Vương cung, trong một gian đại điện!
Trương Ly Nhi từ từ tỉnh lại! Mặc dù lúc trước bị Tử Bất Phàm đánh trọng thương ngất đi, song Trương Ly Nhi có được năng lực khôi phục cực mạnh, dù bị rút ra không ít huyết dịch, song ảnh hưởng cũng không lớn. Rốt cuộc, Trương Thần Hư bị rút quá nhiều, bản thân Trương Ly Nhi lại không bị rút bao nhiêu.
- Ta, ta … đã chết rồi ư?
Đầu Trương Ly Nhi đau như búa bổ, mở mắt mờ mịt nói.
- Đại sư tỷ, ngươi đã tỉnh? Quá tốt rồi!
- Đại sư tỷ, không uổng một phen khổ tâm Vương Khả dành cho ngươi!
Tiếng xì xào của đám sư đệ sư muội khiến Trương Ly Nhi dần dần thanh tỉnh.
Đợi thấy rõ hết thảy bốn phía, Trương Ly Nhi mới biến sắc.
Không chết? Ta còn chưa chết? Nhưng sao lại, sao lại bị hạ cấm chế, cả người cũng bị trói lại, căn bản không thể động đậy.
- Ta đang bị nhốt . . . ?
Vẻ mặt Trương Ly Nhi rất là khó coi.
- Trương Thần Hư đâu?
Trương Ly Nhi quay đầu nhìn thấy đệ đệ Trương Thần Hư bị trói ở một bên, lập tức biến sắc.
So với Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư thảm hơn nhiều, lúc này chẳng những hôn mê, sắc mặt còn tái mét, nhìn rất đáng sợ, tựa hồ chỉ còn thoi thóp một hơi.
- Đại sư tỷ, Thần Hư sư huynh còn sống, chỉ là thương tích quá nặng, mất máu quá nhiều!
Một tên sư đệ trấn an nói.
- Còn sống? Còn sống là tốt rồi!
Trương Ly Nhi thở phào một hơi.
- Lần này, lần này đều là bị Vương Khả hại!
Trương Ly Nhi lẩm nhẩm oán hận.
- Đại sư tỷ, lần này may mà có Vương Khả!
Một tên sư đệ cảm thán nói.
- May mà có Vương Khả?
Trương Ly Nhi ngạc nhiên hỏi lại.
Tên sư đệ này đầu bị vào nước? May nhờ Vương Khả cái gì? Nếu không phải bởi hắn, chúng ta có đến nỗi thảm thế này không?
- Đúng vậy, đại sư tỷ, chuyện giữa ngươi và Vương Khả, chúng ta đều biết!
Một sư muội nói.
- Ta và Vương Khả?
Trương Ly Nhi sửng sốt.
- Đúng vậy, đại sư tỷ, chuyện tình cảm giữa ngươi và Vương Khả đúng là cảm động nhân tâm! Có được lang quân đạo lữ như thế, còn mong cầu gì nữa, đại sư tỷ, tình cảm mà ngươi gửi gắm quả nhiên không uổng phí!
Vị sư muội kia lần nữa cảm thán nói.
- Cái, cái gì, chuyện quái quỷ gì vậy? Tình cảm của ai? Ai có tình cảm với Vương Khả?
Trương Ly Nhi tròn mắt hỏi.
- Ngươi!
Chúng sư đệ sư muội đồng thanh nói.
- Đánh rắm, mẹ nó, ai có tình cảm với Vương Khả? Các ngươi mê sảng gì đấy!
Trương Ly Nhi trừng mắt phẫn nộ nói.
- Đại sư tỷ, chúng ta đều biết, Vương Khả nói ngươi theo đuổi hắn!
Một tên sư đệ nói.
- Đánh rắm! Ai nói?
Trương Ly Nhi lập tức phẫn nộ hét lên.
- Im mồm, đại sư tỷ đang xấu hổ, ngươi lại cứ nhắc mãi làm gì? Đại sư tỷ cũng cần mặt mũi chứ?
Một vị sư muội ở cạnh bên quát lên, trách tên sư đệ nói chuyện quá trực tiếp.
- À à, đúng đúng, là ta lắm mồm!
Tên sư đệ kia lập tức cúi đầu nói.
Trương Ly Nhi trừng mắt:
- . . . !
- Các ngươi có ý gì? Ai chuốc thuốc mê cho các ngươi? Tên Vương Khả kia thì có quan hệ gì với ta?
Trương Ly Nhi tức giận nói.
- Đại sư tỷ, ngươi không thấy được, vì cứu ngươi, Vương Khả tình nguyện chịu một trăm chưởng từ Kim Đan Cảnh! Thiếu chút nữa là mất mạng!
