Bất Diệt Thần Vương

Chương 278: Thiên tẩu yến

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Kinh, một tiểu viện bình thường!

Từ trong tiểu viện truyền ra tiếng mạt chược xì xào.

Chu Yếm đứng ở bên ngoài tiểu viện, cơ mặt co giật liên hồi.

- Cái thứ gì vậy? Nhìn thấy lệnh bài thúc tổ đều không thèm để ý? Còn nói, dặn ta đừng chạy loạn, chú ý an toàn, thế là xong? Các ngươi đang làm gì? Thúc tổ phái các ngươi tới Thanh Kinh theo dõi tình hình, các ngươi lại chỉ biết suốt ngày chơi mạt chược? Có thể có chút theo đuổi được không? Mẹ nó!

Chu Yếm buồn bực không thôi.

Lần này Chu Yếm tới Thanh Kinh rất là cẩn thận, chỉ sợ bị đệ tử chính đạo trong thành biết được, thế nên vừa đến liền tới tìm đệ tử Ma giáo, muốn bọn hắn làm hộ vệ cho mình. Nhưng mà, đám đệ tử Ma giáo này trầm mê mạt chược, há lại chịu đồng ý? Cuối cùng Chu Yếm đành phải tự thân ra cửa.

- Đã cầm chỗ tốt của Tử Bất Phàm rồi, nhất định phải giúp hắn làm việc, ai! Giờ có khuyên đám quan viên kia nương nhờ cháu trai Tử Bất Phàm thì cũng ích gì? Đám quan viên kia bị phế hết rồi, hiện tại căn bản chẳng có chút quyền thế nào, dù có nương nhờ cũng vô dụng!

Chu Yếm lắc đầu.

Dù cảm thấy bản thân đang làm chuyện vô ích, song Chu Yếm vẫn chọn đi tới phủ đệ một tên quan viên trong đó.

Chỉ là, giờ đang buổi chiến loạn, trên đường phố có lượng lớn tướng sĩ thường xuyên tuần tra, Chu Yếm lại không muốn bại lộ thân phận, vạn nhất bị đệ tử chính đạo biết được hắn đến Thanh Kinh, vậy chẳng phải xong đời?

Bọc lấy một thân áo bào đen, lắc mình trong thành mất lượt, đi tới bên ngoài phủ đệ tên quan viên kia.

- Hộ Bộ Thị Lang? Lão đầu, năm đó ngươi là người trung thành nhất với ta, giúp ta xử lý bao nhiêu công việc bẩn thỉu, giờ tuy bị tước đoạt quyền lợi, nhưng rất nhiều con cháu gia tộc ngươi vẫn đang làm quan bên ngoài, đồng thời cũng nắm giữ rất nhiều quân đội, tài nguyên bên ngoài Thanh Kinh. Nếu ngươi đáp ứng trợ giúp cháu trai Tử Bất Phàm, những con cháu kia nhất định sẽ nghe lời ngươi. Ừ, trước cứ khuyên thế đã!

Trong mắt Chu Yếm lóe lên một tia kiên định.

Giậm chân, Chu Yếm nhảy qua tường viện ngoài phủ Hộ Bộ Thị Lang, đi vào trong nội viện.

Vốn tưởng rằng trong nhà Hộ Bộ Thị Lang tất sẽ là một mảnh ai thương tiêu điều, nhưng vừa tiến vào, Chu Yếm lại được chứng kiến một cảnh tượng rất là bận rộn náo nhiệt.

- Nhanh lên, nhanh lên! Đại tướng quân lại muốn khởi dụng lão gia, nhanh cầm quan bào lão gia ra đây! Nhanh!

- Chuẩn bị ngựa, nhanh chút! Lão gia muốn vào cung, lão gia sắp được quan hồi nguyên chức!

. ..

. ..

Nội viện rộ lên một mảnh tiếng hô, khiến Chu Yếm nhìn mà nét mặt co rúm cả lại.

