Bên ngoài Thanh Kinh!
Đồng An An đứng trong một lầu các bí ẩn, đưa tay lau mồ hôi, mắt nhìn về hướng vương cung.
- Đàn chủ, bên kia, bên kia có Biên Bức Hắc Vân, là Tử đường chủ tới!
Một tên đầu trọc kích động định lao đi ra.
- Đừng!
Đồng An An giơ tay kéo lại tên đầu trọc, khiến hắn ngã nhào trên đất.
- Sao, sao thế?
Tên đầu trọc kia cả kinh nói.
- Chu Hồng Y cũng tới, trốn đi, đừng lộ diện!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Chu Hồng Y tới thì tới thôi, sợ cái gì?
- Đánh rắm, Vương Khả cũng ở bên kia, Vương Khả mà nhìn thấy các ngươi, chẳng phải sẽ biết ta cũng ở Thanh Kinh? Trốn hết đi, đợi lát nữa lại đi tìm Tử đường chủ!
Đồng An An trừng mắt nói.
- Đàn chủ, ta phát hiện giờ ngươi biến thành tên nhát gan, cứ sợ đầu sợ đuôi! Không khác gì rùa đen rụt đầu cả!
- Ngu dốt, các ngươi còn muốn bị bắt nữa à! Ta làm thế là phòng ngừa chu đáo!
Đồng An An giận nói.
Đám đầu trọc đành lại núp mình trong lầu các.
- Người bên cạnh Tử đường chủ kia không phải là . . . ?
Một tên đầu trọc cả kinh thốt lên.
- Nhiếp Thiên Bá?
Đồng An An cũng kinh ngạc nói.
Cách đó không xa, rất nhiều người áo đen đang đứng trên lưng một con Biên Bức Hắc Vân, Trương Thần Hư vẫn cứ chết ngất, bị đám người kia mang theo. Đứng ở trước nhất chính là Tử Bất Phàm trang điểm lộng lẫy, bên cạnh là Nhiếp Thiên Bá theo cùng.
- Tên Trương Thần Hư đó bị ta hạ độc, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh lại được!
Nhiếp Thiên Bá giải thích nói.
- Vốn muốn bắt Trương Ly Nhi, chẳng qua, bắt Trương Thần Hư cũng được, đôi chị em này trước giờ luôn rất cảnh giác, ta phái đi mấy đợt nhân mã đều không bắt được! Lần này ngươi lại mang về! Ừ, làm không sai!
Tử Bất Phàm gật đầu tán thưởng.
- Đa tạ Đường chủ!
Nhiếp Thiên Bá lập tức cảm kích nói.
- Ngươi và Vương Khả có thù?
Tử Bất Phàm nhìn Nhiếp Thiên Bá hỏi.
- Thù không đội trời chung! Đường chủ, ngài muốn vì Tử thiếu gia mà chém giết Thanh Kinh Vương thị? Vậy xin cho ta chém giết Vương Khả!
Nhiếp Thiên Bá kích động nói.
- Cái đó phải xem khả năng của ngươi!
Tử Bất Phàm bình tĩnh nói.
- Đường chủ, Thanh Kinh này ta từng tới qua, ta giúp ngươi truy tìm tung tích đám người Vương Khả, chẳng qua, khả năng lớn nhất vẫn là ở vương cung! À, ta thấy rồi, bên kia, đúng là Vương Khả!
Nhiếp Thiên Bá đột nhiên cuồng hỉ nói.
Lần này ném mất mười lăm vạn cân linh thạch của Tử Bất Phàm, vốn tưởng rằng phải xui xẻo, lại không ngờ vớ được Trương Thần Hư mang về, khiến cho Tử Bất Phàm rất là hài lòng, Nhiếp Thiên Bá cảm thấy mọi xúi quẩy trước đó đều tan biến, mọi thứ bỗng chốc trở nên thuận buồm xuôi gió.
Vốn còn không biết làm sao tìm được Vương Khả, lại không ngờ, vừa liếc mắt liền thấy.
