Bất Diệt Thần Vương

Chương 290: Ta hoàn toàn trong sạch

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Kinh, trong vương cung!

Oanh!

Một tiếng nổ vang, tòa cung điện bị đuôi Kim Long nện trúng, ầm ầm nổ tung, vô số gạch đá, gỗ vụn bắn tóe lên trời, sau đó rơi rụng khắp bốn phía!

Bên ngoài vương cung, các quan viên tuy đã sớm tổ chức sơ tán bách tính. Nhưng vẫn có rất nhiều người còn ở lại trong thành, ai nấy đều đang kinh hãi nhìn lên.

Rất nhiều tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh được chiêu mộ đến từ các đại tiên trấn không khỏi trố mắt đứng nhìn.

- Mọi người đừng hoảng, vương cung có nghiệt long quấy rối, chúng ta đã đặc ý mời các thượng tiên tiên môn thượng tới hàng long! Nhớ chú ý an toàn, đồng thời bảo hộ cho bách tính Thanh Kinh! Để bách tính rời đi trước!

Đám người đại biểu ca làm theo yêu cầu của Vương Khả, chỉ huy nhân viên bên ngoài vương cung.

Đám Tiên Thiên Cảnh được chiêu mộ đến từ các tiên trấn không ngừng nuốt nước miếng khan, yết hầu lăn động.

Đã lúc nào bọn hắn gặp qua quái vật khổng lồ như thế đâu? Yêu thú ngược lại từng gặp qua không ít, hình thể lớn cũng không thiếu, nhưng mà, không con nào so được với cự long dài hơn năm mươi trượng trước mắt cả!

- Vương gia chủ quả nhiên lợi hại, giờ đã bắt đầu chơi trò hàng long rồi!

- Đúng vậy, trước kia ta sớm đã nhìn ra Vương gia chủ chính là nhân trung long phượng, quả nhiên, nhìn xem, đám thượng tiên Kim Đan Cảnh ngự kiếm phi hành kia đều nghe theo chỉ thị từ Vương gia chủ!

- Vương gia chủ còn mời tới hai vị đại lão Nguyên Anh Cảnh? Ghê thật!

- Lần này gia tộc Vương thị nhất định có thể nhất thống thiên hạ, may mà ta tiếp nhận chiêu mộ từ Vương gia chủ!

. ..

. ..

. ..

Bên ngoài vương cung không ngừng rộ lên từng mảnh từng mảnh tiếng tán thán.

Bên trong vương cung, Vương Khả nấp đằng sau đống gạch ngói, thần sắc đầy vẻ kinh hãi.

- Đây chính là long mạch ư? Còn chưa bắt đầu bạo phát đã lợi hại vậy rồi?

Vương Khả trố mắt đứng nhìn.

- Tử La Thiên Võng!

Tử Bất Phàm hét to.

Oanh tạch tạch tạch!

Mây đen trên trời trút xuống vô số lôi điện, nhắm thẳng về phía Kim Long.

- Hồng Y Tỏa Liên!

Chu Hồng Y cũng quát nhẹ một tiếng.

Xào xào!

Lập tức, mười đoạn xiềng xích giống như mười con cự xà lao vút tới quấn quanh Kim Long.

Ang !

Kim Long gào thét, muốn giãy thoát khỏi áp chế từ hai đại Nguyên Anh Cảnh.

- Tất cả mọi người cùng ra tay! Trọng kích Kim Long, nhanh!

Chu Hồng Y quát nói.

- Vâng!

Chúng đệ tử Ma giáo đồng thanh hét lớn.

Ầm ầm!

Đao cương, kiếm cương đánh thẳng lên Kim Long, trọn cả vương cung đều thành chiến trường hàng long.

Kim Long dù trong suốt, nhưng lại có linh tính, thấy đào thoát không được, lập tức bạo phát ra oán khí ngút trời, đuôi rồng quẳng xuống, nguyên một đám cường giả Kim Đan Cảnh đều bị nện bay, lực lớn vô cùng, tưởng như có thể dời núi lấp biển.

Vương Khả tự nhiên không khả năng đi lên hỗ trợ, chỉ riêng mỗi nhìn thấy từng tòa từng tòa cung điện quanh bốn phía bị nện nát, trong lòng Vương Khả đã như rỉ máu.

- Tiền của ta! Con súc sinh này!

Vương Khả buồn bực kêu nói.

Đảo mắt nhìn chung quanh, Vương Khả chợt thấy tất cả đệ tử Ma giáo trông chừng ngoài cung điện giam giữ đệ tử Kim Ô Tông nơi xa đều chạy đi đối phó Kim Long.