- Năm đó Đại tướng quân và Hộ Bộ Thị Lang đấu sống đấu chết, sao giờ lại có thể để Hộ Bộ Thị Lang quan hồi nguyên chức? Điều này không thể nào!

Trên mặt Chu Yếm chất đầy vẻ khó hiểu.

Lặng không tiếng thở chui vào trong phủ, rất nhanh liền tìm được Hộ Bộ Thị Lang, một lão giả đầu tóc trắng xóa.

Kẻ hầu trong phủ rất là kích động, nhưng thần sắc lão giả này lại vẫn cực bình tĩnh, thản nhiên để cho đám thuộc hạ phục thị mặc đội y phục.

- Hộ Bộ Thị Lang!

Chu Yếm trầm giọng nói.

Lão giả đột nhiên nhíu mày, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người áo đen đang đứng ngay cửa.

- Là ai? Dám xông vào phủ chúng ta!

- Người đâu, có thích khách!

. ..

. ..

. ..

- Im mồm!

Lão giả quát lạnh.

- Lão gia?

Mọi người kỳ quái nhìn về phía lão giả.

- Các ngươi đều đi ra ngoài! Canh giữ quanh bốn phía, không được phép cho ai tới gần!

Lão giả trầm giọng nói.

- Hả? Vâng!

Đám hạ nhân dồn dập lui ra ngoài.

Chu Yếm đi vào đại sảnh, ngồi xuống chủ vị.

Lão giả cung kính thi lễ:

- Lão thần bái kiến đại vương!

- Hộ Bộ Thị Lang? Chuyện này là thế nào? Ta vừa rời khỏi Thanh Kinh chưa đến một năm, ngươi liền đã nương nhờ người khác?

Chu Yếm cười lạnh nói.

Lão giả khẽ cười khổ:

- Đại vương, sao ngươi lại nhập ma! Năm xưa tiên vương tại thế từng có ân với lão hủ, lão hủ thề vĩnh viễn trung thành với Đại Thanh vương triều, nhưng mà, nhưng mà . . ., đại vương, sao ngươi lại nhập ma!

- Được rồi, đừng nói nhảm! Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã quay sang nương nhờ tên hỗn đản Vương đại tướng quân kia?

Chu Yếm trầm giọng nói.

Lão giả lắc đầu:

- Đại tướng quân tuy chiếm cứ Thanh Kinh, nhưng đã ngay lập tức ổn định được thế cục, khiến trong Thanh Kinh không hề có ác ôn làm loạn! Cũng tính là xứng đáng với bách tính! Đối với đám cựu thần chúng ta cũng không có bất kỳ trù dập nào! Lão hủ sinh là người của Đại Thanh, chết là quỷ của Đại Thanh! Tự nhiên sẽ không nương nhờ hắn!

- Không nương nhờ hắn? Hừ, vậy thì được!

Chu Yếm lạnh giọng nói.

- Chẳng qua, những người khác thì chưa chắc, đại vương, ngươi cũng biết, Đại tướng quân chiếm cứ Thanh Kinh bây giờ mang họ Vương?

Lão giả nói.

- Nói nhảm, hắn là do ta cất nhắc, ta há lại không biết?

Chu Yếm trầm giọng nói.

- Không, ý ta nói ở đây là, Vương! Vương trong Vương Khả!

Lão giả nhẹ giọng nhắc nhở.

Chu Yếm đột nhiên biến sắc:

- Ngươi là nói, Đại tướng quân là thuộc hạ Vương Khả? Điều này, điều này, điều này sao có thể!

- Trước kia lão hủ cũng cảm thấy không thể nào, nhưng, đại vương, ngài xem!

Lão giả lấy ra một tấm thiếp mời.

- Thiên Tẩu Yến?

Chu Yếm kinh ngạc nói.

