Toàn trình, thần sắc Mạc Tam Sơn luôn trong trạng thái ngây dại!
Ta nghe được cái gì? Những lời Vương Khả nói kia, sao ta nghe nghe một hồi liền chỉ muốn đánh hắn? Vì sao ta dường như khó mà khống chế nổi nắm tay mình, hận không thể nện cho Vương Khả một trận nên thân?
- Mạc điện chủ, ngươi muốn đám tà ma Đồng An An kia, ta sảng khoái đưa tặng, một phân tiền cũng không cần! Chúng ta thân là đồng sự với nhau, ta chỉ muốn nhờ ngươi chuyển lời, khuyên nhủ Trương Ly Nhi, chút việc nhỏ như thế, chắc ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?
Vương Khả hỏi.
Mạc Tam Sơn:
- ... !
- Mạc điện chủ! Chuyện này chắc không làm khó ngươi chứ?
Vương Khả lần nữa hỏi.
Nét mặt Mạc Tam Sơn khẽ nhăn lại, nói:
- Khó thì không khó, chỉ là, sao ngươi không tự thân đi nói với nàng?
- Ai nha, ta đã nói với ngươi rồi, ta nhìn không được nữ nhân khóc lóc, chỉ cần nàng khóc, ta liền mềm lòng! Đành nhờ hết cả vào ngươi!
Vương Khả gấp gáp nói.
Mạc Tam Sơn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng:
- Được, được rồi!
- Thực sự phải cám ơn ngươi! Mạc điện chủ, trước kia là ta hiểu lầm, không ngờ ngươi còn là người bình dị dễ gần như vậy!
Vương Khả lập tức cảm thán nói.
Mạc Tam Sơn trầm mặc.
- Trương Chính Đạo, thất thần gì đấy? Nhanh đi, mang bọn Đồng An An ra, giao cho Mạc điện chủ!
Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo hô lớn.
Giờ đã không còn nguy hiểm, Vương Khả không cần Trương Chính Đạo phải kè kè sát bên mình.
Trương Chính Đạo đang cố gắng chịu đựng những lời tự thổi tự khen không biết xấu hổ của Vương Khả, sớm đã buồn nôn muốn mửa. Mẹ nó chứ, để ta đi? Quá tốt!
- Được rồi, các ngươi chờ ở đây!
Trương Chính Đạo như được đại xá, chạy nhanh vào trong phòng ngủ.
- Mạc điện chủ, chuyện của chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, vậy …. có thể trước gọi tỉnh đám thuộc hạ của ta được không? À, đúng rồi, đám đệ tử Kim Ô Tông thì cứ để ngủ thêm một lát, miễn cho vừa tỉnh lại liền làm ồn, đau đầu lắm!
Vương Khả nói.
- Cũng được!
Mạc Tam Sơn gật đầu. Vung tay lên.
Hô!
Tựa như một cơn gió mát thổi qua Công Nhất Trà Xã, đám thuộc hạ Vương Khả đang ngủ mê đột nhiên giật mình tỉnh lại. Đồng thời, rất nhanh, chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã cũng đi đến trong nội viện.
- Gia chủ? Đây là . . . ?
Chưởng quỹ kia lo lắng nói.
- Công Nhất Trà Xã không thể ở lâu, ngươi lập tức thông báo cho tất cả mọi người, trước lúc hừng đông, toàn bộ phải được di dời khỏi Công Nhất Trà Xã!
Vương Khả phân phó nói.
Vâng!
Chưởng quỹ cung kính gật đầu.
- Còn chuyện chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh và công tác bán bảo hiểm, ta đã dạy qua ngươi, thế nên vẫn cứ tiếp tục như thường, rốt cuộc những Tiên Thiên Cảnh còn đang do dự kia đều biết ngươi, đến lúc đó ngươi cứ ra mặt xử lý là được!
Vương Khả dặn dò nói.
- Vâng!
Chưởng quỹ cung kính nói.
- Đi thôi!
Vương Khả vung tay lên.
Chưởng quỹ kia rất là biết điều, lập tức lui xuống. Mạc Tam Sơn ở bên cạnh lại không giấu được vẻ ngạc nhiên.
