Bên ngoài Thanh Kinh!
Một đội tiên hạc bay thẳng đến, ngồi trên tiên hạc chính là Trương Ly Nhi và đám đệ tử Kim Ô Tông.
- Đại sư tỷ, chúng ta đã điều tra được, tất cả Tiên Thiên Cảnh được chiêu mộ ở Chu Tiên Trấn đều đi đến Thanh Kinh, hơn nữa, hạc nhi của ta còn tận mắt nhìn thấy Vương Khả, Vương Khả đang ở Thanh Kinh!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông kích động nói.
- Tìm được rồi? Tốt lắm, nhanh! Ta muốn thấy đệ đệ ta còn an toàn!
Trương Ly Nhi nôn nóng nói.
Lệ! . ..
Chúng tiên hạc vỗ cánh, rất nhanh liền đã tới trên bầu trời Thanh Kinh.
- Ở kia, Vương Khả ở kia!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông kinh hỉ nói.
- Thần Hư sư huynh? Là thần Hư sư huynh, hắn sao thế? Hình như đang chết ngất?
Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông kêu lên thảng thốt.
- Đại sư tỷ, chờ chút, đám người kia … hình như là tà ma! Ồ, là Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm? Hai đại đường chủ của Ma giáo!
Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông cả kinh kêu nói.
Lệ!
Đám tiên hạc đột ngột dừng lại.
Hai đại đường chủ Ma giáo, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử Ma giáo ở đó? Sao lại thế được?
Trương Ly Nhi nhướng mắt nhìn về phía quảng trường trong vương cung xa xa, Vương Khả, Trương Thần Hư đều ở đó, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử Ma giáo? Hai đại đường chủ Ma giáo? Giờ làm thế nào?
Chạy? Nhưng mà, đệ đệ đang ở kia! Mình chạy, đệ đệ phải làm sao?
- Đại sư tỷ! Thế nào đây?
Một tên sư đệ lo lắng nói.
Sắc mặt Trương Ly Nhi biến ảo bất định, cố nhịn không liếc nhìn đệ đệ ở xa xa.
- Đi, đi mau, lập tức về lại tông môn, mời tông chủ và các trưởng lão đến đây, đi mau!
Trương Ly Nhi kêu nói.
Trương Ly Nhi không phải mãng phu, bao năm qua gõ không biết bao nhiêu là ám côn, há lại không biết, giờ mà qua đó, chẳng những không cứu được đệ đệ, ngược lại còn góp cả chính bản thân đi vào. Đấy không phải là chị em thâm tình, đấy là ngu xuẩn!
Hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là lập tức quay về gọi người!
Oanh!
Đám tiên hạc quay đầu lao vút về phía xa.
Nơi xa, Tử Bất Phàm khẽ híp mắt, cười lạnh nói:
- Đã tới rồi, còn muốn đi? Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta bắt lại bọn hắn, không được thể thoát dù chỉ một tên!
- Vâng !
Chúng đệ tử Ma giáo trên quảng trường đồng thanh ứng tiếng.
Hô!
Cả đám dồn dập lôi ra phi kiếm, đuổi theo.
Nhưng, tiên hạc càng bay càng xa! Muốn đuổi kịp không hề là chuyện dễ dàng.
- Chạy? Đã đến rồi, vậy thì đừng đi! Trương Ly Nhi, bao năm qua ngươi nhiều lần chạy thoát, nhưng riêng lần này, không ai có thể cứu được ngươi!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
Dứt tiếng, Tử Bất Phàm đột nhiên vút thẳng lên trời.
Hô!
Lấy Tử Bất Phàm làm trung tâm, vô số mây đen đột ngột tuôn trào, mây đen cuồn cuộn rợp cả bầu trời, cấp tốc đuổi tới Trương Ly Nhi đang trốn chạy về nơi xa, nháy mắt đã bao phủ trên đỉnh đầu đám người Trương Ly Nhi.
- Không hay! Nhanh, nhanh, bày trận phòng ngự!
Trương Ly Nhi cả kinh thét lên.
- Kết trận!
Chúng sư đệ tụ lại xung quanh Trương Ly Nhi, một luồng hỏa diễm ngập trời phóng lên mây đen trên đỉnh đầu.
- Tử La thiên võng!
Trong mây đen truyền ra tiếng hét lớn của Tử Bất Phàm.
Oanh!
