Bất Diệt Thần Vương

Chương 282: Tử bất phàm

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Kinh, trong một sân viện!

Đồng An An và mười tên đầu trọc lúc này đều khoác lên áo bào đen, từ đằng xa nhìn chằm chằm vào một sân viện khác.

- Đàn chủ, ta đã tìm hiểu rõ ràng, mấy ngày trước Vương Khả đã đến Thanh Kinh, đúng là oan gia đối đầu. Lúc này hắn chính đang đánh mạt chược với một đám đệ tử Ma giáo trong sân viện trước mặt!

Một tên đầu trọc thấp giọng nói.

- Đánh mạt chược?

Cơ mặt Đồng An An thoáng khẽ co giật.

- Đàn chủ, nỗi nhục ở Chu Tiên Trấn không thể cứ vậy bỏ qua được, chúng ta tới đó tiêu diệt Vương Khả thôi.

Một tên đầu trọc khác đề nghị nói.

Ba!

Đồng An An vỗ một tát lên ót tên đầu trọc kia.

- Đàn chủ, sao ngươi đánh ta?

Tên đầu trọc kia buồn bực nói.

- Không biết ta đang bị Ma Tôn truy nã ư? Đệ tử Ma giáo ở Thanh Kinh đều là thuộc hạ Chu Hồng Y! Chúng ta vừa lộ diện, lập tức sẽ bị đệ tử Ma giáo truy sát!

Đồng An An trừng mắt nói.

- Đàn chủ, là ngươi bị truy nã, chúng ta thì không . . . !

Tên đầu trọc ủy khuất ôm đầu.

- Đánh rắm, Vương Khả há lại không biết chúng ta là cùng một nhóm! Nhìn thấy các ngươi, chẳng phải sẽ biết ta cũng tới? Hơn nữa, chung quanh Vương Khả là nguyên một đám đệ tử Ma giáo, ngươi ám sát được hắn chắc? Còn muốn giẫm lên vết xe đổ ở Chu Tiên Trấn lần trước?

Đồng An An trầm giọng nói.

- Lần trước?

Đám đầu trọc bất giác lạnh cả gáy.

- Đừng có gấp, chờ chút, chúng ta cứ nhìn chằm chằm Vương Khả là được, không bao lâu nữa, Tử Bất Phàm đường chủ liền sẽ tới Thanh Kinh!

Đồng An An híp mắt nói.

- Tử đường chủ tới?

Một tên đầu trọc kinh ngạc nói.

- Không sai, Thanh Kinh có thứ mà Tử đường chủ muốn!

Ánh mắt Đồng An An vẫn nhìn chằm chằm tiểu viện phía xa.

Trong tiểu viện nơi xa.

- Chín đầu!

- Đụng!

Vương Khả và mấy tên đầu lĩnh Ma giáo chính đang đánh mạt chược. Chu Yếm bị trói ở bên, mặt đen cả lại.

Mẹ nó, các ngươi đánh mạt chược thì cứ đánh, sao lại trói ta làm gì?

- Vương huynh đệ, tên Chu Yếm này cứ một mực nói xấu ngươi, trói lại cũng vẫn không ngừng, hay là, chúng ta chặn miệng hắn lại?

Một tên tà ma nhíu mày nói.

- Ta nói đều là sự thật, vừa rồi Vương Khả nói chuyện với ta đệ tử chính đạo, ta ở bên nghe được rất rõ ràng, hắn là đệ tử chính đạo, phó điện chủ Đông Lang Điện Thiên Lang Tông! Các ngươi sao không bắt hắn, trói ta làm gì?

Chu Yếm bực bội kêu hét.

Lời Chu Yếm nói dù là thật, khăng khăng lại không ai tin tưởng. Vương Khả là đệ tử chính đạo? Ngươi mắt mù, hay là ta mắt mù? Hắn là đệ tử chính đạo, chẳng lẽ Chu đường chủ lại nhìn không ra? Ma Tôn nhìn không ra? Một tên tiểu tà ma mới gia nhập Ma giáo như ngươi, há lại có thể vừa liếc mắt liền nhìn ra? Ngươi đang mê sảng gì đấy!

