Bất Diệt Thần Vương

Chương 276: Đến thanh kinh

Chương Trước Chương Tiếp

Thần Long Đảo! Hành cung Chu Hồng Y!

Chu Hồng Y ngồi ở trước bàn, chuyên tâm sử dụng pháp thuật hỏa diễm, tựa hồ là đang rèn đúc thứ gì đó. Trước mặt là Chu Yếm đứng cung kính chờ đợi.

- Thúc tổ, đây là Nguyên Anh chân hỏa? Ta nghe nói, không phải tất cả Nguyên Anh Cảnh đều có thể làm được như vậy, hao phí Nguyên Anh chân hỏa thế này, chẳng lẽ là đang rèn đúc pháp bảo lợi hại nào đó?

Chu Yếm mong đợi nói.

- Không phải! Đồ trang sức của Thanh Nhi hơi cũ, sắp đến sinh nhật nàng, ta rèn đúc đồ trang sức mới để tặng thôi!

Chu Hồng Y chuyên tâm nhìn xem trang sức đang được hỏa diễm rèn tạo ở trước mặt.

Nét mặt Chu Yếm cứng lại, Nguyên Anh chân hỏa, đây là thứ chuyên dùng rèn đúc phi kiếm! Giờ ngươi lại dùng vào rèn đúc đồ trang sức?

- Thúc tổ đối với tổ mẫu Niếp thúc, thực sự là cảm tình thâm hậu!

Chu Yếm cổ quái nói.

Ta là cháu trai của ngươi, có thời gian rảnh rỗi giúp ta rèn đúc một thanh phi kiếm cũng được mà! Ai!

- Hôm nay ngươi đến là có chuyện gì?

Chu Hồng Y cũng không ngẩng đầu, hờ hững hỏi.

- Là thế này, lần trước đường chủ số ba đến Thần Long Đảo, mang cho ta một ít Chân Nguyên Huyết phẩm chất rất cao, giúp ta thành công tấn cấp Kim Đan Cảnh!

Chu Yếm hưng phấn nói.

Kim Đan Cảnh, không chỉ thực lực tăng nhiều, thọ nguyên cũng có bước nhảy vọt!

- Kim Đan Cảnh? Ừ, ngươi vốn chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng, chút Chân Nguyên Huyết có thể khiến ngươi đột phá cũng là điều bình thường, đường chủ số ma? Hắn mang chỗ tốt đến cho ngươi, nhất định là có ý đồ gì đó ở chỗ ta!

Chu Hồng Y lại bình thản nói.

- Thúc tổ, ngài là đường chủ số bốn của Ma giáo, vậy giữa ngài và đường chủ số ba, thực lực ai mạnh hơn?

Chu Yếm hiếu kỳ hỏi.

- Đường chủ số ba, Tử Bất Phàm? Ta và hắn chưa đánh qua qua! Bốn đại đường chủ chúng ta là được xếp hạng dựa theo trình tự thời gian gia nhập Ma giáo, đường chủ số một ta còn chưa thăm dò ra được, nhưng, đường chủ số ba Tử Bất Phàm? Hẳn không phải là đối thủ của ta, đương nhiên, nếu hắn còn có át chủ bài nào đó, vậy thì chưa chắc!

Chu Hồng Y bình tĩnh nói.

- Đường chủ Tử Bất Phàm cho ta Chân Nguyên Huyết phẩm chất cao như vậy, giờ hắn muốn mời ta giúp chút chuyện! Ta tới là để xin phép thúc tổ một tiếng!

Chu Yếm cung kính nói.

Chu Yếm mặc dù không phải đối tượng thích hợp để làm hoàng đế, nhưng, chút chuyện thế này thì hắn vẫn tự biết rõ ràng, rằng chỗ dựa lớn nhất của mình chính là Chu Hồng Y, người khác dù có đưa ra lợi lộc lớn đến mấy thì cũng là giả.

- Hả?

Chu Hồng Y nghi hoặc ngước nhìn đứa cháu trai trước mặt.

- Bởi vì ta nhập ma, Đại Thanh vương đã sụp đổ! Trong địa giới Đại Thanh, quần hùng nổi lên! Tử đường chủ lại có một đứa cháu trai làm quân phiệt, ngày xưa từng là Trấn quốc công dưới tay ta, giờ muốn xưng bá thiên hạ, mong ta hỗ trợ chút ít!

Chu Yếm giải thích nói.

- Ngươi? Ngươi không phải đã mất nước rồi sao? Còn hỗ trợ được gì nữa?