Từ trong mây đen bất ngờ bạo phát ra ngàn vạn lôi điện, ầm ầm phách chém về phía đám đệ tử Kim Ô Tông.
Nháy mắt, hỏa diễm và lôi điện ầm vang va chạm trong mây đen.
Ầm ầm!
Bầu trời bùng lên hào quang chói sáng, xung kích cực mạnh khiến người có mặt tại Thanh Kinh không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
- A!
Từ trong hỏa diễm truyền ra tiếng hét thảm của Trương Ly Nhi. Chỉ thấy trận hình đệ tử Kim Ô Tông kết thành ầm vang nổ tung, đám tiên hạc rơi rụng, toàn thân bị bao bọc bởi lôi điện, hỏa diễm, thê thảm vô cùng.
- Đi, phân tán ra, đi mau!
Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.
Nguyên Anh Cảnh, Kim Đan Cảnh, đây là lạch trời thiên nhiên, dù cho Trương Ly Nhi có thủ đoạn thông thiên, pháp bảo vô số, nhưng đối mặt với Nguyên Anh Cảnh thì cũng chỉ có nước bị đánh, lần trước khiến Mạc Tam Sơn nhếch nhác bỏ chạy chỉ là bởi Mạc Tam Sơn nể mặt hai bên cùng là chính đạo mới không ra tay mà thôi.
Đối mặt Tử Bất Phàm, nhất thời Trương Ly Nhi khó mà đương cự nổi, đám đệ tử Kim Ô Tông xung quanh càng là chật vật khổ không thể tả. Nhưng đấy vẫn chưa tính là mối nguy lớn nhất, tứ tán chạy trốn, liệu có trốn được không? Quanh bốn phía, đệ tử Ma giáo đã hình thành thế bao vây hình dạng, truy đuổi theo đệ tử Kim Ô Tông.
Ầm ầm!
Trong mây đen, lôi điện gầm gào. Khiến cường giả Tiên Thiên Cảnh từ các đại tiên trấn được chiêu mộ đến Thanh Kinh giả không khỏi lộ vẻ hâm mộ.
Còn trên quảng trường trong vương cung. Thần sắc Vương Khả lại không giấu được vẻ phức tạp.
Tuy nói bị Trương Ly Nhi câu dẫn, tuy nói bản thân không chấp nhận, nhưng mà, có một nữ tử xinh đẹp như vậy điên cuồng theo đuổi mình, mình đâu thể nào trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn được!
Ai! Ta thật quá mềm lòng!
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Chu Hồng Y đang đứng bên cạnh, nói:
- Chu đường chủ, có thể giúp ta khuyên nhủ Tử đường chủ, nói đợi lát nữa tha cho Trương Ly Nhi con đường sống được không?
- Hả? Vì sao? Phải biết, nàng là đệ tử chính đạo!
Chu Hồng Y cổ quái nhìn Vương Khả.
- Ách, được rồi, ta không dối gạt ngươi, thật ra, nữ tử điên cuồng theo đuổi mà ta nói vừa nãy chính là nàng! Ngươi thấy đấy, rốt cục ta vẫn không thể trơ mắt nhìn Trương Ly Nhi chết ngay trước mặt được?
Vương Khả cười khổ nói.
- Ngươi nói, Trương Ly Nhi điên cuồng theo đuổi ngươi?
Cơ mặt Chu Hồng Y thoáng khẽ co giật.
Vừa rồi Vương Khả nói hắn bị một nữ tử Kim Đan Cảnh đỉnh phong theo đuổi đến độ không thở nổi, Chu Hồng Y vốn tưởng là hắn khoác lác, nhưng giờ lại chỉ mặt gọi tên, điều này khiến Chu Hồng Y không muốn tin cũng không được?
- Đúng vậy! Ngươi biết đấy, ta và ngươi là cùng một loại người! Có lúc, quá tuấn tú cũng là một loại gánh nặng!
Vương Khả thở dài nói.
Chu Yếm, Nhiếp Thiên Bá ở bên nét mặt không ngừng co quắp, mẹ nó chứ, ngươi quá tuấn tú cũng là gánh nặng? Ngươi có muốn mặt nữa không? Tuấn tú cái con khỉ!
- Vương Khả, ngươi đừng đùa! Trương Ly Nhi chính là đại sư tỷ Kim Ô Tông, nàng là đệ tử chính đạo!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta biết! Nhưng chính đạo, ma đạo thì đã sao? Lúc trước ngươi cũng thế mà! Lúc trước ngươi là đường chủ ma đạo, Nhiếp Thanh Thanh là điện chủ chính đạo! Chẳng phải vẫn không cách nào ngăn được tình yêu sông cạn đá mòn của các ngươi!
