- Làm sao? Không dám? Không phải ngươi muốn cứu Trương Ly Nhi ư? Sao vậy, tiếp một chưởng của ta cũng không dám?
Tử Bất Phàm cười lạnh nhìn Vương Khả.
Vương Khả đen mặt lại. Ta bị ngươi đánh một chưởng, sau đó trực tiếp hoả táng, ta dám cái rắm!
- Tử đường chủ, nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân?
Vương Khả cười khổ nói.
- Hừ, ngay cả một chưởng của ta đều không dám tiếp, vậy thì đừng học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân! Đồ tham sống sợ chết, còn không biết ngượng nói thích người ta?
Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.
- Ách, Tử đường chủ, ngươi hiểu lầm! Ta không thích nàng!
Vương Khả lần nữa giải thích nói.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
Là nàng thích ta! Ta chỉ là không đành lòng, ngươi đừng nghĩ sai!
Vương Khả cường điệu nhắc nhở.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
- Hơn nữa, nàng cũng giống ngươi! Yêu mà không được! Với nữ nhân có cảnh ngộ tương đồng như thế, chẳng lẽ ngươi không thể khoan dung một lần? Khoan dung nàng, chính là khoan dung chính bản thân ngươi!
Vương Khả tiếp tục khuyên nhủ.
Đệ tử Ma giáo quanh bốn phía tròn mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, tên Vương Khả này thật to gan, lại dám ăn nói như thế với Tử đường chủ?
- Ngươi không thích Trương Ly Nhi? Vậy ngươi lảm nhảm nửa ngày trước mặt ta làm gì?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Ta thì cũng như Chu đường chủ!
Vương Khả giải thích nói.
Chu Hồng Y đen mặt lại, liên quan khỉ gì đến ta?
- Hả?
Tử Bất Phàm khó hiểu nói.
- Thế này nhé, nếu như có một ngày, ngươi cũng gặp cảnh ngộ như Trương Ly Nhi bây giờ, sinh tử chỉ bằng một ý niệm của người khác! Khi ấy, ngươi cảm thấy Chu đường chủ sẽ thờ ơ được ư? Chắc chắn là không rồi! Vậy nên, ngươi muốn trách ta, trước phải trách Chu đường chủ!
Vương Khả ném trách nhiệm cho Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y sầm mặt xuống, cái đứa không muốn mặt này, sao cứ phải lôi ta vào!
Tử Bất Phàm liếc nhìn Chu Hồng Y đứng cách đó không xa, khẽ nhíu mày trầm tư. Nếu mình cũng rơi vào cảnh ngộ như thế, Chu Hồng Y sẽ cứu mình chứ?
- Hừ, Vương Khả, vẫn là điều kiện kia, nhận một chưởng từ ta, nếu ngươi không chết, ta liền tha mạng cho Trương Ly Nhi, thế nào?
Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.
Vương Khả trừng mắt, đương nhiên không được, ta đâu muốn bị hoả táng.
- Tử đường chủ, có thể nể mặt Chu đường chủ chút, đổi thành người khác đánh ta một chưởng, được không?
Vương Khả đề nghị.
Chu Hồng Y trừng nhìn Vương Khả, ngươi cứ phải vơ ta vào chuyện này là thế nào? Mặt mũi của ta chứ đâu phải mặt mũi của ngươi? Ngươi muốn cầm là cầm?
Thần sắc đệ tử Ma giáo quanh bốn phía không khỏi hiện vẻ cổ quái, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có người dám trả giá với Tử Bất Phàm. Ngươi tưởng đây là mua bán bó rau miếng thịt ở chợ chắc?
Nếu là lúc bình thường, Tử Bất Phàm tự nhiên không khả năng để ý tới Vương Khả, nhưng, lời vừa rồi của Vương Khả tựa hồ đã xúc động đến Tử Bất Phàm, nếu có một ngày mình bị bắt, Chu Hồng Y cũng sẽ cầu xin như vậy ư?