- Hôm nay đại tướng quân bày biện tiệc rượu trong vương cung, mời đám quan viên chúng ta và rất nhiều lão quan viên sớm đã lui xuống tới dự tiệc! Ngươi nhìn chữ ký phía dưới cùng xem, trừ Đại tướng quân ra thì còn có ai?

Lão giả nói.

- Vương Khả? Vương Khả? Hỗn đản này, hỗn đản này, không ngờ hắn lại bố trí người tiềm phục bên cạnh ta nhiều năm như vậy, hỗn đản!

Chu Yếm tức giận không thôi.

- Người trong phủ tưởng là ta được khởi dụng, nhưng ta cảm thấy, Thiên Tẩu Yến này khẳng định không đơn giản! Trừ chúng ta ra, còn có rất nhiều lão thần năm đó từng bị ngươi trục xuất, tất cả đều bị buộc đến dự tiệc! Ta không biết rốt cục bọn hắn muốn làm gì!

Lão giả cười khổ nói.

- Ta đi chung với ngươi xem sao!

Chu Yếm trầm giọng nói.

Trong lòng Chu Yếm tràn đầy hận ý đối với Vương Khả, nhân dịp này hắn muốn đi cùng, xem xem có cơ hội tiêu diệt Vương Khả hay không!

- Được rồi!

Lão giả khẽ gật đầu.

- Ngươi nghe kỹ cho ta, người ta hận nhất chính là Vương Khả, ngươi tuyệt đối không được nương nhờ vào gia tộc của Vương Khả, đợi sau này ta sẽ chỉ cho ngươi một quân phiệt, dù hiện tại ta đã không thể xưng vương, nhưng cũng tuyệt không cho phép các ngươi đi theo Vương Khả!

Chu Yếm trầm giọng nói.

Lão giả khẽ cười khổ, gật gật đầu.

Cứ thế, rất nhanh Chu Yếm liền cùng theo lão giả ngồi lên xe ngựa đi thẳng về phía vương cung.

Hôm nay mở tiệc Thiên Tẩu Yến. Mời tất cả quan viên đủ lớn nhỏ tại Thanh Kinh và cả những quan viên đã về hưu tới dự. Mặc dù mọi người không biết mục đích yến tiệc để làm gì. Nhưng chỉ riêng cái tên Vương Khả đã đủ khiến chúng quan viên chú ý.

Trận chính biến mấy chục năm trước, tất cả mọi người đều vẫn còn nhớ rõ. Vương Khả tạo phản, long trời lở đất, bao nhiêu người ủng hộ, nếu không phải sau cùng đệ tử tiên môn nhúng tay can dự, sợ rằng Đại Thanh vương triều này sớm đã đổi chủ.

Mà giờ, Vương Khả lại quay về?

Có người mong đợi Vương Khả, có người lại lộ vẻ không đáng, hiển nhiên sau mấy chục năm, danh tiếng Vương Khả sớm đã không còn như trước. Rất nhiều lão giả không nguyện ý tới dự, nhưng mà, dưới sự bức ép của Vương gia quân, bọn họ không thể không đến.

Thiên Tẩu Yến được tổ chức ở quảng trường lớn ngay trong vương cung, nơi đây sớm đã bày sẵn tiệc rượu.

Chúng quan viên đi đến, lập tức có người đi ra an trí ngồi xuống.

Thân phận Hộ Bộ Thị Lang tương đối cao, vị trí nằm ngay hàng đầu, Chu Yếm giấu mình trong áo bào đen, không mấy người để ý đến thân phận hắn, được an vị ngay sát bên cạnh Hộ Bộ Thị Lang.

Chúng quan viên gặp nhau, ai nấy đều thổn thức không thôi. Đoạn thời gian này bị giam trong phủ quả thực rất khó chịu, song đã có thể trở thành quan lớn, chút thành phủ đương nhiên vẫn phải có.

Rất nhanh, người đến đông đủ. Bốn phía đều có tướng sĩ trấn giữ.

