Vương cung, trong địa đạo!
Vương Khả đưa đi đệ tử Kim Ô Tông, sau đó quay đầu trở về, tâm tình rất vui vẻ!
- Con mụ Trương Ly Nhi kia cũng thật là, ngươi theo đuổi ta thì cứ theo đuổi thôi, làm gì đến nỗi mọi người đều biết? Hại ta phải liều chết cứu ngươi! Không thì thanh danh ta liền đi đứt. Ai! Thôi được rồi! Rốt cục cũng đưa đi được đám ôn thần kia! Tạo nghiệt!
Vương Khả lắc đầu.
Lúc Vương Khả men theo địa đạo đi về.
Oanh, oanh, oanh . . . !
Trên đỉnh đầu, một trận tiếng nổ vang kèm theo đó là va chạm mãnh liệt, tựa như muốn chấn sập cả địa đạo vậy.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn lên đất đá trên đầu, sắc mặt rất là khó coi.
- Chiến đấu bên ngoài đang diễn ra ngay trên đầu ta? Kim Long không trốn đi? Sao lại phá hoại ngay trên đầu ta thế này? Nếu không phải đây là địa đạo bê tông, chắc sớm đã bị các ngươi chấn sập! Xúi quẩy thật!
Vương Khả buồn bực nói.
Vương Khả cấp tốc lao vút đi trong địa đạo, rất nhanh liền tới một ngã ba.
Người khác nhìn không ra, Vương Khả lại có thể liếc mắt nhìn ra đánh dấu nơi ngã ba, một bên viết “hướng nhà an toàn, một bên viết “hướng thông đạo!
- Chậc, hôm nay uống nước hơi nhiều, bên ngoài chắc là đã bị phá hoại đến biến dạng, ra đó tìm nhà vệ sinh chưa hẳn đã có, nơi này vừa khéo có nhà an toàn, bên trong có sẵn phòng vệ sinh, trước giải quyết xong đã hẵng đi ra!
Vương Khả lập tức đi về hướng nhà an toàn.
Vương Khả mới đi về hướng nhà an toàn chưa được bao lâu, chợt có hai thân ảnh nhìn có vẻ nôn nóng đi tới trước ngã ba. Hóa ra chính là Đồng An An và Chu Yếm.
- Nhanh chút, không biết địa đạo này có kiên cố không nữa, trên đỉnh đầu cứ ầm ầm, sợ thật! Chúng ta mau đuổi theo, trước mặt lại có ngã ba? Tiếp tục chọn hướng thông đạo mà đi.
Đồng An An thúc giục nói.
- Không đúng, vừa nãy ta nhìn thấy một bóng người đi về hướng nhà an toàn!
Chu Yếm lại gọi lại Đồng An An.
- Hướng nhà an toàn? Đấy chẳng phải ngõ cụt? Trên đường đến chỗ này, chúng ta đã gặp tận ba nơi nhà an toàn!
Đồng An An trừng mắt, không tin nói.
- Là thật, vừa rồi lúc quẹo đến chỗ này, ta quả thực nhìn thấy một bóng người tiến về hướng nhà an toàn!
Chu Yếm gấp gáp nói.
- Làm sao có thể? Vương Khả chui vào lòng đất là để vào ở trong nhà an toàn? Hắn có điên đâu, chẳng lẽ hắn lại không biết địa đạo này có đổ sập bất cứ lúc nào?
Đồng An An trừng mắt nói.
- Hắn biết địa đạo có khả năng đổ sụp, tại sao còn muốn đi xuống? Ngươi làm sao dám chắc Vương Khả nhất định sẽ không đi nhà an toàn?
Chu Yếm nhíu mày hỏi lại.
- Ách!
Đồng An An bị hỏi ngớ người, không đáp được.
Đúng nhỉ, vì đâu mà ta dám khẳng định Vương Khả không đi tới nhà an toàn trong địa đạo?
- Đồng An An, ngươi phải tin tưởng vào mắt ta, ta tuyệt đối không nhìn lầm, rõ ràng có bóng người tiến vào đó! Có lẽ, có lẽ chính là Vương Khả, chúng ta tìm được hắn rồi!