- Vì cứu đại sư tỷ, Vương Khả nôn ra thật nhiều máu, đương nhiên, một bộ phận máu trong đó là giả, nhưng vì cứu đại sư tỷ, hắn không tiếc xoay vần với nguyên một đám tà ma, trong đó thậm chí có cả hai tên đại đường chủ!
- Chúng ta không biết vì sao Vương Khả lại quen biết đám tà ma kia, nhưng hắn làm thế cũng là vì cứu đại sư tỷ!
- Đại sư tỷ, lúc trước Vương Khả vì ngươi mà làm hết thảy, chúng ta ai nấy đều cảm động!
. ..
. ..
. ..
Nguyên một đám mồm năm miệng mười kể lại đầu đuôi sự tình.
Trương Ly Nhi tròn mắt:
- . . . !
- Các ngươi có phải điên hết rồi không? Ta và Vương Khả thì có quan hệ gì? Hắn sắc mê tâm khiếu, muốn đánh chủ ý lên đầu ta?
Trương Ly Nhi sắc mặt khó coi nói.
- Không phải, Vương Khả nói, hắn có bạn gái, hắn không thích ngươi, là ngươi cứ theo đuổi hắn không bỏ!
Một tên sư đệ vội phản bác.
- Đánh rắm!
Trương Ly Nhi phẫn nộ không thôi.
- Sư đệ, ngươi nói nhảm gì đấy? Nếu mà Vương Khả không có ý với đại sư tỷ, vừa nãy tại sao hắn phải liều mạng như thế? Hắn chỉ là không muốn trong lòng đại sư tỷ có gánh nặng thôi! Đầu óc ngươi đúng là chẳng biết biến thông gì cả.
Một vị sư muội gần đó lập tức trách mắng tên sư đệ kia.
Trương Ly Nhi:
- Ngươi cũng điên rồi hả? Ta mà nhìn trúng Vương Khả? Ngươi không biết lần này vì đâu mà chúng ta bị bắt?
- Đại sư tỷ, ngươi đừng cố tỏ vẻ thờ ơ, chúng ta hiểu cả! Dù thực lực Vương Khả có hơi yếu chút, nhưng cũng tính là có đảm đương, vừa rồi, chính Vương Khả đã liều mình cứu ngươi!
Lại một vị sư muội nói.
Trương Ly Nhi:
- . . . !
Các ngươi không tin lời ta, ai nấy đều chỉ biết đắm chìm trong thế giới huyễn tượng của riêng mình?
- Đúng, nếu không phải nhờ Vương Khả, đại sư tỷ chắc đã chết! Vương Khả nể mặt đại sư tỷ mới toàn lực khẩn cầu ma đầu, nhờ đó giữ được mạng cho Thần Hư sư huynh! Thậm chí chúng ta thiếu chút nữa cũng bị đám tà ma kia ăn thịt, may mà Vương Khả kịp ra tay cứu giúp!
- Mặc dù bọn tà mà kia gọi Vương Khả là đà chủ, nhưng theo như ta phỏng đoán đấy nhất định là giả, nếu hắn là đà chủ Ma giáo, làm sao lại có thể liều mạng cứu chúng ta vậy được? Hắn chắc là có nỗi khổ tâm, hắn không phải tà ma!
- Nói nhảm, nếu Vương Khả là tà ma, Trần Thiên Nguyên há lại không biết? Vương Khả nhất định là theo chính nghĩa!
- Vương Khả vì cứu đại sư tỷ mà không tiếc liều mạng, đại sư tỷ cuối cùng đã không gửi gắm nhầm người!
- Chỉ có người như Vương Khả mới xứng đáng cho đại sư tỷ phó thác chung thân!
- Đại sư tỷ và Vương Khả thực sự là một đôi trời sinh!
. ..
. ..
. ..
Chúng nhân ngươi một câu ta một câu, nói cho Trương Ly Nhi giận đến sôi gan.
- Ta không có, ta và Vương Khả chẳng hề có chút quan hệ nào cả! Mẹ nó, các ngươi đều điên hết cả rồi?
Trương Ly Nhi hổn hển quát.
- Được được được, đại sư tỷ, ngươi đừng tức giận, cứ cho là các ngươi không có quan hệ gì đi! Đừng tức giận!
Một vị sư muội vội trấn an.
Mặt Trương Ly Nhi đen lại như đáy nồi, cái gì gọi là “coi như không có quan hệ? Các ngươi phát điên gì đấy! Ta làm sao sẽ thích tên hỗn đản Vương Khả kia? Phi!
