói.

- Điện, điện chủ, ngươi, ngươi, ngươi xem!

Một tên nam tử chợt níu lấy chéo áo Mạc Tam Sơn, chỉ về hướng bên ngoài vương cung.

Chỉ thấy, trong tay Vương Khả khiêng theo một tên mập, nghênh ngang đi vào vương cung, tên mập kia hôn mê bất tỉnh, nhưng đã bị lột xuống mũ che mặt. Liếc mắt liền có thể thấy được dung mạo.

- Đồng An An?

Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi khí lạnh.

Tên Đồng An An này đầu óc có bệnh, mẹ nó chứ, sao cứ luôn bị Vương Khả bắt được là thế nào? Ta ở đây không ngừng thổi ngươi lên người, ngươi thì hay rồi, hết lần này tới lần khác khiến ta mất mặt, ta còn hi vọng ngươi giúp phân biệt phái hệ Ma giáo nữa chứ, ngươi làm cái gì vậy?

Trong hoàng thành, ở một tiểu viện.

Mười tên đầu trọc cũng nhìn thấy Vương Khả khiêng theo Đồng An An đi vào vương cung, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

- Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà, tên Chu Yếm kia có vấn đề!

- Chu Yếm là nằm vùng do Vương Khả phái tới, hắn cố ý hại đàn chủ!

- Đàn chủ lại bị gài!

. ..

. ..

. ..

Thần sắc đám đầu trọc rất là xoắn xuýt, ra ngoài, bọn hắn lại không dám, cuối cùng đành phải tiếp tục ở lại đây kiên nhẫn chờ đợi.

Trong vương cung, chiến đấu cũng đã kết thúc.

Kim Long bị phong ấn vào trong bụng Chu Yếm, trên bụng Chu Yếm xuất hiện đồ án Kim Long vàng rực.

Thần sắc Chu Hồng Y rất là phức tạp.

- Trên người Chu Yếm quả nhiên có long khí, chỉ với Chu Yếm, Kim Long mới chịu tiếp nhận phong ấn, thật không dễ dàng!

Tử Bất Phàm cảm thán nói.

Đúng lúc này, có lẽ bởi trong cơ thể đang có Kim Long, Chu Yếm từ từ tỉnh lại.

Nháy mắt khi vừa tỉnh lại, Chu Yếm nhìn thấy nguyên một đám đông vây quanh người mình.

- Thúc, thúc tổ? Các ngươi . . ., ta . . . ?

Chu Yếm thảng thốt kêu lên.

- Đừng căng thẳng, trước cứ bình phục tâm tình cái đã!

Chu Hồng Y khuyên nhủ.

- Vì sao? Đúng rồi, sao ta không mặc áo? Bụng của ta,, trên bụng ta là cái gì?

Chu Yếm cả kinh kêu nói.

Chỉ thấy, đồ án Kim Long trên bụng Chu Yếm bất ngờ chậm rãi di động, cảnh này dọa cho Chu Yếm kinh hồn táng đảm.

- Ta nói rồi, đừng căng thẳng, không lại kích thích Kim Long đang được phong ấn trong bụng ngươi! Tâm tình của nó sẽ biến hóa theo ngươi!

Chu Hồng Y giải thích nói.

- Kim Long? Con Kim Long kia? Ở trong bụng ta!

Chu Yếm thất thanh kinh hãi.

Ầm ầm!

Trong bụng lập tức cuộn trào như là sông cuộn biển gầm, Kim Long cũng theo đó nóng động bất an.

- Ta bảo rồi, đừng kích động, đừng kêu gào, hù sợ Kim Long, Kim Long mà bị kích thích phát nổ, ngươi liền chết không chỗ chôn!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Cái gì? Còn phát nổ?

Chu Yếm bị dọa cho cả người xụi lơ ra đất.

- Hừ, ai bảo ngươi bị Kim Long cắp ở trên miệng? Vừa rồi ta muốn cứu ngươi, Kim Long lại không chịu há mồm, may mà nó chủ động chui vào trong bụng ngươi, chúng ta mới thừa cơ phong ấn nó lại!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Ta, ta không biết gì cả!

Chu Yếm hoảng hốt nói.

