Công Nhất Trà Xã, phòng ngủ Vương Khả!
Trương Thần Hư nhìn xuống sàn nhà một cái, từ dưới sàn vẫn cứ vọng lên tiếng vang đùng đùng, xen lẫn với đó là từng hồi tiếng hú hét thảm thiết của đám người Trương Chính Đạo. Tình cảnh có vẻ hết sức quỷ dị.
Trương Thần Hư rất là cẩn thận, rốt cuộc trước đây từng té ngã nhào trong tay Vương Khả, hắn không muốn lại dẫm lên vết xe đổ khi trước.
- Nói đi, nơi này không còn người khác, ngày đó trong văn phòng giữa ngươi và tỷ ta đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thần Hư đong đưa quạt giấy, trầm giọng hỏi.
Lúc này Vương Khả cũng đang rất buồn bực, bởi vì tiếng động Trương Chính Đạo phát ra từ dưới mật thất khiến Trương Thần Hư rất là cẩn thận, cộng thêm đám đệ tử Kim Ô Tông canh chừng bên ngoài, dù hắn có muốn đối phó Trương Thần Hư cũng lực bất tòng tâm.
Phải biết đám đệ tử Kim Ô Tông còn đang chằm chằm coi chừng trong này!
- Ngày đó . . . ? Thật ra ta không muốn nói, chỉ là, ta cũng rất khốn nhiễu! Ngươi khuyên nhủ tỷ ngươi đi!
Vương Khả cười khổ nói.
- Khuyên tỷ ta cái gì mới được?
Trương Thần Hư híp mắt, nghi hoặc nói.
- Ta và tỷ ngươi không thích hợp!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Thần Hư sững sốt. Không thích hợp? Mẹ nó, tỷ ta muốn gõ ám côn ngươi mà thôi, có gì không thích hợp?
- Đối với chuyện tình cảm, con người ta rất chuyên nhất, tỷ ngươi cứ dây dưa như vậy, bức ta không thở nổi! Ta cũng muốn có không gian riêng tư! Ta cũng muốn tự do! Ngươi có thể khuyên nhủ tỷ ngươi mấy câu được không! Bảo nàng quên ta đi! Nàng nhất định sẽ gặp được người tốt hơn!
Vương Khả khẩn thiết nói.
Trương Thần Hư ngây dại mất một lúc.
Ta nghe cái quái quỷ gì thế này? Vương Khả nói tỷ ta dây dưa hắn? Hắn điên rồi?! Tỷ ta lại đi dây dưa hắn?
- Hỗn đản, Vương Khả, ngươi dám vu khống tỷ ta? Tỷ ta chính được cha ta định qua hôn sự, ngươi dám, ngươi dám . . . !
Trương Thần Hư căm hận tiến lại.
- Đừng kích động, có chuyện gì cứ nói rõ ràng! Không phải ngươi muốn hỏi ư? Kích động thế làm gì? Đừng lại đây!
Vương Khả lập tức cả kinh kêu lên.
Nhưng mà, Trương Thần Hư làm sao dung được người khác ô miệt danh tiết tỷ tỷ hắn?
Mẹ nó, cái tên Vương Khả vô liêm sỉ này, không ngờ lại dám mặt dày nói ra những lời như vậy? Đúng là chán sống!
- Ai bảo ngươi vu khống tỷ ta, ai bảo ngươi ăn nói lung tung!
Trương Thần Hư phẫn hận vung chưởng đánh tới.
- Đừng!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Oanh!
Chưởng của Trương Thần Hư ầm vang đánh lên ngực Vương Khả, một tiếng trầm vang. Vương Khả lại chẳng hề hấn gì.
Trương Thần Hư sững sốt, không đúng, chưởng này của ta dù không dùng hết toàn lực, nhưng cũng không phải Tiên Thiên Cảnh có thể gánh chịu được. Với tu vi đối phương, lồng ngực chí ít cũng phải lõm vào mới đúng, sao giờ vẫn cứ không việc gì?
