Bất Diệt Thần Vương

Chương 280: Chu yểm tới giúp ta

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Kinh, trên quảng trường vương cung!

Vương Khả cầm một phần chiếu thư giả, giả đến không thể giả hơn được nữa, thậm chí còn ngang nhiên nói thẳng với mọi người, đây là chiếu thư giả!

Nhưng mà, chuyện tà môn xảy ra!

Sau một hồi khoe khoang phét lác của Vương Khả. Đám lão đầu như thể cùng bị hóa điên, đồng thanh kêu hào, chứng nhận đây là đồ thực!

Chu Yếm gấp, các ngươi điên cả rồi! Đây là Vương gia đang trộm lấy giang sơn của ta! Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được?

Nếu đổi thành người nào đó trong đám này được chúng nhân ủng hộ, vậy thì cũng thôi, then chốt Vương Khả là người Chu Yếm hận nhất, hắn sao có thể chịu được?

Thứ ta không được đến, ngươi cũng đừng hòng!

Nếu không phải sợ bị người phát hiện, Chu Yếm hẳn đã lao lên xé miệng Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng!

Chu Yếm lập tức xốc mũ nhảy đi ra.

Oanh!

Khí tức khủng bố của Kim Đan Cảnh vừa bạo phát, đám lão đầu quanh bốn phía tức thì bị thổi cho ngã trái ngã phải.

Hắc khí bộc phát cuồn cuộn trên người Chu Yếm, ma khí xung thiên, khiến đám quan viên bốn phía không khỏi kinh ngạc.

- Chu Yếm?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Là … là đại vương?

Vô số lão đầu quan viên thất kinh nhìn Chu Yếm.

Vừa rồi chúng ta mở đại hội đấu tố Chu Yếm ở chỗ này, ngươi đều nghe hết cả?

- Vương Khả, ha ha ha, không nghĩ tới ta đã là Kim Đan Cảnh phải không? Ngươi đúng là to gan, hôm nay . . . !

Chu Yếm giận quát.

Cheng!

Đột nhiên một đạo kiếm mang hiện ra trước mặt Chu Yếm. Chu Yếm biến sắc, vội vung chưởng đánh tới.

Oanh!

Chu Yếm bị đẩy lui bảy tám bước mới đứng vững lại được.

- Cái gì?

Chu Yếm biến sắc.

Còn có tu tiên giả ở quanh đây? Hơn nữa chỉ bằng một đòn liền đánh lui ta, người này cũng là Kim Đan Cảnh?

Lúc trước hắn không dám lộ diện chính là bởi sợ có mai phục, sợ Vương Khả giăng bẫy hại mình, vốn tưởng mình đã quá lo xa, nhưng mà, vừa mới lộ diện liền bị đánh lui?

- Vương Khả, ngươi gài ta?

Chu Yếm cả kinh kêu nói.

Vương Khả cũng rất ngạc nhiên. Ngươi nói cái gì vậy? Ta đều không biết ngươi tới, ta làm sao gài ngươi?

- Tà ma, lại dám can nhiễu vương quyền nhân gian!

Một tiếng hét to vang lên.

Chỉ thấy, một nam tử áo xanh từ trên trời giáng xuống, hạ cách Chu Yếm không xa, trường kiếm trong tay nhắm thẳng về phía Chu Yếm.

Chu Yếm không biết người này là ai, nhưng không chút do dự liền quay đầu bỏ chạy.

Cheng!

Phía sau lưng lại hiện ra một đạo kiếm cương, ầm vang kích đánh Chu Yếm.

Oanh !

Chu Yếm lần nữa bị đẩy lui.

Sau lưng cách Chu Yếm không xa, lại xuất hiện một nam tử áo xanh, thực lực Kim Đan Cảnh, tay nâng trường kiếm nhắm thẳng Chu Yếm.

- Làm sao? Hai tên Kim Đan cảnh?

Chu Yếm kinh ngạc thốt lên.

Cheng!

Cheng!. ..

