Trong vương cung!
- Hồng Y Tỏa Liên!
Chu Hồng Y quát lớn.
Ầm ầm!
Nguyên một đám xiềng xích như bầy rắn khổng lồ quấn chặt lấy đuôi Kim Long, khiến cho Kim Long hành động rất là khó khăn.
- Trấn!
Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đồng thanh hét to.
Oanh!
Từ trong lòng bàn tay Tử Bất Phàm bất chợt toát ra vô số lôi điện màu tím, lòng bàn tay Chu Hồng Y thì lại toát ra vô số hỏa diễm, hai thứ kết hợp ầm vang trấn áp lên đầu Kim Long.
Ang !
Kim Long hét thảm, bị đè xuống đất, song dù vậy, Kim Long vẫn không cam tâm chịu trói, liều mạng giãy dụa.
- Thiểm Điện thần tiên tạm thời không ở trên người ta, bằng không, há lại cho súc sinh ngươi ngông cuồng?
Tử Bất Phàm buồn bực quát.
- Thiểm Điện thần tiên cũng vô dụng thôi, long mạch Kim Long thuộc về linh thể, Thiểm Điện thần tiên sẽ chỉ khiến nó nứt vỡ càng nhanh, một khi vượt quá khả năng chịu đựng của long mạch Kim Long, thậm chí có thể nó sẽ ôm lấy tâm tư đồng quy vu tận, lập tức tự bạo!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Vậy phải làm thế nào?
Tử Bất Phàm buồn bực nói.
- Ngươi không phải đã chuẩn bị kỹ càng rồi ư? Giờ lại đi hỏi ta?
Chu Hồng Y nhíu mày hỏi lại.
- Ta . . ., Chu Hồng Y, ngươi rốt cục có nói hay không!
Tử Bất Phàm phẫn nộ quát.
- Đối phó loại linh thể này, có hai cách khả thi nhất, một là trấn áp, hai là phong ấn!
Chu Hồng Y hít sâu một hơi rồi nói.
- Trấn áp? Chúng ta không phải đang trấn áp đấy thôi?
Tử Bất Phàm nghi hoặc nói.
- Không phải trấn áp kiểu này, mà cần dùng tới pháp bảo đặc thù! Tỉ như Phiên Thiên Ấn! Phiên Thiên Ấn có thể trấn áp công đức, trấn áp vạn linh thế gian, đó là pháp bảo thích hợp nhất! Đương nhiên, ngự tỉ trấn quốc của vương triều tu tiên cũng có được hiệu quả tương tự!
Chu Hồng Y giải thích nói.
- Phiên Thiên Ấn? Ngự tỉ trấn bốc? Đó chẳng phải là pháp bảo được ngưng luyện từ Đạo Linh Ngọc? Giờ ta biết đi đâu tìm Đạo Linh Ngọc?
Tử Bất Phàm tức tối nói.
- Chuyện này ngươi cũng hỏi ta? Không phải ngươi muốn bắt Kim Long ư? Đáng lý trước lúc tới phải chuẩn bị kỹ càng hết thảy rồi chứ?
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
- Ta làm sao biết được! Được rồi, được rồi, đừng nhắc đến Phiên Thiên Ấn kia làm gì nữa, không phải ngươi nói còn có một cách nữa ư? Phong ấn? Phong ấn thế nào?
Tử Bất Phàm nôn nóng hỏi.
- Tìm vật chứa long mạch thừa nhận rồi phong ấn nó vào bên trong!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Long mạch thừa nhận?
Tử Bất Phàm khó hiểu nói.
- Long mạch rất là thừa nhận thứ nào có tác dụng tẩm bổ long khí cho nó, mà chỗ nào là nơi có long khí nhiều nhất?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Long ỷ? Long ỷ vương triều thường tọa lạc chính trên đỉnh đầu long mạch, hàng năm được đến long khí tán phát ra tẩm bổ, bên trong cất chứa rất nhiều long khí?
Thần sắc Tử Bất Phàm khẽ động, nhẹ giọng nói.
