Bất Diệt Thần Vương

Chương 274: Giúp ta khuyên nhủ trương ly nhi

Chương Trước Chương Tiếp

Trong tiểu viện Công Nhất Trà Xã!

Bầu không khí lần nữa trở nên lúng túng! Mạc Tam Sơn sao mà ngờ được, mình vừa biến giọng, vừa che giấu khí tức, cuối cùng lại vẫn bị nhận ra? Mẹ nó, hai đứa này thần kinh à, hơi đâu cứ nhìn chằm chằm giày người khác làm gì?

- Mạc điện chủ, thực ra trước giờ ta vẫn luôn rất hâm mộ người làm công tác tình báo như các ngươi, trước kia ở trong khu vực phàm nhân ta cũng từng làm qua, chỉ là khi đó thực lực quá yếu, không giống ngươi, có thể muốn làm gì thì làm, lại vừa có thể ẩn tàng sau màn, đúng là khiến người hâm mộ!

Vương Khả cảm thán nói.

Mạc Tam Sơn nhìn chằm chằm Vương Khả, ngươi đây là đang khen ta hay đang mắng ta?

Ta đường đường là điện chủ Tây Lang Điện, che giấu hành tung, kết quả lại bị các ngươi vừa gặp liền nhìn ra? Ngươi tưởng ta không có sĩ diện chắc?

- Vương Khả? Nhãn lực được lắm! Chẳng qua, ngươi biết ta tới làm gì không?

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

- Cái đó không quan trọng! Ngươi tới kịp thời là tốt rồi! Ta còn phải cám ơn ngươi một tiếng!

Vương Khả cảm thán nói.

Mạc Tam Sơn:

- . . . !

Không quan trọng? Cám ơn ta cái gì?

- Mạc điện chủ, ngươi không phải tới đối phó chúng ta đấy chứ?

Trương Chính Đạo đứng ở bên lại lo lắng nói.

- Mạc điện chủ làm sao có thể tới đối phó chúng ta? Hắn là điện chủ Thiên Lang Tông, ta cũng là điện chủ, ngươi cũng là trưởng lão! Quan hệ giữa chúng ta là đồng nghiệp! Làm sao có thể đối phó nhau được? Trương Chính Đạo, ngươi đừng nói càn nói bậy!

Vương Khả cười nói.

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nhìn vào Vương Khả:

- Là ngươi quá không cảnh giác, cùng một tông môn thì đã sao? Nếu ta đúng thật là tới xử lý các ngươi thì sao?

- Hả?

Trương Chính Đạo thoáng khẽ biến sắc.

- Chuyện này thì có gì đâu, một câu nói là xong!

Vương Khả nói thẳng.

- Hắn là đại lão Nguyên Anh Cảnh, nếu hắn thật muốn đối phó chúng ta, chẳng phải chúng ta liền đi đứt? Vương Khả, ngươi không nghe hắn nói muốn xử lý chúng ta?

Trương Chính Đạo gấp gáp nói.

Rốt cuộc, lần này vì đâu mà Vương Khả phải đi ra Thiên Lang Tông? Chẳng phải là vì muốn tránh né lão già Mạc Tam Sơn lắm mưu nhiều kế này? Mẹ nó, giờ đối phương đuổi tới chỗ này, còn nói thẳng muốn xử lý bọn hắn, phải làm sao đây?

- Một câu nói là xong? Nói thế nào?

Mạc Tam Sơn cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Chỉ thấy, Vương Khả hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên ngửa mặt nhìn lên trời.

Nhìn lên trời?

Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo đều nghi hoặc nhìn theo ánh mắt Vương Khả.

Trên bầu trời đêm, trừ sao trời ánh trăng thì còn gì nữa đâu, hắn đang nhìn cái gì vậy?

- Tất cả mọi người nghe đây, điện chủ Tây Lang Điện Thiên Lang Tông Mạc Tam Sơn đến chỗ Vương Khả ta làm khách!