Đột nhiên, từng đạo từng đạo kiếm mang nở nộ khắp bốn phương tám hướng quanh Chu Yếm, nguyên một đám nam tử áo xanh tay cầm trường kiếm từ trên trời giáng xuống, nháy mắt liền đã vây chặt quanh Chu Yếm như nêm cối.

Hai mươi tên cường giả cầm kiếm vây hắn lại?

Chu Yếm lập tức hoảng.

- Vương Khả, ngươi, ngươi …. ngươi thật ác độc! Mai phục nhiều cường giả chính đạo như vậy!

Chu Yếm căm phẫn chỉ vào Vương Khả mắng nói.

Vương Khả ngơ ngác:

- Ta không biết? Ta không biết bọn hắn!

- Không biết?

Chu Yếm sững sốt.

- Vương Khả không quen biết các ngươi, các ngươi cản ta làm gì? Ta can nhiễu vương quyền nhân gian? Thế Vương Khả hắn thì sao? Các ngươi không quen biết Vương Khả, tại sao lại không ngăn cản hắn!

Chu Yếm giận nói.

Lúc này, lại một tên mập mạp từ trời giáng xuống. Chính là Trương Chính Đạo giẫm lên phi kiếm quay trở về.

- À, Vương Khả, ta về rồi đây, lúc nãy ta đi bái phỏng đệ tử chính đạo trong Thanh Kinh, bọn họ vừa nghe nói ngươi đến, nói là hảo hữu chí giao, muốn tới gặp ngươi!

Trương Chính Đạo chỉ vào hai mươi tên kiếm tu áo xanh cường đại nói.

Vương Khả:

- . . . !

- Vương huynh đệ, đã lâu không gặp!

Một tên kiếm tu áo xanh trong đó đột nhiên bước ra, khách khí nhìn Vương Khả nói.

Vương Khả sững sốt, ngươi là ai? Ta biết ngươi ư?

Cách đó không xa Chu Yếm triệt để điên tiết.

- Vương Khả, ngươi không muốn mặt, thế này còn nói là không quen biết? Thế này còn nói là ngươi không biết bọn hắn? Ngươi gạt ta!

Chu Yếm bi phẫn gào lên.

Trong miệng ngươi có thể có được một câu nói thật không?

Mẹ nó chứ, ngươi nói không biết bọn hắn, bọn hắn lại khách khí với ngươi như vậy? Còn hảo hữu chí giao, nghe được không? Nghe được không? Ngươi tưởng ta là kẻ điếc chắc?

- Ta . . . !

Thần sắc Vương Khả chất đầy vẻ sửng sốt.

Ta thực sự không biết bọn hắn.

- Im mồm, hừ, ngươi chính là Đại Vương của Đại Thanh đúng không? Tự cam đọa lạc, không biết hối cải, còn đứng đó nói bậy nói bạ. Gia nhập ma giáo, giết hại thương sinh, đáng chém!

Kiếm tu áo xanh cầm đầu trừng mắt quát.

Cheng!

Hai mươi tên kiếm tu cường đại dồn dập dựng thẳng trường kiếm, tựa hồ như định chém tới Chu Yếm vậy.

Chu Yếm hít sâu một hơi khí lạnh, thần tình đầy vẻ tuyệt vọng, bản thân hắn mới chỉ là Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất, vừa rồi đối mặt một tên kiếm tu đã đỡ không nổi, giờ lại là hai mươi tên cùng lúc? Vậy chẳng phải chết chắc?

Vương Khả, tên gian tặc nhà ngươi, đều tại ngươi, ta vốn không định bại lộ hành tung, đều là ngươi hại ta.

- Cứu mạng, chư vị huynh đệ Ma giáo, đệ tử chính đạo giết người, mau tới cứu ta ….!

Chu Yếm ngửa mặt lên trời gào to.

Rốt cuộc, trước lúc đến thúc tổ đã đưa lệnh bài cho hắn, hắn cũng từng đi tới trụ sở Ma giáo ở Thanh Kinh báo danh, hắn hô lên như vậy, bọn họ chắc là sẽ nghe được, nghe được liền sẽ đến cứu mạng! Ta sắp đi đứt rồi! Chỉ là, không biết lúc bọn họ đến, ta còn sống được hay không.