- Ai, Mạc điện chủ, ngươi cũng biết, nữ nhân một khi ồn ào lên, nhất định sẽ liên lụy đến rất nhiều người, ngươi là Nguyên Anh Cảnh, giậm chân một cái liền có thể rời đi, nhưng đám thuộc hạ này của ta mà vẫn đợi ở đây, kết cục sẽ rất thảm! Tốt nhất nên để bọn hắn đi ra tránh gió một thời gian! Phiền phức ta chọc phải, không lý nào lại để bọn họ chịu liên lụy, đúng không?
Vương Khả cười giải thích nói.
- Ngươi suy nghĩ rất chu đáo!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Chút kinh nghiệm nhân sinh mà thôi, không tính được cái gì, đến, ngồi một lát, chúng ta tiếp tục nói chuyện!
Vương Khả cười nói.
Lại mấy tên tiểu nhị đi ra dọn bàn cho hai người Vương Khả, Mạc Tam Sơn.
Mạc Tam Sơn thần tình cổ quái ngồi xuống, sau đó liền được chiêm ngưỡng một cảnh hết sức kỳ quái.
Chỉ thấy, đám tiểu nhị Công Nhất Trà Xã chung tay dọn nhà, tốc độ dọn nhà khiến người nhìn mà líu lưỡi! Người này chuyển giường, người kia vác nồi, người thì chạy đến nhà xí đóng gói giấy vệ sinh mang đi.
Vương Khả và Mạc Tam Sơn tán gẫu câu được câu không, chẳng mấy chốc đã thấy Công Nhất Trà Xã được dọn sạch.
Thần thức Mạc Tam Sơn quét qua, toàn bộ các gian phòng đều chỉ thừa lại bốn vách tường.
- Đám thuộc hạ này của ngươi, thật đúng là, thật đúng là . . . !
Cơ mặt Mạc Tam Sơn không ngừng co giật.
- Từ bé ta đã dạy bọn hắn phải biết tiết kiệm, hiệu quả cũng được, ngươi không cần khen bọn họ!
Vương Khả cười nói.
Nét mặt Mạc Tam Sơn không giấu được vẻ cổ quái, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khen bọn hắn tiết kiệm? Ta chỉ là không vừa mắt với cái thói keo kiệt kia thôi.
- Mạc điện chủ, tất cả đã được đưa tới, ngươi kiểm tra lại xem!
Trương Chính Đạo vào phòng lôi đám Đồng An An đi ra.
Đồng An An và mười tên đầu trọc vẫn đang hôn mê, cả người cháy đen, đầu sưng tấy, lớn gấp đôi bình thường.
- Bọn họ, bọn họ đây là . . . ?
Mạc Tam Sơn khó hiểu nói.
Phải biết đám này chính là Kim Đan Cảnh, mười một tên Kim Đan cảnh, trước đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở nên thê thảm thế này?
- À, không có gì, khả năng là não chấn đãng, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi. Ngươi yên tâm, người vẫn còn sống! Có cần ta giúp trói lại không?
Vương Khả nhiệt tình nói.
Mạc Tam Sơn:
- . . . !
- Đứng ngây ra đó làm gì? Mau giúp Mạc điện chủ trói tốt đám này lại! Như thế Mạc điện chủ liền có thể thuận tay mang theo!
Vương Khả thúc giục nói.
Trương Chính Đạo nhướng mắt:
- Mẹ nó, sao lại là ta?
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là Trương Chính Đạo đi trói lại đám Đồng An An.
Cùng lúc, bọn thuộc hạ Vương Khả đã triệt để hoàn tất dọn nhà, rút lui ra khỏi Công Nhất Trà Xã.
Bên trong Công Nhất Trà Xã hoàn toàn trống rỗng, trừ đám đệ tử Kim Ô Tông và tiên hạc đang ngủ mê man ra, thì chỉ còn lại Vương Khả, Trương Chính Đạo và Mạc Tam Sơn.
