- Long mạch?
Vương Khả tròn mắt nhìn Tử Bất Phàm và Chu Hồng Y!
Long mạch cái gì? Sao vừa nãy các ngươi lại nói chuyện ám muội thế?
- Ngươi không biết?
Chu Hồng Y nghi hoặc nói.
- Biết cái gì?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
- Ở khu vực phàm nhân có ba đại vương triều, mặc dù không ngừng cải triều hoán đại, nhưng sau mỗi lần cải triều hoán đại, vị tri triều đô đều chưa từng thay đổi, vẫn tọa lạc trên ba dải long mạch! Phía dưới Thanh Kinh chính là một long mạch như thế!
Chu Hồng Y giải thích nói.
- Long mạch? Sao trước kia ta chưa từng nghe qua, nó có tác dụng gì? Phù hộ một nước?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Chu Hồng Y lắc đầu, lại không giải thích gì thêm.
- Chu đường chủ, ngươi mới nói được một nửa thôi! Long mạch kia rốt cục dùng để làm gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngươi không cần quản nhiều như vậy đâu, rốt cuộc, long mạch không phải thứ tốt! Cũng chẳng liên quan nhiều lắm đến quốc vận một nước!
Chu Hồng Y lắc đầu.
- Không liên quan tới quốc vận?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Chu Hồng Y lại nhìn sang Tử Bất Phàm:
- Tử Bất Phàm, chẳng lẽ ngươi không biết? Long mạch mở ra, sẽ dẫn tới mầm họa!
- Ta không quản, ta chỉ muốn long mạch này! Ngươi có giúp ta không!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ta đã nói với ngươi rồi!
Chu Hồng Y phẫn nộ nói.
- Chu đường chủ, ngươi còn chưa nói rõ ràng, long mạch này thật không có chút liên hệ nào đến quốc vận? Vậy vì sao quốc đô vương triều lại được xây dựng trên đầu long mạch?
Vương Khả lại nghi hoặc hỏi.
- Long mạch mở ra sẽ có thể lần nữa sinh sôi! Phía dưới Thanh Kinh sẽ chỉ không thấy long khí trong một thời gian ngắn, nhưng sau một thời gian uẩn dục, lại sẽ sinh ra long mạch mới!
Chu Hồng Y giải thích nói.
- Vậy nếu Tử đường chủ thích, ngươi giúp nàng một chút thì đã có sao? Nàng chống lưng cháu trai nhất thống thiên hạ, mục đích chỉ là vì long mạch này! Đưa long mạch cho nàng, nàng liền không quản chuyện cháu trai tranh bá nữa. Như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ?
Vương Khả nghi hoặc nói.
- Vương Khả nói không sai, Chu Hồng Y, ngươi giúp ta thu hoạch long mạch! Ta sẽ không nhắm đến Vương Khả và gia tộc Vương thị của hắn nữa, thế nào?
Tử Bất Phàm cũng cười nói.
- Đúng, Chu đường chủ, ngươi còn do dự gì nữa? Chuyện này cũng đơn giản thôi mà!
Vương Khả lập tức tiếp lời.
- Ngươi không hiểu, long mạch kia là mầm họa! Hại người hại mình! Một khi bạo phát, Tử Bất Phàm nàng cũng phải bị nổ chết!
Chu Hồng Y trừng mắt giải thích nói.
- Ngươi đang quan tâm ta?
Ánh mắt Tử Bất Phàm chợt khẽ sáng lên.
Thần sắc Vương Khả lại không giấu được vẻ cổ quái:
- Ý ngươi là, long mạch này chính là một trái lựu đạn? Lựu đạn siêu cấp? Có thể nổ tung bất cứ lúc nào! Không phân địch ta, hết thảy đều bị nổ sạch?
- Lựu đạn? Ách, ta không biết ngươi đang nói tới cái gì, chẳng qua, ý tứ đại khái chính là như vậy!
Chu Hồng Y gật đầu xác nhận.
Vương Khả thoáng nhìn xuống dưới chân, cơ mặt khẽ co giật, giờ mình đang đứng trên một trái lựu đạn? Gia tộc Vương thị đang đứng trên lựu đạn để nhất thống thiên hạ?
Tê !
Vương Khả hít sâu một hơi khí lạnh.
- Chu đường chủ, ngươi đã đáp ứng giúp ta giải quyết phân tranh với Tử đường chủ, bây giờ Tử đường chủ đã chịu nhượng bộ, chỉ yêu cầu ngươi lấy ra long mạch mà thôi, ngươi cùng động thủ với nàng một lần thì đã sao! Ngươi mà không lấy ra long mạch này, gia tộc Vương thị cũng không dám xử lý triều chính ở chỗ này, ai biết long mạch sẽ nổ lúc nào!