Chu Yếm kích động nói.
- Vạn nhất không phải thì sao?
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vạn nhất không phải cũng chẳng mất gì, ngươi vào xem, ta trấn giữ ngoài ngã ba này, để phòng lỡ mất Vương Khả!
Chu Yếm trịnh trọng nói.
Đồng An An nhìn chằm chằm Chu Yếm một lúc lâu, cuối cùng khẽ gật đầu đồng ý.
- Ngươi canh chừng ở đây, ta đi về hướng nhà an toàn xem xem, lát nữa sẽ trở lại!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Yên tâm! Ta ở đây chờ ngươi!
Chu Yếm khẽ gật đầu.
Đồng An An lập tức cẩn thận tiến về hướng nhà an toàn.
Trong khi Chu Yếm thì lại nấp ở ngã ba, đứng ở xa xa nhìn theo Đồng An An.
- Đồng An An, ta không nói thật là vì không muốn cùng vào chung với ngươi! Ta thấy rất rõ ràng, là Vương Khả, Vương Khả tiến vào hướng đó! Ngươi vào đó đánh chết đánh sống với Vương Khả đi! A ha ha! Không biết vì sao, mỗi lần nhắm đến Vương Khả, cuối cùng người xui xẻo đều là ta, lần này ta rút kinh nghiệm, đứng cách các ngươi xa chút, ta ở ngoài này quan sát là được rồi, tuyệt đối không tới gần để mắc họa đâu, ha ha! Vương Khả, lần này ngươi chết chắc!
Chu Yếm hưng phấn nói.
Chu Yếm chăm chú nhìn theo Đồng An An tiến vào sâu trong lối rẽ, thần tình đầy vẻ mong đợi.
Đột nhiên, trong lòng Chu Yếm hơi chặt, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, hắn cảm nhận được có nguy hiểm bao phủ quanh người.
- Không hay!
Trực giác mách bảo Chu Yếm có điều không ổn, lập tức xoay người lại.
Nháy mắt khi xoay người, chợt thấy một người đội khăn trùm bịt mặt, trong tay lăm lăm cây gậy, hung hăng nện xuống đầu mình.
- Có mai phục!
Chu Yếm cả kinh kêu lên.
Nhưng, phản kháng đã muộn, ám côn hung hăng nện trúng đầu hắn.
Bành!
- A!
Chu Yếm hét thảm một tiếng, ngất đi.
________________________________________
Trong thông đạo hướng đến nhà an toàn, tay Đồng An An siết chặt một cây gậy, rón rén đi tới. Không phải Đồng An An không chịu dùng pháp bảo, rốt cuộc, trước kia Đồng An An cũng từng giàu có qua, đáng tiếc, trong gần một năm từ khi gặp phải Vương Khả đến nay, của cải của hắn cứ dần dần đội nón ra đi, giờ chỉ có thể tùy tiện tìm cây gậy làm hung khí đánh người.
Đồng An An rất là cẩn thận, lúc đi đến cửa nhà an toàn, thần sắc hắn khẽ động.
- Đúng thần có người?
Đồng An An kinh ngạc nói.
Cửa nhà an toàn mở toang, phòng vệ sinh bên trong tựa hồ có tiếng nước chảy ào ào, kèm theo đó là tiếng huýt sáo vui vẻ không biết của ai.
- Bên trong có người? Là Vương Khả ư?
Tay Đồng An An lăm lăm cây gậy, trong lòng hưng phấn không thôi.
Đang lúc Đồng An An định xông vào, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm của Chu Yếm.
- Có mai phục!
- A !
Tiếng hét thảm của Chu Yếm vọng lại khiến Đồng An An đang định xông vào nhà an toàn bất ngờ cả kinh.
Có mai phục? Tiếng huýt sáo trong nhà an toàn chỉ là đòn hỏa mù mê hoặc ta?
Chu Yếm kêu thảm, chứng tỏ hắn đang gặp nguy hiểm? Là Vương Khả ra tay?