- Không sai, long ỷ thường niên được đến long mạch tưới mát, bên trong cất chứa lượng long khí rất lớn! Tìm xem, nếu long ỷ được rèn đúc bằng tài liệu đặc biệt, không chừng có thể dùng vào phong ấn Kim Long!
Chu Hồng Y giải thích nói.
- Tìm, nhanh, đi tìm long ỷ!
Tử Bất Phàm quay sang đám tà ma thủ hạ quát nói.
- Long ỷ?
Chúng nhân đảo mắt nhìn quanh đống phế tích bốn phía.
- Đường chủ, vừa rồi đại điện triều hội đã bị phá hủy, chỉ còn lại mỗi đống phế tích! Long ỷ e rằng cũng . . . !
Một tên tà ma cười khổ nói.
Moi đống phế tích kia ra mà tìm, phải tìm cho bằng được!
Tử Bất Phàm quát.
- Vâng!
Đám đệ tử Ma giáo vội đi lật tung rác rưởi tìm kiếm.
Ang !
Kim Long bỗng chợt rít lên một tiếng, giãy thoát khỏi áp chế từ Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, đầu rồng cấp tốc quẫy động.
Đuôi rồng càng là vặn vẹo kịch liệt, tựa hồ có thể giãy thoát khỏi Hồng Y Tỏa Liên bất cứ lúc nào.
- Không hay
- Không hay, Kim Long phẫn nộ, đừng kích thích đầu rồng, kéo chặt nó!
Chu Hồng Y kinh hãi hô lên.
Không cố được áp chế đầu rồng, Chu Hồng Y lập tức quay về lại đuôi rồng, toàn lực thúc giục Hồng Y Tỏa Liên, kéo chặt không cho Kim Long giãy thoát.
Tử Bất Phàm cũng thả đầu rồng ra, chuyển sang toàn lực áp chế thân rồng, không cho nó động đậy.
- Nhanh, trừ người đi tìm long ỷ ra, số còn lại theo ta đè ép Kim Long!
Tử Bất Phàm rống to.
- Vâng!
Toàn bộ đám đệ tử Ma giáo lập tức lao tới đè lại Kim Long.
Ang!
Kim Long gầm gào.
Nhất thời, đầu rồng được tự do, không ngừng lắc lư giãy dụa.
________________________________________
Tẩm cung vương hậu.
Két két!
Sau một phen tra tìm, Chu Yếm và Đồng An An, rốt cuộc cũng tìm được cơ quan mở ra địa đạo.
- Tìm được rồi!
Tròng mắt Đồng An An khẽ sáng lên.
- Vương Khả đào địa đạo ở chỗ này? Hắn muốn làm gì?
Chu Yếm ngạc nhiên nói.
- Quản nhiều thế làm gì? Vương Khả đã xuống dưới này bao lâu? Nhanh, theo ta đi vào, tìm ra Vương Khả, chém giết hắn. Hắn mà chết ở chỗ này chẳng phải càng tốt? Thần không biết, quỷ không hay?
Đồng An An hưng phấn nói.
- Được!
Chu Yếm gật gật đầu.
Chu Yếm dẫn đường, hai người cấp tốc đi xuống địa đạo.
Địa đạo u ám, cả hai cũng di chuyển cực kỳ cẩn thận, trong lòng lại đều vô cùng sốt ruột, rốt cục Vương Khả đã tiến vào địa đạo nửa ngày.
- Yên tâm, hắn không chạy thoát được đâu!
Chu Yếm an ủi.
- Ách!
Nét mặt Đồng An An đột nhiên cứng lại.
- Cái này, cái địa đạo này còn có ngã ba?
Sắc mặt Đồng An An khó coi dị thường.
Làm sao bây giờ? Vương Khả nắm trong tay bản vẽ địa đạo, dù có ở đâu cũng không đi nhầm được, nhưng hai người bọn hắn không có, làm sao đây? Thật vất vả mới tìm được địa đạo, ngươi lại chơi ngã ba mê cung với ta?