Có lẽ bởi quá để ý Chu Hồng Y, tâm tư Tử Bất Phàm bất giác mềm nhũn.
- Được rồi, đổi thành người khác, nhưng không thể chỉ một chưởng được!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ách?
Chúng nhân bốn phía trừng mắt nhìn Tử Bất Phàm, thật có thể cò kè trả giá?
- Không phải một chưởng?
Vương Khả nhíu mày nhìn Tử Bất Phàm.
- Nhiếp Thiên Bá, không phải ngươi muốn giết Vương Khả sao? Ngươi tới đánh!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Nhiếp Thiên Bá?
Trong lòng Vương Khả lập tức cuồng hỉ.
Một quyền của Mộ Dung Lục Quang đều không thể không chết ta, với tên Nhiếp Thiên Bá mới vào Kim Đan Cảnh này, uy lực có thể lớn được tới đâu?
- Ta? Đường chủ, ngươi để ta đánh Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá cũng cuồng hỉ, bước ra trước một bước.
- Không sai, ngươi? Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất! Đánh một trăm chưởng!
Tử Bất Phàm hờ hững nói.
- Một trăm chưởng? Tử đường chủ, ta mới là Tiên Thiên Cảnh thôi!
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Ngươi không nguyện ý? Vậy thì thôi . . . !
Tử Bất Phàm đang định lên tiếng.
Chợt thấy Vương Khả đột nhiên nhảy xổ tới trước mặt Nhiếp Thiên Bá, hô lớn nói:
- Tới đi! Nhiếp Thiên Bá! Nhắm thẳng ngực ta mà đánh!
Tử Bất Phàm:
- . . . !
Vừa rồi Vương Khả chỉ khiêm tốn cho có lệ thôi, há đâu ngờ Tử Bất Phàm lại muốn đình chỉ điều kiện tốt như vậy? Đương nhiên phải mau mau đồng ý mới được.
Nhiếp Thiên Bá cổ quái nhìn Vương Khả.
- Chu đường chủ, ngươi phải làm chứng cho ta! Chính miệng Tử đường chủ đáp ứng, nói ta chỉ cần tiếp được một trăm chưởng của Nhiếp Thiên Bá, nàng liền thả Trương Ly Nhi!
Vương Khả lập tức quay sang Chu Hồng Y kêu nói.
Chu Hồng Y thần tình cổ quái nói:
- Vương Khả, ngươi mới Tiên Thiên Cảnh mà thôi, Nhiếp Thiên Bá lại là Kim Đan Cảnh, ngươi chịu được không?
- Không sao đâu, Chu đường chủ, ta không xin ngươi cầu tình, chỉ cần làm chứng mà thôi, không khó đúng không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Chu Hồng Y khẽ nhíu mày gật gật đầu, lại nhìn Tử Bất Phàm, tựa hồ đang oán trách Tử Bất Phàm hơi quá phận, nhưng mà, Tử Bất Phàm lại lườm Chu Hồng Y, hệt như đang đợi Chu Hồng Y chịu thua, đáng tiếc, Chu Hồng Y chẳng nói gì cả. Cảnh này khiến Tử Bất Phàm rất không thoải mái.
- Hừ, Nhiếp Thiên Bá, ngươi đánh!
Tử Bất Phàm tức giận nói.
Nhiếp Thiên Bá đang định động thủ, Chu Yếm ở bên lại chợt lên tiếng:
- Tử đường chủ, các ngươi cẩn thận, Vương Khả có pháp bảo họ thân!
- Hả?
Đám đông đồng loạt quay đầu nhìn Chu Yếm.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi còn nhớ lúc trước Chu Tiên Trấn không? Ta đánh Vương Khả nửa ngày, hắn vẫn không hề hấn gì! Còn cả lần ở Thần Long Đảo, Đồng An An cũng đánh hắn một quyền, hắn đều không sao! Hắn có pháp bảo hộ thân!