- Mạc điện chủ, lát nữa trời sáng, Trương Ly Nhi sẽ đến, phiền ngươi khuyên nhủ giúp, ta và Trương Chính Đạo xin cáo từ trước!
Vương Khả đứng dậy thi lễ.
- Ngươi muốn đi đâu?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
- Đương nhiên là về tông môn Thiên Lang Tông rồi! Chuyện nơi này xin nhờ ngươi!
Vương Khả lần nữa trịnh trọng nói.
- Mạc điện chủ, cáo từ!
Trương Chính Đạo cũng thi lễ nói.
Mạc Tam Sơn nhíu mày nhìn hai người một cái, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
- Đi mau!
Vương Khả lôi kéo Trương Chính Đạo quay đầu đi ra khỏi Công Nhất Trà Xã.
Lát sau, Vương Khả và Trương Chính Đạo đã tan biến phía cuối con phố ở Chu Tiên Trấn.
Mạc Tam Sơn một mình ngồi lại bên bàn, nhíu mày nhấp nhẹ một ngụm trà.
- Sao thế nhỉ? Sao ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Mạc Tam Sơn vừa uống trà vừa tự nhủ.
Quay đầu nhìn lại đám Đồng An An đang bị trói như bánh ú trên mặt đất, Mạc Tam Sơn mới lại yên tâm phần nào.
- Không phải chỉ là truyền câu nói thôi sao? Cũng đơn giản mà, không cần tốn nhiều sức liền bắt về Đồng An An, chẳng phải đấy là điều ta hy vọng?
Mạc Tam Sơn uống trà chờ đợi trời sáng.
Chẳng bao lâu, hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo đã đi ra Chu Tiên trấn.
- Vương Khả, ngươi nói xem, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Xảy ra chuyện gì mới được? Người của ta đều đã rời đi, còn sợ gì nữa!
Vương Khả nói thẳng.
- Nhưng mà, Trương Ly Nhi đi đến, nàng liệu có nghe Mạc Tam Sơn giải thích?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Chuyện đó thì liên quan gì tới ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn lại Trương Chính Đạo.
- Ách!
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại, mẹ nó, đúng nhỉ, ngươi đã vứt sạch hết trách nhiệm cho Mạc Tam Sơn, ngươi đương nhiên chẳng liên quan mẹ gì nữa rồi!
- À quên! Lúc này bảo ngươi vào mật thất mang bọn Đồng An An ra cho Mạc Tam Sơn, tên Trương Thần Hư ở trong phòng thế nào rồi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Trương Thần Hư? Ngươi không nói ta cầm ra! Hắn vẫn cứ đang ngủ trong mật thất!
Trương Chính Đạo đáp.
- Vẫn ngủ à? Thôi, ngủ rồi thì thôi, chờ tỉnh lại, tự hắn sẽ đi ra!
Vương Khả thản nhiên nói.
- Giờ chúng ta thật về lại Thiên Lang Tông?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Ai nói?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi lại.
- Chẳng phải vừa nãy ngươi mới nói với Mạc Tam Sơn đấy thôi?
Trương Chính Đạo cổ quái hỏi.
- Lão gia hỏa kia không mang ý tốt! Ta làm sao có thể về lại Thiên Lang Tông? Vạn nhất hắn không vỗ yên được Trương Ly Nhi, nàng ta quay đầu liền tìm tới Thiên Lang Tông thì làm thế nào? Trước khi sư tôn trở về, ta tuyệt không về lại trong tông!
Vương Khả nói thẳng.
- Không quay về? Vậy đi đâu?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Thế này nhé! Trừ Chu Tiên Trấn ra, các tiên trấn khác cũng cần chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh, cần bán bảo hiểm! Trước kia ta đã nói qua rồi, giờ ngươi có muốn đi tới các đại tiên trấn khác bán bảo hiểm không?!
Vương Khả hỏi Trương Chính Đạo.
- Tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình? Khuyên người mua bảo hiểm đi đánh trận? Ta đi các đại tiên trấn, vậy còn ngươi?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Ta? Ta phải đi Thanh Kinh một chuyến, tới chỗ đại biểu ca, nghe nói tình hình nơi đó không phải rất thuận lợi, ta phải đến chỉ đạo! Chờ ngươi chiêu mộ người xong lại tới Thanh Kinh tụ hợp cùng ta!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Ta không đi bán bảo hiểm! Ta cùng đi Thanh Kinh với ngươi!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Vì sao?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Ta cảm thấy, đi cùng với ngươi có thể vét được càng nhiều tiền
Trương Chính Đạo rất trực tiếp nói.
- Mẹ nó, ngươi nói quá, ta nhìn giống thần tài lắm à?
Vương Khả sắc mặt cổ quái nói.
- Ngươi là thần tài keo kiệt nhất mà ta biết! Mẹ nó chứ, móc được nửa phân tiền từ trong tay ngươi cũng mệt bở hơi tai! Nhưng, ngươi ăn thịt, ta húp chút nước canh, vậy chắc được chứ?
Trương Chính Đạo nói.
- Được, ăn canh cũng được! Nhưng, phải làm việc mới có canh uống! Đi thôi!
Vương Khả đồng ý rất dứt khoát.
Hai người cứ thế bay thẳng đến khu vực phàm nhân.
Có một điều hai người không biết chính là, trong mật thất ở Công Nhất Trà Xã, lúc này chính đang có một vị khách không mời lặng lẽ đi đến.
Ở mặt trên, Mạc Tam Sơn vẫn đang ngồi đó uống trà, không chú ý tới dưới lòng đất, càng không biết, Nhiếp Thiên Bá lúc trước không hề bị mình đánh ngất, giờ chính đang men theo địa đạo đi vào mật thất Công Nhất Trà Xã.
Hắn không dám đánh rắn động cỏ, ý định ban đầu vốn chỉ là vào xem tình hình, lại chợt thấy Trương Thần Hư chết ngất nằm ở bên trong, lập tức mừng rỡ như điên.
Ôm lấy Trương Thần Hư đang chết ngất, Nhiếp Thiên Bá vội vàng theo đường địa đạo thoát ra ngoài.
Mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho bị mất sạch, hắn mà tay không đi về tất sẽ bị trừng phạt, giờ thì hay rồi, nhặt được Trương Thần Hư đang hôn mê, không chừng có thể lấy công bù tội. Rốt cuộc, địa vị Trương Thần Hư ở Kim Ô Tông đâu có thấp.
Nhiếp Thiên Bá cứ thế lặng lẽ đi ra Chu Tiên trấn.
Trời tờ mờ sáng. Mạc Tam Sơn đã uống hết ấm trà, rốt cục, trong ánh nắng mông lung, một con tiên hạc khổng lồ giương cánh bay thẳng đến Chu Tiên Trấn.
- Hạc vương, nhanh nữa nữa, ha ha ha! Rốt cục cũng có thể báo thù, nhanh nữa lên!
Trương Ly Nhi đứng trên tiên hạc hưng phấn gào to.
Lệ!
Tiên hạc khổng lồ giang rộng hai cánh, nháy mắt đã bay đến trên không trung Chu Tiên Trấn.
- Hả? Chẳng phải Trương Thần Hư nói đã ngăn lại Vương Khả rồi ư? Bọn hắn đâu cả rồi?
Trương Ly Nhi mở to hai mắt quan sát Chu Tiên Trấn.
Lệ!
Hạc vương hét dài một tiếng, có vẻ như đang tức giận.
Nó đã phát hiện đám thuộc hạ chết ngất bên dưới, cạnh đó là đám đệ tử Kim Ô Tông.
Phản ứng của hạc vương khiến Trương Ly Nhi lập tức nâng cao cảnh giác.
Siết chặt trường đao, điều khiển hạc vương bay vút đến Công Nhất Trà Xã.
- Trương Ly Nhi! Ta chờ ngươi đã lâu!
Mạc Tam Sơn đứng dậy cười nói.
Lệ!
Hạc vương phẫn nộ hướng về phía Mạc Tam Sơn gầm gào một trận.
- Đừng nóng, bọn họ chỉ bị ngất đi thôi. Để ta kêu tỉnh bọn họ!
Mạc Tam Sơn vung tay áo lên.