- Ngươi chán sống rồi, còn dám hô cứu viện? Giết hắn!

Một tên kiếm tu áo xanh lạnh giọng quát.

Từng luồng kiếm quang chém thẳng tới Chu Yếm, Chu Yếm lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong rồi, xong rồi, dù đám đệ tử Ma giáo kia chạy đến, e rằng cũng chỉ có thể nhặt xác.

Chu Yếm căn bản không nghĩ tới, đám đệ tử Ma giáo kia không hề có ý đến cứu.

Trong một tiểu viện.

- Năm cái!

- Tám vạn, ván này ai cũng không cho động, ta cùng một màu, ta theo!

- Bạch bản, không sai, ta góp vui thôi, cũng theo, các ngươi ai cũng không được đi, vừa rồi thắng ta nhiều tiền như vậy! Nhất định phải đánh cho xong ván này!"

- Phát tài! Làm như ta không dám theo ấy. Trước lúc đánh xong ván này, ai cũng không được đi, đi tiểu cũng không được!

- Tới, hồng trung! Hừ, xem ai đảo bài trước!

. ..

. ..

. ..

………………….

Giữa lúc đám tà ma sát phạt kịch liệt. Đột nhiên, trong thành truyền đến tiếng la lớn.

- Cứu mạng, chư vị huynh đệ Ma giáo, đệ tử chính đạo giết người, mau tới cứu ta a !

Tiếng la lớn khiến chúng tà ma không khỏi bực tức.

- Vừa nãy là tiếng của ai vậy? Hình như là Chu Yếm?

- Chu Yếm? Hắn bị đệ tử chính đạo truy sát? Mẹ nó chứ, đứa tai tinh này, mới đến Thanh Kinh được bao lâu, lại đã đi trêu chọc đệ tử chính đạo rồi!

-

- Đúng vậy, cứ rước phiền phức cho chúng ta! Nếu không phải nể mặt là cháu trai đường chủ, ta sớm đã quất hắn!

- Có cho người ta đánh bài nữa không?

Đám tà ma bực bội mắng chửi.

- Giờ làm thế nào? Đi không?

- Đường chủ có lệnh, chúng ta khẳng định phải đi! Chẳng qua, ván bài đánh dở phải làm sao?

- Đúng vậy, ta sắp ù đến nơi rồi!

- Ta nhớ Chu Yếm cũng là Kim Đan Cảnh? Đánh không lại, chạy trốn hẳn không thành vấn đề?

- Đúng, đúng, cứ để hắn chạy trước! Miễn ngày ngày đi rước họa, còn bắt chúng ta chùi đít giúp hắn, phi!

- Ừ, tùy tiện phái một tên đi xem xét tình hình, chờ chúng ta đánh xong ván này lại đi cũng không muộn!

- Đồng ý, đồng ý!

. ..

. ..

. ..

……………………

Mấy tên thủ lĩnh Ma giáo lên tiếng, đám đệ tử Ma giáo bình thường tự nhiên đều gật đầu xưng phải, mọi người cứ chơi bài trước, đợi các lão đại bên này đánh xong rồi, chúng ta lại đi cứu tên tai tinh Chu Yếm kia cũng không muộn.

Bọn hắn không nghĩ tới Chu Yếm bị vây nhốt ở quảng trường vương cung, căn bản không chỗ để trốn.

Chu Yếm cũng không nghĩ đến, đám đệ tử Ma giáo lại cảm thấy chơi mạt chược còn quan trọng hơn cả cứu mình. Chỉ phái một tên tà mà yếu nhất đi ra, trước xem xét tình hình rồi quay về bẩm báo.

Lúc này, Chu Yếm đầy mặt tuyệt vọng nhìn từng đạo kiếm quang sắp chém về phía mình.

- Chờ chút!

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.

Ân oán chính ma chi xưa nay làm gì có chuyện thỏa hiệp, chờ chút cũng không được! Nhưng, lần này thì khác, tên kiếm tu áo xanh cầm đầu lập tức kêu to:

- Dừng tay, nghe Vương huynh đệ, chờ chút!

- Vâng, đại sư huynh!