Vương Khả nói.
Chu Hồng Y hơi ngớ, có thể giống nhau được ư? Ta và Thanh nhi trước lúc vào tiên môn đã là một đôi. Còn hai ngươi lại là nghiệt duyên không cách nào chứng thực. Không, là mặt dày mới đúng?
- Không thì nhắc đến bạn gái ta vậy, U Nguyệt công chúa! Ngươi cũng biết đấy, cha mẹ của hắn cũng là kết hợp giữa chính đạo và ma đạo! Đối diện với tình yêu, còn phân chính đạo, ma đạo làm gì?!
Vương Khả nói.
Ở bên, đám thuộc hạ Chu Hồng Y cổ quái nhìn Vương Khả.
Mẹ nó, thẳng cho tới nay, ma đạo muốn ăn chính đạo đoạt Chân Nguyên Huyết, chính đạo muốn giết ma đạo giành lấy công đức! Chính ma không đội trời chung. Sao đến trong miệng ngươi lại thành chút chuyện cỏn con không tính là gì? Còn có thể nói chuyện luyến ái? Đây gọi là gì? Yêu nhau ghét nhau? Hay là yêu xong rồi giết?
- Ngươi đừng nói bậy, ta với ngươi không giống! Hơn nữa, Trương Ly Nhi kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nhìn trúng ngươi?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta thì làm sao? Chu đường chủ, ngươi xem thường ta?
Vương Khả lập tức trừng mắt nói.
Ngươi đừng quên, ta còn là lãnh đạo của vợ ngươi đấy!
- Không phải xem thường ngươi, chỉ là, lời này của ngươi, ta nghe không vô!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Sao lại nghe không vô? Chẳng lẽ ta đang cầm danh tiết bản thân ra để đùa cợt?
Vương Khả nhíu mày bực bội nói.
Ở bên, nét mặt Chu Yếm, Nhiếp Thiên Bá không ngừng co rúm, ngươi còn có danh tiết?
- Chu đường chủ, vốn là ta định mời Nhiếp Thanh Thanh giúp ta xử lý chuyện này, nếu nàng đến Thanh Kinh, khẳng định chỉ cần vài phút liền xong. Ngươi lại cứ nhất định phải đến! Xem xem, trước là ân oán với Tử Bất Phàm, ngươi không giúp được ta. Giờ mời ngươi cứu người, ngươi cũng không giúp được! Vậy, vậy ngươi nói xem giờ phải làm sao?
Vương Khả oán giận nói.
Chu Hồng Y trừng mắt:
- Đừng lôi Thanh nhi vào chuyện này!
- Ta . . . !
Vương Khả không khỏi sốt ruột.
Tên Chu Hồng Y này quá không nể mặt, ta chính là lãnh đạo của vợ ngươi, giờ mời ngươi giúp chút chuyện nhỏ cũng không chịu làm, để xem sau này ta làm sao làm khó dễ vợ ngươi, để nàng đi về dày vò ngươi, hừ hừ!
Ầm ầm!
Chiến đấu nơi xa giống như pháo hoa nở rộ, chỉ là lại đã sắp kết thúc.
Đám đệ tử Kim Ô Tông không thoát được một ai, cả đám trọng thương bị bắt trở về, bao gồm cả Trương Ly Nhi.
Trương Ly Nhi bị Tử Bất Phàm đích thân đối phó, dưới sự ra tay của cường giả Nguyên Anh Cảnh, nàng trực tiếp ngất đi.
- Đại sư tỷ!
Đám đệ tử Kim Ô Tông bị trói gào lên bi thống.
Đây gọi là toàn quân lật chìm?
Xong rồi, đi đứt!
- Ha ha ha, hôm nay đúng là may mắn! Trước kia nhiều lần phái người bắt Trương Ly Nhi, lại đều để nàng chạy mất, thực sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, được đến chẳng mất chút công phu! Hôm nay là ngày lành, thích hợp để rút sạch máu Trương Ly Nhi!
Tử Bất Phàm hưng phấn nói.
- Tử Bất Phàm, ngươi dám giết đại sư tỷ, ngươi biết thân phận đại sư tỷ là gì không? Kim Ô Tông chúng ta tất sẽ phá ổ mà ra, tìm ngươi báo thù!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông phẫn hận nói.
