Bất Diệt Thần Vương

Chương 287: Vương khả quay vần

Chương Trước Chương Tiếp

Một trăm chưởng qua đi, tất cả mọi người nhìn máu chảy thành sông dưới đất, nét mặt co rúm lại.

Lúc này, dù có là đứa ngu cũng biết, máu nôn ra kia có vấn đề, ngươi có thấy ai thổ huyết mà phun ra nguyên một dòng suối nhỏ không? Còn nữa, hứng đủ một trăm chưởng, Vương Khả lại vẫn khỏe mạnh bình thường đứng đó? Mẹ nó, thậm chí tu vi còn đề thăng một tầng?

- Vương Khả, được, được lắm, ngươi đang đùa giỡn ta, đúng không?

Tử Bất Phàm lạnh lùng nhìn Vương Khả.

- Ta làm sao dám? Tử đường chủ, các ngươi đang thắc mắc vì sao ta lấy cảnh giới Tiên Thiên Cảnh, bị Nhiếp Thiên Bá đánh nửa ngày, lại chẳng những không việc gì, còn đề thăng tu vi? Thực ra điều này cũng không thể trách ta!

Vương Khả cười khổ nói.

- Không thể trách ngươi?

Tử Bất Phàm lạnh giọng hỏi nói.

- Đúng vậy, đoạn thời gian trước, có một tiền bối Nguyên Anh Cảnh quán thâu một cỗ chân nguyên vào trong cơ thể ta, nói là thứ này sẽ giúp ta đề cao tu vi, nhưng ta một mực không cách nào luyện hóa! Kết quả, hôm nay Nhiếp Thiên Bá đánh một trăm chưởng, lại vừa khéo giúp ta đánh tan cỗ lực lượng này! Đồng thời, nhờ cỗ lực lượng kia che chắn, Nhiếp Thiên Bá với tu vi Kim Đan Cảnh đánh lên người ta, ta lại vẫn không việc gì! Bây giờ, cỗ lực lượng kia tan ra, cho nên tu vi ta mới đột phá!

Vương Khả giải thích nói.

- Ngươi tưởng ta dễ lừa vậy chắc?

Tử Bất Phàm hừ nói.

- Ta nói đều là sự thật, vừa hợp tình lại vừa hợp lý! Ngươi không tin, nhất định là bởi ngươi có thành kiến với ta! Chu đường chủ, ngươi tới giúp ta phân xử xem, vừa nãy ngươi nói muốn giúp ta làm chứng rồi mà. Giờ một trăm chưởng cũng đã đánh xong, không lẽ lại muốn quỵt nợ?

Vương Khả lập tức cầu cứu Chu Hồng Y.

Cơ mặt Chu Hồng Y thoáng co giật. Mẹ nó ta mắt mù mới giúp ngươi làm chứng!

- Không sai, máu ta thổ ra đại bộ phận không phải là thật, nhưng mà, ngươi nghĩ thử xem, Nhiếp Thiên Bá dù sao cũng là Kim Đan Cảnh, nếu hắn đánh trên người ta, ta lại chẳng có chút phản ứng nào, vậy chẳng phải hắn sẽ rất mất mặt? Ta chỉ đang chiếu cố cảm thụ trong lòng hắn mà thôi, khiến hắn được đến chút vui vẻ trong nháy mắt khi đánh ta! Ta làm thế là nghĩ cho hắn!

Vương Khả trốn ở sau lưng Chu Hồng Y, nhỏ giọng giải thích nói.

Cách đó không xa Nhiếp Thiên Bá nằm im trên đất, cơ mặt không ngừng co giật, ngươi đang chiếu cố cảm thụ của ta? Khiến ta vui vẻ thoáng chốc? Mẹ nó, hóa ra ta còn phải cám ơn ngươi cơ đấy!