- Được rồi, trước đây Chu Yếm cũng tính là giúp đỡ ta, hắn nhất thời nghĩ quẩn, muốn kêu thì cứ để hắn kêu, rốt cuộc chẳng ai tin cả, chúng ta cứ coi như đang xem khỉ làm trò đi! Hắn cứ luôn gây hoạ, hại mọi người đến cả mạt chược đều không đánh được! Tốt nhất cứ trói lại một đoạn thời gian!

Vương Khả lắc lắc đầu nói.

- Vương huynh đệ, ngươi đúng là bình dị gần ngươi! Thân là đà chủ mà chẳng có chút kênh kiệu nào cả! Huynh đệ chúng ta thật may mắn khi được làm bạn với ngươi!

Tên tà ma ngồi sát bên Vương Khả cười nói.

- Ha ha, đều là nhờ các ngươi nể mặt, tính không được cái gì! Chỉ là lúc trước Chu Yếm có nhắc đến đường chủ số ba Tử Bất Phàm! Hắn sắp đến Thanh Kinh?

Vương Khả nhíu mày hỏi nói.

- Cái đó, thật ra ta cũng không rõ lắm, chẳng qua, Tử đường chủ có một đứa cháu trai, chính là tên quân phiệt họ Tử đang đấu với Vương gia quân các ngươi, Tử đường chủ toàn lực ủng hộ, muốn giúp hắn trở thành chủ nhân vương triều mới! Có vẻ lần này tới là để chiếm lấy Thanh Kinh!

Tên tà ma kia giải thích nói.

- Hả?

Hai hàng lông mày Vương Khả càng nhíu chặt.

Đây là muốn tới khai chiến với đám người đại biểu ca?

- Tử Bất Phàm phái Chu Yếm đến Thanh Kinh chắc cũng là vì chuyện này, chỉ tiếc, Chu Yếm chỉ biết chọc họa! Còn chọc đến trên đầu Vương huynh đệ ngươi!

Tên tà ma lắc đầu nói tiếp.

- Chẳng qua, bây giờ kế hoạch của Tử Bất Phàm bị Vương huynh đệ phá hoại, nói không chừng sẽ đích thân đến, tới lúc đó, Vương huynh đệ ngươi phải chú ý cẩn thận chút!

Tên tà ma phía đối diện dặn dò.

- Tử Bất Phàm không để ý hình tượng, đích thân tới xử lý chuyện này?

Thần tình Vương Khả rất là cổ quái.

Đại lão Nguyên Anh Cảnh đích thân tới, vậy thì còn đấu đá cái khỉ gì nữa!

- Không để ý hình tượng? Ài, chuyện hắn đã quyết, có chín con trâu cũng không kéo lại được! Huống hồ Vương huynh đệ ngươi quả thật đã chọc tới hắn!

Tên tà ma cạnh bên nhỏ giọng nói.

- Ta? Ta chọc hắn lúc nào?

Vương Khả sững sốt.

- Không phải ngươi, là thủ hạ ngươi, tân đàn chủ Thần Long Đảo, Nhiếp Thanh Thanh!

Tên tà ma cạnh bên thấp giọng nói.

- Ý gì?

Vương Khả sững sờ.

- Ngươi không biết?

Tên tà ma cạnh bên kinh ngạc nói.

- Biết cái gì mới được?

Vương Khả cổ quái nói.

Vương Khả ngửi được mùi bát quái nồng nặc.

- Đường chủ Tử Bất Phàm có ý với đường chủ Chu Hồng Y! Theo đuổi Chu đường chủ đã lâu mà không được! Bây giờ, Chu đường chủ có Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm đường chủ càng thêm không hi vọng!

Tên tà ma cạnh bên giải thích nói.