Lúc ngẩng đầu nhìn lên Vương Khả, đột nhiên nhìn thấy một chiếc ấn lớn nện xuống trên đầu.
Oanh!
Là Thần Vương Ấn ầm vang nện xuống đầu Trương Thần Hư.
Trương Thần Hư theo bản năng thả ra cương khí hộ thể chống lại, nhưng mà, Thần Vương Ấn chính là do Đạo Linh Ngọc rèn đúc mà thành, bản thân có được lực trấn áp cực mạnh.
Cương khí căn bản không ngăn được Thần Vương Ấn, nháy mắt, lại một tiếng trầm vang.
Trương Thần Hư sấp xuống chân giường, ngất đi!
- Cmn, Thần Vương Ấn này quả nhiên là cục gạch thần khí, chỉ vỗ một cái, Kim Đan Cảnh liền ngất đi!
Vương Khả kinh hãi thốt lên.
Thu hồi Thần Vương Ấn, không quản Trương Thần Hư nằm sấp dưới chân giường, Vương Khả lập tức quay sang kiểm tra thân thể mình.
Sau một phen mò mẫm hắn mới thở dài nhẹ nhõm:
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, trọc chân khí tăng lên một chút, nhưng chưa hề có dấu hiệu đột phá! Tu vi vẫn cứ là Tiên Thiên Cảnh tầng thứ sáu, quá tốt!
Phát hiện mình không có gì đại ngại, Vương Khả mới lần nữa quay sang nhìn Trương Thần Hư.
- Ngươi điên à, chúng ta đang nói chuyện yên lành, ngươi tự dưng đánh người làm gì?
Vương Khả trừng mắt, buồn bực nói.
Thực lực Trương Thần Hư rốt cục cao hơn Nhiếp Thiên Bá không ít, Nhiếp Thiên Bá bị Thần Vương Ấn nện ngất, choáng hơn nửa ngày, nhưng với Trương Thần Hư thì chỉ sau một lát liền đã thấy từ từ tỉnh lại.
Thấy đầu ngón tay Trương Thần Hư khẽ động, Vương Khả biến sắc.
Lật tay, lôi chăn mền ở bên trùm lên Trương Thần Hư.
Bành, bành, bành . . . !
Cách qua lớp chăn mền, Thần Vương Ấn lại nện một trận đã đời. Gõ đến khi không thấy Trương Thần Hư nhúc nhích nữa mới ngừng lại.
- Phù! Nguy hiểm quá!
Nét mặt Vương Khả không giấu được vẻ khó coi.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Vương Khả không khỏi đau đầu.
- Mẹ nó, làm sao bây giờ? Không ra được, bên ngoài toàn là đệ tử Kim Ô Tông, ta mà vừa mở cửa, bọn hắn liền giết vào, nhân lúc bất ngờ, Thần Vương Ấn nện ngất một hai tên còn được, chứ cả đám thế kia thì biết phải làm sao?
Vương Khả sốt ruột không thôi.
Cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, dưới sàn nhà vẫn đang truyền lên tiếng quỷ khóc sói gào của Trương Chính Đạo.
- Đều tại ngươi, Trương Chính Đạo, mẹ nó, ngươi đang làm gì dưới kia?
Vương Khả phẫn nộ hét.
Vừa quát vừa vung tay thúc giục cơ quan.
Oanh!
Bốn phía quanh giường lớn đột nhiên lật ngược. Vương Khả và cả chiếc giường quay đến trong mật thất.
Vừa vào mật thất, lập tức bị điên quang bên trong đâm cho mở mắt không ra.
- Mắt của ta!
Vương Khả kinh khiếu. giơ tay bịt mắt lại.
Lúc này, Trương Chính Đạo trong bộ dạng tóc tai dựng ngược, cả người bốc khói, nhìn thấy nóc nhà mật thất xoay chuyển, lập tức rống lên.