Chu Yếm gằn giọng, vạch trần nói.
- Pháp bảo hộ thân?
Đám đông nhíu mày nhìn Vương Khả.
Vương Khả thoáng sửng sốt, sau đó cảm kích nhìn Chu Yếm. May mà có Chu Yếm nhắc nhở! Ngày xưa chập chờn Đồng An An thì không sao, nhưng giờ, nếu bị Nhiếp Thiên Bá đánh một hồi lâu, mình lại vẫn không hề hấn gì, chẳng phải sẽ bị Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y hoài nghi? Mới đánh hai chưởng liền dừng lại thì biết phải làm sao? Ít nhất cũng phải kéo tới một trăm chưởng mới kết thúc được!
- Chu Yếm nói không sai, mọi người chờ ta chút, ta đi tháo xuống pháp bảo hộ thân!
Vương Khả lập tức chạy vào trong đại điện cách đó không xa.
Một lúc sau, Vương Khả lần nữa quay trở về.
- Được rồi, ta đã tháo xuống pháp bảo hộ thân, Nhiếp Thiên Bá, ngươi đánh đi!
Vương Khả nói.
Đám đông không khỏi ngờ vực, Vương Khả không muốn để người khác biết pháp bảo hộ thân của hắn là gì? Len lén vào trong phòng tháo xuống?
- Phong Thần Chưởng!
Nhiếp Thiên Bá bỗng nhiên vung chưởng nhắm thẳng ngực Vương Khả vỗ tới.
Uy lực Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất khủng bố cỡ nào, một chưởng đánh ra, cương phong càn quét khắp bốn phía.
Nghĩ đến Vương Khả chỉ là Tiên Thiên Cảnh, tâm tạng ai nấy đều bất giác co siết lại.
Oanh!
Một chưởng hung hăng nện lên ngực Vương Khả.
Phốc!
Vương Khả phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất. Đồng thời không ngừng giật lui ra sau, thật vất vả mới đứng vững lại được.
- Ha ha, Vương Khả, uy lực chưởng này thế nào? Ngươi còn muốn cứu Trương Ly Nhi nữa không?
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
Trên mặt Vương Khả chớp qua một mạt ửng đỏ, lè lưỡi liếm nhẹ máu nơi vành môi, hư nhược nói:
- Khụ khụ, ta còn chịu được, tiếp tục!
Dứt lời, Vương Khả “gắng gượng chịu đựng thống khổ, lần nữa bước tới.
- Nhiếp Thiên Bá, đánh tiếp đi!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Oanh!
Chưởng thứ hai của Nhiếp Thiên Bá đánh lên người Vương Khả.
Phốc!
Vương Khả lại đương trường phun ra một búng máu tươi, lần nữa Vương Khả giật lùi ra sau, thảm không nỡ nhìn.
- Ta không sao, đến, tiếp tục!
Vương Khả có vẻ rất là hư nhược, yếu ớt nói.
Oanh!
Phốc!
Vương Khả lại phun máu tươi, cả người bay ngược ra sau.
Cách đó không xa, không ít đệ tử Kim Ô Tông bất nhẫn nhìn thẳng.
- Tên Vương Khả này vì cứu đại sư tỷ, không ngờ, không ngờ lại liều mình bị đánh như thế?
- Tuy nhiên không biết vì sao mà hắn lại ở chung với đám người Ma giáo, nhưng, Vương Khả cũng tính là có tình có nghĩa! Không uổng mảnh si tâm đại sư tỷ dành cho hắn!
- Ai nói đại sư tỷ si tâm hắn?
- Sư huynh, ngươi đừng dối mình gạt người nữa, nếu giữa đại sư tỷ và Vương Khả không có chút tình cảm nào, tại sao Vương Khả lại liều mạng muốn cứu đại sư tỷ?
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thật? Những gì Vương Khả nói đều là thật? Đại sư tỷ nàng . . . !