Hỏng rồi!
Quay đầu, Đồng An An cấp tốc rút lui, bay thẳng tới chỗ Chu Yếm.
Đồng An An siết chặt cây gậy, nháy mắt đã đến phụ cận, lập tức thấy được tên đội khăn trùm đầu cũng đang cầm gậy. Chu Yếm thì nằm ở trên đất, không rõ sống chết?
Có nguy hiểm!
Đồng An An theo bản năng đề cao cảnh giác, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, lập tức vung gậy nhắm thẳng phần đầu người kia đánh tới.
- Chết đi!
Đồng An An gầm lên một tiếng.
________________________________________
Trương Ly Nhi đội khăn trùm đầu bám theo phía sau Vương Khả, thế là tưởng lầm Chu Yếm thành Vương Khả, từ sau lưng đi tới gõ ám côn.
Chu Yếm cũng cảnh giác, quay đầu nhìn lại, còn kịp hô to một tiếng.
- Có mai phục!
- A!
Sau tiếng hét thảm, nháy mắt Chu Yếm liền bị ám côn gõ ngất.
Trương Ly Nhi nắm lấy cây gậy, ngơ ngác nhìn Chu Yếm.
- Cái, cái gì thế này? Còn có người khác? Vương Khả đâu?
Trương Ly Nhi kinh ngạc lẩm bẩm.
Gõ ám côn, gõ nhầm người? Đây là lần đầu tiên Trương Ly Nhi gặp phải chuyện hi hữu thế này.
Trương Ly Nhi đang định cúi đầu xuống kiểm tra. Trong bóng tối sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gió, thần sắc Trương Ly Nhi khẽ biến.
- Chết đi!
Một người áo đen bỗng chốc lao ra từ trong bóng tối.
Người áo đen vung gậy lên cao cao, hung hăng nện tới Trương Ly Nhi.
Trương Ly Nhi biến sắc, chuyện gì thế này? Còn có người đứng sau muốn gõ ám côn ta? Chán sống!
Trương Ly Nhi trở tay, vung gậy lên chặn đỡ.
Oanh!
Hai đại cường giả Kim Đan Cảnh lao vào nhau, gậy trong tay hai người tức thì nổ thành phấn mạt, rất nhanh cả hai đều phát giác đối phương rất cường đại, lại đều tưởng rằng đối phương muốn hại mình, nào dám buông lỏng? Nháy mắt song chưởng đẩy ra.
Oanh!
Một tiếng trầm vang, song chưởng của hai người dán vào nhau, lực lượng cường đại cuộn trào khiến bốn phía cuộn lên từng luồng khí lưu.
- Cái gì?
Hai người đồng thời thốt lên kinh ngạc.
Lúc này, Trương Ly Nhi đội khăn trùm đầu, Đồng An An khoác áo bào đen, lại đang ở trong hoàn cảnh u ám, ai cũng không thấy rõ được ai, song hai người đều biết đối phương rất cường đại, đều không dám thu tay, cứ thế giằng co. Quanh bốn phía, cương phong bắn ra tứ tung.
________________________________________
Trong nhà an toàn.
Cả người Vương Khả khẽ run lên, sảng khoái đi ra từ trong nhà vệ sinh.
- Đưa đi đám ôn thần kia, toàn thân đều được nhẹ nhàng, sướng hết cả người! Ha ha!
Vương Khả cười to đi ra nhà an toàn.
Lúc đi ra nhà an toàn, Vương Khả nhìn lên đỉnh đầu một cái, từng hồi tiếng rền vang vẫn đang không ngừng dội xuống.
- Con long mạch Kim Long này điên rồi, chỉ biết đứng yên một chỗ nện đầu xuống đất chắc? Không thể đổi vị trí được à, lỡ mà sập cái thì ta biết phải làm sao?
Vương Khả lẩm bẩm chửi rủa.
Trong tiếng chửi đổng, Vương Khả đạp bước đi ra nhà an toàn, đột nhiên, một cơn cuồng phong ập tới.
Vương Khả biến sắc:
- Thông đạo dưới lòng đất sao lại có gió?