Hô!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đám đệ tử Kim Ô Tông cách đó không xa dồn dập tỉnh lại.
- Đại sư tỷ!
Cả đám đệ tử Kim Ô Tông lập tức kêu lên.
- Đại sư tỷ, chúng ta trúng chiêu, chúng ta bị người đánh ngất!
- Đại sư tỷ, lúc trước Vương Khả ở trong căn nhà kia! Thần Hư sư huynh cũng đi vào trong đó!
- Đại sư tỷ, có người đánh lén chúng ta!
...
...
. ..
Đám sư đệ cảnh giác nhìn Mạc Tam Sơn.
- Đừng gấp, đừng gấp, ta chỉ là người đưa tin, Trương Ly Nhi đừng nóng, ngươi nghe ta nói!
Mạc Tam Sơn mở miệng phân bua.
Nhưng, Trương Ly Nhi làm sao nguyện ý nghe.
- Mạc Tam Sơn? Chuyện của ta ngươi cũng dám nhúng tay? Đừng tưởng ngươi là Nguyên Anh Cảnh, ta liền sợ ngươi, ta hỏi ngươi, Vương Khả đâu?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi Mạc Tam Sơn.
Mạc Tam Sơn đầy vẻ thương tiếc nhìn Trương Ly Nhi.
- Trương Ly Nhi, ta thực sự rất khó hiểu, Vương Khả tốt ở chỗ nào? Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm hắn không tha?
Mạc Tam Sơn khuyên nhủ.
- Ai nhìn chằm chằm hắn không tha? Tốt? Tốt cái con khỉ! Lão nương muốn giết hắn!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Nhưng lời này, nghe vào trong tai Mạc Tam Sơn lại không khác gì đánh tình mắng tiếu.
- Vương Khả đã đi rồi, trước khi đi, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi, nói.
- Đi? Là ngươi, ngươi đánh ngất xỉu sư đệ ta, thả đi Vương Khả?
Trương Ly Nhi tức gấp.
Mẹ nó, thật vất vả mới ngăn lại được Vương Khả, kết quả bị Mạc Tam Sơn thả đi? Thiên Lang Tông, không đứa nào tốt đẹp cả.
- Là ta để hắn đi! Còn cả Trương Chính Đạo! Ta đã để bọn hắn đi trước!
Mạc Tam Sơn gật đầu xác nhận.
Trương Ly Nhi siết chặt trường đao, thần sắc phẫn hận nhìn Mạc Tam Sơn.
- Đại sư tỷ, Thần Hư sư huynh tiến vào căn phòng kia, sau đó không thấy đi ra, đến giờ cũng vẫn không thấy hắn đâu!
Một tên đệ tử sau khi lục soát khắp cả Công Nhất Trà Xã mới hớt hải nói.
- Đệ đệ ta đâu?
Trương Ly Nhi trầm giọng hỏi.
- Đệ đệ ngươi? Ta không nhìn thấy!
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
- Vừa rồi ngươi nói, thả đi Vương Khả và Trương Chính Đạo? Bọn hắn không mang theo đệ đệ ta?
Trương Ly Nhi trầm giọng hỏi lại.
- Không, chỉ có hai người bọn hắn rời đi thôi! Còn nữa, người Công Nhất Trà Xã đều bị Vương Khả xua tán! Chỉ có ta lưu lại, Vương Khả phó thác ta khuyên nhủ ngươi!
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
- Đại sư tỷ, khi trước chúng ta bị hắn đánh lén ám toán, toàn bộ đều ngủ mê, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì!
Một tên sư đệ nôn nóng nói.
Sắc mặt Trương Ly Nhi rất là khó coi.
- Vương Khả để ta nói với ngươi, đừng mê luyến hắn nữa, hắn, hắn . . ., ai, thật đúng là nói không được, Vương Khả nói, bảo ngươi đừng nên mê luyến túi da anh tuấn của hắn nữa! Bảo ngươi quên hắn đi!
Mạc Tam Sơn khẩn thiết nói.
Trương Ly Nhi sững sốt. Lời này là có ý gì?