- Vương Khả làm sao xứng với đại sư tỷ?
- Đánh rắm, vậy ngươi nói xem, ai xứng với đại sư tỷ? Vương Khả hắn vì đại sư tỷ mà đến cả mạng đều không cần!
- Đúng vậy, hành động đó của Vương Khả, ta làm không được!
- Nếu có người cũng bất chấp tính mạng như thế vì ta, hắn có yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng!
- Tấm lòng đại sư tỷ dành cho hắn xem ra không uổng phí!
. ..
. ..
. ..
Nhất thời, trong tâm tư đám đệ tử Kim Ô Tông, hình tượng Vương Khả đã được cải thiện rất nhiều, ai nấy đều bị hành động của Vương Khả làm cho cảm động.
Nhưng lúc này, người buồn bực nhất lại chính là Nhiếp Thiên Bá. Tại sao thế này? Tại sao sau mỗi chưởng toàn lực của ta, Vương Khả vẫn có thể đứng dậy được? Vì sao?
Oanh!
Chưởng thứ mười tám đánh xuống.
Phốc!
Vương Khả lại phun ra một búng máu tươi, bay ngược đi, sau đó lần nữa chật vật bò dậy.
- Vì sao? Vì sao? Vì sao Vương Khả còn có thể đứng dậy? Thúc tổ, Vương Khả có dùng pháp bảo hộ thể nào không?
Chu Yếm sốt sắng hỏi.
Tử Bất Phàm nhìn Vương Khả, lại tựa như thấy được Chu Hồng Y đang vì mình tiếp lấy chưởng này khác, trong lòng không khỏi xúc động, không quá để ý tới từng chi tiết nhỏ.
Chỉ Chu Hồng Y để ý thấy dị thường!
Vương Khả thổ huyết thành từng ngụm từng ngụm lớn, đây đã là lần thứ mười tám, nếu đổi lại là người bình thường, e rằng sớm đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, tại sao Vương Khả vẫn cứ hồng quang đầy mặt?
- Lại đến, Nhiếp Thiên Bá, ngươi chưa ăn cơm à?
Sắc mặt Vương Khả trướng đỏ, miệng gào lên.
- Mẹ nó, Vương Khả, chết cho ta!
Nhiếp Thiên Bá lại đánh tới một chưởng.
Oanh!
Phốc!
Oanh!
Phốc!
. ..
. ..
. ..
Cứ vậy, liên tục đánh ra năm mươi chưởng, Nhiếp Thiên Bá thở dốc hổn hển. Vương Khả không ngừng thổ huyết. Sau đó lại lần nữa đứng lên.
Trước mặt Vương Khả có một cái hố, từng ngụm máu tươi Vương Khả phun ra hội tụ vào trong hố kia, tạo thành một ao máu nhỏ.
Phun ra nguyên một ao máu?
Mẹ nó, chừng này chắc phải ngang với toàn bộ huyết dịch của một người bình thường mất?
Vì sao, vì sao Vương Khả vẫn không hề hấn gì?
- Không đúng, máu này có vấn đề!
Chu Yếm không tin kêu lên.
Lập tức, mấy tên đệ tử Ma giáo đi đến ao máu trước mặt, kiểm tra kỹ lưỡng một phen.
- Là máu người, không sai được! Bên trong còn kẹp lấy chân nguyên! Là Chân Nguyên Huyết.
Mấy tên đệ tử Ma giáo xác nhận nói.
Đám đông trầm mặc.
- Ta trời sinh nhiều máu, làm sao? Lại đến, Nhiếp Thiên Bá! Còn năm mươi chưởng nữa!
Vương Khả quay sang Nhiếp Thiên Bá gầm nói.
Nhiếp Thiên Bá rụt lại tay phải đã thoáng có chút run rẩy, cơ mặt khẽ co giật.
Đổi thành tay trái, Nhiếp Thiên Bá lần nữa đánh tới một chưởng.
Oanh!
Phốc!