Vương Khả lập tức lấy ra Thần Vương Ấn, nắm trong tay như nắm cục gạch, cản thận tiến về hướng gió vừa thổi tới. Đương nhiên, nếu không phải không có đường khác để đi, Vương Khả tuyệt đối sẽ không đâm đầu tới chỗ nguy hiểm.
Cứ thế đi tới, chẳng mấy chốc đã thấy được ngã ba kia.
Nơi ngã ba, Chu Yếm nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, hai tên cường giả Kim Đan Cảnh cường đại đang tung chưởng đánh thẳng vào nhau, lực lượng khủng bố hình thành cương phong, thổi cho tóc tai Vương Khả không ngừng biến dạng.
Vương Khả sửng sốt:
- Đây là chuyện gì? Khăn trùm đầu bịt mặt đại chiến áo bào đen?
Đây là thông đạo thoát hiểm của Vương gia cơ mà? Sao lại có hai tên cường giả Kim Đan Cảnh đánh nhau ở chỗ này? Là ta đi lộn, hay là có gì đó không đúng?
Ầm ầm!
Tiếng rền vang trên đỉnh đầu vẫn không ngừng, Vương Khả nhìn lên đỉnh thông đạo, thấy được trần bê tông xuất hiện vết rạn, biết chỗ này không thể ở lâu, sắp sụp đến nơi rồi.
Nhưng mà, hai người bịt mặt kia chắn ở ngã ba, hắn làm sao đi được?
Không đi được cũng phải đi!
Vương Khả đành phải một tay nâng lên Thần Vương Ấn, đón lấy cương phong, dán sát mặt tường đi tới.
Đồng An An, Trương Ly Nhi đang đối chưởng, đột nhiên phát hiện phía sau có một thân ảnh chính đang chậm rãi đến gần.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, tóc tai Vương Khả bị cương phong thổi cho bay múa tứ tung, chớp mắt đã tiến sát chỗ này.
- Vương Khả?
-
Ánh mắt hai người gần như cùng lúc bắn ra lửa hận ngút trời.
Nét mặt Vương Khả cứng lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt nói:
- Hai vị, ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ coi như ta chưa từng xuất hiện, các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục, ta đi ngang qua chút thôi! Đừng để ý ta!
Đồng An An:
- . . . !
Trương Ly Nhi:
- . . . !
Lúc này song chưởng hai người chính đang giằng co, không tiện rút lại, một khi ai đó thu chưởng, lập tức sẽ bị đối phương kích thương. Chỉ là, cứ vậy trơ mắt nhìn Vương Khả từng chút từng chút đi qua bên người, cả hai đều không cam tâm!
- Vì cái gì?
Trong lòng hai người phẫn nộ không thôi.
Chẳng qua, hai người dường như cũng phát hiện ra được, đối phương có vẻ không cùng bọn với Vương Khả.
- Chúng ta cùng lúc thu chưởng!
Trương Ly Nhi trầm giọng đề nghị với Đồng An An.
- Được!
Đồng An An ứng tiếng đồng ý.
- Ai, các ngươi thu chưởng làm gì? Ta không làm phiền các ngươi, các ngươi đánh thì cứ đánh, không cần quản ta, ta đi liền đây, đi ngay liền đây!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Nói xong liền bước nhanh định rời đi.
- Một hai ba, thu chưởng!
Trương Ly Nhi kêu to.
- Thu chưởng!
Đồng An An cũng hưng phấn hét lớn.
Vương Khả chính đang ở ngay trước mặt, chỉ cần mình và người bịt mặt này thu chưởng, lập tức liền có thể chụp chết Vương Khả, quá tốt rồi.
Oanh!
Nháy mắt khi hai người vừa thu chưởng, một tiếng ầm vang chói tai vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy trần bê tông địa đạo ầm vang sụp đổ, rầm một tiếng, một đầu rồng khổng lồ nện xuống.
Vô số đất đá, kèm theo đó là đầu Kim Long nện lên thân Đồng An An, Trương Ly Nhi.