- Ngươi không biết? Thế lúc trước sao ngươi lại ở trong lòng đất? Ngươi không chui xuống dưới đó, Kim Long làm sao lại nhìn chằm chằm ngươi? Ngươi mà đứng cách xa chút, Kim Long làm sao tìm được? Ngươi vừa khéo ở ngay dưới chỗ chúng ta đang áp chế Kim Long, nó không tìm ngươi thì tìm ai?

Chu Hồng Y lạnh lùng nói.

- Ta? Ta, ta bị Vương Khả gài!

Chu Yếm bi phẫn hét lên.

Nếu không phải vì đi tìm Vương Khả, sao ta lại bị Kim Long để mắt tới được?

- Vương Khả?

Chúng nhân sửng sờ.

- Chuyện này thì liên quan gì đến Vương Khả?

Chu Hồng Y khó hiểu nói.

Chu Yếm há hốc mồm, chuyện này phải giải thích thế nào đây? Thúc tổ chính đang phụng lệnh Ma Tôn truy bắt Đồng An An, ta lại cùng Đồng An An bắt tay truy sát Vương Khả? Chuyện này làm sao nói ra được?

- Ai? Ai đang nhắc đến ta đấy?

Một tiếng la lớn truyền đến từ sau lưng đám đông.

Cả đám quay đầu nhìn tới, chỉ thấy Vương Khả khiêng theo một tên mập đi đến.

- Vương Khả, ngươi đây là . . . !

Chu Hồng Y kinh ngạc nói.

- À, vừa rồi lúc các ngươi đi bắt Kim Long, Chu Yếm hiệp trợ ta bắt được tên tội phạm Ma Tôn muốn bắt này, các ngươi nhìn xem, có bắt sai không?

Vương Khả quẳng Đồng An An xuống đất.

- A!

Đồng An An bị ném mạnh xuống đất, hét thảm một tiếng.

Vừa mở mắt, chợt thấy Vương Khả, Đồng An An đang định phát tác, lại thấy mình đang bị một đám người vây quanh.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm?

- Ta, ta … các ngươi nhận lầm người!

Đồng An An kinh khiếu quay đầu muốn chạy.

Oanh!

Nháy mắt, một sợi dây xích lao đến trói chặt Đồng An An.

- Đồng An An? Ngươi còn định chạy trốn? Hừ!

Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng.

- Ta, ta, Chu đường chủ, tha mạng!

Đồng An An hoảng sợ quỳ xuống xin tha.

Đồng An An hướng Chu Hồng Y xin tha, đồng thời cũng nhìn Tử Bất Phàm, ánh mắt không ngừng biến ảo, tựa như đang mong cầu Tử Bất Phàm cứu mình vậy.

Sắc mặt Tử Bất Phàm tối sầm. Cứu ngươi? Ngươi điên rồi, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, ta làm sao cứu? Nếu ta cứu ngươi ngay dưới ánh nhìn của hàng trăm con mắt thế này, khác gì công nhiên ngỗ nghịch ý chí Ma Tôn, đồ ngu!

Tử Bất Phàm nghiêng đầu quay đi, Đồng An An cũng hiểu, không thể đương chúng cầu xin Tử Bất Phàm được, thế là lại quay sang Chu Hồng Y.

- Hừ, tha mạng? Ngươi đi mà nói với Ma Tôn!

Chu Hồng Y lạnh giọng nói.

Dứt lời, Chu Hồng Y nhìn sang Chu Yếm nói:

- Vương Khả nói là sự thật? Ngươi hiệp trợ Vương Khả, bắt được Đồng An An?

Chu Hồng Y hỏi.

Chu Yếm:

- . . . !

Làm sao bây giờ? Ta nên nói thế nào đây?

Nói không phải? Là ta hợp tác với Đồng An An muốn đuổi giết Vương Khả? Nhưng mà, ta dám nói ư? Nghe được lời này, thúc tổ cũng phải quân pháp bất vị thân!

- Đúng, đúng vậy, là ta hiệp trợ Vương Khả!

Chu Yếm buồn bực nói ra lời trái với lương tâm.

- Chu Yếm, quả nhiên là ngươi, xem ra trước kia là ta hiểu lầm ngươi! Lần này bắt được Đồng An An, thật phải đa tạ ngươi, ha ha ha!

Vương Khả cười to nói.

Vương Khả cười, Đồng An An lại cười không ra. Ánh mắt chất đầy phẫn hận trừng nhìn Chu Yếm.