Chu Hồng Y nhíu mày nói.

- Quân phiệt họ Tử là lộ quân phiệt cường đại nhất trong đám, kẻ địch lớn nhất của hắn là một tên quân phiệt họ Vương, trước kia Đại tướng quân dưới tay ta, hiện giờ đang chiếm cứ Thanh Kinh!

Chu Yếm giải thích nói.

- Ồ?

- Tuy địa giới Đại Thanh vương triều đã chìm trong đại loạn, nhưng Thanh Kinh rốt cuộc vẫn là vương đô xưa kia, bên trong còn trú ngụ rất nhiều quan viên chế độ cũ, Tử Bất Phàm muốn mời ta đi về Thanh Kinh, khuyên nhủ những quan viên kia gia nhập vào lộ quân phiệt họ Tử!

Chu Yếm cung kính nói.

Trên mặt Chu Hồng Y chớp qua một tia cười lạnh:

- Hắn muốn ngươi giúp hắn đối phó quân phiệt họ Vương ở Thanh Kinh?

Chu Yếm gật đầu xác nhận:

- Nếu có thể, hắn còn hi vọng ta diệt luôn tên quân phiệt họ Vương kia!

- Vì sao chính hắn không đi mà lại nhờ ngươi đi?

Chu Hồng Y cười lạnh nói.

- Hắn nói, lo lắng làm lớn chuyện!

Chu Yếm nói ra.

- Làm lớn chuyện? Ta nói cho ngươi biết, khoan nhắc tới quân phiệt họ Vương ở Thanh Kinh, lúc này trong địa giới Đại Thanh vương triều, quanh bốn phía trụ sở các đại quân phiệt đều có một đám đệ tử ma đạo, chính đạo coi chừng, nhìn chằm chằm tiên môn phía đối diện, ai dám nhúng tay, nhất định sẽ bị phản công! Đây là chiến tranh nhân gian! Tiên môn không được nhúng tay!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Cái kia . . . !

- Ngươi đi thì dễ thôi, nhưng một khi ngươi động thủ! Lập tức sẽ bị chính đạo truy sát! Phải biết, giờ ngươi thành là danh nhân rồi, lấy thân phận Đại Vương Đại Thanh nhập ma, người chính đạo đang có ấn tượng rất khắc sâu với ngươi!

Chu Hồng Y cười lạnh nói.

- Hả? Vậy, cái kia . . . !

-

- Chu Yếm lập tức biến sắc.

Ta đi Thanh Kinh, vừa bại lộ liền sẽ bị truy sát?

- Thế nên mới nói, thiên hạ làm gì có miếng bánh nào là miễn phí? Tử Bất Phàm giúp ngươi đột phá đến Kim Đan Cảnh, thực ra chỉ là muốn mời ngươi làm pháo hôi cho hắn mà thôi!

Chu Hồng Y thản nhiên nói.

- Vậy giờ làm thế nào? Thúc tổ, ta, ta đã đáp ứng Tử Bất Phàm!

Chu Yếm vẻ mặt đau khổ nói.

- Hả?

Chu Hồng Y mắt lạnh nhìn đứa cháu trai trước mặt.

- Đương sơ trước khi cho ta Chân Nguyên Huyết chất lượng cao, hắn từng nói … nói giúp ta đột phá đến Kim Đan cảnh, sau đó ta phải đáp ứng hắn một chuyện, khi ấy ta đã thuận miệng đáp ứng, thực sự là bởi quá muốn đột phá!

Chu Yếm gấp gáp nói.

- Tử Bất Phàm? A, thật biết giở trò mèo!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Thúc tổ, ta có thể mặc kệ hắn được không?

Chu Yếm mong đợi nhìn Chu Hồng Y.

- Cầm chỗ tốt không nhận nợ?

Chu Hồng Y cười nhìn cháu trai.

- Đúng vậy, dù sao, hắn cũng không thể làm khó dễ được ta!

Chu Yếm mong đợi nói.

- Tử Bất Phàm, người này không dễ đối phó đâu! Cầm chỗ tốt của hắn rồi quịt nợ? Hắc! Hắn có thể sẽ khiến ngươi phun hết ra, hơn nữa còn phải trả cái giá cực lớn, ngươi tin không?

Chu Hồng Y lắc đầu.

- Nhưng mà, nhưng mà . . ., ta cũng không thể cứ vậy đi chịu chết được!

Chu Yếm lo lắng nói.

