Thanh Kinh, trong vương cung!
Chu Yếm bị một đám cường giả chính đạo dùng trường kiếm chỉ vào, viết xuống chiếu thư nhường ngôi! Đồng thời tỏ rõ di chiếu tiên vương này là thật!
Cả quá trình, Chu Yếm không dám phản bác mảy may, toàn trình cười bồi, trong lòng lại ngậm lấy chua xót.
Mẹ nó! Mình đến đây là để phá hoại không cho thân thích của Vương Khả xưng vương? Sao giờ lại thành giúp hắn ngồi vững giang sơn? Nếu để Tử Bất Phàm đường chủ biết được, chẳng phải ta liền xui xẻo?
Ta đã kêu hô nửa ngày, vậy mà đệ tử Ma giáo trong thành chạy đâu hết cả? Sao còn chưa tới? Các ngươi làm gì mà không đến!
Chu Yếm gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh! Mắt thấy, chiếu thư sắp được viết xong.
- Đóng ngự tỉ! Nhanh chút!
Triệu Tứ trừng mắt nói.
Cheng!
Đám sư đệ của Triệu Tứ giơ cao trường kiếm.
Cơ mặt Chu Yếm khẽ co giật, lấy ra ngự tỉ, đắp lên hai phần chiếu thư.
Bành!
Bành!
Lập tức, hai phần chiếu thư triệt để có hiệu lực. Đồng nghĩa với, đại biểu ca Vương Khả danh chính ngôn thuận ngồi lên bảo tọa Đại Thanh vương triều.
Đây không phải là sản phẩm do Vương Khả và đám lão thần thương lượng mà ra, đây là truyền thừa chính thống.
Vương triều nhân gian truyền thừa, nặng nhất là cái gì? Là tính chính thống!
- Bái kiến đại vương!
Một tên lão thần hướng về phía đại biểu ca cung kính dập đầu.
- Bái kiến đại vương!
Tất cả lão thần đều theo đó cung kính dập đầu.
Đại biểu ca ngây dại, hôm qua còn đang nghĩ tới khả năng mà gia chủ nói, hôm nay liền đã thành sự thật? Gia chủ đúng là lợi hại!
- Được rồi, nắm trong tay chiếu thư chính thống này rồi! Chuyện tiếp theo chắc không cần ta dạy nữa chứ?
Vương Khả nhìn sang đại biểu ca nói.
- Đa tạ gia chủ!
Đại biểu ca cung kính bái tạ.
Đã đến bước này, nếu còn không biết làm sao, vậy chẳng phải đứa ngu?
- Ừ, dẫn theo chư vị lão đại thần tới đại điện triều hội trao đổi đi, nhớ kĩ, những lão đại thần này đều là khai quốc công thần, không, đều là công thần vực dậy vương triều! Phải đối đãi thật tốt, ban thưởng kim bài miễn tử cho bọn họ!
Vương Khả trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Đại biểu ca cung kính nói.
- Đa tạ Vương Khả thượng tiên!
Chúng lão đầu cảm kích bái tạ Vương Khả.
Chỉ với câu này của Vương Khả, bằng với bảo chứng cho quyền thế của tất cả mọi người ở đây, nhân đó cũng bảo đảm cho từng gia tộc được tiếp tục phồn vinh!
Có đại nghĩa! Có chính thống! Giờ lại có lợi ích! Đám lão đầu há lại không dốc sức?
Ở Vương gia, Vương Khả nói một không hai, đại biểu ca tự nhiên cũng phải tuân theo. Còn về kim bài miễn tử? Đám lão đầu này còn có thể sống thêm được bao lâu? Miễn tử hay không miễn tử thì cũng thế! Thứ này lại không thể truyền cho đời sau, Vương Khả có phát ra cả đống đều không sao cả!
- Đi thôi!
Vương Khả phân phó nói.
Đại biểu ca lập tức dẫn đám lão đầu lui ra quảng trường.