Vương Khả lo lắng nói.
- Chu Hồng Y, ngươi thấy sao? Ngươi không cần lo lắng cho an nguy của ta, ta muốn khống chế long mạch này, tự nhiên sẽ có cách! Ngươi chỉ cần giúp ta bắt nó lại là được!
Tử Bất Phàm cười nói.
- Không được! Long mạch há có thể dễ dàng mở ra? Phải biết nó đang bị phong ấn!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Thế nên, ngươi đoán xem, vì sao mấy năm nay ta phải tìm đủ mọi cách bắt lại Trương Ly Nhi?
Tử Bất Phàm cười nói.
- Hả?
Mọi người dồn dập quay sang nhìn Tử Bất Phàm.
- Trương Ly Nhi không phải đại tiểu thư Kim Ô Tông, nàng đến từ Trương gia ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, là hậu nhân đích hệ của Trương thiên sư! Thân mang Đạo Mạch Tổ Huyết, có thể phá giải hết thảy phong ấn đạo mạch trên thế gian! Dùng máu của nàng, liền có thể cấp tốc phá mở phong ấn, thả ra long mạch!
Tử Bất Phàm trịnh trọng nói.
- Đạo Mạch Tổ Huyết?
Chu Hồng Y sửng sốt nhìn Trương Ly Nhi.
- Không cần hoài nghi, ta xuất thân từ đâu, chắc ngươi cũng rõ ràng, trước kia ta từng là đệ tử Kim Ô Tông, bí ẩn này của Kim Ô Tông, ta biết rõ hơn bất kỳ ai! Dùng máu Trương Ly Nhi, có thể cấp tốc mở ra phong ấn! Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi cái gật đầu của ngươi!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Nhưng làm vậy phải rút sạch máu trong người nàng?
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
- Này, Tử đường chủ, vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta không giết Trương Ly Nhi, rút khô máu trong người Trương Ly Nhi, nàng làm sao còn sống được?
Vương Khả lập tức lên tiếng ngắt lời.
- Không sao, năm ngoái, đệ đệ Trương Ly Nhi cũng từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi đến Kim Ô Tông! Em trai ruột của Trương Ly Nhi cũng là hậu nhân Trương gia, cũng có Đạo Mạch Tổ Huyết!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Thì ra từ rất lâu trước đây ngươi đã chuẩn bị kế hoạch hàng long?
Chu Hồng Y nhíu mày nhìn Tử Bất Phàm.
- Làm sao? Ngươi có giúp ta không?
Tử Bất Phàm trịnh trọng nói.
Chu Hồng Y nhíu mày trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Tử Bất Phàm cũng không gấp gáp, kiên nhẫn chờ đợi.
Vương Khả lại nhìn Trương Thần Hư ở cách đó không xa, hắn cũng hết cách rồi! Có trách thì trách ngươi xúi quẩy thôi? Chẳng qua, nể tình ngươi từng làm qua đội trưởng đội bảo an ở cao ốc Thần Vương mà không lấy tiền, ta giúp ngươi nói một câu, chỉ một câu thôi!
- Tử đường chủ, ngươi xem thế này có được không, ngươi nói muốn lấy máu của chị em bọn họ. Vậy hay là rút của Trương Thần Hư một nửa, lại rút của Trương Ly Nhi một nửa, như thế cả hai đều sống được!
Vương Khả gợi ý nói.
- Ta không sao cả, nếu Chu Hồng Y đáp ứng giúp ta, ta không ý kiến!
Tử Bất Phàm cười nói.
Vương Khả sững sốt, thế là đồng ý? Sao giờ lại trở nên dễ nói chuyện vậy?
Chu Hồng Y ở bên hít thở sâu một hơi, nói:
- Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy! Ngươi nghe cho kỹ, sau lần này, ngươi tuyệt đối không được nhắm đến Vương Khả!
- Ha ha, yên tâm, ta nói được làm được! Đặc biệt là chuyện đã đáp ứng với ngươi!
Trong mắt Tử Bất Phàm lóe lên một tia tinh quang.
Chu Hồng Y nghiêng đầu đi, không nhìn Tử Bất Phàm nữa.
- Vậy rút máu thôi!
Tử Bất Phàm phân phó nói.
- Vâng!