- Ta cũng không ngờ được!
Chu Yếm nôn nóng nói.
- Chúng ta chia ra, mỗi người đuổi một hướng!
Đồng An An hít sâu một hơi rồi nói.
- Đừng, ta và ngươi phải đi chung!
Chu Yếm lập tức cự tuyệt.
- Vì sao?
Đồng An An trừng nhìn Chu Yếm.
- Ngươi có thể giết Vương Khả, nhưng lỡ vạn nhất ta không giết được Vương Khả thì sao? Khi ấy chẳng phải ta liền xui xẻo!
Chu Yếm giải thích nói.
- Ngươi là Kim Đan Cảnh, Kim Đan Cảnh, Vương Khả chỉ là Tiên Thiên Cảnh! Ngươi sợ cái mẹ gì?
Đồng An An trừng mắt cả giận nói.
- Ta nhiều lần ngã nhào trong tay Vương Khả, ta không thể không cẩn thận, một là cùng đi, hai là ta quay về!
Chu Yếm vẫn cứ lắc đầu.
Đồng An An:
- . . . !
Mẹ nó, ngươi lừa gạt ta đến chỗ này, sau đó bỏ gánh không làm? Ngươi nói xem ta phải làm sao? Ta cũng đâu biết Vương Khả ở chỗ nào! Ta một mình ở lại chỗ này chơi trò cút bắt với Vương Khả chắc?
- Cùng đi thì cùng đi, nhưng nếu ngươi dám gạt ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Đồng An An uy hiếp nói.
- Ta lừa ngươi làm gì? Chúng ta đều muốn đối phó Vương Khả! Mục tiêu hai bên là nhất trí, đi thôi!
Chu Yếm lập tức hưng phấn nói.
Hai người chọn một lối trong đó mà đi, đi một lúc, hai người ngừng lại.
- Bọn Vương Khả bị điên hết rồi, đây là ngõ cụt, thế còn đào làm mẹ gì không biết!
Chu Yếm tức tối không thôi.
- Hình như không phải ngõ cụt, ở đây có cửa?
Đồng An An thần tình cổ quái nói.
- Cửa?
Hai người cẩn thận kéo ra phiến cửa kia.
Ba!
Nháy mắt khi cửa được mở ra, pháp bảo chiếu sáng bên trong lập tức được thắp lên, hai người đứng trước cửa nhìn vào một lúc lâu, nhất thời cả hai đều trầm mặc.
- Đây là phòng ngủ? Còn có một gian vệ sinh?
Trên mặt Đồng An An chất đầy vẻ cổ quái.
- Trên cửa có tấm bảng, có chữ viết!
Chu Yếm chỉ lên tấm bảng nơi cửa ra vào nói.
Hai người sáp lại gần nhìn kỹ. Chỉ thấy trên tấm bảng viết.
- Mật đạo vương cung, nhà an toàn số tám?
Đồng An An lẩm nhẩm đọc.
Chu Yếm:
- . . . !
Đây là nhà an toàn trong lòng đất? Dùng cho người ở?
Cơ mặt hai người co giật một lúc lâu, cuối cùng mới điên tiết quay đầu đi về. Trở lại ngã ba lúc trước, khi này hai người mới phát hiện, trên ngã ba kia có ký hiệu, một cái viết “hướng thông đạo, một cái viết “hướng nhà an toàn !
Vừa rồi hai người đi quá nhanh, căn bản không chú ý thấy.
- Mẹ nó!
Cả hai chửi đổng gần như đồng thời.
Cũng không biết là mắng chửi Vương Khả hay mắng đồng đội đi cùng.
Hai người không nói gì thêm, cứ thế cắm đầu chạy vào khúc quanh “hướng thông đạo.
________________________________________
Phía dưới tẩm cung vương hậu.
Vương Khả dẫn theo đám đệ tử Kim Ô Tông đi xuống, nhưng mà, khiến Vương Khả buồn bực chính là, đám đệ tử Kim Ô Tông cứ như đầu óc có bệnh, luôn mồm nói chúc phúc mình và Trương Ly Nhi.