Vương Khả được đám người đại biểu ca vây quanh, chậm rãi đi tới hàng đầu.

- Vương Khả?

Chu Yếm thoáng híp mắt lại.

- Quả thực là Vương Khả? Hắn còn sống?

- Hắn thật đi tu tiên? Nhìn vẫn trẻ tuổi quá!

- Mấy chục năm, dung mạo lại vẫn chẳng thay đổi.

- Hắn muốn làm gì? Còn định tranh bá thiên hạ nữa ư?

- Phi!

. ..

. ..

. ..

Một đám quan viên già đầu nhìn thấy Vương Khả đi đến trước mặt, thần thái mỗi người mỗi khác. Oán khí tích lũy đoạn thời gian gần đây như chợt tìm được chỗ phát tiết, dồn dập chỉ trỏ về phía Vương Khả.

Vương Khả đứng trước mặt đám quan viên, cười khẽ nói:

- Nhiều khuôn mặt xa lạ quá nhỉ, đương nhiên, cũng có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, chỉ tiếc, trên mặt các ngươi đã không còn nhiệt huyết năm đó, mà chỉ còn lại vẻ tang thương chán chường!

- Vương Khả, ngươi gọi chúng ta tới là để chế nhạo bỡn cợt chúng ta?

Hộ Bộ Thị Lang trừng nhìn Vương Khả nói.

- Hộ Bộ Thị Lang? Ồ, đã lâu không gặp! Ta nhớ năm đó lúc ngươi mới vào Hộ bộ, từng muốn làm chút chuyện cho nạn dân quê nhà, bốc lên phong hiểm bị trách phạt mất chức cũng phải thượng tấu, thỉnh cầu triều đình cấp phát tiền lương, cứu tế nạn dân! Một lòng vì nước vì dân! Nhớ khi ta tạo phản, ngươi còn sảng giọng mắng ta là loạn thần tặc tử? Ài, hay cho một tên thanh quan trung thần có khí tiết! Nhưng mà, mấy năm ta rời đi, dưới tay Chu Yếm, quan chức của ngươi càng làm càng lớn, lại chưa từng viết qua thêm tấu chương nào tạo phúc cho dân, ngày ngày nghĩ cách bóc lột ngân lượng từ các nơi, để cho Chu Yếm tiêu xài hoang phí? Đường đường một tên thanh quan, lại đọa lạc thành cự tham, không đếm xỉa gì tới sinh tử của bình dân bách tính, chỉ một lòng muốn giữ lại chiếc mũ trên đầu? Được, được lắm! Ngươi của ngày xưa còn sống nữa không?

Vương Khả cười hỏi.

- Ngươi, ngươi, ngươi . . . !

Hộ Bộ Thị Lang nghẹn họng không nói được nên lời.

Nhưng là, những lời Vương Khả nói ra, câu câu đều là thật, Hộ Bộ Thị Lang nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Chu Yếm ngồi ở cạnh bên cũng biến sắc, ngữ điệu tên Vương Khả này nghe cứ như thể ta là hôn quân vậy. Mẹ nó chứ, bây giờ lão tử đã là Kim Đan Cảnh, có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào!

Chu Yếm tra tìm tứ xứ, nhìn xem liệu có cường giả quanh đây. Rốt cuộc, chỉ cần hắn vừa động thủ, lập tức hành tung sẽ bại lộ, dẫn lên đệ tử chính đạo vây giết.

- Hộ Bộ Thị Lang, còn có Lễ Bộ Thượng Thư, còn có . . . !

Vương Khả chỉ tới từng tên quan viên.

Thoáng chốc, Vương Khả đã một hơi quở trách hơn mười tên lão giả. Vạch trần từng điều tội trạng của bọn hắn.

Nhất thời, sắc mặt đám quan viên tại trường đều đen hết cả.