Vương Khả ngửa mặt lên trời rống to.

Mượn màn đêm an tĩnh, tiếng kêu truyền vang khắp toàn Chu Tiên Trấn.

Trương Chính Đạo:

- ... !

Mạc Tam Sơn:

- ... !

Hai người làm sao có thể ngờ, Vương Khả ngẩng đầu căn bản không phải nhìn bầu trời đêm, mà là dồn khí đan điền, hét toáng lên cho cả thiên hạ đều biết.

Quả nhiên, nháy mắt toàn bộ người trong trấn đều bị tiếng kêu của Vương Khả đánh thức.

- Biết rồi, biết rồi, Vương gia chủ, sáng mai ta tới báo danh! Cầu ngài dẫn tiến điện chủ Tây Lang Điện!

- Vương gia chủ, ta không đi được, ta sợ chết, không muốn đi đánh trận!

- Vương gia chủ, ngài đúng là giao thiệp rộng rãi!

- Vương Khả, tên khỉ gió này, khách tới cũng phải hét toáng cho mọi người đều biết à?

- Vương Khả, có cho người ta ngủ nữa không?

.. . . ..

...

. ..

Toàn trấn sôi trào.

Mạc Tam Sơn ngẩn người một lúc lâu, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

- À, ta hiểu rồi, quả nhiên chỉ cần một câu nói là xong, chỉ cần đêm nay Vương Khả và ta có gì bất trắc, Mạc điện chủ ngươi tuyệt đối sẽ thành đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Trần Thiên Nguyên đi xa, nhưng, một khi hắn trở về, phát hiện Vương Khả chết rồi, nhất định sẽ truy tra đến chỗ này! Trừ phi, ngươi đồ sát hết sạch người trong Chu Tiên Trấn!

Trương Chính Đạo cảm thán nói.

- Làm sao có thể, đồ sát nguyên một tiên trấn, ai dám?! Người Ma giáo cũng không dám! Hơn nữa, chỉ cần lọt mất một người, liền sẽ náo đến cả thiên hạ đều biết. Lập tức thành là công địch của chính ma hai đạo!

Vương Khả lắc đầu.

- Đã hết đâu, bêu danh sẽ cõng theo suốt đời, đi ra Thập Vạn Đại Sơn, gia nhập thế lực bên ngoài nào đó, nhưng chỉ cần tra ra được căn cơ, bại lộ bộ mặt hung tàn, lập tức sẽ bị người chính nghĩa đuổi giết không tha!

Trương Chính Đạo tiếp lời.

Mặt Mạc Tam Sơn đen kịt như đáy nồi, mẹ nó chứ, chuyện này quả thực chỉ cần một câu nói là xong. Ai mà nghĩ ra được tên Vương Khả kia lại chơi trò rút củi đáy nồi như thế! Bản thân hắn là kẻ hành sự trong bóng tối, đối phương lại dùng vô số bó đuốc chiếu lên, hắn có thể làm được gì? Then chốt hơn là, sau lưng Vương Khả còn có Trần Thiên Nguyên.

- À, ha ha ha, Vương Khả, Trương Chính Đạo, vừa nãy chỉ là đùa giỡn thôi!

Mạc Tam Sơn sắc mặt cứng ngắc nói.

Cũng may Mạc Tam Sơn giấu mình trong áo choàng đen, hai người căn bản thấy không rõ nét mặt.

- Ta biết, bằng không vừa nãy đã không kêu lên ngươi tới làm khách, mà kêu nói ngươi tới giết ta rồi! Ta nói chuyện này chỉ cần một câu nói là xong, ngươi không tin, hỏi ta nói thế nào, vậy là ta hô lên cho ngươi xem thôi!

Vương Khả cười nói.

Cơ mặt Mạc Tam Sơn thoáng khẽ co giật, thì ra, đều là tại ta?