Mình có nên đi thả đám đệ tử Kim Ô Tông không?

- Mặc kệ bọn hắn! Liên quan mẹ gì đến ta! Ta đi cứu bọn hắn, vạn nhất bị đám tà ma thấy được, quay đầu tính sổ thì rắc rối to!

Vương Khả cau mày nói.

Nhưng mà, nghĩ đến Trương Ly Nhi đang chết ngất.

- Ai, mẹ nó, ta mềm lòng quá! Tai tinh Trương Ly Nhi, ngươi thích ta làm gì? Hại ta rất là bị động! Ta không ra tay, quay đầu chuyện này mà truyền ra, thanh danh ta coi như đi đứt!

Vương Khả vừa nghĩ tới đó liền không khỏi thở dài.

Thôi, cứ thử chút xem sao!

Chẳng qua mình không thể cứ vậy ngang nhiên đẩy cửa đi vào được, nhỡ bị phát hiện thì biết làm sao?

- Đi địa đạo vậy, như thế người ngoài không nhìn ra trước, hình như trong tẩm cung vương hậu có một địa đạo nối thông với cung điện kia, đi!

Vương Khả lập tức phóng tới một cung điện khác.

Tình hình chiến đấu trong vương cung đang rất kịch liệt, chẳng ai để ý thấy Vương Khả len lén chạy đến cung điện nơi xa.

Lúc tiến vào cung điện, hắn còn cẩn thận nhìn ra bên ngoài mấy lần, xác định không có ai mới đóng kín cửa cung điện lại.

Vương Khả tưởng là mình đã hành sự rất kín đáo, lại không ngờ vẫn bị hai người theo dõi sát sao.

- Vương Khả lén lút đi đâu vậy?

Đồng An An hiếu kỳ nói.

Tất cả mọi người đều đang vây bắt Kim Long, Vương Khả lại chạy đi đâu? Bộ dạng lén lén lút lút đó, chắc là muốn làm chuyện gì bí mật?

- Trước kia nơi đó là tẩm cung vương hậu!

Ánh mắt Chu Yếm chớp qua một tia phức tạp, nhẹ giọng nói.

- Tẩm cung vương hậu? Bên trong có gì?

Đồng An An tò mò hỏi.

- Trước kia ta từng cho xây một địa cung ở đó! Ta cũng không biết Vương Khả muốn vào đó làm gì!

Chu Yếm nhíu mày, nghi hoặc nói.

- Hừ, địa cung? Một mình hắn? Đây chẳng phải là cơ hội tốt? Đi, chúng ta cũng qua đó!

Đồng An An hưng phấn nói.

- Được rồi! Ngươi cẩn thận chút!

Chu Yếm khẽ gật đầu.

Hai người lén lút đi theo Vương Khả tiến vào tẩm cung vương hậu, kiểm tra một lượt thấy bên ngoài không có ai theo dõi, lúc này mới cấp tốc tiến vào.

Vừa vào tẩm cung vương hậu, hai người lập tức đề cao cảnh giác.

- Người đâu?

Đồng An An quay sang Chu Yếm hỏi.

- Ta cũng không biết!

Chu Yếm mờ mịt nói.

Trong tẩm cung vương hậu hoàn toàn là một mảnh trống rỗng, nào có ai đâu?

- Địa cung? Địa cung mà ngươi nói ở đâu?

Đồng An An hối thúc nói.

Chu Yếm lập tức dẫn Đồng An An đi tới địa cung trước đây hắn từng hạ lệnh xây dựng.

Hai người đứng trước cửa địa cung, ngây người trầm mặc một lúc lâu.

- Đây là cái mà ngươi gọi là địa cung?

Đồng An An sắc mặt khó coi nói.

- Ta cũng đâu ngờ, bọn Vương Khả ăn no rỗi việc lại chạy đi lấp đất lên địa cung? Các ngươi không dùng được thì cũng đâu cần lấp lại làm gì!

Chu Yếm phiền muộn nói.

- Giờ làm thế nào? Vương Khả không thấy?

Đồng An An buồn bực nói.

Cứ vậy tan biến ngay trước mắt? Ai mà chịu cho được?

- Tẩm cung vương hậu này không có cửa sau, chắc là còn có mật đạo nào khác, chúng ta tìm xem!

Chu Yếm thở sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh nói.

Đồng An An chỉ còn nước gật đầu, dạo quanh tẩm cung vương hậu tìm kiếm một lượt.

Chu Yếm, Đồng An An không rõ ràng vị trí mật đạo, nhưng Vương Khả mới vừa nhìn qua bản vẽ, há lại không biết vị trí cụ thể? Nháy mắt khi hắn vừa tiến vào tẩm cung vương hậu, hắn đã nhanh chóng chui tọt xuống lòng đất.