- Ngươi xem, một trăm chưởng cũng đã đánh xong! Ta hoàn thành điều kiện Tử đường chủ đưa ra! Tử đường chủ, ngươi xem, Chu đường chủ một mực nhìn vào, hôm nay Chu đường chủ là người làm chứng, ngươi cũng phải nể mặt Chu đường chủ chút chứ. Ngươi mà muốn quỵt nợ, Chu đường chủ thân là nhân chứng sẽ mất mặt, khó chịu lắm!

Vương Khả khuyên nhủ Tử Bất Phàm.

Tử Bất Phàm đen mặt lại.

Mẹ nó, Vương Khả ngươi có biết xấu hổ là gì không? Ân oán giữa ta với ngươi, sao cứ kéo Chu Hồng Y vào làm gì? Là ta khiến mặt mất mặt, khó chịu chắc? Rõ ràng là ngươi!

- Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi gian lận, lão tử giết ngươi!

Nhiếp Thiên Bá bỗng nhiên rống lên.

Nhiếp Thiên Bá bộc phát ra chút dư lực sau cùng, đột ngột nhào về phía Vương Khả.

Nhưng lúc này Nhiếp Thiên Bá sớm đã tứ chi mềm nhũn, nào còn có lực lượng gì? Nhào tới chỉ đơn giản là bởi quá hận, ta đánh suốt nửa ngày, ngươi có chân nguyên đại lão Nguyên Anh Cảnh hộ thể, sao không nói sớm? Hại ta mất sạch mặt mũi, đáng chết!

Bành!

Thần Vương Ấn ầm vang đập lên đầu Nhiếp Thiên Bá.

Nhiếp Thiên Bá tứ chi rã rời, làm sao linh hoạt bằng Vương Khả sinh lực thịnh vượng, Thần Vương Ấn vừa ra, lập tức một cỗ lực lượng trấn áp cực mạnh chấn bay Nhiếp Thiên Bá ra xa.

Ầm ầm ầm!

Nhiếp Thiên Bá lăn trên mặt đất mấy vòng, ngất đi.

- Bản đà chủ và hai vị đường chủ đang bàn chính sự, một tên tiểu đệ tử mới vào Ma giáo như ngươi chen miệng cái gì! Không biết lớn nhỏ!

Vương Khả trừng mắt quát Nhiếp Thiên Bá đã ngất đi.

Nhất thời, bầu không khí trên quảng trường rất là quỷ dị.

Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Tử Bất Phàm.

- Tử đường chủ, ngươi là quý nhân, lời hứa đáng giá ngàn vàng, ngài đáp ứng ta chỉ cần tiếp được một trăm chưởng của Nhiếp Thiên Bá, liền sẽ tha mạng cho Trương Ly Nhi, đa tạ Tử đường chủ lưu tình!

Vương Khả đột nhiên nghiêm mặt lại, hướng về phía Tử Bất Phàm thi lễ nói.

Cách đó không xa, đám đệ tử Kim Ô Tông bị bắt lại cũng trợn tròn mắt.

- Vừa nãy là Vương Khả đang diễn?

Một tên đệ tử Kim Ô Tông thất kinh nói.

- Diễn cái gì? Hắn đang liều chết cứu đại sư tỷ!

- Nhưng mà, nhưng mà, hắn căn bản không thương tích gì!

- Con người ngươi, tư tưởng sao mà cổ hủ? Vương Khả vận dụng chiến thuật thoả đáng, vừa cứu được đại sư tỷ, lại bảo toàn bản thân, có gì không đúng?

- Ta còn tưởng rằng hắn thật thảm như vậy!

- Thế cứ nhất định phải chết ngươi mới vui vẻ? Vương Khả dám đứng ra giữa vòng vây ma giáo, cứu mạng đại sư tỷ, điều này mới là quan trọng! Đổi lại người khác, ai dám làm vậy?

- Ánh mắt nhìn người của đại sư tỷ thật chuẩn!