Vương Khả lại phun ra một búng máu tươi.
Chúng đệ tử ma giáo tròn mắt nhìn Vương Khả, miệng ngươi là suối phun chắc? Nhiều máu như vậy, mỗi lần đều phun ra cả đống lớn, như con nít đùa giỡn vậy, ao máu trên đất đều đã tràn đầy.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi đang cố ý thả nước?
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ta, ta không có! Ta đã dùng hết toàn lực!
Nhiếp Thiên Bá gấp gáp biện giải.
Nhiếp Thiên Bá cũng rất đau đầu. Tử Bất Phàm muốn hắn đánh chết Vương Khả, chỉ là hắn đánh hết chưởng này chưởng khác, Vương Khả lại vẫn cứ trơ ra đấy, nhìn từ bên ngoài khác gì ta đang thả nước? Thế chẳng phải là đánh mặt Tử Bất Phàm?
- Khụ khụ, Tử đường chủ, ngươi đừng trách Nhiếp Thiên Bá, hắn đã tận lực, chỉ là da thịt ta tương đối dày mà thôi, hơn nữa, ta cũng sắp không được, có lẽ chưởng tiếp theo ta liền đi đứt!
Vương Khả nói giúp Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá:
- . . . !
Mẹ nó, ta cám ơn ngươi, ngươi còn muốn giải thích giúp ta luôn cơ đấy!
Vương Khả cũng rất đành chịu! Ta không nói giúp ngươi với Tử Bất Phàm, nàng nửa đường thay người khác tới đánh thì phải làm sao? Ta còn phải diễn cho nốt một trăm chưởng, đâu có dễ dàng gì.
- Vương Khả, chết đi!
Nhiếp Thiên Bá lần nữa vung chưởng đánh tới.
Oanh!
Phốc!
Giữa không trung, Vương Khả phun ra một búng máu tươi thật dài, sau đó rơi xuống, ngã nhào vào trong vũng máu.
- Vương, Vương Khả!
Đám đệ tử Kim Ô Tông kêu lên thất thanh.
Trong đám đệ tử Kim Ô Tông, có mấy nữ đệ tử xung động xoa vuốt nước mắt:
- Thật hâm mộ đại sư tỷ! Ô ô ô!
Thấy Vương Khả ngã xuống không dậy nổi, Tử Bất Phàm nhíu mày nói:
- Vương Khả, ngươi thật vì Trương Ly Nhi, không muốn sống nữa?
Lại chỉ thấy, Vương Khả lập tức bò dậy, chúng nhân đều cả kinh, tưởng rằng Vương Khả là xác sống.
- Tử đường chủ, ngươi đừng hiểu lầm, ta là người đã có bạn gái! Ta không thích Trương Ly Nhi, là nàng mang chấp niệm mà thôi, ngươi đừng ô miệt thanh bạch của ta!
Vương Khả bò dậy, đi đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.
Nhìn Vương Khả bỗng chốc lại khỏe mạnh như thường đứng sừng sững trước mặt, cơ mặt Tử Bất Phàm khe khẽ giật nhẹ.
Đám đệ tử Kim Ô Tông lại đều bị tinh thần của Vương Khả làm cho cảm động.
- Vương Khả chắc là không muốn trong lòng đại sư tỷ có gánh nặng!
- Chắc vậy rồi, ngươi nhìn hắn ra, đã thổ ra bao nhiêu là máu, lại vẫn cố rũ sạch quan hệ với đại sư tỷ! Hắn không muốn đại sư tỷ khổ sở!
- Trước kia chúng ta đều đã hiểu lầm Vương Khả!
. ..
. ..
. ..
Vương Khả sinh khí dồi dào đứng đó, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện trạng thái bản thân không đúng, lập tức lần nữa xụ mặt xuống, cố tỏ ra vẻ cực kỳ suy nhược, tập tễnh đi đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.
- Vương Khả, ngươi, ngươi đây là . . . !