Vương Khả trợn tròn mắt, ta nghe thấy cái gì vậy?

- Ngươi nói, Tử Bất Phàm là tên gay?

Vương Khả sững sốt.

- Gay? Cái gì gay? Tử Bất Phàm đường chủ chính là đại mỹ nhân nổi danh ở Ma giáo, đáng tiếc, theo đuổi Chu đường chủ lâu như thế mà vẫn không được! Giờ chính cung nương nương Nhiếp Thanh Thanh nhập ma, nàng càng không hi vọng!

Tên tà ma cạnh bên giải thích nói.

- Ách, Tử Bất Phàm là nữ! Ta còn tưởng . . . !

Thần sắc Vương Khả càng thêm cổ quái.

- Nhiếp Thanh Thanh là thuộc hạ của ngươi, ngươi nói xem, Tử Bất Phàm có thể nhìn ngươi thuận mắt được không? Vì sao Tử Bất Phàm cứ phải chấp nhất đối với bảo tọa Đại Thanh vương triều? Không phải là vì trước kia Đại Thanh vương triều do Chu Hồng Y chống lưng? Năm đó, Tử Bất Phàm cũng chung tay giúp đỡ Chu Hồng Y chống lưng cho Đại Thanh vương triều, kể ra, đây là một phần tưởng niệm của Tử Bất Phàm đối với Chu Hồng Y! Tử Bất Phàm để cháu trai mình xưng bá, không phải là muốn lưu lại phần tưởng niệm đó ư?

Tà ma phía đối diện nói.

- Nhiếp Thanh Thanh là thủ hạ của ngươi, thân thích Vương gia của ngươi lại muốn đánh đứt tưởng niệm của Tử Bất Phàm, chậc chậc, Vương huynh đệ, ngươi phải cẩn thận mới được! Nếu ta đoán không sai, qua một đoạn thời gian ngắn, Tử Bất Phàm nhất định sẽ tìm ngươi gây sự!

Tà ma cạnh bên nhắc nhở nói.

Vương Khả:

- . . . !

Vương Khả đột nhiên nhớ đến sư tôn từng nhắc qua, rằng trước đây không lâu bọn Đồng An An muốn ám sát mình trong cao ốc Thần Vương chính là làm theo lệnh từ Tử Bất Phàm, nàng muốn xử lý ta? Giờ lại biết được Thanh Kinh Vương thị là thủ hạ của ta, vậy chẳng phải thù mới hận cũ càng thêm khó mà khuyên giải?

Nghe nửa ngày về mối quan hệ tình cảm tay ba máu chó giữa Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm, Vương Khả tâm sự trùng trùng đánh nốt ván mạt chược.

Xong ván, Vương Khả vội vàng về lại vương cung. Chợt thấy Trương Chính Đạo đi tới trước mặt.

- Vương Khả, ngươi thật đi đánh mạt chược với đám tà ma kia nguyên suốt cả trưa?

Trương Chính Đạo tròn mắt nhìn Vương Khả.

- Ngươi nhìn kiểu gì đấy? Đánh mấy ván mạt chược mà thôi! Có cần ngạc nhiên vậy không?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Ngươi mới lạ đấy! Bọn hắn là tà ma! Là đệ tử Ma giáo! Ngươi không nhìn ra được ư? Tà ma, chính đạo không đội trời chung! Vì sao bọn hắn không ăn ngươi?

Trương Chính Đạo vẫn cứ trừng nhìn Vương Khả, thần sắc đầy vẻ khó hiểu.

- Được rồi, đừng nói nhảm! Có việc cần ngươi làm đây!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Việc gì?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi hộ tống nhị biểu ca ta và mấy trăm đứa nhóc đi đại hội Long Môn bái sư!

Vương Khả nói.

- Vì cái gì?

Trương Chính Đạo sững sốt.