- Vương Khả, ngươi là tên khốn khiếp, ta kêu nửa ngày mà ngươi mãi không nghe được. Ta sắp bị điện giật chết rồi, thứ này rò điện, nhanh, nhanh tới hỗ trợ! A a a a, tê, tê quá!
Trương Chính Đạo gầm rú không ngừng.
Tròng mắt Vương Khả dần thích ứng với ánh sáng trong này, chỉ thấy, Trương Chính Đạo chính đang thúc giục Thiểm Điện thần tiên quấn quanh mười một thân ảnh áo bào đen, mười một người kia bị Thiểm Điện thần tiên quấn chặt, không cách nào động đậy, cứ thế bị dòng điện cường đại giật cho toàn thân phát run, kêu la như lợn bị chọc tiết.
Vương Khả sửng sốt:
- Đào đâu ra nhiều người thế này? Chẳng lẽ dưới mật thất thật có mộ phần tổ tiên nhà người ta? Xác chết sống dậy?
- Nhanh lên, ta sắp chịu hết nổi rồi!
Trương Chính Đạo bị điện giật cho cả người run rẩy.
Nháy mắt, Vương Khả hồi thần lại, không chút do dự lấy ra Thần Vương Ấn, ném tới mười một tên áo đen.
Oanh, oanh, oanh ... !
Thần Vương Ấn nện mạnh lên đầu mười một người kia!
Mấy người Đồng An An cũng là xui xẻo, vừa bị Thần Vương Ấn đánh cho bất tỉnh, sau đó lại bị dòng điện kích tỉnh. Vương Khả thấy đối phương còn tỉnh? Lại là một trận nện mạnh!
Nện ngất, giật tỉnh! Nện ngất, giật tỉnh!. . . !
- Tạo nghiệt, sao lại thế này!
Tuyệt vọng Đồng An An gào lên bi thảm.
- Đừng nện nữa, nện nữa, óc phọt cả ra mất!
Một tên đầu trọc kêu khóc.
- Sống không bằng chết! Cứu mạng!
Nguyên một đám đầu trọc tuyệt vọng kêu hét.
Cuối cùng, mỗi người bị nện trên dưới bốn năm mươi lần, sau đó không thấy có ai tỉnh lại nữa, dù cho điện giật mạnh cỡ nào cũng không tỉnh lại, lúc này Vương Khả mới yên tâm.
- Tốt, tốt rồi!
Vương Khả gật đầu với Trương Chính Đạo một cái.
Hô!
Mãi đến tận giờ phút này Thiểm Điện thần tiên mới ngừng lại, nháy mắt, Trương Chính Đạo ngồi bệt xuống, qo quắp dưới đất, quần áo trên thân cháy đen thành từng mảnh.
- Trương Chính Đạo, sao ta ngửi được mùi thịt khét trên người ngươi?
Vương Khả tò mò hỏi.
Trương Chính Đạo vén quần áo lên, nhìn xuống thân dưới một cái, trong mắt chớp qua một tia u ám:
- Không sao, từ từ rồi sẽ tốt thôi!
- Không sao thật chứ? Có vấn đề gì ngươi cứ nói ra!
Vương Khả hỏi.
- Thật không sao, đừng hỏi nữa, để tự ta chữa thương được nói! Mẹ nó chứ, chuyện này sao ta nói ra được? Đừng hỏi nữa, được không?
Trương Chính Đạo bi phẫn nói.
- Không hỏi thì thôi, ngươi phát hỏa làm gì! Chuyện dưới này là thế nào? Sao xuất hiện nhiều người thế?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Vừa nói Vương Khả vừa tò mò xốc lên mũ trùm đầu của đám người áo đen kia.