Dù hai người có là cường giả Kim Đan Cảnh cũng không làm được gì, Kim Long uy lực quá khủng bố, phải biết, ngay cả Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đều không thể chế trụ đầu rồng, đủ biết nó giãy dụa mạnh đến cỡ nào.
Đồng An An, Trương Ly Nhi còn đang đối chưởng, lực lượng chưa triệt để rút về, lại bị xung kích như thế. Nháy mắt liền trọng thương hôn mê bất tỉnh, nửa thân thể bị chôn trong phế tích bê tông.
Kẻ duy nhất an toàn chính là Vương Khả dán người sát bên vách tường.
Đầu rồng khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn. Hai mắt rồng gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả.
Hơi thở cực mạnh phun trên thân Vương Khả, khiến Vương Khả khó mà thở nổi.
- Giáo viên tiểu học dạy không sai, lúc động đất dựa sát vào tường, sẽ được an toàn hơn chút! Hai tên bịt mặt các ngươi đứng ngay giữa ngã ba, đáng đời xui xẻo! May thật, may thật!
Vương Khả lòng còn sợ hãi nhìn hai kẻ bịt mặt bị chôn trong phế tích.
Ang!
Đầu Kim Long hướng về phía Vương Khả rít gào một tiếng.
Toàn thân Vương Khả lập tức run lên:
- Không, không, chuyện này không liên quan đến ta, ngươi kêu gào với ta làm gì? Long đại gia, ngươi ở trên đó gõ đánh nửa ngày, gõ xuống tận đây, là vì muốn tìm ta? Ta, ta và ngươi không quen!
Ang!
Kim Long hướng về phía Vương Khả rít lên một tiếng dữ tợn, hai mắt cứ một mực nhìn chằm chằm dưới chân Vương Khả.
Vương Khả cúi đầu nhìn xuống, dưới chân hắn còn giẫm lên một người, chính là Chu Yếm!
Mới rồi Chu Yếm bị gõ ám côn ngất xỉu, nằm sát bên tường, Vương Khả vì tránh né hai người bịt mặt nên cũng đi sát tường thiếp, vừa khéo giẫm lên thân Chu Yếm.
- Long đại gia, ngươi không phải tìm ta, ngươi tìm hắn? Chu Yếm?
Vương Khả sững sốt.
Rống!
Kim Long hướng về phía Vương Khả rống một tiếng. Tựa như muốn xua đuổi Vương Khả đi vậy.
- À, ngươi tìm Chu Yếm? Vậy ngươi cứ bắt hắn đi, ta và hắn không quen, ta đi trước!
Vương Khả lập tức rụt chân ra khỏi người Chu Yếm.
Sau đó giậm chân định thoát đi.
Nhưng mà, tính tình Kim Long có vẻ không tốt cho lắm, đột nhiên đổi ý, mắt hiện hung tướng nhìn sang Vương Khả.
- Làm gì? Long đại gia, không phải ngươi thả ta đi rồi sao?
Vương Khả cả kinh kêu nói.
Từ trong mắt Kim Long, Vương Khả thấy được một cỗ phẫn hận. Nháy mắt hắn liền hiểu, đây là oán hận của Kim Long đối với nhân loại. Vừa mới phá mở phong ấn đi ra, lại bị đám người Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm điên cuồng nện giết, nó sao có thể không có oán hận đối với nhân loại cho được?
Thấy Vương Khả dễ bắt nạt, thế là lại muốn ăn tươi nuốt sống Vương Khả để tiết mối hận trong lòng. Cứ thế há mồm cắn tới Vương Khả.
- Ui cha, Long đại gia, ta có trêu chọc ngươi đâu?
Vương Khả kinh hãi định bỏ chạy.
Đáng tiếc, thông đạo sau lưng Vương Khả đã sụp, đối diện nguy cơ sinh tử, Vương Khả vung lên cục gạch trong tay, à không, Thần Vương Ấn trong tay nện bừa một cái.
Oanh!
Thần Vương Ấn hung hăng đập lên sống mũi Kim Long.
Ngao ô!