Mấy tên đệ tử Ma giáo lập tức bước tới.
- Khoan, đừng vội, đừng vội, vừa rồi Tử đường chủ đã đáp ứng ta, ta tới giúp các ngươi rút!
Vương Khả lập tức kêu nói.
Đám đệ tử ma giáo đều không phản đối.
Chỉ thấy cả đám lấy ra pháp bảo chuyên dụng, đâm vào cổ tay Trương Thần Hư.
Ùng ục ục!
Lượng lớn máu tươi được rút ra.
- Được rồi, được rồi, giữ lại cho Trương Thần Hư một chút, giờ chuyển sang rút của Trương Ly Nhi, rút chút xíu thôi! Chú ý mức độ, đừng rút nhiều!
Vương Khả lập tức chỉ huy nói.
Cách đó không xa, chúng đệ tử Kim Ô Tông không giấu được vẻ sốt ruột.
- Tà ma, tà ma!
- Vương Khả cũng thật là, vừa rồi ta còn thấy hắn làm người không sai, không ngờ giờ lại đi giúp tà ma rút máu Thần Hư sư huynh, cứ rút thế này, Thần Hư sư huynh chắc chỉ còn thoi thóp một hơi!
- Ngươi điên rồi? Chuyện này sao trách Vương Khả được? Vương Khả làm thế là đang cứu Thần Hư sư huynh!
- Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy Vương Khả phải phí hết miệng lưỡi mới trấn an được đám ma đầu kia, cứu mạng đại sư tỷ!
- Vương Khả không chỉ cứu mạng đại sư tỷ, hắn còn cứu mạng Thần Hư sư huynh!
- Đại sư tỷ quả nhiên không gửi gắm nhầm người!
. ..
. ..
. ..
Rất nhanh, máu của chị em Trương thị đã bị rút ra một lượng rất lớn, nếu đổi thành người bình thường, mất máu nhiều như vậy, e rằng sớm đã đi đứt, cũng may tu vi hai người đều tương đối cường đại, nhờ vậy mới còn thoi thóp một hơi.
- Đường chủ, nên xử trí đám đệ tử Kim Ô Tông này thế nào, có ăn được không . . . !
Một tên tà ma thần tình mong đợi nói.
Hiển nhiên, đám tà ma đều muốn hút máu đệ tử Kim Ô Tông.
- Ai? Làm gì, làm gì? Chỉ biết nghĩ đến ăn thịt người? Đường chủ còn chưa mở ra được long mạch, các ngươi đã định tổ chức tiệc mừng? Nghĩ cái gì thế hả? Đợi giúp đường chủ bắt được long mạch rồi, các ngươi hẵng ăn mừng cũng không muộn! Đường chủ còn chưa thử, các ngươi đã dám động!
Vương Khả trừng mắt quát đám tà ma.
Chúng tà ma biến sắc, chuyện này thì liên quan gì đến ngươi! Chúng ta ăn thịt đệ tử chính đạo, ai cần ngươi nhúng mũi vào làm gì?
- Chu đường chủ, giờ ngươi muốn ăn thịt người?
Vương Khả nhìn sang Chu Hồng Y hỏi.
Nhiếp Thanh Thanh từng hạ lệnh với Chu Hồng Y, không cho phép hắn ăn thịt người! Vương Khả biết rõ điểm này mới cố ý hỏi Chu Hồng Y.
- Không ăn!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Tử Bất Phàm, chính ngươi dùng Đạo Mạch Tổ Huyết này vẽ phá trận đồ đi, vẽ xong thì gọi ta!
Chu Hồng Y khẽ vung tay áo, đạp bước về lại trong đại điện.
Tử Bất Phàm nhìn Chu Hồng Y rời đi, sau đó trừng mắt quát đám thuộc hạ:
- Ăn ăn ăn, các ngươi chỉ biết có ăn! Trước nhốt lại đã!
- Vâng!
Đám thủ hạ Tử Bất Phàm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tai bay vạ gió! Trước kia chúng ta cứ vậy ăn thịt đệ tử chính đạo có sao đâu, đều là do Vương Khả, tự dưng nói nhảm làm gì không biết!
Đám đệ tử Kim Ô Tông lại cảm kích nhìn Vương Khả. Bởi vì bọn hắn đều cảm thấy, Vương Khả chính đang đùa với lửa, xả thân cứu mình.
Cả đám bao quát Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư lần nữa bị trói lại, đưa đến nhốt trong một đại điện cách đó không xa!