- Chu Yếm, tên vương bát đản, không phải ngươi nói hai ta bắt tay truy sát Vương Khả ư? Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ngươi và Vương Khả là cùng một bọn! Ở Thần Long Đảo, ngươi phối hợp Vương Khả hại ta! Bây giờ, ngươi lại phối hợp Vương Khả lừa ta, Chu Yếm, ta dù có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!

Đồng An An oán hận gào thét.

Chu Yếm:

- . . . !

Ta đúng là hợp tác với ngươi, nhưng then chốt là, thúc tổ ta đang ở chỗ này, ta không thể nói được! Hắn mới là chỗ dựa lớn nhất của ta!

- Làm không tệ, Chu Yếm! Ngươi rốt cục cũng hiểu chuyện!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

Chu Yếm cố nặn ra ý cười ngại ngùng

Uy hiếp của Đồng An An không có hiệu quả với Chu Yếm, nhưng Tử Bất Phàm ở bên thì lại khác.

Hành động của Đồng An An đều là nàng đứng sau giật dây, kết quả lại bị Chu Yếm gài?

- Chu Yếm, ngươi cầm chỗ tốt từ ta! Lại không giúp ta làm việc?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

Nét cười trên mặt Chu Yếm lập tức cứng lại.

Chân Nguyên Huyết mà hắn dùng để đột phá Kim Đan Cảnh là do Tử Bất Phàm đưa cho, kết quả, hắn chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ Tử Bất Phàm giao phó, còn hết lần này tới lần khác làm trái ý Tử Bất Phàm, giờ biết giải thích thế nào đây?

- Chân Nguyên Huyết mà Chu Yếm lấy được từ ngươi, đợi chút nữa ta giúp hắn trả ngươi!

Chu Hồng Y hờ hững nói.

Thấy Chu Hồng Y có vẻ giận, Tử Bất Phàm không khỏi phiền muộn.

- Ta không để ý chút Chân Nguyên Huyết kia, ai! Được rồi, tạm thời khoan nhắc tới chuyện này!

Tử Bất Phàm bực bội nói.

- Chu Yếm, trong cơ thể ngươi đang chứa Kim Long mà ta muốn, ngươi trước đi theo ta!

Tử Bất Phàm lần nữa nhìn vào Chu Yếm.

- Hắn đi theo ngươi? Ngươi muốn long mạch kia làm gì?

Chu Hồng Y nghi hoặc hỏi.

- Cái này ngươi đừng quản, yên tâm, nhiều nhất nửa năm, đợi ta lấy ra long mạch trong cơ thể hắn, ta sẽ trả lại Chu Yếm nguyên vẹn cho ngươi!

Tử Bất Phàm khẳng định nói.

- Không được, long mạch này quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể phát nổ, ngươi phải nói rõ ràng cho ta mới được!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Hừ, ta cứ không nói đấy!

Tử Bất Phàm chu mỏ nói.

Chu Hồng Y:

- . . . !

- Cả tên Đồng An An này nữa, giao hết cho ta xử lý!

Tử Bất Phàm lại chỉ vào Đồng An An đứng ở bên cạnh.

Cả người Đồng An An khẽ run lên, trên mặt chớp qua một tia cuồng hỉ, cúi đầu, không dám để người khác nhìn ra khác thường trên mặt, cuối cùng Tử đường chủ cũng chịu cứu ta.

- Đồng An An?

Chu Hồng Y khẽ nhíu mày.

- Tử đường chủ, ngươi có phải hơi quá phận rồi không? Tên Đồng An An này là chiến lợi phẩm của ta, ta còn muốn cầm hắn đi lĩnh thưởng!

Vương Khả lập tức nói.

- Ngươi muốn thưởng cái gì? Ta đã đáp ứng không truy cứu gia tộc Vương thị, ngươi còn muốn đối đầu với ta?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Không phải, không phải, việc nào ra việc đó! Chuyện ngươi không nhắm đến ta, không nhắm đến gia tộc Vương thị là do Chu đường chủ đứng ra thu xếp, hắn mới là người giúp ta giải quyết!

Vương Khả lập tức kêu nói.

Ngươi còn muốn ăn chỗ tốt hai đầu? Làm gì có chuyện đó?