Sao giờ mình làm chuyện gì cũng thuận thế nhỉ?
- Ở đó, ha ha, Vương Khả chạy không thoát, đường chủ, ta tới động thủ, ta giết hắn, ngươi giúp ta nhìn xem bốn phía có trợ thủ nào của hắn hay không là được!
Nhiếp Thiên Bá kích động định bổ nhào tới.
Nơi xa, Vương Khả mới từ cung điện đi ra, lập tức thấy được một đám tà ma từ trên trời giáng xuống.
Vương Khả thoáng sửng sốt. Sau đó quay đầu, hướng vào trong cung điện nói mấy câu.
- Đi ra hết đi, nhanh, cả Chu Yếm nữa, ngươi cũng đi ra!
Vương Khả lập tức kêu nói.
Rất nhanh, từ trong cung điện sau lưng Vương Khả, một đám đệ tử áo đen Ma giáo đi ra, đứng thành hàng sát bên Vương Khả.
Hai ba mươi tên tà ma đứng bên Vương Khả, Nhiếp Thiên Bá đang định ra tay, vừa thấy vậy không khỏi biến sắc, động tác muốn vồ tới cũng ngừng lại.
- Đường chủ, Vương Khả có chuẩn bị!
Nhiếp Thiên Bá lúng túng nói.
Hô!
Cả đám hạ xuống.
- Gặp qua Tử đường chủ!
Đám tà ma sau lưng Vương Khả thoáng khom lưng hành lễ.
Thấy đám tà ma này hành lễ với Tử Bất Phàm, tròng mắt Nhiếp Thiên Bá lập tức sáng lên:
- Các ngươi là đệ tử Ma giáo? Nhìn thấy Tử đường chủ còn không mau tránh ra? Chúng ta chỉ bắt Vương Khả! Nếu ai dám ngăn cản, chính là muốn đối đầu với Tử đường chủ!
Nhiếp Thiên Bá muốn hù dọa đám người áo đen sau lưng Vương Khả. Nhưng đám người áo đen lại không thèm để ý Nhiếp Thiên Bá.
- Chu Yếm? Chuyện ngươi đáp ứng ta, ngươi không nghiêm túc thi hành!
Tử Bất Phàm trầm giọng nhìn Chu Yếm sau lưng Vương Khả.
Nét mặt Chu Yếm cứng lại:
- Tử đường chủ, ta vốn cũng muốn giúp ngươi, nhưng mà . . . !
Lúc này Chu Yếm quả thực có khổ nói không ra. Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng mà, ai ngờ sự tình sẽ phát triển đến bước này?
Mặc dù Tử Bất Phàm đang quở trách Chu Yếm, thực chất lại đang dò xét Vương Khả.
Chính là người này nhiều lần hỏng chuyện tốt của mình? Lần này đích thân đến, ai cũng không thể cứu được ngươi?
- Tử đường chủ, ngươi rốt cuộc đã đến, ta chờ ngươi đã lâu rồi!
Vương Khả lập tức khách khí tiến tới.
- Hả?
Tử Bất Phàm khẽ nhíu mày.
Đám thuộc hạ sau lưng Tử Bất Phàm cũng hiện vẻ nghi hoặc, tên Vương Khả này điên rồi? Không thấy chúng ta muốn tới giết ngươi ư? Ngươi không trốn thì cũng thôi, còn dám tiến lại đây?
- Chờ ta đã lâu? Ha ha, ngươi chính là Vương Khả? Ài, ngươi biết ta tới làm gì không?
Tử Bất Phàm tỏ vẻ không đáng nhìn Vương Khả.
- Ta đương nhiên biết chứ, Tử đường chủ! Sao giờ ngươi mới đến! Ta đã sớm dọn sẵn phòng cho ngươi! Chính là đại điện sau lưng này!
Vương Khả chỉ vào đại điện phía sau.
- Ách?
Nhiếp Thiên Bá và đám người áo đen không khỏi sửng sốt.
Dọn sẵn phòng?