- Nhanh thôi, đường chủ Ma giáo Tử Bất Phàm sẽ đến Thanh Kinh gây sự với Vương gia, Thanh Kinh khả năng không còn an toàn! Đám nhóc nhị biểu ca mang theo kia đều là hạt giống tốt, không thể ở lâu nơi này! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta chưa hẳn đã bảo vệ được bọn họ!

Vương Khả giải thích nói.

- Tử Bất Phàm nhắm đến ngươi? Sao ngươi lại chọc nàng? Ngươi đi đứt! Đúng rồi, sao ngươi không đi?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Ta đi rồi, Đại Thanh vương triều phải làm sao? Vương gia ta thật không dễ dàng với kế thừa vương triều! Không thể cứ vậy ném đi được!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Ngươi muốn ở lại, thủ hộ Đại Thanh vương triều khỏi tay Tử Bất Phàm?

Trương Chính Đạo thất kinh nói.

- Đúng vậy!

Vương Khả nói thẳng.

- Mặt mũi ngươi lớn vậy ư? Tử Bất Phàm chính là đại lão Nguyên Anh Cảnh, một tát liền có thể quất chết ngươi! Ngươi còn cầm trong tay Thiểm Điện thần tiên của nàng. Ngươi thật tưởng chân khí rắm chó kia của ngươi là vô địch?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

- Ngươi biết cái gì! Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nếu ngươi không muốn thì thôi, cứ ở lại đây cùng chết với ta!

Vương Khả nói thẳng.

Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại. Tử Bất Phàm người ta nhắm đến ngươi, dựa vào cái gì mà bắt ta ở lại, ta đâu muốn chết!

- Được, được rồi, ta đi đại hội Long Môn chờ ngươi!

Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.

- Ừ, hộ tống đám người nhị biểu ca cho tốt!

Vương Khả gật đầu nói.

Vẫy vẫy tay, rất nhanh nhị biểu ca liền được gọi tới, sau khi nghe Vương Khả phân phó một phen, nhị biểu ca lập tức gật đầu.

- Vương Khả, ngươi thật không đi?

Trương Chính Đạo cổ quái nói.

- Ngươi đi nhanh lên!

Vương Khả thúc giục nói.

Vương Khả đương nhiên không đi, vừa rồi đánh xong mạt chược, Vương Khả đã nhờ đám đệ tử Ma giáo kia giúp hắn mang thư tới Thần Long đảo, mời Nhiếp Thanh Thanh qua đây giải quyết. Ân oán tình tay ba máu chó của các ngươi, các ngươi tự đi mà dàn xếp, sao lại kéo cả ta vào!

Mẹ nó, nếu Tử Bất Phàm dám tìm ta gây sự, ta cũng có hậu thủ!

Chỉ là, hậu thủ này không tiện để bọn Trương Chính Đạo nhìn thấy được.

- Không phải, ngươi thế này rất không an toàn!

Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.

- Ách, từ lúc nào mà ngươi lại đi quan tâm an toàn của ta?

Vương Khả sững sốt.

- Ý ta là, ngươi có thể viết di chúc trước được không? Chờ ngươi chết rồi, ta cũng tiện kế thừa gia sản của ngươi!

Trương Chính Đạo nhăn nhó nói.

- Cút! Ngươi có chết thì chết, lão tử tuyệt sẽ không chết! Cút đi!

Vương Khả nhấc chân đạp Trương Chính Đạo một cái.

________________________________________

…..

Trên một đỉnh núi bên ngoài Chu Tiên Trấn.

Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đám đệ tử Kim Ô Tông trước mặt.

- Đệ đệ ta cứ vậy biến mất?

Trương Ly Nhi phẫn nộ quát.

- Chúng ta tìm rất lâu mà mãi vẫn không tìm được! Đại sư tỷ, vừa rồi ngươi đi Thiên Lang Tông, có kết quả gì không?

Một tên sư đệ hiếu kỳ hỏi.