- Tử Bất Phàm, lúc trước ngươi đáp ứng ta, chỉ cần giúp ngươi bắt lấy Kim Long, ngươi liền không nhắm đến Vương Khả và gia tộc hắn nữa, sao ngươi lại lật lọng?

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

Tử Bất Phàm rất là buồn bực, hung hăng trừng nhìn Đồng An An, thằng ngu này, sao cứ bị Vương Khả bắt là thế nào!

- Đúng vậy, Chu đường chủ, ngươi phải làm chủ cho ta, tên Đồng An An này là ta bắt được, giờ giao cho ngươi, nhờ ngươi giúp ta lĩnh thưởng! Ta còn muốn dựa vào hắn kiếm tiền, à không, dựa vào hắn lĩnh thưởng!

Vương Khả vội vàng nói.

- Ngươi muốn thưởng cái gì?

Chu Hồng Y nghi hoặc nói.

- Ngươi giao Đồng An An cho Ma Tôn, cứ nói, ta không muốn ban thưởng tài vật, ta muốn xây một tòa cao ốc Thần Vương mới, sau đó mời Ma Tôn tới tham dự lễ cắt băng khai trương chi nhánh công ty!

Vương Khả mong đợi nói.

Chu Hồng Y:

- . . . !

Tử Bất Phàm:

- . . . !

- Mặt ngươi dày thật đấy, còn muốn để Ma Tôn cắt băng cho ngươi?

Chu Hồng Y không đáng nói.

- Có gì mà không được? Ngươi xem, trọn cả Thiên Lang Tông đều nể mặt công ty Thần Vương của ta, Ma Tôn có tới cũng đâu tính mất mặt! Ta thân là Thần Long đà chủ, vì Ma Tôn phân ưu giải nạn, bắt được Đồng An An, Ma Tôn hẳn cũng nên thông cảm cho kẻ dưới chúng ta làm việc gian nan, tới ủng hộ tinh thần mới đúng! Cắt cái băng mà thôi! Chẳng mất bao nhiêu thời gian, thời điểm chi nhánh công ty khai trương hoàn toàn có thể chọn vào lúc Ma Tôn rảnh rỗi!

Vương Khả sốt sắng nói.

Chu Hồng Y:

- . . . !

Tử Bất Phàm:

- . . . !

- Vương Khả, ngươi đúng là người si nói mộng!

Tử Bất Phàm không đáng nói.

- Có phải người si nói mộng hay không ta không biết, nhưng, nhắc một tiếng cũng đâu có sao? Vạn nhất Ma Tôn đáp ứng cũng nên?

Vương Khả mong đợi nói.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm:

- . . . !

Đáp ứng? Ma Tôn đáp ứng mới là lạ!

- Tử đường chủ, ngươi muốn dẫn đi Đồng An An thì cũng được, nhưng ngươi phải giúp ta nhắc lời này đến tai Ma Tôn! Ta rốt cục chỉ là một tên đà chủ, không tiện báo lên vượt cấp! Ngươi giúp ta nhắc với Ma Tôn, tên Đồng An An này liền cho ngươi!

Vương Khả nói thẳng.

- Ta đã nói với ngươi rồi, Ma Tôn không đời nào đáp ứng! Ngươi nghe không thủng à?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Nhưng mà, biết đâu đấy? Vạn nhất Ma Tôn đáp ứng thì sao? Vạn nhất Ma Tôn đáp ứng, ngươi cũng tới cắt băng khai trương chi nhánh công ty Thần Vương, thế nào?

Vương Khả đề nghị.

Tử Bất Phàm:

- . . . !

Tử Bất Phàm bị sự cố chấp của Vương Khả dọa sợ, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, Ma Tôn không đời nào đáp ứng.

- Được rồi, nếu Ma Tôn đáp ứng, ta liền bồi Ma Tôn cùng tới cắt băng cho công ty Thần Vương gì kia của ngươi! Còn nữa, đưa Đồng An An cho ta, ta sẽ đi nói với Ma Tôn!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Được rồi! Vậy quyết định vậy đi!

Vương Khả lập tức vui vẻ ra mặt.

Tử Bất Phàm:

- . . . !