Đám kiếm tu lập tức thu lại kiếm quang.

Chu Yếm đầu đầy mồ hôi nhìn đám kiếm tu, và cả Vương Khải, người vừa nãy mới hô “chờ chút.

Từ lúc nào mà tiếng nói Vương Khả lại có trọng lượng như vậy? Vừa ra lệnh một tiếng, toàn bộ đệ tử chính đạo đều nghe hắn? Ngươi còn nói không quen không biết?

Vừa rồi đám kiếm tu kia xuất kiếm, thiếu chút dọa cho Chu Yếm vãi cả ra quần.

- Vương huynh đệ, ngươi có gì phân phó?

Kiếm tu áo xanh cầm đầu nhìn Vương Khả hỏi.

Vương Khả hiếu kỳ nhìn lại kiếm tu áo xanh:

- Ngươi là . . . ?

- Ha ha ha ha, Vương huynh đệ, ngươi không nhớ ta? Cũng đúng, tính ra cũng đã hơn một năm, lúc đó bộ dạng ta còn da bọc xương, ngươi quên rồi? Thần Long Đảo! Ta và bọn Thiết Lưu Vân cùng bị giam trong đại lao Thần Long Đảo, là ngươi cứu chúng ta, Vương huynh đệ nghĩa bạc vân thiên, xâm nhập ma huyệt cứu giúp đồng đạo, làm việc tốt không lưu danh! Tại hạ là đại sư huynh Tương Thốn Tông, Triệu Tứ!

Nam tử áo xanh cười nói.

- Tương Thốn Tông? Triệu Tứ?

Vương Khả sững sốt.

- Tương Thốn Thông chúng ta chỉ là một tiểu tiên môn bình thường, so ra thì kém xa tiên môn đỉnh cấp như Thiên Lang Tông, nhưng, chúng ta cũng là một phần tử của chính đạo! Lần này Tương Thốn Tông chúng ta phụ trách giám thị Thanh Kinh! Không ngờ lại có thể gặp được Vương huynh đệ, đúng là quá khó được!

Triệu Tứ cười nói.

- Thì ra là Triệu Tứ huynh đệ!

Vương Khả cổ quái nói.

- Vương huynh đệ khách khí, Vương huynh đệ, ta biết tên Chu Yếm này, lúc ở Thần Long đảo hắn từng muốn hại ngươi! Đã nhập ma rồi còn định nhúng tay vào chuyện vương quyền nhân gian, giữ lại hắn làm gì? Trực tiếp chém đi là xong!

Triệu Tứ nói.

Chu Yếm sợ toát cả mồ hôi.

- Không, các ngươi hiểu lầm rồi! Chu Yếm không phải đang can nhiễu vương quyền, hắn tới giúp ta!

Vương Khả lắc đầu nói.

Ân oán giữa mình và Chu Yếm sớm đã thanh toán xong, dù không đến mức phải giúp hắn, nhưng không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật! Hắn là cháu trai Chu Hồng Y, nếu chết ở chỗ khác, mình mặc kệ cũng không sao, nhưng nếu chết ở trước mặt mình, quay đầu bị Chu Hồng Y trách tội thì phải làm sao?

- Hắn tới giúp ngươi?

Đám kiếm tu nhíu mày, kinh ngạc nhìn sang Chu Yếm.

- Đúng, đúng, ta …. ta tới giúp Vương Khả!

Chu Yếm lập tức kích động nói.

Dù chỉ có một tia hi vọng sống sót, Chu Yếm cũng phải cố sống cố chết bám lấy, mặc kệ nguyên nhân là gì, Vương Khả đang cứu giúp mình, mình còn không phối hợp, vậy thì chết chắc!

- Không sai, e là các ngươi còn chưa biết, đầu lĩnh quân phiệt Thanh Kinh hiện tại chính là đại biểu ca của ta! Lần này ta đến đây là để theo dõi tình hình, khuyên nhủ đám lão quan viên làm chút chuyện cho bá tánh! Hòng mau chóng kết thúc chiến tranh này, rốt cuộc, trong chiến loạn, đối tượng chịu khổ nhất vẫn là dân chúng tầng đáy!