Ta đã nói với các ngươi rồi, ta có bạn gái, các ngươi còn cường hành phối đôi làm gì? Trương Ly Nhi, ngươi cũng phải thanh minh một tiếng đi chứ.
Đột nhiên, Vương Khả biến sắc nhìn sang Trương Ly Nhi.
- Ta, ta hiểu rồi, ngươi, ngươi cố ý!
Vương Khả sửng sốt nhìn Trương Ly Nhi.
- Cố ý cái gì?
Trương Ly Nhi sững sờ.
- Cố ý cái gì? Hừ, lòng dạ nữ nhân như kim châm dưới đáy biển, còn giở trò mèo với ta! Bản thân thì giả bộ rất tức giận với ta, để đám sư đệ sư muội không ngừng tác hợp, tẩy não thôi miên ta! Trương Ly Nhi, ngươi cũng quá có tâm cơ rồi đấy!
Vương Khả bực bội nói.
- Ngươi đánh rắm, giờ lão nương chỉ muốn bóp chết ngươi!
Trương Ly Nhi trừng mắt định động thủ.
- Đại sư tỷ, đại sư tỷ, được rồi, được rồi, các ngươi có muốn ồn ào thì cũng đợi ra ngoài rồi hẵng ồn ào! Thần Hư sư huynh sắp chịu không được!
Hai vị sư muội vội kéo lại Trương Ly Nhi.
Trương Ly Nhi phẫn hận chửi đổng một tiếng mẹ nó!
- Đi, đi, đi mau, theo ta!
Vương Khả hối thúc.
Vương Khả dẫn chúng nhân lầm lũi chui rúc trong địa đạo một lúc, cuối cùng đi đến bên miệng một giếng nước.
- Nhìn thấy không? Sâu dưới giếng nước này có một thông đạo nối liền với phủ Đại tướng quân bên ngoài vương cung, các ngươi cầm theo lệnh bài này của ta, trực tiếp xuyên qua thông đạo, đi ra phủ Đại tướng quân bên ngoài vương cung, tới nơi, đưa ra lệnh bài liền có thể thông qua! Sau đó muốn đi đâu thì đi!
Vương Khả đưa lệnh bài cho một tên đệ tử Kim Ô Tông.
- Ngươi không đi ra cùng chúng ta?
Tên đệ tử Kim Ô Tông kia sửng sốt hỏi.
- Không được, cả đám các ngươi đột nhiên tan biến, ta cũng không thấy đâu, như thế rất dễ khiến bọn Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm hoài nghi, ta theo đường cũ trở về, giả bộ không biết gì cả! Sau khi các ngươi đi ra cũng đừng nói với ai là ta cứu các ngươi, vạn nhất truyền đến tai bọn Tử Bất Phàm, ta liền xui xẻo!
Vương Khả giải thích nói.
Dứt lời, Vương Khả quay đầu phản hồi theo đường cũ.
- Một đám tai họa, lão tử thực sự xui tận mạng mới cứu các ngươi, phi! Tốt rồi tốt rồi, rốt cục cũng tiễn đi được đám ôn thần này, ta lại có thể thoải mái đánh mạt chược!
Vương Khả vui vẻ lủi vào trong thông đạo, tan biến khỏi tầm mắt chúng nhân.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông tự nhiên không nghe được tiếng lòng của Vương Khả, cứ thế nhìn theo bóng lưng Vương Khả dần khuất xa, ai nấy đều rất là cảm động.
- Đại sư tỷ, ngươi thấy không? Vương Khả giúp chúng ta đoạn hậu! Hắn phó thác an toàn bản thân cho chúng ta, một mình quay lại đối mặt Ma giáo! Hắn đã cứu chúng ta!
Một vị sư muội cảm động nói.