- Trước lúc nhập ma ta cũng từng là đệ tử Kim Ô Tông, tự nhiên rõ ràng thân phận Trương Ly Nhi! Bằng không, làm sao ta lại không ngừng truy bắt nàng? Kim Ô Tông tìm ta báo thù? Không sao cả, ngươi cứ gọi tông chủ Kim Ô Tông đến đi? Ha ha ha ha!
Tử Bất Phàm cười to nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi dám . . . !
Chúng đệ tử Kim Ô Tông không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Cách đó không xa, Vương Khả nghe mà há hốc mồm, chuyện gì vậy? Xưa kia Tử Bất Phàm từng là đệ tử Kim Ô Tông? Đến sau mới nhập ma?
- Chúc mừng đường chủ!
Chúng đệ tử Ma giáo cung bái nói.
Tử Bất Phàm có vẻ rất là mãn ý, quay đầu nhìn Chu Hồng Y “hừ một tiếng
Bởi vì mới vừa bị Chu Hồng Y chọc tức, đến giờ Tử Bất Phàm không còn chưa nguôi giận.
- Tử … Tử đường chủ thần công cái thế, đúng là khiến người kính ngưỡng!
Vương Khả lập tức bước tới, miệng cười nói.
- A, tiểu gia hỏa, ngươi đang nịnh nọt ta đấy à?
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Làm gì có, ta nói đều là thật! Vừa rồi ta và Chu đường chủ tán gẫu, định mời Chu đường chủ giúp ta cầu xin với ngài! Nhưng Chu đường chủ không chịu giúp! Thế nên, tại hạ đành phải mặt dày đích thân mở miệng xin tha!
Vương Khả cười khổ nói.
- A? Xin tha?
Tử Bất Phàm nghi hoặc nhìn Vương Khả.
- Chính là, ngài có thể giữ mạng lại cho Tưởng Ly Nhi được không?
Vương Khả đắng chát nói.
- Hả? Vì sao?
Tử Bất Phàm khó hiểu hỏi.
- Ách, vừa rồi ta đã nói với ngươi! Thật ra, Trương Ly Nhi cũng là người như ngươi!
Vương Khả giải thích nói.
- Ách?
Tử Bất Phàm sững sốt.
Cũng là người như ta? Nói qua rồi? Nói qua cái gì?
- Tử đường chủ, Vương Khả nói, nữ nhân điên cuồng theo đuổi hắn kia chính là Trương Ly Nhi!
Nhiếp Thiên Bá ở bên thần sắc cổ quái nói.
- Ách?
Tử Bất Phàm càng thêm sững sốt.
Đám đệ tử Kim Ô Tông bị bắt lại cũng tròn mắt. Cái gì vậy? Vương Khả nói cái gì vậy?
- Vương Khả, ngươi đùa gì thế? Điều kiện của Trương Ly Nhi thế nào, ta không phải không biết, với thân phận nàng, làm sao có thể để mắt tới ngươi?
Tử Bất Phàm không đáng nói.
- Là thật, chỉ là bị ta cự tuyệt, vì yêu sinh hận, đoạn thời gian này còn lấy cớ đuổi giết ta, ý đồ khiến ta hồi tâm chuyển ý!
Vương Khả thở dài nói.
Cách đó không xa, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông bị bắt trợn mắt há mồm. Chúng ta nghe được cái gì vậy?
Đại sư tỷ đúng là muốn đuổi giết ngươi, nhưng mà, nguyên nhân làm gì phải như ngươi nói? Sao lại chỉ là cái cớ? Vì yêu sinh hận? Còn muốn cho ngươi hồi tâm chuyển ý?
- Ngươi không biết, lúc trước khi ta khai thần cao ốc Thần Vương, nàng từng dẫn một đám đệ tử Kim Ô Tông tới hỗ trợ, còn đại biểu Kim Ô Tông giúp ta tọa trấn! Đến sau thậm chí tới cả phòng làm việc của ta để thổ lộ, ta cũng không ngờ! Tử đường chủ, kỳ thật, nàng cũng giống như ngươi, chỉ là yêu một người không nên yêu!
Vương Khả tận tình khuyên nhủ.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
Lần trước trong văn phòng Vương Khả rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao Trương Ly Nhi không chịu nói cho các sự đệ biết, lúc này nghe được Vương Khả giải thích như thế, dường như … tựa hồ thật hơi chút giống điều mà Vương Khả nói, chỉ là, không đúng, ánh mắt đại sư tỷ cao lắm, đến cả Mộ Dung Lục Quang đều nhìn không thuận mắt, làm sao sẽ nhìn trúng ngươi?