Kim Long đột nhiên hét thảm, nước mắt chảy ròng.
Thần Vương Ấn là do Đạo Linh Ngọc luyện chế mà thành, có được hiệu quả trấn áp vạn linh, mặc dù bởi chưa có công đức nên công kích vật lý chưa đủ mạnh mẽ, song dùng để trùng kích lên linh thể như long mạch Kim Long lại rất có hiệu quả.
Kim Long đau đến độ nước mắt ứa cả ra, râu ria tán loạn, đầu rồng run rẩy, miệng há hốc, tròng mắt lồi cả ra.
Miệng há to, răng nanh bén nhọn lộ ra trước mặt Vương Khả, khiến Vương Khả sợ đến không ngừng lùi lại.
Nhưng mà, đằng sau là phế tích đổ sụp, biết lui đi đâu?
Ngao ô!
Lúc Kim Long há mồm kêu đau, trong miệng có một quả cầu màu đỏ lăn đến trên đầu lưỡi, đi đến trước mặt Vương Khả.
Vương Khả một tay nắm lấy Thần Vương Ấn, một tay bắt lấy quả cầu màu đỏ kia.
- Thứ gì thế này, trong miệng ngươi mọc bướu? À, hình như không phải bướu?
Vương Khả sửng sốt.
Tay Vương Khả túm lấy quả cầu màu đỏ khiến Kim Long có cảm ứng, lập tức cảm thấy không ổn, đầu lưỡi cuốn lại, muốn nuốt về quả cầu.
Nhưng, Vương Khả là ai, bảo bối đã đến trong tay, há lại có chuyện buông ra?
Tay còn lại giơ lên, Thần Vương Ấn ầm vang nện trúng đầu lưỡi Kim Long.
A ô!
Kim Long lập tức tru tréo thảm thiết.
Mẹ nó, Kim Long sao mà ngờ được, vốn chỉ định bộc phát oán khí chút thôi, ai biết một kẻ bình thường lại đánh cho mình thống khổ thế này? Bị nện thì cũng thôi, đằng này còn đoạt đi long châu của nó? Đây chính là tinh hoa của Kim Long.
Kim Long kích động, liều mạng muốn nhào về phía Vương Khả.
Đúng lúc này, mặt trên truyền đến tiếng rống to của Chu Hồng Y:
- Kéo đầu rồng lên? Hừ, còn muốn chui vào lòng đất để trốn? Đừng hòng!
Ầm ầm!
Dưới lực kéo khủng khiếp, Kim Long cứ thế không cam tâm bị kéo ra từng chút từng chút một, khoảng cách với Vương Khả trong hang động càng lúc càng xa, cách long châu trong tay Vương Khả cũng càng lúc càng xa!
Kim Long không cam tâm, mẹ nó, vì cái gì?
Mắt thấy đầu rồng sắp bị triệt để kéo ra ngoài, Kim Long không cam tâm cắn lấy Chu Yếm đang chết ngất ở gần đó một cái.
Hô!
Đầu rồng cắn theo Chu Yếm, bị kéo ra hang động.
- Nhanh, Kim Long muốn bỏ chạy, tất cả mọi người theo ta ngăn chặn súc sinh này!
Chu Hồng Y quát.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu, lại một trận chiến đấu kịch liệt diễn ra, không ai để ý tới tình hình trong động.
Vương Khả nhìn quả cầu màu đỏ trong lòng bàn tay, cảm nhận được trong đó có một cỗ năng lượng khổng lồ, nét mặt Vương Khả không giấu được vẻ kinh kỳ, sau đó lại nhìn lên lỗ thủng to tướng trên đỉnh đầu, sắc mặt rất là cổ quái.
- Con Kim Long này tới tặng đồ cho ta à?
Vương Khả thần sắc cổ quái cất quả cầu vào trong ngực.
Cúi đầu, Vương Khả nhìn hai tên bịt mặt bị chôn trong phế tích. Thần sắc lại càng thêm cổ quái.
- Hai đứa xui xẻo này là ai nhỉ?
Vương Khả sửng sốt lẩm nhẩm.