- Vương Khả một lòng một dạ vì đại sư tỷ! Mới rồi nói chuyện tuyệt tình như vậy, nhất định là vì không muốn để chúng ta lo lắng! Không muốn để chúng ta có gánh nặng trong lòng! Đại sư tỷ, ánh mắt ngươi không sai, hắn là người xứng đáng cho ngươi phó thác chung thân!
Lại một vị sư muội cảm động nói.
- Đại sư tỷ, Vương Khả vì ngươi mà không tiếc sinh mệnh! Ngươi cũng đừng giận dỗi với hắn nữa! Chúng ta không ai châm chọc ngươi cả, ngược lại, chúng ta đều hâm mộ ngươi!
Lại một vị sư muội khuyên nhủ.
Mặt Trương Ly Nhi đen thui không khác gì đáy nồi.
- Đánh rắm, ai thích Vương Khả? Ai thích? Lão nương hận không thể bóp chết hắn!
Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đám sư đệ sư muội.
- Được rồi, đừng nói nữa, đại sư tỷ da mặt mỏng, các ngươi lại không phải không biết! Còn lảm nhảm lắm thế? Quan hệ riêng tư giữa đại sư tỷ và Vương Khả, hai người bọn họ sẽ tự mình xử lý, ai cần các ngươi lắm mồm!
Một tên sư đệ nhẹ giọng trách mắng.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông lập tức ngậm mồm không nói.
Trương Ly Nhi:
- . . . !
Thấy đám sư đệ sư muội đã nhận chuẩn việc này, Trương Ly Nhi cũng lười giải thích, trong lòng lại không khỏi điên tiết!
- Đại sư tỷ, chúng ta đi nhanh lên, Thần Hư sư huynh sắp không được!
Một tên sư đệ thúc giục nói.
- Đệ đệ ta còn có thể kiên trì một đoạn thời gian, ta kiểm tra qua rồi. Các ngươi đi trước, lập tức đi về Kim Ô Tông, mời tông chủ giúp đệ đệ ta chữa thương, nếu tông chủ bế quan, trực tiếp nện mở cửa đá phòng tông chủ bế quan, cứ nói là ta bảo làm vậy!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Hả? Phá cửa?
Đám sư đệ sư muội không khỏi thất kinh.
- Bảo các ngươi nện thì các ngươi cứ nện, có chuyện gì ta gánh tất, tông chủ không ở trong tông môn thì đi đập cửa động các vị trưởng lão, biết chưa?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Biết, biết rồi!
Đám sư đệ sư muội thần sắc cổ quái nói.
- Đại sư tỷ, vậy còn ngươi? Ngươi không quay về à?
Một tên sư đệ hiếu kỳ hỏi.
- Các ngươi đi trước, ta còn có chút chuyện cần phải xử lý!
Trương Ly Nhi thúc giục nói.
- Nhưng mà . . . !
Tên sư đệ kia vẫn cứ ngần ngừ, như là muốn nói gì thêm.
- Được rồi, ngươi ngậm miệng đi, đại sư tỷ nói nàng có việc thì là có việc, chút nhãn lực cơ bản như thế mà ngươi cũng không có à? Đại sư tỷ muốn đi tìm Vương Khả, ngươi cứ nhất định phải nói rõ ra làm gì? Chúng ta đều được cứu rồi, giờ chẳng lẽ đại sư tỷ không thể quay về xử lý vấn đề tình cảm riêng tư! Ngươi thật lắm chuyện!
Một tên sư đệ ở bên mắng nói.
Trương Ly Nhi:
- . . . !
- Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ai bảo ta đi tìm Vương Khả xử lý vấn đề tình cảm?
Trương Ly Nhi càng thêm điên tiết.
- Không, không có, chúng ta không hề nói vậy, đại sư tỷ, chúng ta đi trước, ngươi cứ bận việc của mình đi, nhớ chú ý an toàn!
Tên sư đệ kia lập tức núp ở trong một đám lách mình núp vào trong đám người.
Cứ thế cả đám lập tức mang Trương Thần Hư đang hôn mê men theo thông đạo dưới đáy giếng rời đi. Để lại Trương Ly Nhi một mình đứng đó, giận dữ mà không biết phát tiết vào đâu.