Chu Yếm vươn tay muốn giữ lại, nhưng lúc này, đám lão đầu kia làm gì còn để ý đến hắn.
Mẹ nó, ai cũng không để ý ta? Ta mới là Vương của Đại Thanh!
- Một đám bạch nhãn lang, phi!
Chu Yếm phẫn nộ không thôi.
Chu Yếm rất muốn đi tới quất cho đám lão đầu này mấy tát, trước kia một mực tất cung tất kính, vâng vâng dạ dạ với ta. Giờ ta không còn làm đại vương, các ngươi liền trở mặt không nhận người? Còn cả Hộ Bộ Thị Lang dẫn ta tới đây nữa, sao ngươi chạy nhanh thế? Chẳng phải chân cẳng ngươi đi đứng không tiện ư?
Chu Yếm tuy tức giận, nhưng bị nguyên một đám trường kiếm chỉ vào, hắn có muốn chạy cũng không được.
- Đa tạ Triệu Tứ huynh giúp ta chủ trì công đạo!
Vương Khả cười nói.
- Ài, sớm biết Vương gia ở Thanh Kinh là chỗ thân thuộc với Vương huynh đệ, chúng ta đã sớm tới uống trà rồi. Hiện tại rất nhiều quân phiệt ở địa giới Đại Thanh vương triều đều có bối cảnh tiên môn, chẳng qua, bọn hắn làm sao sánh được với Vương huynh đệ? Vương huynh đệ phẩm đức cao khiết, thân thích ngươi xưng vương, khẳng định sẽ chịu sự ước thúc từ ngươi, đối với thương sinh cũng có lợi! Ngươi yên tâm, đợi đại hội Long Môn lần tới diễn ra, ta sẽ nói qua một tiếng với đệ tử các phái từng cùng bị nhốt ở Thần Long Đảo khi trước, để bọn hắn biết được bối cảnh Thanh Kinh Vương thị! Mặc dù chưa hẳn đã làm được gì, nhưng, có thể giúp Vương thị một tay, chúng ta tuyệt đối sẽ không chối từ!
Triệu Tứ lập tức vỗ ngực nói.
- Đa tạ!
Vương Khả cười nói.
- Vương huynh đệ khách sáo. Ta nghe nói, giờ ngươi đã là phó điện chủ Đông Lang Điện Thiên Lang Tông?
Triệu Tứ hiếu kỳ hỏi.
- Ta nào có tư cách kia, tu vi ta vẫn thấp lắm! Đều là các sư huynh nể tình mới nhất trí đề cử ta!
Vương Khả khiêm tốn nói.
- Vương huynh đệ, lời này của ngươi ta không thích nghe! Cái gì gọi là không tư cách? Cái gì gọi là có tư cách? Vương huynh đệ phẩm đức cao khiết, vì cứu đệ tử chính đạo, liều mình xâm nhập ma quật, chuyện như thế mấy ai làm được? Ở Thiên Lang Tông, trừ Trần Thiên Nguyên ra, ta chỉ phục mỗi Vương huynh đệ ngươi! Ngươi làm phó điện chủ Đông Lang Điện là điều hẳn nên!
Triệu Tứ thổn thức nói.
- Nói quá, nói quá!
Vương Khả lại một phen khách khí.
Chu Yếm ở bên đen mặt lại, mẹ nó, ta đều nghe mà buồn nôn, các ngươi đứng đây thổi phồng lẫn nhau, không ngượng à?
- Vương Khả, bọn họ còn nghe nói, công ty Thần Vương của ngươi đang bán bảo hiểm!
Trương Chính Đạo ở bên sốt sắng nói.