- Nói đi thì cũng phải nói lại, Mạc điện chủ, sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này? Nghe đến đó, trong lòng Mạc Tam Sơn không khỏi dâng lên cảm giác phiền muộn, hắn để Đồng An An trộm đi “mũi chó, mục đích để bọ ngựa bắt ve, còn mình thì làm chim sẻ núp đằng sau. Bản thân hắn chỉ định đứng sau màn giật dây thôi, lại không ngờ, bọn Đồng An An quá vô dụng, mới chỉ qua mấy ngày đã ngã hết vào tay Vương Khả? Mẹ nó chứ, tu vi Kim Đan Cảnh của các ngươi toàn để làm cảnh? Còn hại hắn phải tới vét đi ra?

- Có chuyện muốn thương lượng qua với ngươi!

Ánh mắt Mạc Tam Sơn hiện vẻ phức tạp.

- Hả? Mạc điện chủ, ngươi ta thân là đồng sự, cần gì phải khách khí, có việc cứ nói!

Vương Khả khẽ gật đầu một cái.

- Chính là chuyện bọn Đồng An An, vốn là ta không cẩn thận để chạy mất, thật vất vả mới tra tìm ra được, cuối cùng đi đến chỗ này!

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

- Vừa rồi ta đã tóm gọn bọn Đồng An An! Chẳng lẽ Mạc điện chủ muốn đến đoạt công?

Vương Khả nhíu mày nói.

Sắc mặt Mạc Tam Sơn rất là khó coi. Đám ngu ngốc Đồng An An kia quả nhiên lại vào tròng, mẹ nó, sao toàn cứ ngã nhào trong tay Vương Khả? Hại ta khó xử thế này!

- Là thế này, Tây Lang Điện ta phụ trách công tác điều tra tình báo ở Thập Vạn Đại Sơn, đám Đồng An An có bối cảnh thâm hậu trong Ma giáo, lần trước không cẩn thận để bọn hắn chạy mất, ta một mực điều tra, tính đào ra bí mật sau lưng bọn hắn! Như vậy, đối với chính nói, đối với thương sinh đều có lợi!

Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.

- Mạc điện chủ, ta thực sự không muốn trách ngươi, nhưng ngươi có biết đương sơ vì bắt Đồng An An ta đã phải vất vả cỡ nào không? Trải qua trăm cay nghìn đắng mới bắt được, kết quả, các ngươi lại thả chạy? Ngươi khiến công sức của ta đổ hết xuống sông xuống biển! Biết thế trước kia cứ giết sạch cho yên chuyện!

Vương Khả buồn bực nói.

Trương Chính Đạo ở bên ngạc nhiên nhìn Vương Khả, lúc trước bắt Đồng An An vất vả lắm sao? Không phải bọn này chui hết vào trong cao ốc Thần Vương, ngươi ta và Trần Thiên Nguyên phá cửa xông vào, nhẹ nhàng bắt được? Thậm chí ngươi còn không động thủ!

- Ta biết, ta biết ngươi bắt được bọn Đồng An An rất không dễ dàng, nhưng mà, chuyện này liên quan đến chính đạo! Mong ngươi bỏ quá cho! Vậy đi, quay đầu ta sẽ chuyển công đức bắt lại mười một tên tà ma này cho ngươi!

Mạc Tam Sơn làm khó nói.

- Thế cũng được! Đều là chính đạo, ta nhân nhượng một chút vậy!

Vương Khả gật đầu nói.

- Thật ư? Vương Khả, chuyện này đúng là làm phiền ngươi, vậy giờ giao luôn bọn Đồng An An cho ta đi?

Tròng mắt Mạc Tam Sơn lập tức sáng lên.

- Ý gì? Không phải ngươi đang nói chuyện lần trước ta bắt được Đồng An An ư? Là lần trước!

Vương Khả nhấn mạnh hai chữ “lần trước.