- Ta biết, ta và Tử đường chủ có chút hiểu lầm, nhưng, bất luận là hiểu lầm gì cũng đều có thể hóa giải! Vì hóa giải hiểu lầm kia, ta phải phí rất nhiều miệng lưỡi mới giúp ngươi thúc thành lần gặp mặt này!
Vương Khả cười giải thích.
- Hiểu lầm? Hừ, Vương Khả, ngươi tưởng rằng hiểu lầm gì cũng có thể hóa giải?
Nhiếp Thiên Bá ở bên giễu cợt nói.
Quan hệ tới chuyện cháu trai Tử Bất Phàm nhất thống thiên hạ, ngươi nghĩ còn có dư địa để xoay vần? Hôm nay không chỉ ngươi phải chết, gia tộc Vương thị của ngươi cũng đừng hòng có ai sống sót.
- Tử đường chủ, hắn ở bên trong, hôm nay còn đặc biệt ăn diện! Rất có phong thái nam nhân! Hắn nói muốn tâm sự với ngươi! Tử đường chủ, đến thì cũng đến rồi, đi vào câu thông thử xem?
Vương Khả cười nói.
Đám người áo đen và Nhiếp Thiên Bá trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này? Sao ta nghe không hiểu?
Cách Vương Khả hóa giải hiểu lầm, bợ đỡ Tử Bất Phàm chính là dọn sẵn phòng, bên trong có một tên nam nhân? Là trai bao? Ngươi muốn làm gì? Lấy nam sắc dụ hoặc? Còn nói để Tử Bất Phàm tiến vào câu thông?
- Vương Khả, ngươi điên rồi, ngươi dám khinh nhờn Tử đường chủ? Ngươi tìm chết! Các huynh đệ, cùng theo ta xé nát miệng Vương Khả!
Nhiếp Thiên Bá hung hăng gầm lên.
- Im ngay!
Tử Bất Phàm lại quát nhẹ một tiếng, ngăn cản Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá sững sốt. Sao đường chủ lại nói ta im ngay?
- Hắn vì ta, đặc biệt ăn diện?
Tử Bất Phàm thảng thốt hỏi nói.
Nhiếp Thiên Bá trừng mắt nhìn Tử Bất Phàm, đường chủ, Vương Khả đang bôi nhọ thanh bạch của ngươi, ngươi phản ứng kiểu gì đấy? Bộ dạng còn hưng phấn thế kia, vì sao?
- Tuy không nói rõ, nhưng hôm nay hắn quả thực đổi một thân quần áo mới, tóc tai cũng được chải vuốt, nhìn tràn đầy sức sống, cũng đẹp trai lên không ít! Tử đường chủ, ngươi xem, hắn chờ lâu vậy rồi, hay là ngươi đi vào tâm sự một lát? Chúng ta giúp ngươi giữ cửa, đảm bảo không cho người khác quấy rầy! Rốt cuộc, cơ hội thế này rất là khó được!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đám Nhiếp Thiên Bá không khỏi tròn mắt há hốc mồm, Vương Khả, ngươi nói gì đấy? Tử đường chủ là hạng người như vậy ư? Dưới ánh nhìn của hàng trăm con mắt, cứ thế đi hẹn hò trai bao? Còn cần ngươi giữ cửa?
- Được rồi!
Tử Bất Phàm khẽ gật đầu.
- Đường chủ!
Đám Nhiếp Thiên Bá thất kinh kêu nói.
Đường chủ, sao ngươi có thể thế được? Không phải ngươi tới đây là để giết Vương Khả ư? Cứ thế tiếp nhận hối lộ hạ lưu này của hắn? Định lực của ngươi đâu hết cả rồi?
- Các ngươi chờ ở ngoài này, không được làm loạn, chờ ta đi ra!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Hả?
Nhiếp Thiên Bá thốt lên kinh ngạc.
Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là ngươi như vậy thật ư? Mới vừa rồi còn đòi giết Vương Khả, thế mà, giờ đây Vương Khả dọn phòng giúp ngươi, nói bên trong có trai bao chờ sẵn, ngươi liền không nín nhịn được? Gấp gáp muốn đi vào? Cmn, vì cái gì?
- Vâng!
Đám người được Tử Bất Phàm dẫn tới ứng tiếng nói.
Cứ vậy, Tử Bất Phàm một thân một mình bước vào trong đại điện.
Ầm!
Vương Khả nhẹ nhàng khép chặt cửa lại, sau đó thủ hộ ở bên ngoài.
Nhiếp Thiên Bá nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng phẫn nộ không thôi. Sao lại thế này được?
- Vương Khả, ngươi, ngươi biết Mê Hồn Thuật?
Nhiếp Thiên Bá hung hăng nhìn Vương Khả.
- Không có! Mê Hồn Thuật là cái gì?
Vương Khả nghi hoặc hỏi.
- Vậy tại sao, tại sao Tử đường chủ lại nghe lời ngươi . . . vừa rồi . . . !
Nhiếp Thiên Bá không cam tâm hỏi tiếp.
- Bởi vì Tử đường chủ là Nguyên Anh Cảnh, nàng có thần thức. Thần thức nàng quét qua, liền biết được tình hình ở trong phòng!
Vương Khả giải thích nói.
- Nhưng mà, nhưng mà . . . !
Nhiếp Thiên Bá nghẹn họng.
Thần thức quét qua, sau đó Tử đường chủ không quản cừu địch, đi vào gặp trai bao? Tình hình trong phòng kia rốt cuộc là thế nào?
- Ồ? Trương Thần Hư? Sao hắn lại bị các ngươi bắt được?
Vương Khả kinh ngạc nhìn đám tà ma bắt giữ Trương Thần Hư.
Trương Thần Hư ngất đi, bị ném ở dưới đất.
- À, cái này còn phải cám ơn ngươi! Mật thất dưới lòng đất Công Nhất Trà Xã Chu Tiên Trấn! Ngươi biết không, bởi vì ta mang về Trương Thần Hư, cho nên đường chủ mới miễn tội ta làm mất mười lăm vạn cân linh thạch!
Nhiếp Thiên Bá đắc ý nói.
- Trương Thần Hư không phải các ngươi bắt? Là ta ngày đó . . . ui cha, hỏng rồi!
Trên mặt Vương Khả lộ ra vẻ lo lắng.
- Hỏng rồi? Cái gì hỏng rồi?
Nhiếp Thiên Bá kinh ngạc nói.
- Các ngươi, các ngươi sao lại đưa Trương Thần Hư đến Thanh Kinh, lần này bọn Trương Ly Nhi tìm không thấy Trương Thần Hư, Mạc Tam Sơn lại nói không biết, nhất định sẽ đuổi theo ta không tha!
Vương Khả lo lắng nói.
- Thế chẳng phải càng tốt? Ha ha ha, lửa giận của Trương Ly Nhi sẽ trút lên đầu ngươi! Ngươi chuẩn bị hứng chịu phẫn nộ từ Kim Ô Tông đi!
Nhiếp Thiên Bá lại hưng phấn cười to.
- Đánh rắm, lửa giận cái gì! Ta thật không dễ dàng mới nhờ được Mạc Tam Sơn chuyển lời giúp, để Trương Ly Nhi đừng theo đuổi ta nữa, các ngươi làm thế chẳng phải có cớ cho nàng theo đuổi ta!
Vương Khả bực bội nói.
- Ách? Cái, cái gì? Trương Ly Nhi? Chính là đại sư tỷ Kim Ô Tông? Nàng theo đuổi ngươi?
Nhiếp Thiên Bá và đám người áo đen bên cạnh đều không khỏi kinh ngạc.
Ầm!
Đúng lúc này, cửa đại điện sau lưng Vương Khả chợt ầm vang mở ra.
Nhiếp Thiên Bá sửng sốt nhìn vào bên trong đại điện:
- Xong nhanh thế?