- Hả? Chư vị cũng có hứng thú với bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Không sai, mặc dù ta không tham dự điển lễ khai trương công ty Thần Vương, nhưng, chuyện kiến thiết cao ốc Thần Vương, suốt một năm qua ta nghe đến nhàm cả tai! Vừa rồi Trương Chính Đạo cũng đã giải thích cho chúng ta bảo hiểm là thứ gì, nếu người khác bán, chúng ta tự nhiên không tin, nhưng, Vương huynh đệ làm chuyện này, ta lại rất tin tưởng, ngươi nhất định đang giúp đệ tử chính đạo chúng ta! Đúng là dụng tâm lương khổ!
Triệu Tứ cảm thán nói.
- Ai, ta cũng là muốn làm chút chuyện cho mọi người! Ta không cưỡng cầu ai cả, kẻ tin ta, có thể mua! Không tin người, ta cũng không miễn cưỡng!
Vương Khả cười nói.
- Tin chứ, nếu ngay cả Vương huynh đệ đều không tin, vậy ta tin tưởng ai? Vừa rồi Trương Chính Đạo nói thiên hoa loạn trụy, ta vẫn không tin! Nhưng hắn nói công ty Thần Vương là ngươi mở, ta liền tin! Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi tham dự đại hội Long Môn, chọn lựa đệ tử cho tông môn! Lần đại hội Long Môn nào mà không có chính ma đại chiến? Ta dẫn các sư đệ đến đây chính là muốn mua bảo hiểm!
Triệu Tứ trịnh trọng nói.
- Thế ư? Vậy được rồi! Chỉ là giá cả . . . !
Vương Khả nhìn Triệu Tứ, hơi có chút ngượng ngập nói.
- Không sao, chúng ta có tiền!
Triệu Tứ vỗ ngực đảm bảo.
Vương Khả còn có thể nói gì được nữa?
Lập tức sai người mang tới hợp đồng bảo hiểm, bắt đầu nghi thức ký kết ngay trước mắt mọi người.
Ba, ba, ba . . . !
Thần Vương Ấn không ngừng đóng lên hợp đồng, rất nhanh, từng phần hợp đồng bảo hiểm được hoàn thành!
Đám người Triệu Tứ lấy ra mười vạn cân linh thạch cho Vương Khả.
Chu Yếm ở bên sớm đã nhìn đến mắt trợn tròn.
- Chuyện gì thế? Vương Khả đưa cho mỗi người các ngươi một tờ giấy lộn, các ngươi liền đưa cho Vương Khả mười vạn cân linh thạch? Các ngươi, các ngươi đều điên hết cả rồi?
Chu Yếm kinh ngạc không thôi.
Nhớ ngày xưa bán trà trứng ở Thần Long Đảo, lại nhìn tốc độ kiếm tiền của Vương Khả lúc này, thực sự … thực sự không công bằng! Vì sao? Vì cái gì!
- Triệu Tứ huynh đệ, ta mong các ngươi vĩnh viễn không cần dùng tới phiếu bảo hiểm này!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ừm! Cảm ơn!
Đám người Triệu Tứ cảm kích nhìn Vương Khả.
Cơ mặt Chu Yếm co quắp cả lại! Ta nghe thấy cái gì thế này?
Vương Khả chúc mười vạn cân linh thạch kia của các ngươi đổ hết xuống sông xuống biển!
Các ngươi còn cảm tạ Vương Khả?
- Mẹ nó chứ, gặp quỷ rồi!
Chu Yếm ngây dại.
Giữa lúc chúng nhân đang trò chuyện vui vẻ, nơi xa chợt vang lên một tiếng hét chói tai.
Chi chi chi chi!
Chỉ thấy, một quần dơi chở hơn mười tên áo đen bay tới.
Là đám tà ma trú đóng ở Thanh Kinh bận chơi mạt chược khi trước, lúc này rốt cục đã đánh xong, chính đang vội vã bay tới.
- Ngươi nói bậy bạ cái gì? Viết thư pháp? Hừ, rõ ràng là nói càn nói bậy!
Một tên tà ma phàn nàn.