- Đồng An An? Còn cả mười tên đầu trọc kia nữa? Hả, sao đầu bọn hắn sưng tấy hết thế này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chẳng phải vừa rồi mới bị ngươi nện?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ta? À ừ, vừa rồi ta không chú ý! Chỉ là, sao bọn hắn lại ở dưới mật thất này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Sao ta biết được? Đột nhiên thấy bọn hắn chui ra từ dưới lòng đất!
Trương Chính Đạo cũng rất là buồn bực.
- Chui ra từ dưới lòng đất?
Vương Khả lập tức đi đến hang động cách đó không xa.
- Chậc, ở đây có một địa đạo? Bọn họ từ địa đạo chui lên? Vừa khéo sập bẫy của ta? Sao lại thế được?
Thần sắc Vương Khả chất đầy vẻ khó hiểu.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Mẹ nó, ta đều không biết chuyện này rốt cục là thế nào!
Trương Chính Đạo cũng rất là mờ mịt.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Chuyện hôm nay quá tà môn. Đột nhiên từ dưới đất bật ra mười một tên tà ma?
- Ngươi nói xem, có phải đám Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn quá vô năng rồi không? Bọn Đồng An An rõ ràng là một đám đầu đất, thế mà cũng để mất được? Chúng ta tùy tiện đào hố, bọn họ liền ngoan ngoãn chui vào! Đám Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn lại mãi vẫn không bắt được?
Vương Khả thổn thức nói.
- Ai nói không phải!
Trương Chính Đạo cũng gật đầu tán đồng.
- Vương Khả, giờ làm thế nào? Hả, ngươi đang làm gì? Bọn hắn đã ngất rồi, ngươi còn cởi quần áo làm gì?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Ta xem xem trên người bọn này có thứ nào đáng giá không!
Vương Khả nói.
- À, Vương Khả, ngươi đừng tranh với ta, chúng ta đã thỏa thuận rồi, một người một nửa, ta còn bị điện giật suốt nửa ngày!
Trương Chính Đạo lập tức kích động tiến lại.
Hai người mò mẫm tìm kiếm trên người đám Đồng An An một lúc.
- Mẹ nó chứ, cả đám đều bị dòng điện nướng cháy khét, cũng là Kim Đan Cảnh, thế mà toàn thân cao thấp chỉ có năm mươi cân linh thạch? Sao ít thế này?
Trương Chính Đạo tuyệt vọng nói.
Mình bị điện giật lâu như vậy, cuối cùng chỉ mò được năm mươi cân linh thạch? Thiệt to!
- Có nước luộc là tốt lắm rồi! Ngươi không muốn, vậy đưa một nửa kia cho ta!
Vương Khả giơ tay định bắt lấy.
- Đùa gì vậy, đây là của ta!
Trương Chính Đạo lập tức cất năm mươi cân linh thạch kia vào trong ngực.
- Vương Khả, sao giờ ngươi mới đến? Vừa rồi ta kêu ngươi cả nửa ngày, ngươi không nghe được? Ngươi biết ta bị điện giật thảm cỡ nào không?
Trương Chính Đạo phẫn nộ nói.
- Chuyện này không trách ta được, nguyên nhân là vì đứa này?
Vương Khả chỉ lên đống chăn mền dưới chân giường trên đỉnh mật thất.
- Chăn mền? Ồ, không đúng, bên trong có thứ gì đó?
Trương Chính Đạo lập tức tiến lại kiểm tra.
Vén chăn lên, vừa nhìn.
Trương Thần Hư từ trong chăn lăn lông lốc đi, nằm ngất ở đó.
Trương Chính Đạo hít sâu một hơi khí lạnh:
- Vương Khả, ngươi thật dùng chăn mền trùm chết Trương Thần Hư! Khi trước ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi thật làm được?
- Hắn chỉ bị ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh, mặt trên còn . . . !
Vương Khả kể lại một lần tình hình bên ngoài.
Nghe xong, sắc mặt Trương Chính Đạo cũng rất khó coi.