Thần sắc Mạc Tam Sơn trầm xuống, mẹ nó, tên Vương Khả này quá đen tối. Lần trước thả chạy Đồng An An, sư tôn Trần Thiên Nguyên đã giúp ngươi lấy hết chỗ tốt, đến tận lúc này ngươi còn muốn vét thêm một lần nước luộc?

- Vương Khả, ý ta là nói lần này, vừa rồi ngươi mới cùng đệ tử Kim Ô Tông lần nữa bắt được Đồng An An! Là lần này!

Mạc Tam Sơn cau mày nói.

- Đúng rồi! Không lẽ ngươi lại muốn lần nữa lấy về? Lần này chúng ta bắt được cũng không dễ dàng!

Vương Khả lập tức gật đầu nói.

Mạc Tam Sơn rất muốn vung chưởng quất chết tên vương bát đản chết tiệt này!

- Đồng An An nắm giữ bí mật Ma giáo, là nhân vật vô cùng trọng yếu! Ta phải thẩm vấn rõ ràng, phiền ngươi giúp ta, được không?

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

Nếu không phải vừa nãy Vương Khả la lớn cho cả thiên hạ đều biết, hắn nào đến nỗi phải bó tay bó chân như thế này?

- Sao ngươi không nói sớm, giao hắn cho ngươi, cũng được thôi!

Vương Khả thản nhiên nói.

Mạc Tam Sơn:

- . . . !

Vừa nãy chẳng phải ta đã nói rồi ư?

Trương Chính Đạo ở sau lưng lại khe khẽ giật giật chéo áo Vương Khả. Tựa hồ đang ra hiệu Vương Khả đừng nên đáp ứng sảng khoái như thế.

- Trương Chính Đạo, ngươi kéo ta làm gì? Mạc điện chủ vì chính đạo thương sinh, đòi giao lại mấy tên tà ma mà thôi? Ngươi còn định vơ vét chỗ tốt từ hắn? Ngươi có biết xấu hổ hay không?!

Vương Khả quay đầu trừng nhìn Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo không khỏi lúng túng, đồng thời lại có chút nghi hoặc nhìn Vương Khả.

Cái này không đúng? Từ lúc nào mà Vương Khả lại khẳng khái như vậy? Chẳng lẽ thấy Mạc Tam Sơn là Nguyên Anh Cảnh, không dám giở trò lừa bịp? Có thể, làm thế không giống tính cách Vương Khả!

- Mạc điện chủ, ngươi yên tâm, lần này ngươi đích thân ra mặt, mặt mũi này, ta nhất định phải cấp! Đồng An An và toàn bộ mười tên đầu trọc đã bị ta bắt lại, lập tức sẽ giao hết cho ngươi, hi vọng lần này ngươi thẩm vấn được thêm chút tin tức hữu dụng với chính đạo!

Vương Khả nghiêm mặt nói.

Mạc Tam Sơn nhìn Vương Khả, thần tình sửng sốt. Lần này Vương Khả đáp ứng sảng khoái như vậy? Sao trong lòng ta lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn?

- Được, đa tạ!

Mạc Tam Sơn lập tức đáp ứng.

Tuy trong lòng có dự cảm Vương Khả đang đào hầm, nhưng lúc này hắn nào có thời gian để chần chờ, trước cứ lấy được vào tay rồi tính.

- Chẳng qua, ta có một việc nhỏ muốn nhờ ngươi giúp, thật chỉ là việc nhỏ!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Hả?

Mạc Tam Sơn khẽ híp mắt lại.

Thế mới đúng mà, theo như tình báo ta thu hoạch được, tên này là đứa không chịu thua thiệt bao giờ, nếu không đề ra yêu cầu gì, ta mới càng không yên tâm.

- Là thế này, ngươi biết chuyện giữa ta và Trương Ly Nhi không?

Vương Khả nhìn Mạc Tam Sơn, nhẹ giọng hỏi.

- Trương Ly Nhi?

Mạc Tam Sơn thoáng ngây người.