Chiến đấu bên ngoài quá sức kịch liệt, dù Vương Khả đang ở dưới lòng đất, song vẫn có thể nghe được cảm nhận được chấn động kinh hồn từ trên mặt đất dội xuống.

- Mẹ nó, may mà lúc trước ta dặn dò đám người đại biểu ca dùng bê tông gia cố thêm, bằng không, chấn động như thế chắc đã chôn sống ta rồi!

Vương Khả thở phào một hơi.

Lao nhanh trong mật đạo, rốt cục Vương Khả cũng đã tới được dưới đại điện nơi đang giam giữ đệ tử Kim Ô Tông.

Vung tay đẩy nắp. Tròng mắt Vương Khả chợt trợn tròn!

A!

________________________________________

Trong cung điện giam giữ đệ tử Kim Ô Tông.

Quanh thân Trương Ly Nhi toát ra ánh lửa rừng rực.

- Pháp lực đại sư tỷ đang không ngừng khôi phục, có vẻ sắp phá mở được cấm chế pháp thuật trong cơ thể? Quá tốt rồi!

Một tên sư đệ kinh hỉ nói.

- Bên ngoài hình như có tiếng cự thú rít gào? Còn cả tiếng rống của Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y nữa? Là ai đang đánh nhau?

- Có người tới cứu chúng ta?

- Không giống, sợ là yêu thú cường đại nào đó?

. ..

. ..

. ..

Trong lúc chúng nhân còn đang ngờ vực.

Bành!

Trương Ly Nhi rốt cục phá mở được cấm chế pháp thuật trong người, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, quanh thân bỗng chốc bùng lên vô số hỏa diễm, mặc dù nàng có thể khống chế được phần nào, chỉ là, quần áo trên người vẫn bị đốt cháy lỗ chỗ.

Trước lúc lộ hàng, Trương Ly Nhi kịp thời dùng màn trướng che thân mình lại.

- Đại sư tỷ, ngươi xông phá được cấm chế rồi?

Một vị sư muội mong đợi nói.

- Phá được rồi, các ngươi chờ chút!

Trương Ly Nhi hưng phấn nói.

- Nhưng mà, đại sư tỷ, ngươi dùng màn trướng che người lại làm gì?

Sư muội kia khó hiểu hỏi.

Trong màn sướng, sắc mặt Trương Ly Nhi tối sầm, chẳng lẽ ta phải giải thích cho ngươi, ta muốn thay quần áo?

Trương Ly Nhi không để ý sư muội kia, cấp tốc đổi đồ.

Đặt quần áo thay xuống lên bàn đá cạnh bên. Đổi lấy một bộ quần áo mới.

Đúng lúc này, mặt bàn đá đột nhiên xoay tròn, sau đó đột ngột tách sang hai bên, lộ ra một hang động tương đối lớn, nháy mắt, đồ Trương Ly Nhi vừa thay chui tọt vào trong hang động kia.

Trương Ly Nhi sửng sốt, chuyện quái quỷ gì thế này? Dưới bàn sao lại có động?

Tiếp sau, bên trong hang động nhô lên một cái đầu, đội lấy quần áo nàng vừa thay ra, nhú đầu lên.

Chính là Vương Khả, hắn cũng không ngờ được, từ trên cơ quan cửa ngầm lại đột nhiên rơi xuống một chiếc yếm và áo quần cháy sém! Cái này, thực sự không kịp đề phòng.

Đang lúc mờ mịt, Vương Khả lấy xuống chiếc yếm và áo quần trên đầu, ngước mắt nhìn lên.

A !

Một tiếng rít chói tai vang lên, tiếng thét này dọa cho chúng sư đệ sư muội bên ngoài màn trướng không khỏi cả kinh. Chuyện gì vậy? Đại sư tỷ sao lại đổi giọng? Trong màn trướng sao lại có tiếng thét của đàn ông?

- Kêu hét mụ nội ngươi! Có hét cũng là ta hét mới đúng, ngươi tên gì? A!

Trương Ly Nhi bất chợt hét toáng lên.

Vội vàng cài lên quần áo còn chưa mặc xong, Trương Ly Nhi giơ tay túm lấy Vương Khả vừa chui ra từ trong động.

Mẹ nó, mình lại bị Vương Khả chiếm tiện nghi. Quần áo mới mặc chưa được một nửa, ngươi lại đã nhô lên? Dù chưa đến nỗi lộ hàng, nhưng …. ngươi bắt lấy yếm của ta làm gì?