- Hừ, cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung. Đã bị nhốt rồi, giờ đáng ra phải nghĩ cách làm sao chạy thoát mới đúng.
Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đám sư đệ sư muội.
- Trên người chúng ta đều bị hạ cấm chế, lại bị trói, căn bản không trốn thoát được!
- Những cách có thể nghĩ ra được chúng ta đều đã thử! Giờ người duy nhất có thể cứu chúng ta, e rằng chỉ có Vương Khả!
Cả đám ai thán nói.
- Ký thác hi vọng lên người Vương Khả? Thế còn không bằng chờ chết, sao hắn có thể tới cứu chúng ta được?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Chưa chắc, tình hình bên ngoài bây giờ tương đối xấu! Vương Khả khó mà tới được, nhưng, một khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ tới cứu chúng ta!
Một tên sư đệ nói.
- Sao ngươi dám chắc thế?
Trương Ly Nhi khó hiểu hỏi.
- Bởi vì ngươi!
Tên sư đệ kia nói tiếp.
- Ta?
Trương Ly Nhi sửng sốt.
- Đúng, đại sư tỷ, Vương Khả biết trong lòng ngươi có hắn, thế nên, hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu ngươi! Giờ chúng ta đang bị nhốt, hắn nhất định sẽ tới cứu! Đại sư tỷ, ta là người từng trải, ta biết!
Một tên sư đệ đã có đạo lữ ra vẻ trải đời nói.
Trương Ly Nhi tức giận không thôi:
- Ngươi, ngươi, ngươi … đồ ngu!
- Được rồi, đừng lôi chuyện này ra nói trước mặt đại sư tỷ, đại sư tỷ cũng cần mặt mũi chứ? Trong lòng chúng ta tự biết rõ là được rồi!
Một vị sư muội cũng nhẹ giọng khiển trách.
Trương Ly Nhi nhìn xem sư muội kia, nửa ngày mà vẫn không biết làm sao đi lấp kín miệng nàng, cái gì gọi “trong lòng chúng ta tự biết rõ là được rồi? Được con mẹ ngươi!
- Hừ, Vương Khả không thể nào tới cứu đâu, hết thảy vẫn phải dựa vào chính chúng ta!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Vâng, đại sư tỷ nói đúng!
Cả đám gật đầu tán đồng.
Nhưng mà, ánh mắt vẻ mặt ai nấy đều chất đầy vẻ không tin, tưởng là đại sư tỷ miệng một kiểu bụng một kiểu. Chỉ là lúc này, tất cả mọi người đều rất biết điều không nhắc tới Vương Khả trước mặt đại sư tỷ, miễn cho đại sư tỷ ngại ngùng xấu hổ.
Trương Ly Nhi nhìn không ra vẻ mặt của bọn hắn ư? Tự nhiên tức đến độ phải nhắm mắt điều tức mới bình tĩnh lại được.
Bành, bành, bành!
Chợt nghe thấy trong người Trương Ly Nhi phát ra từng hồi tiếng vang trầm muộn, hiển nhiên nàng đang xung kích cấm chế trong cơ thể, phá mở cấm chế phong ấn tu vi mà bọn tà ma hạ ở trên người.
Trương Ly Nhi có được truyền thừa tu đạo cực lợi hại, hành động phá mở cấm chế trên người mặc dù tương đối phí thời gian, nhưng chẳng bao lâu liền có thể phá mở được.
Giữa lúc cả đám đang chậm rãi chờ đợi, bên ngoài đại điện giam cầm chúng nhân đột nhiên truyền đến tiếng long ngâm.
Ang !
Tiếng long ngâm vang rền, truyền khắp bốn phía thiên địa, khiến chúng nhân đang bị giam không khỏi kinh hãi, thần sắc chợt biến.
….
Vương cung Thanh Kinh, trong một đại điện âm u hẻo lánh.
Chu Yếm lặng lẽ đứng dưới cột trụ trong góc điện, bên cạnh là một thân ảnh khoác áo bào đen.
- Chu Yếm, ngươi tốt nhất đừng gạt ta!
Thân ảnh áo bào đen trầm giọng nói.
- Đồng đàn chủ, ta lừa ngươi làm gì? Thù giữa ta và Vương Khả ngươi không phải không biết. Ta hận không thể tự tay giết hắn, đáng tiếc, ta giết không được! Thế nên mới tìm ngươi hỗ trợ! Còn nữa, có ai quen thuộc vương cung này hơn ta? Ta sống ở chỗ này mấy chục năm, tất cả ngõ ngách đều rõ ràng như lòng bàn tay, ngươi cứ việc đi theo ta, ta tìm cơ hội thích hợp, sau đó chúng ta cùng nhau diệt đi Vương Khả!