- Bây giờ, tất cả các ngươi cùng theo ta lấy pháp lực vẽ ra phá trận đồ bằng Đạo Mạch Tổ Huyết này!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ đồng thanh ứng tiếng.
Vương Khả lại vội vàng cáo biệt, bỏ chạy mất dạng. Đi đến một đại điện khác trong vương cung.
- Gia chủ? Ngài không cho chúng ta đi qua, chúng ta một mực ở đây ước thúc thuộc hạ, giờ chúng ta cần phải làm gì?
Đại biểu ca hiếu kỳ nói.
- Lập tức dẫn tất cả mọi người ra khỏi vương cung, lát nữa vương cung khả năng sẽ có động tĩnh tương đối lớn, các ngươi chú ý đừng bị liên lụy!
Vương Khả dặn dò nói.
Mở ra long mạch? Vương Khả không biết làm vậy sẽ phát sinh điều gì, nhưng mà, Chu Hồng Y từng nói long mạch không khác gì lựu đạn siêu cấp cả, như vậy chẳng phải bằng với lúc nào cũng có thể nổ tung? Tự nhiên phải cách càng xa càng tốt!
- Vâng!
Đại biểu ca ứng tiếng nói.
Lập tức, dưới sự chỉ huy của đại biểu ca, thị vệ vương cung, quan viên, cung nữ lần lượt được bố trí rút lui ra bên ngoài.
________________________________________
Trong vương cung.
Chu Yếm nhìn Tử Bất Phàm dẫn theo đám thuộc hạ vẽ phá trận đồ, trong lòng lại không khỏi phiền muộn.
Mẹ nó chứ, các ngươi không phải tới giết Vương Khả ư? Đi giết đi! Sao lại tha cho Vương Khả? Vì cái gì?
- Tử đường chủ, sao ngài có thể dễ dàng tha cho Vương Khả vậy được? Đánh rắn không chết coi chừng bị nó cắn lại!
Chu Yếm sốt sắng khuyên nhủ Tử Bất Phàm.
- Chu Yếm? Xem ra ngươi có thù hận không nhỏ với Vương Khả nhỉ?
Tử Bất Phàm thần sắc kỳ quái nói.
- Không phải thù hận không nhỏ, chỉ là, ta không vừa mắt khi thấy Vương Khả lừa dối ngài, hắn chính là tên lừa đảo!
Chu Yếm buồn bực nói.
- Được rồi, chuyện sau này, đợi sau này hẵng nói, giờ ta còn phải bày trận, đừng tới quấy rầy, lát nữa còn có một đống việc phải làm!
Tử Bất Phàm lắc đầu nói.
Chu Yếm:
- . . . !
Vì sao, vì sao Vương Khả lại không hề hấn gì? Mẹ nó!
Trong phiền muộn, Chu Yếm quét mắt nhìn vương cung to lớn trước mắt, vốn đây đều là của mình, sao giờ lại thành của Vương Khả! Thậm chí thúc tổ còn quay sang giúp Vương Khả ổn định cục diện? Vì sao lại thế? Tức chết đi được!
Trong phẫn nộ, Chu Yếm nhìn thấy một tên thuộc hạ của Tử Bất Phàm chính đang lén lút đi ra vương cung.
- Hả? Người kia định lén lút đi đâu? Chẳng lẽ là gian tế? Nếu ta giúp Tử Bất Phàm bắt được gian tế, nàng liệu có sẽ nghe lời ta?
Chu Yếm tò mò đi theo.
Chu Yếm lặng lẽ bám theo, rất nhanh liền thấy người kia đi ra vương cung, tiến vào một tiểu viện ở trong thành.
Chu Yếm nín thở leo tường lẻn vào, trốn ở trong bụi cỏ, lập tức thấy được rõ ràng hình ảnh bên trong.
- Đồng An An?
Chu Yếm kinh ngạc lẩm nhẩm.
Thì ra người kia không phải gian tế, mà là vừa rồi lúc bày trận bị một hòn đá nhỏ nện đập đầu, đang định nổi giận, lại phát hiện có người gọi mình, chính là Đồng An An, thế là bèn lặng lẽ đi ra gặp mặt.
Đồng An An hỏi dò người kia một phen, sau đó nét mặt cứng lại nói:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Tử đường chủ tha cho Vương Khả?
- Đúng vậy, Tử đường chủ không truy cứu Vương Khả nữa! Hiện tại bọn họ đã giảng hòa!
Người kia gật đầu xác nhận.
- Vì sao? Vì sao? Vì sao lại giảng hòa?