- Vương Khả, đây chính là Thiên Tẩu Yến mà ngươi mời chúng ta đến dự? Mục đích chỉ là muốn chế nhạo chúng ta? Yến tiệc như thế, ta ăn không nổi, cáo từ!

Hộ Bộ Thị Lang tức giận nói.

- Ta cũng ăn không nổi!

Đám lão giả dồn dập đứng dậy.

Vương Khả lại cười lạnh, vung cước đạp lật tung chiếc bàn trước mặt.

Oanh!

Chiếc bàn ngã đổ, tất cả lão giả tại trường đều kinh hãi.

- Ăn? Mời đám người các ngươi tới ăn, ta đều cảm thấy buồn nôn! Một đám sâu mọt quốc gia, một đám tham quan ngồi không ăn bám, một đám công địch của nhân dân, một đám đào cự tặc ăn thịt uống máu trên thân bách tính! Đại Thanh vương triều diệt vong chính là bởi đám người các ngươi! Nhân dân Đại Thanh vì các ngươi mà chịu đủ tai nạn! Đại Thanh vương triều hủy diệt đều là vì các ngươi. Mời các ngươi ăn cơm … ghê tởm!

Vương Khả chửi mắng.

Tiếng chửi mắng kia mắng cho nguyên một đám lão giả phồng mang trợn mắt, tức tối không thôi.

- Vương Khả, ngươi dám vu khống ta?

- Vương Khả, lão hủ làm quan nhiều năm vậy rồi, còn chưa ai dám mắng ta một tiếng tham quan!

- Vương Khả, ngươi có tư cách gì nói chúng ta!

. ..

. ..

. ..

Trong cơn phẫn nộ, đám lão đầu cũng chửi ầm lên, như thể đã không sợ bị Vương Khả trả thù.

- Được, được, được lắm, đã thế, vậy để Vương Khả ta lý luận một phen! Ta hỏi các ngươi, trước đây các ngươi làm quan là vì cái gì?

Vương Khả nhìn đám quan viên hỏi.

- Làm quan vì cái gì?

Đám lão đầu nhíu mày nhắc lại câu hỏi.

- Hộ Bộ Thị Lang, ngươi nói xem, ngươi làm quan vì cái gì? Ngươi còn nhớ lúc ngươi trẻ tuổi, ngươi làm quan là vì cái gì? Ngươi còn nhớ được sơ tâm không?

Vương Khả hỏi.

- Ta . . . !

Hộ Bộ Thị Lang nhíu mày trầm tư.

Câu hỏi của Vương Khả rất đơn giản, nhưng lại khó trả lời, bởi vì tùy theo nhiều năm làm quan, tâm tư rất nhiều người đã sớm biến.

- Đương sơ gia đình ta rất khốn khổ, vì muốn thay đổi vận mệnh, ta mới gian khổ học hành. . . !

Một lão giả hồi tưởng lại.

- Thay đổi vận mệnh? Từ bị quan viên ngồi trên đầu đi ị đi đái, đổi thành bản thân ngồi lên đầu bách tính đi ị đi đái? Lễ Bộ Thượng Thư, ngươi có nhận ra, ngươi đã sớm biến thành loại người mà người căm ghét xưa kia!

Vương Khả giễu cợt nói.

Nhất thời, nét mặt lão giả kia lúc đỏ lúc trắng:

- Không phải, không phải!

- Đương sơ ta làm quan cũng muốn làm ra một phen sự nghiệp, giúp đỡ bách tính khổ nạn!

Một lão giả khác cau mày nói.

- Vậy ngươi đã làm gì? Bao năm qua, Đại Thanh vương triều thiên tai nhân họa nhiều vô số kể, ngươi lại đã làm được gì? Còn không phải là chỉ biết bo bo giữ mình, còn không phải cầm lấy bổng lộc, hưởng lấy thanh phúc, đâu để ý tới nạn dân sống chết? Hình Bộ Thượng Thư, ngươi đã làm được gì?

Vương Khả giễu cợt nói.