- Lão thất phu Mạc Tam Sơn kia chạm mặt ta một lần, sau đó liền trốn biệt trong sơn môn không đi ra! Còn nói, hắn bị Vương Khả lừa gạt. Hừ, hắn đường đường là điện chủ Tây Lang Điện, há có thể bị Vương Khả lừa gạt? Cái thứ già đầu còn không đứng đắn! Suốt ngày không biết nghĩ cái gì! Còn nói ta thích Vương Khả? Đánh rắm!

Trương Ly Nhi giận điên hết cả tiết.

- Hả?

- Mạc Tam Sơn hẳn không biết tung tích đệ đệ ta, hiện tại, chỉ có Vương Khả mới biết!

Trương Ly Nhi trầm giọng nói.

- Vương Khả? Vương Khả ranh ma như quỷ, sớm đã chạy mất dạng, chúng ta còn bắt được một tên thủ hạ của hắn, nhưng thẩm vấn thế nào người kia đều nói không biết. Khả năng là thật không biết, cũng có khả năng là chỉ đang mạnh miệng!

Một tên đệ tử Kim Ô Tông trầm giọng nói.

Trương Ly Nhi híp mắt nói:

- Đã hỏi qua đệ tử Kim Ô Tông phụ trách tình báo chưa?

- Rồi! Bọn hắn giúp chúng ta tra qua, gần đây công ty Thần Vương điều động nhân viên tới các đại tiên trấn chiêu mộ tu giả Tiên Thiên Cảnh, lấy hợp đồng bảo hiểm làm thù lao, mời chào tới khu vực phàm nhân đánh trận!

Một tên sư đệ nói.

- Lấy bảo hiểm làm thù lao? Một đống giấy lộn cũng có thể dùng được như tiền? Vương Khả nghèo đến điên rồi?! Để người ta bán mạng, còn không chịu đưa tiền? Ai mà chịu?!

Trương Ly Nhi sững sốt.

- Ách, đã chiêu thu được rất nhiều Tiên Thiên Cảnh, ai nấy đều hoan thiên hỉ địa, nguyện ý đi bán mạng!

Tên sư đệ kia tiếp lời.

Trương Ly Nhi:

- . . . !

- Đại sư tỷ, chuyện này đúng là hơi có chút tà môn, nhưng, đây liệu có phải cũng là một ý tưởng hay?

Tên sư đệ kia nói tiếp.

Trương Ly Nhi trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu nói:

- Không sai! Đúng là ý tưởng không sai, để ý kỹ cho ta, xem đám Tiên Thiên Cảnh vừa được chiêu mộ kia tới chỗ nào trong khu phàm nhân khu, nhất định phải tìm ra đệ đệ ta!

- Vâng!

Đám sư đệ trịnh trọng ứng tiếng.

Lúc trước tìm Vương Khả chỉ là để trả thù rửa hận, nhưng giờ thì khác, đệ đệ không rõ sống chết, Trương Ly Nhi đã khó mà bình tĩnh, nếu không phải biết rõ tu vi Vương Khả quá thấp, không cách nào đi được quá xa, Trương Ly Nhi thậm chí đã tính đến chuyện lật tung Thần Vương, bức Vương Khả lộ diện.

Trong lúc đám đệ tử Kim Ô Tông nôn nóng chờ đợi.

Nhóm tân binh Tiên Thiên Cảnh đầu tiên được chiêu mộ ở Chu Tiên Trấn đã chính thức lên đường, tiến về Thanh Kinh. Đồng thời, một đám tiên hạc bay ở trên không đi theo giám thị.

….

________________________________________

Khu vực phàm nhân! Trong một đại điện.

Trên bảo tọa, một nữ tử áo tím đang ngồi, tay nâng chén rượu. Nữ tử trang điểm rất đậm, nhìn khá là xinh đẹp mê người! Nhưng đám thuộc hạ áo đen đứng ở trước mặt lại không ai dám ngước mắt nhìn nàng. Chỉ một tên nam tử long bào đứng ở gần bên nhỏ giọng bẩm báo.