Đám sư đệ cũng ngơ ngác! Túi da anh tuấn? Bộ dạng kia của Vương Khả?
Tên Mạc Tam Sơn này tính ra cũng là cao nhân tiền bối, sao giờ lại ăn nói tầm bậy tầm bạ vậy được?
- Ngươi nói cái gì, ta không hiểu! Giờ ta chỉ muốn gặp đệ đệ, và cả Vương Khả!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Đệ đệ ngươi, ta không thấy! Chẳng qua, lời Vương Khả nói, giờ ta lại thực sự tin tưởng. Ai! Trương Ly Nhi, sao ngươi lại, sao ngươi lại nhìn trúng Vương Khả? Mộ Dung Lục Quang khổ sở theo đuổi ngươi, ngươi lại nhìn như không thấy, Vương Khải thì tốt ở chỗ nào?
Mạc Tam Sơn đầy mặt tiếc hận nói.
- Ngươi lảm nhảm gì đấy? Theo đuổi? Ai? Ai theo đuổi ai?
Trương Ly Nhi tròn mắt, ngơ ngác hỏi.
- Ngươi điên cuồng theo đuổi Vương Khả! Ngươi còn nói hắn rất đẹp trai!
Mạc Tam Sơn nhớ lại lời tự thổi tự khen của Vương Khả.
Hậu viện Công Nhất Trà Xã đột nhiên sa vào yên tĩnh. Qua một lúc lâu, Trương Ly Nhi mới nổi cơn tam bành.
- Mạc Tam Sơn, ngươi là cái thứ già đầu còn không đứng đắn, ngươi tưởng ta là Kim Đan Cảnh liền dễ bắt nạt? Lão già! Lại đây, dám khi nhục Kim Ô Tông, ta liều mạng với ngươi!
Trương Ly Nhi gầm lên.
- Kết trận!
Đám đệ tử Kim Ô Tông đồng thanh rống to.
Lệ !
Hạc vương rít lên một tiếng.
- Này, này, này, các ngươi làm gì đấy? Ta còn chưa nói hết mà? Trương Ly Nhi, ngươi đừng kích động, Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông cùng khí liền cành, chúng ta mà đánh lên, sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ mất!
Mạc Tam Sơn cả kinh kêu nói.
Oanh !
Trương Ly Nhi tính tình nóng nảy, nháy mắt đại chiến liền bị dẫn phát. Rất nhiều kiến trúc trên Công Nhất Trà Xã bỗng chốc bị bao phủ trong ánh lửa rợp trời.
Trương Ly Nhi đã thật sự nổi giận. Nhưng Mạc Tam Sơn cũng rất ủy khuất.
Nếu hắn không bại lộ thân phận, cho con bé chút giáo huấn cũng không sao, song giờ nếu mà hắn đích thân động thủ, vậy chính là lấy lớn hiếp nhỏ, truyền đến trong tai đám người điên Kim Ô Tông, sợ rằng sẽ phiền phức to.
- Chờ chút!
Mạc Tam Sơn buồn bực khuyên nhủ.
Oanh !
Lửa lớn ngập trời, dẫn lên vô số cư dân Chu Tiên Trấn kinh ngạc nhìn lại.
Cùng lúc, ở trong một mảnh sơn lâm bên ngoài Chu Tiên Trấn.
Vương Khả và Trương Chính Đạo cũng đang nhìn về ánh lửa ở Chu Tiên Trấn xa xa.
- Vương Khả, có phải Trương Ly Nhi đã đến Chu Tiên Trấn? Đánh nhau với Mạc Tam Sơn rồi không?
Trương Chính Đạo thảng thốt nói.
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi, xụ mặt nói:
- Mạc Tam Sơn cũng thật là, già đầu rồi, nhờ hắn chuyển câu nói mà thôi! Sao lại thành đánh nhau? Nguyên Anh Cảnh bắt nạt một đám Kim Đan cảnh? Phi, già còn không đứng đắn, không biết xấu hổ!
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, Mạc Tam Sơn đánh nhau còn không phải là bởi vì ngươi? Đến cùng là ai không biết xấu hổ?