Mạc Tam Sơn nhìn sang đám đệ tử Kim Ô Đang đang ngất xỉu mê man trong ngóc ngách cách đó không xa.

- Đệ tử Kim Ô Tông giúp ngươi đối phó Đồng An An? Còn đứng ngoài ngoài cửa? Chẳng lẽ đều là Trương Ly Nhi bố trí . . . !

Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.

- Không sai, là … là có chút vấn đề tình cảm!

Vương Khả gật đầu.

Mạc Tam Sơn:

- . . . !

Mạc Tam Sơn sao mà ngờ được, giữa Vương Khả và Trương Ly Nhi lại có cảm tình, điều này không thực tế. Người chỉ là một tên Tiên Thiên Cảnh mới vào tiên môn hơn một năm, trong khi thân phận Trương Ly Nhi người ta lại là gì? Sao giữa các ngươi lại có cảm tình được?

- Ngươi và Trương Ly Nhi có vấn đề tình cảm gì?

Mạc Tam Sơn hiếu kỳ hỏi.

- Nàng điên cuồng theo đuổi ta, nói ta rất tuấn tú! Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, điều này có ai là không biết, ai là không hiểu? Nhưng, điên cuồng theo đuổi ta như vậy, quả thực khiến ta rất là khó xử, đến cả thời gian để thở dốc cũng không có! Ta bây giờ, ngày ngày đều có cảm giác bị ghìm chặt không thở nổi, theo đuổi như thế, có chút . . ., có chút . . ., ngươi hiểu ý ta muốn nói chứ?

Vương Khả ra vẻ ảo não nói.

Mạc Tam Sơn:

- ? ? ? ?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả nhi. Ta đang nghe cái gì vậy? Trương Ly Nhi điên cuồng theo đuổi ngươi? Nàng mới gặp mặt ngươi được mấy lần?

Trương Chính Đạo ở bên cũng đầy mặt không tin, nhưng bản thân lại không có chứng cứ, mẹ nó, nghe ngươi dày mặt tự luyến như vậy, ta đều tưởng muốn đi rửa tai, bằng không lỗ tai chất kén mất!

- Vương, Vương Khả, ngươi nói lời này, phải chịu trách nhiệm đấy! Đừng ăn nói lung tung!

Mạc Tam Sơn biểu tình cổ quái nói.

- Ta nói lung tung chỗ nào? Ngươi hỏi Trương Chính Đạo xem có phải thế không? Trên đường chúng ta đi mấy ngày này, Trương Ly Nhi dẫn theo một đám sư đệ đuổi sát không bỏ, chẳng phải là muốn vãn hồi tình cảm từ ta? Nhưng mà, ta đã có bạn gái, con người ta rất chuyên nhất, làm sao có thể làm ra chuyện hổ thẹn lương tâm vậy được? Đoạn đường này ta đi vất vả thế nào, ngươi biết không?

Vương Khả gấp gáp nói.

- Đừng nóng, đừng nóng, có gì ngươi cứ nói từ từ!

Mạc Tam Sơn nhẹ giọng khuyên nhủ.

- Nói từ từ thì cũng vậy! Ngươi xem, đêm nay, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông chắn ở chỗ này, còn định không cho ta đi, để Trương Ly Nhi đến nói rõ ràng với ta! Ngươi biết con người ta thế nào rồi đấy, con người ta rất dễ mềm lòng! Nàng mà đến, lúc đó một khóc hai náo ba treo lên, ta biết phải làm sao? Ta lại không thể làm chuyện có lỗi với bạn gái mình được, nhưng mà, ta cũng không nỡ thấy nữ nhân khóc, ta thật rất khó xử!

Vương Khả tố khổ.

Mạc Tam Sơn:

- . . . !