Chu Yếm thần tình dữ tợn nói.
Đồng An An bên trong áo bào đen khẽ gật đầu.
- Ta chỉ thấy lạ một điều là, vì sao chỉ có mình ngươi? Mười tên đầu trọc thuộc hạ ngươi đâu? Sao bọn hắn không đi cùng? Thêm một người, bằng với nhiều thêm một phần lực lượng, khả năng giết được Vương Khải cũng tăng nhiều?
Chu Yếm nhíu mày hỏi.
Đồng An An trầm mặc một lát rồi nói:
- Bọn hắn không dám tới!
- Sao lại thế? Bọn họ lại không bị Ma Tôn truy nã, chỉ có ngươi bị truy nã mà thôi!
Chu Yếm khó hiểu nói.
- Thứ nhất, Tử Bất Phàm đường chủ đã không truy cứu Vương Khả. Bọn hắn không muốn ngỗ nghịch ý chí của Tử Bất Phàm! Mặc dù bọn ta cùng lúc ném mất Thiểm Điện thần tiên, nhưng ta là người chịu trách nhiệm chính, bọn hắn chỉ là thứ yếu, vậy nên, bọn họ thà bị bắt chứ không chịu đến! Rốt cuộc quay đầu truy cứu, đại bộ phận trách nhiệm đều đổ hết lên đầu ta!
- Bọn hắn không dám tới là vì sợ Tử Bất Phàm trách tội?
Sắc mặt Chu Yếm rất là khó coi.
- Thứ hai, bọn họ không dám tới còn là bởi sợ ngươi lừa gạt! Bọn hắn nói ngươi không đáng tin!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Đánh rắm, ta và Vương Khả có thù không đội trời chung, ta lừa các ngươi làm gì?
Chu Yếm lập tức giận nói.
Đồng An An ánh mắt phức tạp nhìn Chu Yếm, tên Chu Yếm này hệt như là ôn thần vậy, mẹ nó, nếu không phải mình vội vã tìm lại Thiểm Điện thần tiên, có cho tiền ta cũng không muốn hợp tác với ngươi.
- Được rồi, đừng nói nhảm! Nhanh đi tìm Vương Khả!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Tìm được rồi, ở kia, ngươi xem!
Chu Yếm chỉ tới một mái hiên nơi xa.
Nơi đó, Tử Bất Phàm chính đang dẫn người bày trận, Vương Khả ngồi ở cách không xa cúi đầu nhìn xem bản vẽ, đứng bên cạnh là một tên đệ tử Vương gia.
- Gia chủ, phía đại biểu ca đã dẫn theo tất cả phàm nhân rút khỏi vương cung, trước khi đi có dặn ta đưa tới bản vẽ vương cung cho gia chủ!
Tên đệ tử Vương gia kia cung kính nói.
- Ồ?
Vương Khả nhìn xem bản vẽ, trên mặt bất giác hiện đầy nghi hoặc.
- Trong một năm qua, Vương gia ta tiếp quản Thanh Kinh, dùng vương cung làm trụ sở, tự nhiên đã tiến hành một chút cải tạo! Có lẽ bởi trước kia gia tộc chúng ta sống bằng nghề trộm mộ, một ít trưởng bối không chịu ngồi yên, đào ra rất nhiều địa đạo thoát hiểm! Những chỗ này chính là lộ tuyến địa đạo thoát hiểm! Khiến gia chủ chê cười!
Tên đệ tử Vương gia kia cười khổ nói.
- Có gì mà chê cười? Làm tướng quân liền quên đi xuất thân? Vương gia chúng ta trước kia xuất thân trộm mộ, vạn sự không lưu đường lui, vậy chẳng phải tìm chết? Những địa đạo thoát hiểm này đào hay lắm! Không thể bởi vì hiện tại có chút quyền thế, liền quên mất thủ đoạn giữ mạng! Bằng không, chết đều không biết chết thế nào! Để tam thúc công tra rõ lại xem, có con em gia tộc nào dám ghét bỏ địa đạo thoát hiểm! Hừ, chiều quá sinh hư, phải giáo dục lại cho tốt mới được!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vâng!
Tên đệ tử Vương gia kia lập tức cung kính nói.
- Được rồi, ngươi cũng rời khỏi vương cung đi, nơi này không cần ngươi, bản vẽ này, ta giữ lại!
Vương Khả phân phó nói.
- Vâng!
Tên đệ tử Vương gia kia cung kính hành lễ, sau đó lập tức rút lui ra ngoài vương cung.