Chỉ thấy cửa đại điện mở ra, Tử Bất Phàm đen mặt đi ra, theo ở phía sau là Chu Hồng Y.
- Chu, Chu đường chủ?
Đám người áo đen thất kinh kêu nói.
Không phải Tử Bất Phàm tiến vào đại điện gặp trai bao ư? Sao lại là Chu Hồng Y?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta nghĩ lầm?
- Chu Hồng Y, ngươi có ý gì? Ngươi không nguyện ngồi lâu thêm một lát với ta ư?
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Chu Hồng Y, trầm giọng nói.
- Nên nói, ta đều đã nói, ta không muốn để Thanh nhi hiểu lầm!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Vương Khả lại gần vừa nhìn, lập tức rụt đầu về. Đám người áo đen muốn hỏi, lại cũng đột nhiên im bặt mà dừng. Bởi vì, trên má Chu Hồng Y bỗng chợt nhiều thêm một dấu son môi đỏ tươi.
Mẹ nó, vừa rồi tuy cửa đại điện chỉ đóng lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng, dấu son môi này đã nói rõ tất cả, nhất định bên trong đã xảy ra cố sự không thể miêu tả nào đó.
Chỉ là, lúc này Tử Bất Phàm thần sắc u oán, Chu Hồng Y mặt mày cứng ngắc, rất rõ ràng, Chu Hồng Y không muốn tiếp tục, lập tức mở cửa đi ra nhằm tỏ rõ trong sạch của mình.
- Chu Hồng Y, ngươi, ngươi, ngươi . . . !
Tử Bất Phàm như sắp phát điên.
- Tử đường chủ, bớt giận! Bớt giận, để ta đi khuyên nhủ Chu đường chủ!
Vương Khả lập tức cả kinh kêu nói.
Chu Hồng Y, ngươi làm gì vậy? Ta mời ngươi tới là để làm hòa, giúp ta khuyên nhủ Tử Bất Phàm, ngươi chọc giận nàng, chẳng phải ta sẽ xui xẻo.
- Chu đường chủ, chẳng phải ngươi đã đáp ứng ta nhẹ nhàng tâm sự với Tử đường chủ rồi ư? Sao giờ lại giận dỗi?
Vương Khả nôn nóng nói.
- Vương Khả, ngươi không biết rõ tình hình, đừng có kêu loạn!
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
Vương Khả:
- . . . !
Ta không biết chỗ nào? Dấu son môi trên mặt ngươi kia, tưởng ta mù lòa không thấy chắc? Mà dù ta có không biết đi, ngươi cũng không thể chọc giận Tử Bất Phàm được, nàng mà bốc hỏa lên, không nói đạo lý, xui xẻo sẽ là ta!
Ở bên, Chu Yếm, Nhiếp Thiên Bá và chúng đệ tử ma giáo ngậm miệng như hến. Rốt cuộc, hai đại đường chủ phát sinh mâu thuẫn, ai dám lắm mồm.
Nhưng mà, Vương Khả lại không lắm mồm không được, chuyện này quan hệ tới an nguy của toàn bộ Vương gia! Chỉ là, chuyện tình cảm rắm chó này của các ngươi, ta phải khuyên thế nào đây?
Tiếp tục khuyên Chu Hồng Y? Không được, nếu hắn bỏ gánh không làm, ta biết phải làm sao? Trước cứ trấn an Tử Bất Phàm cái đã.
- Tử đường chủ, lúc này Chu đường chủ còn chưa nghĩ thông, ngươi đừng để bụng, cũng đừng tức giận! Thật đấy, tâm ý Chu đường chủ thế nào, ta cũng hiểu được mấy phần! Ngươi tạm chờ chút!
Vương Khả quay sang khuyên Tử Bất Phàm.
Rốt cuộc, hai bên đều không thể đắc tội, đều phải thuận lông mà vuốt.
- Ngươi biết cái gì?
Tử Bất Phàm lạnh giọng quát.