- Mẹ nó, các ngươi đều bị Vương Khả tẩy não cả rồi? Cứ ăn không nói có, điên điên khùng khùng?
Trương Ly Nhi bực bội không thôi.
Quay đầu, Trương Ly Nhi nhìn theo hướng Vương Khả vừa rời đi.
- Hừ, Vương Khả, đừng tưởng ngươi vừa cứu chúng ta, ân oán giữa chúng ta liền coi như xong! Hôm nay chúng ta bị bắt đều là bởi ngươi mà ra! Ngươi cứu chúng ta cũng là điều hẳn nên! Nhưng ngươi lại dám ô miệt sự thanh bạch của ta? Còn cả món nợ ở cao ốc Thần Vương lần trước nữa, bây giờ, chúng ta nên tính sổ một lần cho xong!
Trương Ly Nhi phẫn hận nói.
Lật tay, trong tay Trương Ly Nhi hiện thêm một cây gậy. Cứ thế tay lăm lăm gậy đuổi theo hướng Vương Khả vừa rời đi.
Đuổi tới một nửa, thần sắc Trương Ly Nhi khẽ động:
- Không được, đi gõ ám côn mà thế này thì quá rõ ràng, ta phải đội khăn trùm đầu!
Dứt lời, Trương Ly Nhi lấy ra một chiếc khăn trùm choàng lên đầu, che lại mặt mũi! Tay siết chặt cây gậy, lặng lẽ đuổi theo Vương Khả, ý đồ gõ ám côn.
Chỉ là, cũng như bọn Đồng An An, Trương Ly Nhi tiến sâu vào trong thông đạo dưới lòng đất, chẳng mấy chốc liền đã lạc đường.
Cứ thế xoay vòng vòng trong địa đạo hồi lâu, chợt phát hiện thấy trước mặt có một ngã ba.
Nét mặt Trương Ly Nhi cứng lại, ngã ba? Làm sao đây?
Lại thấy, ở hai bên ngã ba, một bên viết “hướng nhà an toàn, một bên viết “hướng thông đạo !
Vốn Trương Ly Nhi còn đang thấp thỏm, chợt thấy, ở nơi ngã ba kia, có một thân ảnh chính đang quay lưng về phía mình.
Thân ảnh kia đưa lưng về phía Trương Ly Nhi, như thể đang tựa bên vách tường nghỉ ngơi, mắt nhìn chằm chằm giao lộ viết mấy chữ “hướng nhà an toàn, tựa hồ là đang đợi ai đó.
Địa đạo u ám, lại quay lưng, Trương Ly Nhi làm sao thấy được rõ mặt mũi.
- Vương Khả? Lần này để xem ngươi trốn được đi đâu!
Trương Ly Nhi hưng phấn đi đến sau lưng người kia.
Càng tiến sát lại gần, Trương Ly Nhi càng kích động, vị trí tốt thật, cơ hội gõ ám côn là đây chứ đâu.
Giơ lên cây gậy trong tay, Trương Ly Nhi cười gằn một tiếng, hung hăng gõ xuống.
Đột nhiên, người bị gõ dường như cảm nhận được phía sau lưng có nguy hiểm, lông tơ dựng ngược cả lên.
- Không hay!
Người kia nghiêng đầu nhìn lại.
Oanh!
Cây gậy hung hăng nện lên đầu người kia, hóa ra là Chu Yếm. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, chỉ đứng hóng gió chút thôi, lại sẽ bị một người trùm đầu bất ngờ đi ra gõ ám côn.
Một gậy đương đầu, lại là một gậy thật lực của Kim Đan Cảnh đỉnh phong, lực lượng lớn đến cỡ nào?
- Có mai phục!
Chu Yếm tuyệt vọng nói.
Bành!
A!
Trúng ám côn, Chu Yếm chỉ kịp hét thảm một tiếng, sau đó trực tiếp ngất đi.