- Giờ mới biết gấp? Hừ!

Chu Hồng Y lạnh lùng nói.

- Thúc tổ, ta sai rồi, sau này, người khác có đưa lợi lộc gì, ta đều không dám nuốt!

Chu Yếm nôn nóng nói.

Chu Hồng Y thở sâu một hơi:

- Tử Bấ Phàm? Hừ, hắn tìm ngươi đối phó tên quân phiệt họ Vương kia, đúng là tính toán ghê thật. Hắn không phải nhắm vào ngươi, mà là muốn kéo ta xuống nước!

- Hả?

Chu Yếm sững sốt.

- Đệ tử Ma giáo phụ trách giám thị chính đạo ở Thanh Kinh đều là thủ hạ của ta!

Chu Hồng Y híp mắt nói.

- Hả?

Chu Yếm ngây dại.

- Ngươi đi Thanh Kinh đi! Không sao đâu! Chẳng qua, đến đó không cần làm gì cả! Cứ đi cho có lệ thôi! Không phải Tử Bất Phảm muốn mời ngươi xúi giục đám quan viên ngày xưa ư? Ngươi cứ đi mấy nhà, làm bộ tận lực là được! Bọn họ nguyện ý thì tốt, không nguyện ý thì thôi! Rốt cục ngươi cũng đã tận lực! Chỉ là sự tình không được như ý thôi! Còn những chuyện khác, ngươi tuyệt đối đừng đáp ứng!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Vâng! Nhưng mà, vạn nhất . . . !

Chu Yếm lo lắng nói.

- Ta đưa cho ngươi một tín vật, đệ tử Ma giáo trong Thanh Kinh thấy được vật này sẽ biết ý của ta. Vạn nhất có đệ tử chính đạo vây giết ngươi, bọn họ sẽ ra mặt giúp!

Chu Hồng Y nghiêm mặt dặn dò.

- Vâng, đa tạ thúc tổ!

Chu Yếm lập tức cảm kích nói.

Chu Hồng Y đưa tín vật cho Chu Yếm, Chu Yếm lập tức hoan thiên hỉ địa rời đi. Bước lên Chướng Hải Thuyền, lên đường đi thẳng tới Thanh Kinh.

……________________________________________

Một sơn cốc bên ngoài Chu Tiên Trấn.

Mạc Tam Sơn đầu tóc rối bù, góc áo có vài chỗ cháy đen, ánh mắt phẫn hận nhìn Đồng An An và đám đầu hói mình vừa mang ra ngoài.

Sau đó quay đầu nhìn về hướng Chu Tiên Trấn, trong lòng Mạc Tam Sơn bất giác trào lên cơn tức không bút nào tả xiết.

Mẹ nó chứ, vốn tưởng chỉ là truyền lời mà thôi, ai ngờ, con điên Trương Ly Nhi lại nổi đóa động thủ với mình.

Còn cả vật cát tường hạc vương Kim Ô Tông kia nữa! Mẹ nó, mình đối phó đám kia thì cũng dễ thôi, nhưng mà, dưới mắt nhìn chằm chằm của bàn dân thiên hạ, hắn không tiện ra tay.

Trương Ly Nhi chính là bảo bối của Kim Ô Tông, nếu mình lấy lớn hiếp nhỏ, đánh Trương Ly Nhi, Mạc Tam Sơn dám chắc, toàn bộ đại lão Kim Ô Tông tất sẽ xuất động, tìm mình đơn đấu! Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như bây giờ.

- Vương Khả, tên hỗn đản này, chọc ra nợ tình, bản thân phủi mông liền chạy, để lại ta ở đây gánh hết trách nhiệm? Để xem về lại trong tông ta xử lý ngươi thế nào!

Mạc Tam Sơn căm hận nói.

Vương Khả nói hắn về lại Thiên Lang Tông, giờ mình chỉ còn cách quay về tìm Vương Khả tính sổ.

Cúi đầu nhìn Đồng An An và mười tên đầu hói.

- Theo như tin tình báo, tên Đồng An An này trước nay hành sự cẩn thận trầm ổn, ít khi sai lầm, rất được đường chủ Ma giáo tín nhiệm, mẹ nó, có nhầm hay không? Vương Khả chỉ là một tên Tiên Thiên Cảnh mà thôi, khăng khăng các ngươi hết lần này tới lần khác đều ngã nhào trong tay hắn?

Mạc Tam Sơn tức tối nhìn đám Đồng An An bị trói như bánh ú trước mặt.