Nhiếp Thiên Bá đầu đầy mồ hôi nhìn Vương Khả.
Ngươi diễn quá giả rồi đấy?
- Đừng căng thẳng, bộ dạng vừa rồi của ta chỉ là hồi quang phản chiếu thôi! Đến đi, tiếp tục, một trăm chưởng còn chưa đánh xong!
Vương Khả ngữ trọng tâm trường nói.
Nhiếp Thiên Bá:
- . . . !
- Nhanh lên, đứng ngây ra đó làm gì?
Vương Khả lập tức quở trách nói.
Nhiếp Thiên Bá đen mặt lại, tiếp tục vung chưởng đánh tới.
Oanh !
Phốc !
Vẫn là cảnh tượng cũ? Vẫn là máu tươi vung vãi đầy trời.
Mẹ nó, Vương Khả đào đâu ra nhiều màu mà phun vậy được?
Chúng nhân khó hiểu nhìn Vương Khả, chỉ có Chu Hồng Y là chăm chú để ý thấy, lúc bay lên, trong miệng Vương Khả thấp thoáng thứ gì đó.
- Vòng tay trữ vật? Vòng tay trữ vật phiên bản thu nhỏ?
Chu Hồng Y sững sốt.
Nháy mắt, Chu Hồng Y nhớ tới lúc ở Thần Long Đảo, Vương Khả vì giúp Nhiếp Thanh Thanh cắt cơn nghiện ma, liên tục lấy ra lượng lớn hộp ngọc Chân Nguyên Huyết!
Thứ Vương Khả phun ra từ trong miệng căn bản không phải máu tươi của chính hắn! Mà là Chân Nguyên Huyết được hắn tồn trữ sẵn! Vừa rồi trốn vào trong đại điện căn bản không phải vì tháo xuống pháp bảo thủ hộ trên người, mà là rót Chân Nguyên Huyết vào vòng tay trữ vật, sau đó giấu ở dưới lưỡi.
Khó trách nói chuyện cứ đơn đớt, thì ra là dưới lưỡi có chứa đạo cự, máu không ngừng phun ra kia chỉ là Chân Nguyên Huyết được thủ sẵn trong vòng tay trữ vật đặt dưới lưỡi.
Nãy giờ ngươi thổ huyết đều là giả?
Chu Hồng Y trố mắt đứng nhìn.
Phốc !
Vương Khả lại phun ra máu tươi lớn chừng nguyên một bát, sau đó ngã xuống trong vũng máu.
Đám đệ tử Kim Ô Tông đứng cách không xa cảm động bất nhẫn nhìn thẳng, thậm chí không ít nữ đệ tử thút thít khóc ra tiếng.
Vương Khả cứ liên tục “hồi quang phản chiếu, sau đó lại “hư nhược đi đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá thở dốc hổn hển, tứ chi thoát lực, thần sắc mờ mịt nhìn Vương Khả lại lần nữa đứng dậy từ trong vũng máu, đi tới trước mặt.
- Vì, vì sao? Vì sao ngươi, ngươi còn chưa chết?
Tử Bất Phàm nhìn chằm chằm Vương Khả, thần sắc khó mà tin tưởng.
- Tử đường chủ, đừng hỏi ta vì sao còn chưa chết! Ngươi muốn hỏi thì hỏi Chu đường chủ đi!
Vương Khả yếu ớt nói.
- Hỏi ta?
Chu Hồng Y đen mặt lại.
- Tử đường chủ, nếu là vì cứu ngươi, Chu đường chủ cũng sẽ như ta, chưa thấy ngươi được cứu, hắn tuyệt sẽ không ngã xuống!
Vương Khả thì thào nói.
Vương Khả cũng hết cách rồi, Tử đường chủ dù sao cũng là đại lão, chập chờn nàng đâu phải chuyện dễ, chỉ có thể dùng tình yêu hạ thấp IQ nàng, lấy tình yêu giả tưởng của Chu Hồng Y xoa dịu nàng.