- Đúng vậy, không chỉ dùng sinh mạng bảo hộ đại sư tỷ, còn rất có trí tuệ!

. ..

. ..

. ..

Đám đệ tử Kim Ô Tông xì xào bàn tán, khi mà đã nhìn thuận mắt một người nào đó rồi thì hắn có làm gì cũng đều là đúng!

Đầu bên kia, Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Khả.

Vương Khả sốt sắng nháy mắt ra dấu với Chu Hồng Y, mẹ nó, ngươi nói một câu được không, câm rồi? Không phải mới nãy ngươi đáp ứng làm chứng? Giờ lại định bỏ gánh không làm?

Chu Hồng Y muốn nói lại thôi, bởi vì thực sự khó mà mở miệng cho được, không thấy Tử Bất Phàm chính đang nóng giận à? Ta nói thì cũng dễ thôi, then chốt là, Vương Khả ngươi rất biết nhân cơ hội, ta vừa mở miệng, ngươi chắc chắn sẽ tranh thủ leo bám!

- Ha ha ha ha, được, được lắm, khó trách Nhiếp Thanh Thanh chịu khuất thân dưới Thần Long phân đà! Vương Khả a Vương Khả, ngươi có trách nhiệm hơn Chu Hồng Y nhiều!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

Chu Hồng Y trầm mặt xuống, sao lại lôi cả Thanh nhi vào đây? Vương Khả chọc giận ngươi thì liên quan quái gì đến ta!

- Đa tạ Tử đường chủ hạ thủ lưu tình!

Vương Khả lập tức cười nói.

Dứt lời, Vương Khả định vươn tay bắt lấy Trương Ly Nhi.

- Ngươi làm gì?

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

- Hả? Tử đường chủ, không phải ngươi tha cho Trương Ly Nhi rồi ư? Ta kéo nàng đi, miễn cho ở lại đây chướng mắt, khiến ngươi tâm phiền!

Vương Khả nói.

- Hừ, ta chỉ nói là không giết nàng, chứ không nói để ngươi mang đi!

Tử Bất Phàm hừ nói.

- Đa tạ Tử đường chủ không giết!

Vương Khả vẫn vui vẻ nói.

Tử Bất Phàm biến sắc, mẹ nó, tên Vương Khả quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì. Muốn chặn họng buộc ta thừa nhận không giết Trương Ly Nhi?

- Vương Khả, thôi không nhắc đến chuyện Trương Ly Nhi nữa, nhưng ngươi đừng tưởng mọi chuyện đã kết thúc? Gia tộc Vương thị ngươi độc bá Thanh Kinh, hừ, ngươi nói xem, hôm nay ta tới đây là để làm gì?

Tử Bất Phàm lạnh giọng nói tiếp.

Hiển nhiên, lần này tới là để giết Vương Khả, diệt gia tộc Thanh Kinh Vương thị!

Vương Khả lại quay sang nhìn Chu Hồng Y:

- Chu đường chủ, vừa rồi ngươi không giúp ta, giờ cũng nên đến lúc ngươi ra mặt rồi chứ nhỉ? Hay là để ta tìm người khác hỗ trợ!

Chu Hồng Y:

- . . . !

- Hả? Ngươi biết ta muốn tới tìm ngươi gây sự? Cho nên ngươi mới tìm Chu Hồng Y tới làm thuyết khách? Muốn khuyên ta dừng tay?

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Không phải, ta không mời Chu đường chủ, ta mời người khác tới làm người hòa giải, kết quả, Chu đường chủ nhất định phải đích thân tới! Không cho người kia gặp mặt ngươi!

Vương Khả giải thích nói.

- Người khác? Ai?

Tử Bất Phàm sững sốt.

Trong Thập Vạn Đại Sơn này, còn có ai đủ mặt mũi khiến ta không truy cứu ngươi?