Đồng An An cả kinh kêu nói.
- Trước đó chẳng phải đã phái ta đi giết Vương Khả ư? Mẹ nó, ta mấy lần ngã nhào trong tay Vương Khả, giờ các ngươi lại quay sang giảng hòa?
- Được rồi, còn có chuyện gì nữa không? Không có thì ta về đây, bằng không để đường chủ biết được ta rời bỏ cương vị thì phiền phức to!
Người kia hối thúc nói.
- Không phải, sao lại thế được? Sao đường chủ lại không giết Vương Khả!
Đồng An An thảng thốt kêu nói.
- Ta làm sao biết!
Người kia nói thẳng.
- Không phải ngươi vừa từ trong đó đi ra?
Đồng An An sốt sắng hỏi.
- Thì vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi đấy thôi! Không còn việc gì thì ta đi đây, ngươi cũng sớm quay về bái kiến đường chủ đi!
Người kia nói.
Nói xong, lập tức quay đầu leo tường rời đi.
Để Đồng An An một mình đứng đó, không ngừng vò đầu bứt tóc.
- Vì sao? Vì sao?
- Đàn chủ, ngươi sao thế? Đường chủ không tìm Vương Khả gây chuyện, thế chẳng phải càng tốt? Chúng ta cũng không cần trốn chui trốn nhủi ở đây làm gì nữa!
Một tên đầu hói khuyên nhủ nói.
- Đánh rắm!
Đồng An An trừng mắt quát.
- A?
- Thiểm Điện thần tiên mất rồi! Giờ chính đang ở trong tay Vương Khả! Nếu Tử đường chủ giết Vương Khả, nàng liền có thể thuận tay đoạt lấy pháp bảo! Nhưng giờ, Tử đường chủ không giết Vương Khả! Chuyện Thiểm Điện thần tiên kia nên tính thế nào?
Đồng An An đắng chát nói.
- Thiểm Điện thần tiên đang ở chỗ Vương Khả! Chúng ta có thể bẩm báo chuyện này với đường chủ được mà!
Tên đầu trọc hiếu kỳ nói.
- Đánh rắm, Vương Khả mà cắn răng không nhận thì làm thế nào?
Đồng An An giận nói.
- Vương Khả cắn răng không nhận?
Nét mặt đám đầu trọc cứng cả lại.
- Thiểm Điện thần tiên là do chúng ta đánh mất. Không cầm về được, đường chủ sẽ lột da chúng ta!
Đồng An An lo lắng nói.
- Vậy, vậy làm thế nào?
Đám đầu trọc hốt hoảng nói.
- Nhất định phải lấy về Thiểm Điện thần tiên! Không thể trông cậy vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta. Chúng ta diệt đi Vương Khả, lấy về Thiểm Điện thần tiên, như thế mới có thể toàn mạng được!
Đồng An An buồn bực nói.
- Nhưng mà, chúng ta lại không thể lộ diện, vạn nhất lộ diện, bị Chu Hồng Y phát hiện, chẳng phải sẽ chết chắc?
Một tên đầu trọc lo lắng nói.
- Đúng vậy, nhưng giờ không lấy, quay đầu Vương Khả chạy mất, muốn lấy lại càng khó!
Đồng An An buồn bực nói.
- Nếu có người dẫn đường giúp chúng ta tìm tới Vương Khả thì tốt biết mấy!
Một tên đầu trọc cảm thán nói.
- Đến cái lúc này rồi, Tử đường chủ đều không truy cứu Vương Khả nữa, đám thủ hạ của Tử đường chủ làm sao sẽ giúp chúng ta đi giết Vương Khả? Không có người làm nội ứng, muốn làm gì cũng khó!
Đồng An An ôm đầu rầu rĩ nói.
- Ta, ta giúp các ngươi, ta giúp các ngươi dẫn đường!
Bên trong bụi cỏ bỗng nhiên nhảy ra một người.
Người đột nhiên nhảy đi ra khiến bọn Đồng An An không khỏi cả kinh.
- Chu Yếm?
Đồng An An thốt lên kinh ngạc.
- Các ngươi theo ta, chúng ta cùng đi tiêu diệt Vương Khả! Ta rất quen thuộc đường lối trong vương cung, ta giúp các ngươi đánh yểm trợ, để Vương Khả chết không có chỗ chôn!
Chu Yếm kích động nói.
Bọn Đồng An An ngơ ngác nhìn nhau. May mắn đến bất ngờ? Mới vừa buồn ngủ đã có người tới đưa gối đầu?