Quả nhiên, Tử Bất Phàm lại mắt ngậm tình chuyển đến trên người Chu Hồng Y.
- Nhiếp Thiên Bá, nhanh, còn một chưởng sau cùng, nhanh lên! Ngươi nhanh lên! Lại đến một lần, ta sắp chết rồi, mau đi!
Vương Khả nôn nóng hối thúc.
Nét mặt Nhiếp Thiên Bá co rúm cả lại, tứ chi ta đều đã thoát lực. Sao ngươi vẫn còn chưa chết? Còn thúc giục như bán cá bán thịt ngoài chợ vậy! Rốt cuộc là ta đánh ngươi, hay là ngươi đánh ta?
- Tới đi!
- Đến!
- Nhanh!
- Chết đi!
Oanh!
Nhiếp Thiên Bá dồn hết toàn bộ lực lượng vung ra một chưởng, ầm vang đánh lên ngực Vương Khả.
Bành!
Vương Khả bay ngược ra sau, đồng thời, một ngụm máu tươi phun ra.
Lần này khác hẳn những lần trước, lúc trước chỉ là một ngụm, cùng lắm chỉ chừng một bát, riêng lần này, Vương Khả phun nguyên một chậu!
Vương Khả vừa phun liền biết hỏng bét. Vừa rồi bởi vì quá hưng phấn, răng dùng lực hơi mạnh, cắn khiến nguyên một hộp Chân Nguyên Huyết to tướng nổ bung? Hơn nữa, căn bản không cách nào ngậm miệng lại được!
Giữa không trung, Vương Khả liền biết đi đứt, trừng to mắt, buồn bực nhìn dòng máu tươi như máy bơm phun vãi xuống đất. Không khác gì mưa rào tầm tã cả!
Hoa?
Đệ tử Ma giáo quanh bốn phía sửng sốt.
- Làm sao … làm sao lại phun ra cả chậu máu như thế?
- Trong máu kia hình như có mảnh vỡ ngọc thạch? Vương Khả thổ huyết, sao lại phun ra mảnh vỡ ngọc thạch?
- Phải nhiều cỡ nguyên một chậu? Làm sao phun ra được?
. ..
. ..
Chúng nhân xung quanh rộ lên tiếng kinh hãi thán phục.
Vương Khả rơi xuống đất, lại cấp tốc nhặt lên mảnh vỡ hộp ngọc giấu vào trong ngực.
- Là răng giả của ta, răng giả làm bằng ngọc thạch, đừng căng thẳng, không sao đâu, không sao đâu!
Vương Khả lập tức lấp liếm nói.
- Răng giả?
Chúng đệ tử Ma giáo ngây dại.
Lúc này, dù có là đứa ngốc cũng nhìn ra Vương Khả có vấn đề, nôn nhiều máu như vậy? Sau cùng Vương Khả thậm chí còn ói ra nguyên một chậu? Ngươi thật tưởng chúng ta là đứa ngốc?
- Vương Khả, ngươi dám gạt ta?
Tử Bất Phàm trừng mắt giận quát.
Bành!
Toàn thân Vương Khả chợt khẽ chấn động, một cỗ khí lưu toát ra bên ngoài, cuốn theo máu tươi văng tung tóe.
- Tu vi đột phá?
Chu Hồng Y cách đó không xa nhìn mà hai mắt trợn tròn.
- Lại, lại tới trò này?
Chu Yếm nhớ đến trải nghiệm lúc trước, sắc mặt cứng ngắc nhìn Vương Khả.
- Tiên Thiên cảnh tầng bảy?
Vương Khả cũng là biến sắc.
Cuối cùng, vẫn không tránh thoát được kiếp này!
Nhiếp Thiên Bá nằm rạp trên đất, miệng thở dốc hổn hển, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Khả đột phá tu vi, tức đến mắt nổ đom đóm, miệng sùi bọt mép!