- Lấy bọn Đồng An An làm mồi câu? Không biết có thể câu tiếp được cá lớn không nhỉ? Đúng là đau đầu! Ai! Ngươi đã bị Vương Khả bắt đến lần thứ ba, giờ nghe đến ngươi và Vương Khả chạm mặt, đầu óc ta cứ ong ong hết cả lên!

Mạc Tam Sơn vuốt vuốt đầu!

Trầm mặc một lúc lâu, sau cùng Mạc Tam Sơn mới thở dài:

- Thôi, lại cho các ngươi thêm một cơ hội! Hừ!

Mạc Tam Sơn hạ một ít bí pháp đặc thù lên thân bọn Đồng An An, sau đó giậm chân, tan biến vào trong sơn lâm.

Không biết qua bao lâu, đám người Đồng An An từ từ tỉnh lại.

- Ai ui, đầu ta đau quá!

- Sao ta cảm thấy đầu sưng thế này!

- Đây là đâu? Ta chết rồi ư?

...

...

. ..

Cả đám lần lượt tỉnh lại.

Đồng An An cũng đau đầu vô cùng. Vừa mở mắt, hắn lập tức nhìn thấy chim nhỏ ríu rít ở trên cây.

- Ta, ta còn sống? Chẳng lẽ, trước đó chỉ là đang mơ?

Đồng An An sững sốt.

- Đàn chủ, chúng ta còn sống, chúng ta không bị Vương Khả lấy đá nện chết!

Một tên đầu trọc kích động nói.

- Ta không chết, ha ha, ta không chết!

Lại một tên đầu trọc kích động nói.

Đồng An An quay đầu nhìn chúng nhân, lần này nét mặt Đồng An An bất giác co rúm lại. Bởi vì toàn bộ đám đầu trọc đều sưng tấy lên, tạo nghiệt a

Dây trói trên người không tính là gì, giãy dụa một lúc liền thoát ra được.

- Đàn chủ, ta sợ quá, lúc trước ta tưởng là mình xong đời rồi!

- Ta cũng vậy, dòng điện kia quá khủng bố.

- Đáng hận nhất chính là Vương Khả, hắn muốn nện ngất chúng ta, nhưng mà, dòng điện lại giật tỉnh! Sống không bằng chết!

- Chúng ta đừng đi tìm Vương Khả gây sự nữa, được không?

.. . . ..

...

. ..

Nhớ đến những gì từng bị chịu đựng lúc trước, đám đầu trọc ai nấy đều bị ám ảnh, kinh hãi không thôi.

Cơ mặt Đồng An An cũng co giật, then chốt là, không xử lý Vương Khả, ta không biết ăn nói thế nào với Tử đường chủ, Thiểm Điện thần tiên của hắn đều bị ta làm mất!

- Vương Khả thì vẫn phải đối phó! Nhưng tên Vương Khả này quá mức giảo hoạt, chỉ dựa vào chúng ta sợ rằng còn chưa đủ!

Đồng An An trịnh trọng nói.

- Vậy giờ phải làm sao?

Đám đầu trọc nôn nóng nói.

- Chúng ta trước cứ về bẩm báo Tử đường chủ! Sau đó nhờ hắn hỗ trợ!

Đồng An An trầm mặc một lúc rồi nói.

- Được, được, được!

Đám đầu trọc hoan hỉ tán đồng.

- Giờ Tử đường chủ đang ở đâu?

Một tên đầu trọc hỏi.

- Ta không rõ lắm, nhưng, ta biết, qua một đoạn thời gian Tử đường chủ nhất định sẽ tới Thanh Kinh ở khu vực phàm nhân, chúng ta tĩnh dưỡng cho khỏe, sau đó lại đi Thanh Kinh tìm Tử đường chủ?

Đồng An An nhìn chúng nhân một lượt, trầm giọng nói.

- Được! Chúng ta nghe ngươi!

Đám đầu trọc lập tức ứng tiếng.

- Các ngươi ai có tiền thì đi mua chút quần áo và đan dược?

Đồng An An nhìn đám đầu trọc nói.

Đám đầu trọc lục túi một phen, toàn thân ai nấy đều trống trơn.

Đồng An An:

- ... !

________________________________________

…..

Khu vực phàm nhân, Thanh Kinh!

Vương Khả và Trương Chính Đạo sau một thời gian trèo non lội suối, rốt cục đã tới cửa thành Thanh Kinh.