Chỉ riêng Chu Hồng Y là đen mặt lại, hung hăng trừng nhìn Vương Khả, ngươi đánh rắm, ngươi gọi Thanh nhi đến là để làm người hòa giải chắc? Đó là đến để quyết đấu sinh tử!

Nếu Tử Bất Phàm biết được Nhiếp Thanh Thanh muốn đến, nàng còn không tạc nồi?

Hết cách rồi, mình ôm vào thì mình phải giải quyết thôi, ai!

- Tử Bất Phàm, là ta chủ động muốn nhúng tay chuyện này! Ngày xưa Đại Thanh vương triều do ta một tay dựng lên! Bây giờ, Đại Thanh vương triều được Vương thị tiếp quản, ngươi cũng đừng nhúng tay!

Chu Hồng Y hít sâu một hơi nói.

- Ta không nhúng tay? Vì sao? Dựa vào cái gì?

Tử Bất Phàm trợn mắt nói.

Chu Hồng Y nhíu mày đáp:

- Không vì cái gì cả, một ngày ta còn ở đây! Phàm nhân Tử gia đừng mơ làm chủ Thanh Kinh, chỉ thế thôi!

- Ngươi, Chu Hồng Y, ngươi cố tình muốn đối đầu với ta?

Tử Bất Phàm tức giận nói.

Mắt thấy hai người sắp bạo phát. Vương Khả nhìn nhìn, lập tức cảm thấy không ổn. Chu Hồng Y, đây là thái độ giải quyết vấn đề của ngươi đấy hả?

- Tử đường chủ bớt giận, Chu đường chủ làm thế cũng là vì tốt cho ngươi!

Vương Khả tức tốc khuyên nhủ.

- Hả?

Cả Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm đều sững sốt.

Chu Hồng Y thần tình cổ quái, sao lại thành tốt cho Tử Bất Phàm?

- Ngươi nghĩ mà xem, quân vương nhân gian dễ làm vậy chắc? Chu đường chủ chỉ đang không muốn ngươi dẫm lên vết xe đổ của hắn mà thôi. Ngươi nhìn Chu gia bây giờ đi! Trước kia là gia tộc hưng vượng cỡ nào, chỉ bởi vì xưng bá thiên hạ, mà hiện tại chỉ còn mỗi độc mầm là Chu Yếm, bây giờ Chu Yếm gia nhập ma giáo, Chu gia trong thế tục giới đều tuyệt hậu! Lại nhìn Tử gia của ngươi xem, bởi vì không xưng bá thiên hạ, cho nên đến giờ vẫn nhân đinh thịnh vượng, còn có thể tranh bá thiên hạ! Chu đường chủ chỉ không đành lòng thấy Tử gia tuyệt hậu mà thôi!

Vương Khả khuyên nhủ.

Chu Hồng Y:

- . . . !

Tử Bất Phàm:

- . . . !

Cách đó không xa, Chu Yếm mặt đen như đáy nồi, mẹ nó, sao lại lôi ta ra làm ví dụ phản diện.

- Cái này gọi là vương triều như nước chảy, thế gia làm bằng sắt! Không nhất thiết cứ phải tranh vinh nhục nhất thời, cái quan trọng nhất là phải sống sót! Sống sót mới xứng đáng với liệt tổ liệt tông, sống sót mới là thực sự có trách nhiệm đối với gia tộc! Chu đường chủ cũng là dụng tâm lương khổ! Tử đường chủ, sao ngươi lại không nhìn ra được tâm tư trong lòng hắn?

Vương Khả ngữ trọng tâm trường khẩn thiết khuyên nhủ.

Chu Hồng Y thần sắc cổ quái, ta dụng tâm lương khổ lúc nào?