- Cô tổ, ngươi yên tâm, hiện tại Tử gia quân ta đã chiếm giữ hai mươi tòa thành trì, mặc dù trong các thành trì vẫn còn bạo động, nhưng chúng ta đã khống chế được tình hình, không bao lâu nữa, ta liền có thể nắm xuống Thanh Kinh!

Trên mặt nam tử long bào chất đầy vẻ hưng phấn.

- Ngươi còn chưa nhất thống thiên hạ đây, lại đã bắt đầu mặc long bào? Có phải đắc ý quá sớm rồi không?

Nữ tử áo tím trầm giọng nói.

- Không phải là vì có cô tổ ở đây rồi sao? Mấy lộ quân phiệt kia là cái thá gì!

Nam tử long bào hưng phấn nói.

- Hừ, lần này vì giúp ngươi lập quốc, ta đã ném vào rất nhiều linh thạch, nếu sau cùng ngươi còn không thể nhất thống thiên hạ! Vậy sau này đừng tới gặp ta! Tử Bất Phàm ta không có đứa cháu như ngươi!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Cô tổ, ta đảm bảo với ngươi, mọi thứ đều nằm hết trong lòng bàn tay ta! Hiện tại, ta đã nắm giữ diện tích cương thổ lớn nhất, chỉ cần tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh cô tổ chiêu mộ từ các tiên trấn đi đến, trong vòng nửa năm ta liền có thể tấn tốc nhất thống thiên hạ!

Nam tử long bào tự tin nói.

Tử Bất Phàm nhìn đứa cháu trai trước mặt một cái, đang định gật đầu ra chiều mãn ý thì chợt ….

- Không hay, đại vương, không hay rồi!

Ngoài điện truyền đến tiếng kêu gào hốt hoảng.

Nam tử long bào trầm mặt xuống. Hắn chính đang báo cáo với cô tổ, đứa thuộc hạ nào lại không biết chết sống chạy đến ồn ào.

- Cô tổ, ta đi ra xử lý chút chuyện!

Nam tử long bào cung kính nói.

- Để hắn vào đây nói chuyện, xem có gì không hay?

Tử Bất Phàm nhấp ngụm rượu, hiếu kỳ nói.

- Vâng!

Rất nhanh, một tên quan viên được gọi vào đại điện.

Nhìn thấy Tử Bất Phàm trên bảo tọa và đám đệ tử Ma giáo mặc áo đen đứng quanh bốn phía, người kia không khỏi sợ hãi.

- Không thấy ta đang nói chuyện với cô tổ à? Ngươi ở ngoài điện kêu gào cái gì?

Nam tử long bào trầm giọng nói.

- Đại … đại vương, hai mươi tòa thành trì mà chúng ta đang chiếm giữ, tập thể bạo loạn!

Viên quan kia hớt hải nói.

- Cái … cái gì? Tập thể bạo loạn?

Nam tử long bào thất thanh kêu lên, thần sắc khó mà tin tưởng.

- Vâng, Đại Thanh vương triều công bố di chiếu tiên vương, truyền vị cho Thanh Kinh Vương thị, tuyên bố với thiên hạ, rằng quân phiệt chúng ta đều là loạn quân! Hào tộc các nơi có thể tru diệt loạn quân lập công! Nhất thời, hào tộc ở các đại thành trì dồn dập hưởng ứng, hiện tại, hiện tại đang rất loạn!

Viên quan kia lo lắng nói.

- Đại Thanh vương triều cái gì, Đại Thanh vương triều đã đi đứt! Đâu ra di chiếu tiên vương? Ai phát? Ai tin?!

Nam tử long bào cả kinh nói.

- Là thật, vừa mới truyền đến tin tức! Quan viên trong triều toàn lực ủng hộ Đại Thanh vương triều tiếp diễn, có chiếu thư nhường ngôi của tiền vương Chu Yếm, ngoài ra còn cả di chiếu của phụ thân Chu Yếm! Nói là Đại Thanh vương triều truyền vị cho Vương Khả, Vương Khả truyền vị cho đại biểu ca của hắn!