- Là thật, vừa rồi Chu Yếm thật dùng bút lông viết thư pháp! Tất cả mọi người đều vây xem!
Tên tiểu tà ma được phái đi dò la tình hình khi trước phân bua nói.
- Đánh rắm, ngươi mới dùng bút lông viết thư pháp, Chu Yếm bị một đám đệ tử chính đạo bắt lại, không thấy à? Tên tai tinh kia mà chết, chúng ta tất sẽ bị đường chủ trách tội! Bảo ngươi đi dò la tình hình là cũng làm không xong!
Tên tà ma lão đại kia giận mắng.
Tên tà ma tiểu đệ rất là phiền muộn, lại chỉ biết đứng im chịu trận.
- Đệ tử chính đạo lại dám can nhiễu quyền bính vương triều nhân gian? Các huynh đệ, chuẩn bị động thủ!
Tà ma lão đại quát lớn.
- Hả? Không đúng, đó là … đó là Vương huynh đệ?
Không biết là tên tà ma nào đột nhiên thất thanh hô to.
- Hả? Đúng thật là Vương huynh đệ?
- Sao Vương huynh đệ lại ở chỗ này?
- Ta nghe nói Vương huynh đệ quay về Thiên Lang Tông, hiện tại đã là điện chủ? Hắn là đệ tử chính đạo thật ư?
- Đánh rắm, Ma Tôn đích thân phong, làm sao là giả được? Đại hội Minh Ma lần trước hắn còn cứu chúng ta, ngươi muốn làm gì?
- Nhưng mà, vạn nhất . . . !
- Không có vạn nhất, trước diệt đám chính đạo này cái đã!
. ..
. ..
. ..
…..
Đám tà ma đồng loạt rút ra đao kiếm.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Triệu Tứ cũng vung lên trường kiếm, chỉ hướng đám tà ma.
- Vương Khả, ngươi mau tránh đi, ở đây sắp phải đánh nhau!
Trương Chính Đạo lo lắng thúc giục Vương Khả tránh đi.
- Trốn cái con khỉ!
Vương Khả lập tức cả kinh kêu lên.
Mẹ nó, bọn Triệu Tứ mới vừa mua bảo hiểm, giờ mà chết đứa nào, chẳng phải ta sẽ mất một đống tiền bồi thường!
- Dừng tay!
Vương Khả quát to, bay lên ngăn ở chính giữa song phương.
Đám đệ tử chính đạo dưới sự dẫn dắt của Triệu Tứ ngừng lại, đám tà ma phía đối diện cũng ngừng lại, hai bên cùng nghi hoặc nhìn Vương Khả.
- Các ngươi đừng ngừng lại được không! Nhanh, nhanh diệt đi bọn hắn! Giờ Vương Khả cũng là đệ tử chính đạo, diệt cả hắn luôn! Không lâu sau Tử Bất Phàm đường chủ sẽ dẫn đại quân Ma giáo đến Thanh Kinh, đừng sợ, động thủ đi!
Chu Yếm nôn nóng kêu nói.
- Chu Yếm? Ngươi im mồn!
Tên tà ma đầu lĩnh trừng mắt nói.
Mấy người Triệu Tứ cũng quay trường kiếm chỉ sang Chu Yếm, Chu Yếm cả kinh, vội ngậm mồm im thin thít.
Chợt thấy, Vương Khả đi tới trước mặt tên tà ma cầm đầu.
- Vương huynh đệ? À không, Vương đà chủ?
Tên tà ma cầm đầu trầm giọng nói.
- Chư vị huynh đệ! Đa tạ các ngươi đến đây chống lưng cho ta, chuyện nơi này cứ giao cho ta xử lý, lát nữa chúng ta ngồi lại uống mấy chén, được chứ!
Vương Khả nhìn tên tà ma cầm đầu nói.