- Ý ngươi là, bên ngoài đang có một đám đệ tử Kim Ô Tông canh chừng?
Trương Chính Đạo kinh hãi nói.
Vương Khả gật đầu xác nhận.
- Vậy còn chờ gì nữa? Bọn Đồng An An đào địa đạo đến đây, vừa khéo, chúng ta liền men theo địa đạo này thoát đi?
Trương Chính Đạo nôn nóng nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Không được!
- Vì sao?
Trương Chính Đạo tròn mắt nói.
- Nếu là ở nơi khác, chúng ta phủi đít bỏ đi cũng được, nhưng nơi này thì khác, đây là Chu Tiên Trấn Công Nhất Trà Xã, một khi chúng ta chạy mất, đám thuộc hạ kia của ta liền thảm!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đến cái lúc này rồi, ngươi còn quản nhiều như thế làm gì?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Nhất định phải chuyển dời chú ý của đám người kia! Thuộc hạ của ta cũng là người! Cùng theo ta ăn cơm!"
- Nhưng mà. . . !
- Hiện tại Trương Thần Hư đang ở trong tay chúng ta, chúng ta lấy Trương Thần Hư áp chế đám đệ tử Kim Ô Tông kia, dụ bọn hắn ra xa Chu Tiên Trấn, sau đó trốn đi!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Nhưng mà, như thế sẽ rất nguy hiểm!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Vậy nên, ngươi phải đi cùng ta!
Vương Khả nhìn sang Trương Chính Đạo, chém đinh chặt sắt nói.
- Đánh rắm, ta cần gì phải bồi ngươi đi chịu chết!
Trương Chính Đạo lắc đầu như quay trống bỏi.
- Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không sao đâu! Ngồi xuống nói chuyện tử tế với bọn hắn, cầm ra sự chân thành của chúng ta, ta nghĩ, bọn họ sẽ có thể hiểu được!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ta không làm, ta không làm, ta phải theo đường địa đạo này rời đi trước
Trương Chính Đạo lập tức giận nói.
- Ngươi có từng nghĩ qua, bọn Đồng An An đào địa đạo tới đây, như vậy đầu bên kia địa đạo liệu sẽ còn tà ma khác tiếp ứng không?
Vương Khả hỏi.
- Ách?
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại.
- Chúng ta không nhanh chóng giải quyết vấn đề trên kia, vạn nhất, tà ma tiếp ứng Đồng An An men theo địa đạo chạy tới đây thì phải làm sao?
Vương Khả hỏi tiếp.
- Tê ….!
Trương Chính Đạo hít sâu một hơi khí lạnh.
Mẹ nó chứ, cái quái quỷ gì thế này? Mọi ngả đường đều bị lấp kín?
- Yên tâm, cứ theo ta ra ngoài, không sao đâu, chúng ta nhất định có thể thoát được!
Vương Khả an ủi nói.
- Tiền tài trên người Trương Thần Hư, phải phân ta một nửa!
Trương Chính Đạo thỏa hiệp.
- Được!
Vương Khả gật đầu.
Hai người bắt đầu tiến hành vơ vét Trương Thần Hư.
- Mẹ nó, ra ngoài không mang theo tiền à? Đến cả một chiếc vòng tay trữ vật hay túi trữ vật đều không có!
Trương Chính Đạo lật một lúc, tức tối mắng.
Tất cả mọi thứ của Trương Thần Hư đều được cất chứa trong chiếc quạt giấy trắng trên tay hắn, vừa rồi quạt giấy yên ắng hộ thể, sau đó tiến vào trong người Trương Thần Hư, thế nên Vương Khả và Trương Chính Đạo tìm mãi mà vẫn chẳng thấy gì. Điều này khiến Trương Chính Đạo bực bội không thôi.
Chỉnh lý bộ dạng cháy khét trên người một lượt, Trương Chính Đạo hùng hùng hổ hổ theo chân Vương Khả về lại trong phòng ngủ.