- Ta biết, tâm tư ngươi dành cho Chu đường chủ, ai cũng nhìn ra, chỉ là Chu đường chủ không qua được cửa ở trong lòng kia! Ngươi phải thông cảm cho hắn!
Vương Khả tận tình khuyên giải.
Chu Hồng Y ở bên thấy Vương Khả giúp mình nói chuyện, nhất thời trong lòng cũng có chút xấu hổ, rốt cuộc hắn đã đáp ứng giúp Vương Khả, kết quả . . ..
- Ngươi có trải qua đâu mà dám khuyên ta thông cảm?
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ai nói ta không trải qua? Chính bởi vì trải qua rồi, ta mới biết được tâm tư Chu đường chủ! Tử đường chủ, ngươi hùng hổ dọa người như vậy, sẽ chỉ bức khiến Chu đường chủ không thở nổi! Ta biết, ngươi thích Chu đường chủ, nhưng mà, yêu cũng có rất nhiều cách, ngươi càng bức Chu đường chủ, Chu đường chủ lại càng sợ hãi! Ta là người từng trải! Ta rõ ràng nhất tâm tư Chu đường chủ!
Vương Khả an ủi nói.
- Ngươi? Người từng trải?
Tử Bất Phàm nhíu mày nói.
Chu Hồng Y cũng nghi hoặc nhìn Vương Khả. Ngươi nói thật hay giả đấy? Ta bị bức không thở nổi? Không đến mức như thế, ta chỉ là không muốn Thanh nhi hiểu lầm thôi.
- Đúng vậy, đoạn thời gian gần đây ta cũng có khốn nhiễu tương tự như của các ngươi, ta cũng là người đã có bạn gái, mặc dù bạn gái không ở bên cạnh, nhưng, nhưng ta lại bị một nữ nhân khác theo đuổi, vì chiếu cố danh tiết, ta không nói ra tên nàng, ta chỉ có thể nói, nàng là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, được vạn người tán dương, nhưng mà, không biết vì đâu, khả năng là vì ta khá đẹp trai, tóm lại, ta bị người điên cuồng theo đuổi! Nhưng mà theo đuổi như vậy thực sự khiến ta không thở nổi! Ta rất sợ hãi!
Vương Khả thở dài nói.
- Hả?
Hai người nghi hoặc nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, có phải ngươi hiểu lầm gì đó rồi không?
Chu Hồng Y thần sắc cổ quái nói.
- Hừ, Vương Khả, một tên Tiên Thiên Cảnh như ngươi, bị Kim Đan Cảnh đỉnh phong điên cuồng theo đuổi? Ngươi lừa ai đấy? Có giỏi thì gọi nàng đi ra cho ta xem xem? Để xem đứa Kim Đan Cảnh đỉnh phong nào mắt mù, lại nhìn trúng tên Tiên Thiên Cảnh như ngươi!
Tử Bất Phàm khinh thường nói.
Ngay lúc Vương Khả chuẩn bị tiếp tục tố khổ.
Lệ!
Lệ!
. ..
Phía chân trời bỗng chợt truyền đến từng đợt tiếng hạc kêu hót, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
- Đệ tử Kim Ô Tông?
Một tên đệ tử Ma giáo thất kinh la lớn.
- Cầm đầu là đại sư tỷ Kim Ô Tông, Trương Ly Nhi?
Lại một tên đệ tử Ma giáo thất thanh kêu nói.
Vương Khả kinh ngạc nhìn sang Tử Bất Phàm:
- Ngươi, miệng ngươi thiêng qua đấy? Nói ai là người đó tới?
- Ngươi nói cái gì?
Tử Bất Phàm mờ mịt nhìn Vương Khả.
- Ta biết, nhất định là vì tìm Trương Thần Hư mới đến, xong rồi, Nhiếp Thiên Bá, ngươi là tai tinh hại người! Ta đã mời người giúp ta nói rõ, ngươi, ngươi lại chọc dẫn nàng đến đây!
Vương Khả lập tức quay sang trách mắng Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá:
- . . . !
Chuyện này liên quan gì đến ta?