- Chu Hồng Y, tạm thời cứ vậy đã, ngươi giúp ta bắt long mạch, ta đáp ứng ngươi, không nhắm đến Vương Khả và gia tộc của hắn nữa, nhưng mà, nếu có đường chủ nào khác nhắm đến, vậy thì không trách ta được!

Tử Bất Phàm hít sâu một hơi rồi nói.

- Được rồi!

Chu Hồng Y gật đầu đồng ý.

- Chu Yếm, ngươi đi theo ta!

Tử Bất Phàm quay sang Chu Yếm, ra lệnh nói.

- Không được, Chu Yếm không thể đi theo ngươi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn Kim Long này làm gì?

Chu Hồng Y lập tức trầm giọng nói.

- Ta làm gì, không cần ngươi quản!

Tử Bất Phàm lập tức trừng mắt nói.

- Không được! Ngươi phải nói rõ ràng!

Chu Hồng Y nhíu mày nói.

Tử Bất Phàm đang định phát nộ, Vương Khả thấy thế không ổn, lập tức ngăn ở giữa hai người.

- Tử đường chủ, ngươi không nhìn ra à? Chu đường chủ đang quan tâm ngươi!

Vương Khả lập tức xoa dịu Tử Bất Phàm.

Tử Bất Phàm hơi ngớ, hỏa khí vừa muốn toát ra bỗng chốc tiêu tán.

Chu Hồng Y ở bên trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi lại lảm nhảm gì đấy, ai nói ta quan tâm nàng?

Trong mắt Tử Bất Phàm tràn đầy nhu tình, trầm mặc một lát rồi nói:

- Không lâu sau đại hội Long Môn sẽ diễn ra, ta muốn dùng long mạch vào lúc đó!

- Đại hội Long Môn?

Chu Hồng Y sửng sốt. Hiển nhiên nghĩ mãi mà không ra lúc đó thì cần long mạch để làm gì.

- Được rồi, giờ ta có thể mang người đi được rồi chứ?

Tử Bất Phàm hỏi.

- Kim Long trong cơ thể Chu Yếm có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nguy hiểm lắm!

Chu Hồng Y cau mày nói.

Tử Bất Phàm còn chưa cất tiếng, Vương Khả ở bên lại đã chen miệng vào, nói:

- Chu đường chủ đang lo vạn nhất Kim Long phát nổ sẽ khiến ngươi bị thương!

- Vương Khả, ngươi đừng lắm mồm!

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

Ta đang nói chuyện với Tử Bất Phàm, ngươi cứ chõ mõm vào làm gì? Tự dưng phủ không khí ái muội lên câu nói của ta, ngươi có bệnh à!

Vương Khả cũng hết cách rồi, hai người này chỉ cần nói chuyện là sẽ cãi nhau, ta mới vừa giải quyết xong ân oán với Tử Bất Phàm, ngươi lại cứ làm ầm, lỡ hư bột hư đường hết thì phải làm sao.

- Tử đường chủ, tính cách Chu đường chủ không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, ngươi quen biết hắn bao nhiêu năm rồi, chịu khó thông cảm chút!

Vương Khả lại lần nữa xoa dịu Tử Bất Phàm.

Lúc này Tử Bất Phàm đã không phát hỏa. Mắt đầy nhu tình nhìn Chu Hồng Y:

- Chu Hồng Y, coi như ngươi có lương tâm!

Chu Hồng Y:

- . . . !

- Nếu ngươi lo lắng cho an toàn của ta, vậy đến lúc đại hội Long Môn cử hành, ngươi mang hắn đến cho ta là được!

Tử Bất Phàm thần sắc ôn nhu đi đến trước mặt Chu Hồng Y, ngữ khí nhẹ nhàng thỏa hiệp nói.

Chu Hồng Y:

- . . . !

Mẹ nó, ta chỉ muốn hỏi ngươi dùng Kim Long vào việc gì, ngươi bị Vương Khả lái đi đâu thế!

Nếu ta mang Chu Yếm tới đại hội Long Môn tìm ngươi mà bị Thanh nhi biết được, chẳng phải sẽ ngủ ngoài cửa?

- Không được, ta không đi đại hội Long Môn!

Chu Hồng Y lập tức trầm giọng nói.

- Hả?

Tử Bất Phàm khẽ nhíu mày.

- Ta chỉ là muốn hỏi ngươi dùng long mạch làm gì!