Viên quan kia đắng chát nói.

- Cái gì, cái quái quỷ gì vậy? Vương Khả? Đại biểu ca?

Thần sắc nam tử long bào đầy vẻ nghi hoặc.

- Vương Khả?

Tay Tử Bất Phàm đang nâng chén chợt ngưng lại giữa trời, thất kinh nói.

- Vâng, Vương Khả đang ở Thanh Kinh, chúng ta thăm dò được, đầu đuôi sự thể là thế này . . . !

Viên quan kể lại đầu đuôi sự thể một lượt.

- Không thể nào, không thể nào, bá quan toàn triều điên cả rồi ư? Sao lại nguyện ý ủng hộ chính quyền Vương thị? Lại còn giữ nguyên quốc hiệu Đại Thanh? Bọn hắn rốt cục muốn làm gì?

Nam tử long bào cả kinh kêu lên.

- Một vài lão thần trong Thanh Kinh nhìn như đều sắp gần đất xa trời, nhưng trước nay bọn hắn luôn một mực là rường cột của Đại Thanh vương triều, nắm trong tay quyền lực rất lớn! Môn sinh cố lại bố khắp thiên hạ, chỉ cần một phong thư của bọn hắn, rất nhiều quan viên, đại tộc trong khu vực chúng ta chiếm giữ đều nghe theo đám lão đầu kia! Bọn hắn có được mạng lưới quan hệ nhân mạch quá lớn!

Viên quan kia lo lắng nói.

- Sao lại thế này, sao lại thế này . . . ?

Nam tử long bào thần sắc khó coi lẩm nhẩm nói.

- Chúng ta đã bị dán nhãn là loạn quân, đám quan viên tiếp được thánh chỉ, nhận được thư từ các lão thần đều dồn dập trở giáo! Bởi vì… bởi vì Thanh Kinh Vương thị nắm giữ danh phận đạo nghĩa! Hiện tại, hai mươi tòa thành trì đều loạn hết cả!

Viên quan kia không giấu được vẻ đắng chát.

- Quân đội, ta còn có quân đội, đi trấn áp phản loạn, nhanh!

Nam tử long bào nôn nóng quát lên.

- Vô dụng, quân đội cũng phản biến! Quân đội chúng ta vốn cũng được chiêu mộ từ hào tộc các nơi, đằng sau có các đại gia tộc ủng hộ! Tướng lĩnh trung tầng trong quân đội chúng ta phần nhiều cũng là tướng lĩnh Đại Thanh, giờ đây, bọn hắn đều nguyện ý theo phò Đại Thanh vương triều! Hơn nữa, rất nhiều nhân tài trong các đại gia tộc đứng sau lưng cũng là môn sinh cố lại của đám lão thần kia! Lúc này, các đại quân doanh đều đang diễn ra đảo chính!

Viên quan kia đắng chát nói.

- Không thể nào, không thể nào, ta đánh xuống cương thổ lớn nhất, vì sao chỉ trong vòng một đêm liền tan biến? Điều này sao có thể!

Nam tử long bào cả giận nói.

- Quân đội phản biến, trở giáo đòi giết loạn quân lập công! Đại vương, giờ, giờ làm thế nào?

Viên quan kia lo lắng nói.

Giờ làm thế nào? Nam tử long bào có thể làm thế nào?

- Cô tổ, ngươi phải giúp ta!

Nam tử long bào nôn nóng nhìn sang Tử Bất Phàm.

Tử Bất Phàm híp mắt lại.

Đại Thanh vương triều? Vương Đại Chu Thanh?

- Chu Yếm, ngươi lấy chỗ tốt từ ta, lại giúp ta làm việc thế này đây? Hừ! Thúc tổ ngươi vô tình, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.

- Đường chủ, ta nhớ hình như ngài từng phái người đuổi giết Vương Khả? Sao Vương Khả lại vẫn xuất hiện ở Thanh Kinh?