Vương Khả bi thương nói.

- Vương huynh đệ lòng mang thương sinh, đúng là mẫu mực cho chúng ta học hỏi!

Triệu Tứ thần sắc trang nghiêm nói.

Là đệ tử chính đạo, mặc kệ trong lòng có tâm tư gì, nhưng, ở phương diện cứu vớt, trước nay tuyệt đối không dám có chút chần chờ, đấy là chính trị chính xác. Vương Khả nói đến cứu vớt thương sinh, không quản có tin hay không, ai nấy đều trước phải tỏ lòng tôn kính một cái, biểu thị ta cũng giống như ngươi.

- Đúng, đều là vì dân chúng! Vừa rồi ngươi không biết, những lão thần này cũng muốn làm chút chuyện cho thương sinh, cho bách tính, mong sớm kết thúc chiến loạn. Không tin các ngươi cứ hỏi bọn họ!

Vương Khả chỉ vào đám quan viên cách đó.

Đám lão đầu dồn dập gật đầu xác nhận, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt.

- Mà Chu Yếm thì sao? Trước kia hắn vì Đại Vương của Đại Thanh, từng làm rất nhiều chuyện trời giận người oán, khiến cho dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, thậm chí Đại Thanh vương triều đều sụp đổ! Nhưng vừa rồi, được ta thuyết giáo một phen, linh hồn hắn được đến tẩy lễ, cũng muốn làm chút chuyện cho thiên hạ thương sinh!

Vương Khả giải thích nói.

Cách đó không xa, Chu Yếm tròn mắt nhìn Vương Khả, linh hồn ta được đến tẩy lễ từ ngươi? Tẩy lễ cái con khỉ!

Chẳng qua, đối diện với hai mươi thanh trường kiếm chỉ thẳng lên cổ, Chu Yếm đành phải rưng rưng gật đầu xác nhận. Ta bị ép buộc!

- Hắn? Chỉ bằng hắn? Hắn cũng muốn làm chút chuyện cho thương sinh? Nhưng hắn là tà ma!

Triệu Tứ không tin nói.

- Là thật! Chư vị lão thần muốn nâng dậy Đại Thanh vương triều, tán thành di chiếu tiên vương ta đưa ra! Chu Yếm mặc dù không khả năng tiếp tục chấp chưởng quyền hành nhân gian, nhưng, hắn cũng muốn làm chút chuyện, muốn lấy nhân cách bản thân tuyên thệ với thiên hạ, chứng minh phần di chiếu này là thật, hơn nữa chính hắn cũng chuẩn bị hạ chiếu thư nhường ngôi cho đại biểu ca của ta! Tính là đặt dấu chấm hoàn mỹ cho nhân sinh không hoàn mỹ của mình.

Vương Khả giải thích nói.

Sắc mặt đám Triệu Tứ đầy vẻ nghi ngờ, quay đầu nhìn Chu Yếm.

Chu Yếm nghe Vương Khả nói mà không khỏi buồn nôn, nhưng hai mươi thanh trường kiếm lăm lăm chỉ tới, hắn biết phải làm sao?!

- Đúng vậy, ta đang định làm thế, kết quả lại bị các ngươi ngăn trở!

Chu Yếm bị bức đành chịu, đắng chát nói.

Đám người Triệu Tứ nhíu mày.

- Triệu Tứ huynh đệ, mong ngươi thông cảm!

Vương Khả quay sang Triệu Tứ thi lễ.

Triệu Tứ hơi ngớ, lúc này hắn mới chợt nhớ ra, tên Vương Khả trước mắt này không đơn giản chỉ là đệ tử chính đạo bình thường, hắn còn muốn lẫn vào ma đạo, còn muốn đi cứu đệ tử chính đạo bị bắt đi! Hắn còn muốn so trí đấu dũng với đệ tử Ma giáo, hi sinh bản thân, cứu vớt đệ tử chính đạo. Ta làm sao có thể vì bốc đồng mà phá hư kế hoạch của Vương huynh đệ được?

- Vương huynh đệ, ngươi nói cái gì vậy? Ta tin tưởng ngươi, ngươi nói gì ta cũng đều tin tưởng!