- Ui ui ui, đau đau đau, nhẹ chút, đừng dùng sức!

Vương Khả thất kinh kêu nói.

Đám sư muội tuy bị trói chặt, song vẫn cố gắng vặn vẹo thân thể, xoay người nhìn về phía màn trướng, lập tức thấy được một cảnh kinh người.

Đại sư tỷ thay đồ? Tay bấm lấy cổ Vương Khả, tên Vương Khả này từ đâu chui ra? Khoan, đây không phải điểm then chốt, điểm then chốt là tay phải Vương Khả nắm một chiếc yếm? Tay trái nắm lấy quần áo đã bị “xé nát của đại sư tỷ?

Cái yếm này? Trước kia lúc mấy sư muội tắm chung với đại sư tỷ từng thấy đại sư tỷ mặc qua!

Cảnh này? Cảnh này?

- Đại sư tỷ, mới có mấy giây mà các ngươi đã mặc lại quần áo cả rồi? Nhanh thật!

Một vị sư muội kinh ngạc nói.

- A, đại sư tỷ, chúng ta không nhìn thấy gì cả!

Lại một sư muội nói.

- A, ta cũng không thấy được ngươi và Vương Khả thân mật!

Lúc này, vị sư muội cuối cùng mới hồi thần lại, thanh minh nói.

Chúng sư muội lập tức như giòi vậy, giãy dụa xoay người, quay lưng về phía màn trướng.

Trương Ly Nhi:

- . . . !

- Này, các ngươi quay đi đâu vậy? Vương Khả có thấy gì đâu!

Trương Ly Nhi nôn nóng nói.

Mẹ nó, đám sư muội này của mình đều điên hết cả rồi, Vương Khả đã thấy được gì đâu.

Trong cơn phẫn nộ, Trương Ly Nhi giật lấy yếm và quần áo “tả tơi trong tay Vương Khả, cất vào vòng tay trữ vật, đồng thời vén màn trướng lên.

- Ta đã nói rồi, Vương Khả chưa thấy gì hết! Lần này ta mặc đồ áo chỉnh tề, không giống lần trước!

Trương Ly Nhi nôn nóng giải thích.

- Lần trước?

Đám sư đệ, sư muội sững sờ.

Mặt Trương Ly Nhi tối sầm, mẹ nó, thế này chẳng phải chưa đánh đã khai?

Nghiêng đầu, Trương Ly Nhi ánh mắt bốc hỏa nhìn Vương Khả quát nói:

- Vương Khả, tên hỗn đản này, ngươi còn dám đến trước mặt ta?

- Đừng bóp cổ, đau, đau, nhanh buông tay! Ta tới cứu các ngươi, sao ngươi lại không biết tốt xấu thế nhỉ!

Vương Khả bực bội nói.

- Đại sư tỷ, ngươi làm đau Vương Khả!

- Đúng vậy, đại sư tỷ, ta biết ngươi ngại ngùng, nhưng, chúng ta đều biết, ngươi không cần tỏ ra không có quan hệ gì với Vương Khả như thế đâu, làm vậy đối với Vương Khả cũng không hay, hắn tới đây là để cứu chúng ta!

- Đại sư tỷ, bóp một lần là được rồi! Vương Khả vì ngươi cũng không dễ dàng! Ngươi bóp lên người hắn, nhưng đau ở trong tim!

- Đúng vậy, đại sư tỷ, ngươi đừng tra tấn mình nữa, chúng ta không để ý đâu!

. ..

. ..

. ..

Đám sư đệ sư muội khổ sở khuyên nhủ.

Trương Ly Nhi đen mặt lại:

- Các ngươi, các ngươi điên hết cả rồi! Bóp lên người hắn, đau ở tim ta? Đánh rắm, lão nương hận không thể bóp chết hắn ngay bây giờ!

- Đại sư tỷ, đều tại chúng ta không tốt, vừa rồi chúng ta không nên nhìn vào màn trướng, quấy rầy chuyện tốt của các ngươi . . ., ách, à không, thấy được cảnh không nên thấy, ngươi đừng giận! Trước thả Vương Khả ra đi!

Một vị sư muội tự trách nói.

Mặt Trương Ly Nhi càng thêm tối sầm. Các ngươi đầu óc có bệnh đúng không?

- Nhanh lên, nơi này không thể ở lâu, mau đi cùng ta, bên ngoài quần ma đang hàng long, không có thời gian để ý các ngươi! Nhanh đi với ta, một khi bị bọn hắn phát hiện, có muốn chạy cũng chạy không được!

Vương Khả thúc giục nói.