Vương Khả lại tiếp tục quan sát địa đồ, rất nhanh liền nhìn ra được bảy tám phần địa đạo thoát hiểm dưới lòng đất vương cung.
Quay đầu, Vương Khả nhìn về phía cung điện giam giữ Trương Ly Nhi cách đó không xa. Lúc này bên ngoài cung điện đang có lấy một ít đệ tử Ma giáo canh chừng.
- Phía dưới cung điện giam giữ Trương Ly Nhi cũng có một địa đạo thoát hiểm, ta có nên nói cho bọn họ không nhỉ? Then chốt là, làm vậy chẳng có ích lợi gì cho ta cả! Tại sao ta cứ phải giúp bọn hắn? Chỉ bởi vì Trương Ly Nhi điên cuồng theo đuổi ta? Mẹ nó, vậy có phải ta chịu thiệt quá không? Nếu tất cả nữ nhân trên đời này đều ái mộ theo đuổi ta, thế ta chẳng phải mệt chết! Ai! Không thể làm người tốt mãi được!
Vương Khả sa vào trầm tư.
Ngay khi Vương Khả đang suy tư, cách đó không xa Tử Bất Phàm bất ngờ bay lên trời, miệng hét lớn:
- Chu Hồng Y, trận pháp đã thành, bắt đầu!
Oanh!
Trong một tòa cung điện gần đó, Chu Hồng Y giậm chân lao vút lên trời.
Hai đại đường chủ Ma giáo từ trên cao nhìn xuống trận pháp được vẽ bằng máu tươi trên quảng trường bên dưới, đồng thời, bốn phía còn được bố trí lượng lớn linh thạch, dùng làm nguồn cung cấp năng lượng cho trận pháp khởi động.
- Bắt đầu!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Đệ tử Ma giáo quanh bốn phía lập tức toàn lực thúc giục trận pháp.
Ông!
Chỉ thấy, trận pháp màu máu đột nhiên toát ra vô số hồng quang, hồng quang sáng ngời chói mắt, đâm khiến Vương Khả cách đó không xa phải híp mắt lại, tựa như có một cỗ lực lượng khiến người khiếp đảm đang cọ rửa nội tâm hắn.
- Đạo Mạch Tổ Huyết còn có thể phát sáng phát nhiệt?
Vương Khả thốt lên kinh ngạc.
- Đạo mạch chân ngôn, lâm binh đấu giả! Đạo Mạch Tổ Huyết, mở!
Tử Bất Phàm hét lớn.
Oanh!
Chỉ thấy huyết trận khẽ run lên, hư không ở trung tâm huyết trận theo đó bất chợt vặn vẹo.
Ang !
Một tiếng long ngâm truyền ra từ dưới lòng đất, tiếp theo, mặt đất quanh bốn phía quảng trường bất ngờ rung động dữ dội.
- Động đất?
Vương Khả không khỏi cả kinh.
Oanh!
Trung tâm huyết trận ầm vang một tiếng, lượng lớn đất đá nổ tóe bắn ra, từ dưới nền đất, đột nhiên toát ra một đầu rồng vàng óng cực lớn.
Đầu rồng này như có như không, nhìn như trong suốt, rộng chừng hai trượng, kim quang bắn ra bốn phía, chiếu sáng vạn trượng. Mắt rồng sáng ngời, mang theo uy áp chấn nhiếp tâm thần.
- Rồng, đầu rồng?
Có đệ tử Ma giáo cả kinh thét lên.
Vương Khả cũng tròn mắt há mồm nhìn cảnh tượng khiếp hãi trước mặt.
- Trên đời thật sự có rồng? Còn chui ra từ dưới lòng đất?
Vương Khả thất kinh ngây dại.
Oanh !
Một tiếng nổ rung trời, đất đá trên khắp quảng trường đều bị hất tung, chúng đệ tử ma giáo quanh bốn phía lập tức bị nhấc ngược lên trời.
Một con Kim Long trong suốt dài chừng năm mươi trượng triệt để bò ra từ dưới lòng đất, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khi giành được tự do, nháy mắt khi vừa thoát ra lập tức rít gào một tiếng.
Ang !
Tiếng long ngâm vừa dứt, nó lập tức bay vút về nơi xa.
Oanh!
Một cung điện bị đầu rồng xung kích trúng phải, nháy mắt liền bị đụng nát, mảnh vụn bắn tóe khắp nơi.
- Trốn đi đâu!
Tử Bất Phàm quát lớn một tiếng, nháy mắt liền áp sát tới.
Oanh !
Chưởng cương của Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đồng loạt ầm vang trùng kích lên thân Kim Long.