Chu Hồng Y lần nữa hỏi lại.

- Ta không thể nói, dù sao, cứ thế đi! Đại hội Long Môn, ta ở đó chờ ngươi.

Tử Bất Phàm lắc đầu.

- Ta không đi!

Chu Hồng Y thẳng thừng nói.

- Ngươi!

Tử Bất Phàm trừng mắt.

- Tử đường chủ, bớt giận, Chu đường chủ không quen biểu đạt, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến!

Vương Khả lại đi ra xoa dịu.

Tử Bất Phàm nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy Vương Khả nói không sai.

- Hừ, Chu Hồng Y, dù sao ta cũng sẽ chờ ở đại hội Long Môn, nếu ngươi không mang Chu Yếm đến, ta liền tìm Chu Yếm tính sổ!

Tử Bất Phàm phụng phịu nói.

- Chuyện này liên quan gì đến ta!

Chu Yếm tuyệt vọng.

- Các ngươi đi xem xem đệ tử Kim Ô Tông còn ở đó không, nếu còn thì mang theo luôn!

Tử Bất Phàm đảo mắt nhìn về phế tích cách đó không xa, kêu nói.

- Đường chủ, trên phế tích kia không có đệ tử Kim Ô Tông, khả năng là vừa nãy đã bị nện thành bánh thịt, vùi sâu trong phế tích!

Một tên đệ tử Ma giáo đáp nói.

- Không thấy? Vậy thì thôi! Chúng ta phải đi rồi!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Vâng!

Đám đệ tử Ma giáo ứng tiếng nói.

Tử Bất Phàm tiến lên một bước, dán sát bên tai Chu Hồng Y.

- Chu Hồng Y, nhớ cho kĩ, mang theo Chu Yếm, đại hội Long Môn, không gặp không về!

Tử Bất Phàm khẽ cười nói.

Không đợi Chu Hồng Y phản bác, Tử Bất Phàm đã bất ngờ kiễng chân, mặt đối mặt với Chu Hồng Y.

Ba!

Tử Bất Phàm hôn Chu Hồng Y một cái, khiến Chu Hồng Y kinh hãi mắt trợn tròn.

- Ha ha ha, đại hội Long Môn, không gặp không về!

Tử Bất Phàm cười lớn nói.

Vừa cười vừa phất tay áo, đại lượng hắc khí toát ra, tựa như vô số con dơi đột ngột hiện ra giữa hư không, hóa thành một đóa Biên Bức Hắc Vân, chở theo Tử Bất Phàm và đám đệ tử Ma giáo, cùng với Đồng An An xông lên trời cao.

Chu Hồng Y duỗi duỗi tay, nhất thời buồn bực không thôi.

Không gặp không về? Đùa gì vậy? Thanh nhi mà biết được, ta có nhà cũng không thể về!

Chu Hồng Y hầm hừ quay đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu têu mọi chuyện là Vương Khả.

- Chu đường chủ, chuyện không liên quan đến ta!

Vương Khả lập tức kêu nói.

- Chuyện không liên quan đến ngươi? Hừ, được, chuyện không liên quan đến ngươi, Vương Khả, lần này ta có đại ân với ngươi, đúng không?

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Ách, có thể nói là như vậy! Mặc dù vương cung đều hóa thành phế tích, ta cũng bồi không ít tiền! Nhưng, ngươi cũng tính hóa giải hiểu lầm giữa ta và Tử đường chủ!

Vương Khả cười nói.

- Vậy được, ta giúp ngươi đại ân, ngươi cũng nên giúp ta làm chút chuyện chứ nhỉ?!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Chu đường chủ cứ nói, nếu làm được, ta có thể thử xem!

Vương Khả không trực tiếp đáp ứng ngay!

- Ngươi thay ta mang theo Chu Yếm đi đại hội Long Môn, đến đó để Tử Bất Phàm lấy ra long mạch trong người Chu Yếm!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Cái gì? Ta mang theo Chu Yếm? Không được!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Tử Bất Phàm điểm danh nói chờ ngươi, ta mà mang theo Chu Yếm tới đó, nàng không trách ta nhiều chuyện mới lạ.