- Trước đây không lâu ngươi cũng rõ ràng, sau khi công ty Thần Vương khai trương, tất cả mọi người đều đi về hết, chỉ riêng Trương Ly Nhi là không chịu đi, đợi ta ngoài sơn môn suốt hai ngày hai đêm, muốn gặp ta cho bằng được! Ngươi nói xem, dưới tình cảnh như thế, ta có thể đi ra gặp nàng được ư? Cho nàng một tia hi vọng chính là đang hại nàng. Thế nên ta mới không lộ diện, ta muốn để nàng tuyệt vọng, như vậy vừa tốt với ta, lại cũng tốt với nàng, thuận tiện để nàng mau quên đi đoạn tình cảm này, ai ngờ, ai ngờ … nàng càng thêm quá quắt?

Vương Khả kêu khổ không ngừng.

Mạc Tam Sơn:

- . . . !

Đoạn thời gian trước, không lâu sau khi công ty Thần Vương khai trương, Trương Ly Nhi đột nhiên như phát điên vậy, đuổi đánh Mộ Dung Lục Quang một trận lên bờ xuống ruộng, sau đó la hét nói muốn tìm Vương Khả, còn đứng ngoài sơn môn chờ suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng mới bị Trần Thiên Nguyên khuyên đi.

Lúc ấy, Mạc Tam Sơn còn chưa rõ ràng tình hình cho lắm, giờ nghe Vương Khả kể lại, thật chẳng lẽ đúng là Trương Ly Nhi khổ khổ theo đuổi Vương Khả?

Cũng đúng, trước sau thời điểm công ty Thần Vương khai trương, Mộ Dung Lục Quang trăm kiểu tán tỉnh Trương Ly Nhi mà không được, Trương Ly Nhi đối với Vương Khả lại vui cười ra mặt, còn để em ruột dẫn theo đệ tử Kim Ô Tông làm bảo an cho cao ốc Thần Vương.

Nếu không phải là đặc biệt ưa thích, tại sao lại làm ra thỏa hiệp đến mức như thế?

Trương Ly Nhi thậm chí còn đích thân tham gia cắt băng điển lễ, phải biết, lúc ấy Trương Ly Nhi chính đang đại biểu cho Kim Ô Tông, nàng vì Vương Khả mà kéo cả Kim Ô Tông tới căng trường diện cho Vương Khả?

Tất cả những điều này chẳng phải đều chứng tỏ, Trương Ly Nhi thật muốn theo đuổi Vương Khả?

Không lẽ thế đạo bây giờ biến rồi? Đổi thành nữ đuổi nam? Còn là mỹ nữ tuyệt thế Kim Đan Cảnh đỉnh phong theo đuổi một tên tiểu bạch kiểm tay trắng? Phi, nói tiểu bạch kiểm còn là cất nhắc hắn. Mẹ nó chứ, năm đó sao ta lại không gặp được chuyện tốt thế này?

Then chốt là, tên hỗn đản Vương Khả này còn có vẻ không tình không nguyện?

- Mạc điện chủ, giờ ngươi đã biết ta đang khó xử thế nào rồi chứ? Rõ ràng ta đã cự tuyệt nàng, nhưng mà, nàng vẫn cứ không buông tha! Thế nên, ta mới định mời ngươi giúp ta làm người trung gian! Đi khuyên nhủ nàng, được không?

Vương Khả mong đợi nhìn Mạc Tam Sơn.

Mạc Tam Sơn:

- ... !

- Ta muốn mời ngươi giúp ta khuyên nhủ Trương Ly Nhi, ngươi giúp ta chuyển lời với nàng, nói Vương Khả ta trừ túi da hơi có chút anh tuấn này ra, kỳ thật chẳng còn gì nữa cả! Để nàng mau chóng quên ta đi!

Vương Khả thỉnh cầu nói.

Mạc Tam Sơn:

- ... !

Trương Chính Đạo ở bên đưa tay lên mồm, bụng dạ cồn cào, buồn nôn hết sức, thật sự là nghe không nổi nữa, đứa này quá mặt dày, quá không biết xấu hổ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️