- Đại sư tỷ, ngươi nghe Vương Khả nói rồi chứ? Nhanh lên, nhanh chặt đứt dây thừng trói buộc chúng ta, mạng người quan trọng, đừng chậm trễ!

Một tên sư đệ sốt sắng nói.

- Đúng vậy, giờ Thần Hư sư huynh còn đang thoi thóp một hơi, mạng sống như mành chỉ treo chuông, chúng ta phải nhanh chóng mang Thần Hư sư huynh về lại tông môn cứu chữa, chuyện nhi nữ tình trường giữa ngươi và Vương Khả cứ tạm gác sang một bên!

Lại một tên sư đệ nôn nóng nói.

Trương Ly Nhi mặt đen như đáy nồi:

- Ngươi mới nhi nữ tình trường với Vương Khả! Mẹ nó chứ!

Trương Ly Nhi tuy buồn bực, nhưng cũng biết thời gian cấp bách, thế là trước lỏng tay thả ra Vương Khả, lập tức, từng đạo kiếm khí đâm ra, chặt đứt dây thừng trói buộc trên người đám sư đệ sư muội.

Nhưng dù là thế, trong đám sư đệ sư muội vẫn có không ít người mang thương tích, chật vật bò dậy, hành động rất là không tiện.

- Ngoài cửa là quần ma, không thể đi từ cửa chính, các ngươi chui xuống địa đạo với ta, nhanh!

Vương Khả lập tức kêu lên.

Dứt lời, Vương Khả xung phong nhảy vào trong địa đạo.

Chúng nhân đỡ lấy Trương Thần Hư vẫn còn đang hôn mê, lầm lũi tiến vào trong địa đạo.

Trương Ly Nhi rốt cuộc vẫn là đại sư tỷ, mặc dù oán hận Vương Khả, song lúc này vẫn lấy ra trách nhiệm của người làm đại sư tỷ, đích thân đi sau đoạn hậu, về phần ân oán với Vương Khả, đợi các sư đệ sư muội an toàn lại trừng trị hắn sau!

Rất nhanh, chúng nhân tiến vào sâu trong địa đạo.

- Vương Khả, ta đánh giá cao ngươi! Đại sư tỷ là người kiểu miệng dao găm, tim đậu hũ, ngươi chịu khó dỗ dành chút là được!

Một vị sư muội Kim Ô Tông thân thiết bắt chuyện với Vương Khả.

Nét mặt Vương Khả cứng lại:

- Ý gì vậy? Thì ra, ta cứu các ngươi, các ngươi còn muốn ta hi sinh cả chính bản thân mình?

- Ách?

Vị sư muội kia sửng sốt. Ngươi nói cái gì vậy?

- Vị cô nương này, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không? Vương Khả ta là người đã có bạn gái, ngươi có thể đừng ô miệt sự trong sạch của ta được không? Ta và Trương Ly Nhi thì có quan hệ gì? Là nàng theo đuổi ta! Ta hoàn toàn trong sạch!

Vương Khả buồn bực nói.

Sư muội kia nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc lâu, bầu không khí trong địa đạo bỗng chợt lặng ngắt như tờ.

- Xùy!

Sư muội kia đột nhiên cười ra riếng.

- Vương Khả, ngươi thật biết đùa, ha ha! Ngươi không thích đại sư tỷ, sao lại có thể vì đại sư tỷ mà làm nhiều chuyện như vậy? Ha ha! Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để lộ quan hệ giữa ngươi và đại sư tỷ đâu, chúng ta sẽ bảo mật giúp ngươi!

Sư muội kia cười nói.

Nét mặt Vương Khả cứng lại:

- . . . !

- Vương Khả, chúng ta cũng đánh giá cao chuyện tình giữa ngươi và đại sư tỷ!

Đám sư đệ sư muội lũ lượt theo sau cũng lên tiếng nói.

Vương Khả ngây dại, các ngươi đang lảm nhảm gì đấy? Trời đất, ta chỉ nghe qua cường hành bổng đánh uyên ương, chứ đây mới là lần đầu tiên thấy có người cường hành phối đôi! Ngươi tưởng giờ là xã hội phong kiến, xử lý hôn nhân chắc?

- Còn không mau dẫn đường!

Trương Ly Nhi đi ở sau cùng trừng nhìn Vương Khả, thúc giục nói.

Vương Khả:

- . . . !

Mẹ nó, ta làm thế này có phải là mua dây buộc mình không? Tới cứu các ngươi, các ngươi không cảm kích thì cũng thôi, còn bị cường hành phối đôi, bị người kêu đến quát đi? Ta rốt cục đã tạo nghiệt gì thế này!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️