Lúc hai người đến, nơi này tựa hồ mới vừa trải qua một trận đại chiến, ngoài thành còn có không ít thi thể quân địch bị bỏ lại vương vãi.

Cửa thành, có thủ vệ Thanh Kinh trông chừng.

Lúc Vương Khả đến, thủ vệ đang định kiểm tra, chợt thấy một tên thống lĩnh thủ vệ lao nhanh tới.

- Gia chủ, hạ nhân không hiểu chuyện, ngài đi theo ta!

Tên thống lĩnh kia kinh hoảng nói.

Nếu gia chủ bị kiểm tra ngay trước cửa nhà mình, vậy chẳng phải người xui xẻo sẽ là hắn.

- Không sao, nghiêm túc phụ trách, rất tốt! Ta không trách hắn!

Vương Khả lắc đầu.

Chúng thủ vệ ngoài cửa thành không khỏi ngạc nhiên. Thân phận tên đại thống lĩnh này đâu phải bình thường, nhìn thấy đại tướng quân sống lưng vẫn cứ thẳng tắp, vậy mà ở trước mặt người kia lại ăn nói khép nép như thế.

- Những thi thể ngoài thành kia là của quân địch?

Vương Khả trầm giọng hỏi.

- Vâng, đoạn thời gian này từng có mấy lộ quân phiệt muốn đến Thanh Kinh thử vận may, ý đồ công thành chiếm giữ nơi này! Kết quả đều bị người của chúng ta đánh lui, bọn hắn trốn chạy, thi thể bị bỏ lại! Chúng ta liền đặt ở đó, chấn nhiếp những quân phiệt khác muốn tới xâm phạm!

Tên đại thống lĩnh cười nói.

- Tìm người chôn những thi thể kia đi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vâng!

Đại thống lĩnh cung kính nói.

Một tên thủ vệ ở cạnh đó lập tức lo lắng nói:

- Đại thống lĩnh, đại tướng quân dặn, không được động tới những thi thể này!

- Đừng nói nhảm! Có chuyện gì ta gánh hết! Nhanh đi!

Đại thống lĩnh quát lớn.

Chúng thủ vệ không khỏi buồn bực. Song vẫn ứng tiến đi làm.

Đại thống lĩnh không quản đám thủ vệ nhỏ giọng lầu bầu, đại tướng quân đương nhiên phải nghe, nhưng đại tướng quân cũng phải nghe gia chủ trước mắt này.

Lát sau, Vương gia trong thành được đến tin tức, rất nhanh, một đám đệ tử Vương gia tràn ra cửa thành. Thậm chí đại biểu ca cũng đi ra nghênh đón.

- Gia chủ!

Đại biểu ca kích động bước tới.

- Gia chủ!

Đám đệ tử Vương gia cung kính nói.

- Vương Khả, ngươi có vẻ rất được hoan nghênh!

Trương Chính Đạo ở bên kinh ngạc nói.

- Nói nhảm, bọn họ đều đi theo ta ăn cơm, ta không được hoan nghênh, ai còn được hoan nghênh?

Vương Khả nhướng mắt nói.

Quay đầu, Vương Khả nhìn sang đám người đại biểu ca, phân phó nói:

- Nhớ kĩ, sau này không được phơi phóng thi thể thời gian dài như thế, dù là thi thể quân địch cũng phải tức tốc chôn ngay! Đợi lâu, thi thể hư thối, rất dễ hình thành ôn dịch! Trước kia không phải đã dạy qua các ngươi rồi ư?

- Vâng!

Đại biểu ca cung kính gật đầu.

Chúng đệ tử Vương gia cũng lập tức đáp ứng, không ai dám phản bác.

- Cứ dựa theo phương pháp trừ độc sát trùng ta dạy trước kia mà làm! Đừng để ta phải dạy đi dạy lại mãi, ta cũng bận lắm!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vâng!

Đám đệ tử Vương gia lập tức cung kính nói.

Trong vòng vây của đám đệ tử Vương gia, Vương Khả rảo bước tiến vào trong Thanh Kinh.

Mấy tên thủ vệ ngoài cửa thành dồn dập dụi dụi mắt, thậm chí có người há hốc mồm! Mẹ nó, ta không nằm mơ đấy chứ? Một quần đại lão của Vương gia quân chúng ta, bây giờ lại đang cúi đầu khom lưng với một người xa lạ? Không đúng, đoạn thời gian này, dù có là đối mặt các thượng tiên phi thiên độn địa cũng đâu cần phải như vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️