- Lại nói, ngươi nhìn lại tên cháu trai phàm nhân của ngươi đi, tiên môn còn chưa nhúng tay, hắn dưới sự giúp đỡ của ngươi, lại vẫn liên tiếp bại lui, rõ ràng là năng lực không đủ! Một kẻ vô dụng như thế, ngươi để hắn có được giang sơn? Như vậy không phải là đang giúp hắn, mà là hại hắn! Khoan nói đâu xa xôi, bên này có sẵn ví dụ sống sờ sờ ra đấy, ngươi nhìn Chu Yếm, chính bởi vì năng lực không đủ, ngồi lên bảo tọa giang sơn, sau đó đã làm ra những chuyện gì? Giết sạch sành sanh chí thân trong gia tộc, sau đó lại ném mất sơn hà! Đúng thật là hết nói. Cho hắn giang sơn, hắn cũng thủ không được! Chính hắn rồi sẽ đi tìm chết! Chu đường chủ bởi không đành lòng nhìn nhân thân ở thế tục của ngươi cũng gặp cảnh thống khổ như vậy nên mới ngăn cản!

Vương Khả thống thiết nói.

Chu Yếm ở bên nghe mà điếng người, mẹ nó chứ, cứ lôi ta ra làm tấm gương phản diện là sao?

Hết cách rồi, tấm gương phản diện Chu Yếm này thực sự quá có ý nghĩa giáo dục phản tỉnh.

Nhất thời, đến chính cả Tử Bất Phàm đều nảy sinh nghi ngờ với đứa cháu trai của mình.

- Có câu rất hay, tướng vô năng, mệt chết ba quân! Nhìn đứa cháu trai kia của ngươi đi, chính hắn không năng lực, đã làm ra những chuyện gì? Chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh hỗ trợ không thành, tìm Kim Đan Cảnh? Hắn lại ghét bỏ không đủ. Thế là tìm đến Tử đường chủ ngài! Ngài chính là đại lão Nguyên Anh Cảnh, thân phận cao quý biết mấy, mỗi ngày có trăm công ngàn việc cần phải xử lý? Lại vì một tên hậu bối vô năng mà không ngừng vất vả bôn ba! Vậy là không đúng rồi! Có lúc đánh bại ngài không phải đối thủ như thần, mà là đồng đội như heo! Đấy là còn chưa nhất thống thiên hạ, lại đã khiến Tử đường chủ đích thân xuất mã, đợi sau này có được thiên hạ, gặp phải đủ loại thiên tai nhân họa, chẳng phải sẽ mệt chết Tử đường chủ! Tử đường chủ, có một số lời Chu đường chủ không tiện nói với ngươi, nhưng ta không thể không nói! Ngươi như thế là đang hại cháu trai mình! Ngươi giúp hắn nhất thời, song không thể giúp hắn cả đời được! Chu đường chủ dụng tâm lương khổ!

Vương Khả khuyên nhủ.

Tử Bất Phàm:

- . . . !

Chu Hồng Y:

- . . . !

- Chu Hồng Y, ngươi nghĩ vậy thật ư?

Tử Bất Phàm nhíu mày nhìn sang Chu Hồng Y.

Chu Hồng Y thần tình cổ quái, cái khỉ khô, ta nghĩ như vậy lúc nào? Hung hăng trừng nhìn Vương Khả một cái, ngươi đây là muốn nâng ta lên đài cao, sau đó khiến ta xuống đài không được?

- Tử đường chủ, tranh đấu giữa cháu trai ngài và gia tộc của ta là chuyện giữa đám trẻ với nhau, cứ để chính bọn hắn tự giải quyết! Ngài trăm công nghìn việc, cùng lắm thì cho hậu bối chút tiền tiêu là đủ rồi, nếu cháu trai ngươi thật có bản sự nhất thống thiên hạ, ai cũng không ngăn hắn được, nhưng nếu hắn không có bản sự nhất thống thiên hạ, vậy chẳng lẽ phải cần đại lão Nguyên Anh Cảnh là ngươi đi ra xử lý, nhúng tay vào tranh bá của phàm thế nhân gian? Đến lúc đó, tất sẽ dẫn lên tiên môn chính đạo cũng nhúng tay vào, không lẽ còn muốn tái diễn một trường Phong Thần Bảng? À không, còn muốn tái diễn một trường chính ma đại chiến? Khi ấy, cháu trai ngươi sẽ càng nguy hiểm! Cháu trai ngươi cũng đã lớn vậy rồi, ngươi phải nên thử học cách buông tay! Những chuyện khác ta không dám đảm bảo, nhưng ta chỉ có thể hứa với ngươi, nếu cháu trai ngươi tranh bá thất bại, Vương gia ta cam đoan gia tộc hắn sẽ được vinh hoa phú quý suốt đời, thế nào