Triệu Tứ khẩn thiết nói.

- Đa tạ!

Vương Khả cười nói.

- Đại sư huynh, không thể cứ vậy thả tên tà ma này được!

Một tên sư đệ kêu lên.

- Im mồm, lời của ta đều không nghe? Cứ làm theo Vương huynh đệ!

Triệu Tứ trừng mắt quát.

Đám sư đệ rất là đành chịu.

Triệu Tứ quay đầu nhìn sang Chu Yếm nói:

- Được rồi, Chu Yếm? Hừ, may mà có Vương huynh đệ cầu tình cho ngươi, bằng không, ai tới cũng vô dụng! Giờ để ta xem xem, có phải ngươi đang lừa dối Vương huynh đệ không?! Viết đi! Nếu ngươi dám lừa gạt Vương huynh đệ, ta lập tức thịt ngươi!

Chu Yếm:

- . . . !

Mẹ nó, viết thật à?

Cách đó không xa, đại biểu ca cấp tốc sai người chuẩn bị giấy nghiên bút mực, tất cả mọi thứ nhanh chóng được dọn sẵn ra, chỉ còn chờ Chu Yếm viết xuống chiếu thư nhường ngôi, phát huy chút nhiệt lượng sau cùng.

Được đám lão quan viên tán thành, vốn tưởng như thế đã đủ khiến Đại Thanh vương triều tái hiện, bây giờ, lại có thêm chiếu thư nhường ngôi do đích thân tiền nhiệm đại vương Chu Yếm viết ra, vậy thì khác gì ván đã đóng thuyền.

Chu Yếm tới quá kip thời!

Vương Khả cũng không ngờ, tên Chu Yếm này đến quá đúng lúc, quả thực là cập thời vũ (mưa đúng lúc)! Phía ta còn thiếu mỗi danh phận chính thống, ngươi lại tự thân đưa đến cửa?

Sau này, ai còn dám chất nghi?

Chu Yếm rưng rưng, ủy khuất viết ra chiếu thư nhường ngôi.

Trong đám lão thần đứng cánh đó không xa vẫn còn vài tên ngoan cố, trung thành với huyết mạch Chu thị, nhưng giờ, ngay cả Chu Yếm đều chủ động viết ra chiếu thư nhường ngôi, bọn hắn còn xoắn xuýt cái gì? Từ đây, Đại Thanh sẽ đổi sang họ Vương!

- Vương Khả, chuyện này là thế nào? Sao Chu Yếm lại ở đây?

Trương Chính Đạo tiến đến, nhỏ giọng dò hỏi.

- Ta cũng không biết, chẳng qua, mỗi lần đến thời khắc then chốt hắn lại xuất hiện, kịp thời tới giúp ta! Quả thực phải cám ơn hắn!

Vương Khả cổ quái nói.

Trương Chính Đạo nhướng mày.

Lúc này, trên một cây đại thụ bên ngoài vương cung, tên tà ma được đám lão đại phái tới điều tra xem Chu Yếm có phải bị chính đạo đuổi giết hay không, hắn đứng ở xa xa lặng lẽ quan sát thấy cảnh ấy, không khỏi trợn tròn mắt.

- Chuyện này là thế nào? Chu Yếm ngươi lừa gạt chúng ta? Giả nói bị chính đạo truy sát! Sao bọn hắn lại vây quanh ngươi, nhìn ngươi hạ bút viết chữ? Không lẽ là đang học tập thư pháp của ngươi?

Tên tà ma kia sửng sốt hạ xuống đại thụ, miệng lẩm nhẩm tự nhủ.

Giờ mà quay về bẩm báo thì nhanh quá, trên đường về hắn không ngừng cúi đầu suy tư, phải giải thích thế nào với các lão đại đây? Tên Chu Yếm điên rồi, viết mấy chữ mà thôi, cũng phải kêu chúng ta đi qua? Để cùng thưởng thức thư pháp của ngươi chắc? Phi, cái thứ gì vậy! Ngươi nói xem ta phải bẩm báo với các lão đại thế nào đây!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️