Ở bên, Chu Hồng Y đen mặt nhìn Vương Khả, mẹ nó chứ, ngươi nói Trương Ly Nhi thì cứ nói Trương Ly Nhi thôi, vơ cả ta vào làm gì? Còn nói Trương Ly Nhi cũng như Tử Bất Phàm, yêu một người không nên yêu? Ngươi đang chửi chó mắng mèo đấy à?
- Vương Khả, ngươi đang kể chuyện cười đúng không? Trương Ly Nhi, đường đường đại sư tỷ được sủng ái nhất ở Kim Ô Tông, lại sẽ nhìn trúng ngươi? Há có lý này?
Tử Bất Phàm không tin nói.
- Tình yêu, trước nay không phải là điều đạo lý có thể giải thích! Yêu đâu cần lý do, hệt như, ngươi để tâm tới Chu đường chủ vậy!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi bậy bạ gì đấy?
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
Tử Bất Phàm thần tình cổ quái nhìn Vương Khả một cái, sau đó quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Hồng Y.
Hai chuyện này sao giống nhau được? Ta nhìn trúng Chu Hồng Y là bởi hắn có bản sự, ta thích. Liên quan rắm chó gì đến chuyện giữa các ngươi!
- Tử đường chủ, có thể nể tình Trương Ly Nhi cũng có khổ não như ngươi, còn nữa, nể mặt ta và Chu đường chủ, tha cho nàng được không?
Vương Khả khuyên nhủ.
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả, tại sao phải nể mặt ta? Ta thì liên quan gì!
Tử Bất Phàm lại thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả? Chẳng lẽ, Trương Ly Nhi này và Vương Khả thật có gian tình . . ..
- Ài, ngươi khuyên ta không giết, ta liền không giết? Ngươi phải biết, vì bắt Trương Ly Nhi, những năm qua, ta phế mất bao nhiêu công phu, mục đích chính là vì rút sạch máu của nàng! Giờ thật không dễ dàng mới bắt được, ngươi nói thả, ta liền thả?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Vương Khả khẽ nhíu mày, mặt mũi mình quả nhiên không mấy tác dụng! Chu Hồng Y lại là tên đầu gỗ, không chịu hỗ trợ? Làm sao bây giờ?
- Tử đường chủ, hay là, ngươi nói điều kiện đi!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
Điều kiện? Nếu ngươi giở công phu sư tử ngoạm, vậy coi như ta chưa từng nói gì! Còn nếu không quá phận, ta có thể thử xem, như thế, cứu Trương Ly Nhi một lần, cũng tính là đứt ân oán, chặt nghiệt duyên.
- Điều kiện? Ha ha ha, trước nay chưa từng có ai dám cứu người mà ta muốn giết!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Được không?
Vương Khả mong đợi nói.
- Được chứ, sao lại không được?! Ngươi có tình có nghĩa, đó là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa nào đó!
Tử Bất Phàm châm chọc khiêu khích.
Vương Khả cổ quái liếc nhìn Chu Hồng Y đang đen mặt đứng ở một bên, tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa nào đó, đang ám chỉ ngươi đúng không?
- Ồ? Vậy mời nói!
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
Cách đó không xa, chúng đệ tử Kim Ô Tông cũng sáng mắt lên, Vương Khả thật có thể cứu đại sư tỷ?
- Rất đơn giản, tiếp một chưởng của ta, sau một chưởng này, nếu ngươi không chết, ta liền không giết Trương Ly Nhi, thế nào?
Tử Bất Phàm cười nói.
- Tiếp ngươi một chưởng?
Nét mặt Vương Khả cứng lại.
Tiếp đòn tấn công bằng xương bằng thịt của Kim Đan Cảnh, ta không sợ, thậm chí còn có thể đột phá, nhưng mà, ngươi là Nguyên Anh Cảnh! Nguyên Anh Cảnh và Kim Đan Cảnh khác biệt một trời một vực, ta có thể tiếp được ư?
Một chưởng đánh xuống, tu vi mình một bước lên trời, trọc chân khí từ màu vàng nháy mắt chuyển thành màu đen, sau đó, sau đó … ta hoả táng đương trường, phi thăng luôn tại chỗ?