- Nhưng mà, người nơi này . . . ! Còn nữa, ta nghe nói giờ ngươi đã là phó điện chủ Đông Lang Điện Thiên Lang Tông?
Trên mặt tên tà ma kia thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Vương Khả lấy ra Thần Long Lệnh, tiếp đó dựa sát vào bên người đầu lĩnh tà ma, ghé vào tai đối phương, nhẹ giọng nói:
- Chuyện ta về Thiên Lang Tông, Ma Tôn đều biết! VIệc này Chu Hồng Y đường chủ cũng rất rõ ràng, còn mong ngươi giữ bí mật giúp ta!
- Ách?
Tên tà ma đầu lĩnh sững sốt một lúc, sau đó thần sắc lập tức nghiêm lại.
Vương Khả nói không sai, lúc ở Thần Long Đảo, ngay trước mặt Ma Tôn và Chu Hồng Y, Vương Khả từng nói muốn thử về lại Thiên Lang Tông xem sao, chỉ là khi ấy Ma Tôn và Chu Hồng Y đều không tin! Tưởng rằng Vương Khả đang nói phét!
Vương Khả không sợ mình bại lộ, rốt cuộc, hắn đích thật từng tới báo danh! Giờ lại thì thầm nói nhỏ, lập tức dẫn lên cảm giác thần bí trong đầu tên tà ma đầu lĩnh.
Ma Tôn, Chu Hồng Y an bài nhiệm vụ?
Mẹ nó, giờ mà làm hỏng chuyện, quay đầu Ma Tôn và đường chủ trách tội xuống, chẳng phải ta liền đi đứt?
- Vương huynh đệ đã nói vậy, đương nhiên ta phải nể mặt! Mời!
Tà ma đầu lĩnh vung tay lên, cản lại đám thuộc hạ dưới trướng.
- Chư vị huynh đệ, làm phiền các ngươi để ý Chu Yếm chút, hắn chẳng biết gì cả, lại cứ kêu gào ầm ĩ, đau hết cả đầu!
Vương Khả nhẹ giọng nói với đám tà ma.
Chúng tà ma dồn dập gật đầu đáp ứng.
Đầu bên kia, Vương Khả ra hiệu, đám người Triệu Tứ tuy có chút nghi hoặc, song vẫn thả Chu Yếm ra.
- Chư vị, các ngươi động thủ, động thủ đi, bắt lại Vương Khả, nhanh chút! Đệ tử chính đạo không nhiều bằng các ngươi, hơn nữa, rất nhanh Tử Bất Phàm đường chủ cũng sẽ dẫn người tới, nhanh thôi!
Chu Yếm gấp gáp thúc giục.
- Im mồm!
Tên tà ma đầu lĩnh trừng mắt quát.
Không nghe Vương Khả nói à? Việc này liên can đến Ma Tôn, ngươi chẳng biết đầu cua tai nheo gì, cứ ầm ĩ hết cả lên.
Vương Khả vung tay, đám đệ tử Vương gia cách đó không xa nhanh chóng tiến lại dâng lên ghế ngồi, nước trà! Đám tà ma tuy có chút nghi hoặc song vẫn kiên nhẫn ngồi xuống chờ đợi.
- Triệu Tứ huynh đệ, phiền mượn mấy bước nói chuyện!
Vương Khả nói.
Triệu Tứ hung hăng nhìn đám tà ma phía đối diện một cái, chỉ là, Vương Khả đã nói thế, hắn tất phải nể mặt.
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Khả, đám người Triệu Tứ đi tới trong góc quảng trường.
- Vương huynh đệ, ngươi đây là . . . ?
Triệu Tứ nghi hoặc nói.
- Triệu Tứ huynh đệ, ta không có nhiều thời gian giải thích rõ ràng mọi chuyện với ngươi. Thực ra, tình hình của ta thế nào, chắc ngươi rõ hơn ai hết! Ngươi cảm thấy ta sẽ rơi vào ma đạo ư?