Vương Khả lại tận tình khuyên nhủ.

Tử Bất Phàm nhìn sang Chu Hồng Y.

- Chu đường chủ, ngươi cũng nói mấy câu xem nào, lúc trước là chính ngươi nói muốn giúp một tay, kết quả, ngươi chẳng nói lời nào, ta cũng rất khó xử!

Vương Khả thúc giục nói.

Chu Hồng Y đen mặt lại nhìn Vương Khả, lời đều bị ngươi nói hết rồi, ta còn nói cái khỉ khô!

- Tử Bất Phàm, ý của Vương Khả chính là ý của ta! Ngươi thu tay lại đi! Tiếp tục gây chuyện sẽ chỉ khiến người khác chê cười!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Hừ, khiến người khác chê cười? Ai dám chê cười? Chu Hồng Y, ta chống lưng cháu trai không chỉ riêng mỗi giúp hắn nhất thống thiên hạ, ngươi biết điều ta muốn là gì không!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Tử Bất Phàm! Ngươi đừng quá phận!

Chu Hồng Y nhíu mày nói.

Vương Khả ở bên tròn mắt nhìn, chẳng lẽ, Tử Bất Phàm làm vậy là vì muốn được đến Chu Hồng Y? Nhưng mà, Chu Hồng Y không khả năng đáp ứng? Chí ít, trước bàn dân thiên hạ thế này, hắn tuyệt đối không dám!

- Tử đường chủ, chuyện riêng tư hai người các ngươi có thể giải quyết trong âm thầm, như thế, xác xuất thành công sẽ càng lớn chút!

Vương Khả sáp lại nhỏ giọng nói.

- Chu đường chủ, đành phải làm phiền ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu! Trong vương cung bên kia có phòng ngủ được dọn sạch sẽ, chưa từng có người ở qua! Ta đã chuẩn bị sẵn! Các ngươi có thể qua đó tâm sự!

Vương Khả cũng nhỏ giọng nói với Chu Hồng Y.

Cơ mặt Chu Hồng Y thoáng giật nhẹ, ngươi muốn ta hi sinh nhan sắc thành toàn ngươi? Mẹ nó! Ngươi điên rồi!

- Tử đường chủ, trong phòng ngủ bên kia còn có suối nước nóng, ngươi và Chu đường chủ có thể cùng ngồi xuống thư giãn thân thể, sau đó lại giao lưu tâm sự! Nơi đó giường chiếu rộng rãi ấm cúng! Cách âm rất tốt!

Vương Khả nhỏ giọng nói với Tử Bất Phàm.

Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả. Tắm suối nước nóng? Phòng ngủ? Giường chiếu rộng rãi? Cách âm rất tốt?

- Được rồi, Vương Khả, đừng nói nữa, ý Tử Bất Phàm là muốn trấn áp long mạch dưới Thanh Kinh, không phải chuyện dơ bẩn như ngươi nghĩ đâu!

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

- Hả? Không thể nào?

Nét mặt Vương Khả cứng lại.

- Lạc lạc lạc lạc, thật ra, đề nghị vừa rồi của Vương Khả cũng không phải không được!

Tử Bất Phàm cười khanh khách nói.

Chu Hồng Y đen mặt lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️