Lại nói, tên Chu Yếm này chính là tai tinh nổi danh ai mà không biết. Ta mang theo hắn, thế khác gì là mua dây buộc mình? Còn nữa, Kim Long trong bụng hắn có thể phát nổ bất cứ lúc nào, ta mang theo hắn bằng với mang theo quả bom hẹn giờ bên người.

- Thúc tổ, ta không muốn đi theo Vương Khả!

Chu Yếm cũng cả kinh kêu nói.

- Đúng, đúng, ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy, tùy tiện tìm ai đó đều mạnh hơn ta cả trăm lần! Để bọn hắn mang theo Chu Yếm đi là được rồi!

Vương Khả lập tức từ chối.

- Không, không, Chu Yếm này là ôn thần gây họa trời sinh, chúng ta không muốn, Vương huynh đệ, phiền ngươi vất vả!

Đám thủ hạ Chu Yếm lập tức khoát tay chối đây đẩy.

Vương Khả:

- . . . !

Chu Yếm:

- . . . !

Ai cũng ghét bỏ Chu Yếm ư?

- Được rồi, Vương Khả! Thần Long phân đà của ngươi vốn ít ngươi! Cứ để Chu Yếm làm môn đồ cho ngươi cũng được! Quyết định vậy đi!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Vì cái gì?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Không muốn!

Chu Yếm cũng cả kinh kêu lên.

Ta làm môn đồ của Vương Khả? Đùa gì vậy? Ta không muốn nghe hắn?

- Chu Yếm? Hắn khá là hay gặp rắc rối! Đám thuộc hạ kia của ta đều nhìn hắn không vừa mắt, ai cũng ghét bỏ. Vương Khả ngươi chắc không đến nỗi! Vừa rồi hai ngươi còn cùng hợp tác bắt Đồng An An! Các ngươi phối hợp rất ăn ý! Ta đánh giá cao ngươi!

Chu Hồng Y nghiêm mặt nói.

- Ta không đánh giá cao chính ta! Then chốt là, ta cũng ghét bỏ hắn!

Vương Khả gấp gáp nói.

- Cứ quyết định vậy đi! Vương Khả, không cho cự tuyệt! Vừa rồi ta mới giúp ngươi một đại ân, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này ngươi cũng muốn từ chối?

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

Vương Khả:

- . . . !

Quả nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả!

- Trước thời điểm đại hội Long Môn khai màn, nếu mà Chu Yếm gặp chuyện gì bất trắc, ta sẽ tìm ngươi tính sổ, hừ!

Chu Hồng Y hừ nói.

Vương Khả:

- . . . !

Quay đầu, Chu Hồng Y nhìn sang Chu Yếm nói:

- Lời ta nói vừa rồi, ngươi cũng nghe được? Giờ ngươi đã là thủ hạ dưới trướng Vương Khả, nếu dám không nghe lời Vương Khả, quay đầu ta quất chết ngươi!

Chu Yếm:

- . . . !

Chu Yếm xụ mặt xuống, sao mình lại xui xẻo thế này hả trời!

Sau một phen răn đe, Chu Hồng Y không đợi hai người giải thích, lập tức giậm chân bay vút lên trời, quay về Thần Long Đảo.

Vương Khả và Chu Yếm đưa mắt nhìn theo Chu Hồng Y rời đi, sau đó quay sang nhìn nhau một cái, trên mặt cả hai đều hiện đầy vẻ ghét bỏ. Mẹ nó chứ! Chuyện quái quỷ gì thế này?

- A, không đúng! Chu đường chủ cứ vậy đi về?

Vương Khả sửng sốt.

- Vương huynh đệ, Chu đường chủ đi về thì có vấn đề gì? Nếu ta đoán không sai, đường chủ hẳn là về thẳng Thần Long Đảo, đi gặp Nhiếp Thanh Thanh? Sẽ có vấn đề gì được?

Một tên đệ tử Ma giáo hiếu kỳ nói.

- Vấn đề lớn, vừa rồi Tử Bất Phàm hôn lên mặt Chu Hồng Y, còn lưu cái dấu son môi màu đỏ sậm, cứ mang bộ dạng đó trở về, Nhiếp Thanh Thanh thấy được, liệu có phải . . . !"

Vương Khả càng nghĩ càng thấy sợ.

Đám đệ tử ma giáo đều biến sắc. Ai cũng đều có thể đoán được, một trận thảm kịch luân lý gia đình sắp phát sinh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️