Vương Khả nhìn chăm chăm Triệu Tứ, hỏi nói.
- Làm sao có thể, nếu ngươi là tà ma, đám người ở Thiên Lang Tông chẳng lẽ không nhìn ra được? Trần Thiên Nguyên chẳng lẽ lại không biết? Huống hồ, trước đây không lâu công ty Thần Vương của ngươi khai trương, các tông môn chính đạo trong khắp Thập Vạn Đại Sơn đều phái người đến tham dự, nếu ngươi là tà ma, vậy chẳng phải hết thảy thế gian này đều là tà ma! Ngươi đang nằm vùng ma giáo, mục đích là vì cứu ra càng nhiều đệ tử chính đạo?
Triệu Tứ lập tức nói.
Trương Chính Đạo ở bên sớm đã tròn mắt há hốc mồm, mẹ nó chứ, không cần Vương Khả mở miệng thổi, chính ngươi liền đã giúp hắn thổi?
Vương Khả từ chối cho ý kiến, gật gật đầu nói:
- Không chỉ mỗi thế thôi đâu, sắp tới sẽ diễn ra đại hội Long Môn, vừa rồi ngươi có nghe Chu Yếm nói không? Đệ tử Ma giáo tụ tập, e rằng lại có động tác lớn . . . !
- Vương huynh đệ, ngươi đang liều mình thăm dò ý đồ Ma giáo?
Triệu Tứ thất kinh nói.
Vương Khả không khẳng định cũng không phủ định mà chỉ gật đầu nói tiếp:
- Đừng nói gì cả, các ngươi biết là được rồi!
- Vương huynh đệ, ngươi chịu khổ! Ta có thể giúp gì được ngươi không?
Triệu Tứ cảm thán nói.
- Không cần! Hiện tại Thanh Kinh đang rất nguy hiểm, các ngươi đừng ở lại lâu, chuyện ở đây cứ giao cho ta xử lý, các ngươi mau chóng rời đi là hơn!
Vương Khả khuyên nhủ.
Các ngươi mua bảo hiểm, chết một tên, ta lại phải bồi thường gấp mấy chục lần! Đi mau, đi mau đi!
- Vương huynh đệ, ngươi chịu khổ, ta thay mặt chính đạo cảm tạ ngươi! Ngươi xâm nhập ma quật, thăm dò ý đồ Ma giáo! Ngươi yên tâm, ta sẽ đốc thúc những người khác, tuyệt đối sẽ không để chuyện ngươi có quan hệ với đệ tử Ma giáo đồn thổi lung tung!
Triệu Tứ cảm động nói.
- Xin nhờ!
Vương Khả cung kính thi lễ.
Thấy Vương Khả muốn một mình đối mặt với nguy hiểm, đám người Triệu Tứ cảm động không thôi. Triệu Tứ khẽ gật đầu một cái, sau đó quay đầu dẫn theo đám sư đệ rời đi.
Trương Chính Đạo ở bên ngạc nhiên nhìn sang Vương Khả. Thế mà cũng được?
- Vương … Vương Khả? Vì sao? Vì cái gì? Đệ tử chính đạo nghe lời ngươi, đệ tử ma đạo cũng nghe lời ngươi,vì sao? Ngươi nói bọn hắn đừng đánh nhau, bọn hắn thật không đánh? Rốt cục là vì cái gì?
Trương Chính Đạo khó mà tin tưởng nhìn Vương Khả.
- Bởi vì, mặt mũi ta đủ lớn!
Vương Khả nói thẳng.
- Mặt mũi đủ lớn? ! Đánh rắm! Theo ta thấy là ngươi không biết xấu hổ, mặt dày nói phét, thổi khiến tất cả mọi người đều bị ngươi lừa gạt? Phi! Mẹ nó, bọn hắn đều ngu hết rồi ư? Một đám thần kinh!
Trương Chính Đạo thốt lên chua xót.