Một tên đệ tử Ma giáo đứng sát gần đó nói.

- Đồng An An, tên phế vật này! Trước kia làm việc lưu loát lắm mà! Giờ đi đối phó Vương Khả, lại mãi đến bây giờ vẫn không thấy động tĩnh!

Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng.

Tử Bất Phàm làm sao biết, Đồng An An đã ngầm giao phong với Vương Khả không biết bao lần, chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi!

- Cô tổ, bắt giặc trước bắt vua, hay là, hay là ngươi phái một đám đệ tử Ma giáo, bí mật tiến tới Thanh Kinh, diệt đi cả tộc Vương thị?

Nam tử long bào sốt sắng nói.

- Tử thiếu gia, ngươi nghĩ nhiều! Một khi chúng ta động thủ diệt Vương thị, đệ tử chính đạo liền sẽ tra đến trên đầu ngươi! Sau đó lấy lý do phá hoại trật tự nhân gian, toàn lực tới ám sát ngươi!

Một tên áo đen đứng bên cạnh giải thích nói.

Nét mặt nam tử long bào cứng lại. Đệ tử tiên môn chính đạo toàn lực ám sát ta? Đùa gì thế?

- Vậy … vậy thì thôi đi. Cô tổ, không phải ngươi nói đã phái người giúp ta tới các đại tiên trấn chiêu mộ tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh rồi ư? Sao mãi vẫn chưa thấy trở lại! Nhanh lên, mời Tiên Thiên Cảnh vừa chiêu mô được lập tức đi Thanh Kinh tru sát cả tộc Vương thị, cứ nói là ta hạ lệnh, nếu thực sự không được, vậy giúp ta đi trấn áp các đại quân doanh phản biến cũng được!

Nam tử long bào nôn nóng nói!

Tử Bất Phàm nhíu mày, nhìn sang tên áo đen đứng cúi đầu ở một bên.

- Đường chủ thứ tội, lúc trước thuộc hạ đang định bẩm báo, nhưng Tử thiếu gia đi đến cắt ngang nên chưa kịp nói! Ta và Nhiếp Thiên Bá tới Chu Tiên trấn, lúc đến, hắn thề thốt nói có thể chiêu mộ hai trăm tên Tiên Thiên Cảnh, ta vì tin tưởng hắn mới nhất thời vô ý, thế là tên Nhiếp Thiên Bá liền tiêu sạch số tiền ngài đưa cho! Cuối cùng chẳng chiêu mộ được ai cả!

Người áo đen kia thỉnh tội nói.

Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn tên áo đen. Nam tử long bào càng là hận không thể trực tiếp xông đến đạp chết tên hỗn đản này.

Tiền không thấy, người cũng không chiêu được?

- Là Vương Khả! Nguyên nhân là vì Vương Khả!

Người áo đen kia bổ sung thêm.

- Lại là Vương Khả?

Tử Bất Phàm nghi hoặc nói.

- Vâng, là thế này . . . !

Người áo đen kể lại một lượt những gì hắn thấy ở Chu Tiên Trấn.

- Nói cách khác, hết thảy mọi chuyện đều là do Vương Khả gây ra?

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Vâng, còn cả Nhiếp Thiên Bá!

Người áo đen tiếp lời.

Tử Bất Phàm ngồi lại trên bảo tọa, nhíu mày trầm tư một lúc lâu.

- Cô tổ, giờ chỉ ngươi mới có thể giúp ta! Cô tổ, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!

Nam tử long bào quỳ xuống trước mặt Tử Bất Phàm.

- Đi, không cần đợi thêm nữa, lập tức đi Thanh Kinh!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

Tử Bất Phàm mới vừa đứng dậy, đột nhiên có một tên áo đen vội vàng xông vào đại điện.

- Đường chủ, Nhiếp Thiên Bá trở về, còn mang theo một người mà ngài đang muốn bắt!

Tên áo đen kia kích động nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️