- Ta . . . !

Nét mặt lão giả vừa lên tiếng trở nên rất khó coi.

Nhất thời, chúng nhân không biết phải nên nói thế nào.

- Chúng ta cũng muốn, nhưng mà, nhưng mà hoàn cảnh không cho phép, tiên vương Chu Yếm tại vị, chúng ta căn bản bó tay hết cách . . . !

Một lão giả đắng chát nói.

- Đúng vậy, không có thể trách chúng ta được, là tiên vương Chu Yếm bất tài, ta viết qua rất nhiều tấu chương nhưng đều đá chìm biển lớn!

- Ta cũng vậy, ta cũng rất đành chịu, tiên vương Chu Yếm hảo đại hỉ công, trầm mê tửu sắc, cả ngày chỉ nghĩ đến tuyển tú nữ, tiền cứu tế đều bị hắn tiêu mất, chúng ta . . . !

Trong đám đông, Chu Yếm biến sắc, sao đột nhiên lại thành đại hội đấu tố ta? Ta cất nhắc các ngươi là để các ngươi đấu tố ta đấy hả? Lương tâm các ngươi đâu hết cả rồi?

- Chư vị, chửi rủa chỉ trích cũng không thay đổi được sự thật là Đại Thanh đã bị diệt vong. Nhưng các ngươi làm quan nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn không hiểu được tại sao mình lại làm quan. Cái gì là quan? Quan phải làm gì? Các ngươi biết không?

Vương Khả nhìn về phía chúng nhân, gằn giọng hỏi.

Đám lão giả nhìn Vương Khả. Chúng ta cả đơi làm quan, chúng ta không biết, chẳng lẽ ngươi biết?

- Người làm quan phải vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì chứng đạo Thánh hiền, vì vạn thế mở thái bình! Đấy mới là quan! Các ngươi làm được ư?

Vương Khả ngữ trọng tâm trường nói.

Người làm quan phải vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì chứng đạo Thánh hiền, vì vạn thế mở thái bình?

Lập tức, nguyên một đám lão giả toàn thân run lên, dồn dập ngước mắt nhìn về phía Vương Khả, thần sắc ai nấy đều chất đầy hổ thẹn.

Chỉ có thực sự đến cảnh giới kia mới có thể nói ra được những lời như vậy, cũng chỉ có nói ra được những lời như vậy, mới có thể chứng minh phẩm đức Vương Khả cao thượng đến mức nào. Chứng minh bọn hắn làm quan bẩn thỉu đến đâu.

- Nghĩ lại chính các ngươi xem, lúc mới làm quan có phải cũng từng có tâm tư như vậy! Đúng không nào? Lại nhìn xem các ngươi những năm qua, rốt cục đã làm được gì? Nguyên nhân đều là bởi Chu Yếm ư? Là bởi chính bản thân các ngươi, các ngươi quên đi trách nhiệm và nghĩa vụ của chính mình! Các ngươi bị tư dục làm cho váng đầu, quên mất bổn phẩn của người làm quan.

Vương Khả trách mắng.

Nhất thời, một ít lão đầu tình tự kích động, vành mắt ươn ướt. Vì hành vi bao năm qua mà hổ thẹn không thôi. Nhớ đến lúc mới làm quan, thề phải vì bách tính làm chút chuyện, kết quả lại thành một đám cỏ đầu tường, gặp sao hay vậy.

Vương Khả nhìn đám lão giả xấu hổ chảy cả nước mắt ở trước mặt, nhất thời trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kinh kỳ và hoan hỉ.

Mẹ nó, ta còn chuẩn bị rất nhiều cổ văn chuyên dùng trang bức trên địa cầu, tính tẩy não các ngươi một phen thật triệt để, khiến các ngươi toàn lực ủng hộ Vương gia chúng ta, giờ mới chỉ nói được mấy câu, các ngươi đã chịu hết nổi, buông tay đầu hàng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️