- Vương Khả, ta phải nói trước với ngươi, nếu ngươi không xử lý được, đến lúc đó đừng trách ta bỏ mặc lại!
Trương Chính Đạo oán hận nói.
- Vậy ngươi cứ đợi đấy, sau này sẽ không có ai dẫn ngươi đi kiếm tiền nữa không!
Vương Khả lại chẳng thèm để ý.
- Mẹ nó!
Trương Chính Đạo buồn bực đến độ muốn thổ huyết.
Hắn đúng là không thể không quản.
Vương Khả thở sâu một hơi, chậm rãi đi tới mở ra cửa phòng.
Cửa vừa mở, Vương Khả ngẩn người.
Trương Chính Đạo tiến tới, sau đó cũng ngẩn người:
- Vương Khả, không phải ngươi nói ngoài cửa có một đám đệ tử Kim Ô Tông trấn giữ, còn có tiên hạc vòng quanh ư? Người đâu?
Người đâu?
Chẳng thấy ai cả!
Tà môn?
- Ta, ta cũng không biết?
Thần sắc Vương Khả không giấu được vẻ cổ quái.
Đêm nay đúng là một đêm quá tà môn! Nhiều đệ tử Kim Ô Tông như vậy, sao bỗng đột nhiên tan biến? Làm sao lại tan biến được nhỉ?
- Hay là, ngươi gọi đám thuộc hạ ngươi tới hỏi thử xem?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
Vương Khả đang định gật đầu, bỗng nhiên từ phía nội viện truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
- Không cần hỏi, bọn họ đều ngủ say, tất cả mọi người đều đã ngủ say!
Nương theo tiếng bước chân là một thanh âm khàn khàn.
Vương Khả, Trương Chính Đạo lập tức đề cao cảnh giác.
Chỉ thấy, một thân ảnh được bọc bởi áo bào đen bước ra từ trong bóng tối, tiếng nói khàn khàn khiến người khó mà nghe rõ được là ai. Vừa thần bí lại vừa âm trầm.
- Bây giờ, đến lượt các ngươi!
Trong tiếng nói khàn khàn lộ ra một tia băng lãnh.
Người áo đen muốn động thủ?
- Mạc điện chủ, đêm hôm khuya khoắt thế này, sao ngươi lại ở đây?
Trương Chính Đạo lại chợt ngạc nhiên hỏi.
Bước chân người áo đen ngừng lại, thân hình cứng đờ, không thể nào, mình đã biến giọng, lại che giấu khí tức, sao Trương Chính Đạo vẫn nhận ra được?
- Đúng, Mạc điện chủ? Là ngươi giúp chúng ta xử lý đám đệ tử Kim Ô Tông? Thực sự phải cám ơn ngươi! Trước kia đều là chúng ta hiểu lầm ngươi!
Vương Khả lập tức cảm kích nói.
Bọn hắn còn đang đau đầu suy tính cách ứng phó đám đệ tử Kim Ô Tông, kết quả, nguy hiểm giải trừ, quá tốt rồi.
Đằng sau lớp áo choàng, Mạc Tam Sơn ngây dại.
- Vì sao? Vì sao các ngươi nhận ra ta là Mạc Tam Sơn? Giọng của ta? Hay là mùi trên người ta? Mấy thứ đó đâu giống Mạc Tam Sơn, sao các ngươi lại biết ta là Mạc Tam Sơn?
Mạc Tam Sơn buồn bực hỏi.
- Giày của ngươi!
Trương Chính Đạo nói.
- Đúng rồi, đôi giày này chẳng phải ngươi từng đi lúc khai trương công ty Thần Vương đấy thôi? Ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy chân trái ngươi còn giẫm phải cứt chim!
Vương Khả giải thích nói.
Đằng sau áo choàng đen, cả người Mạc Tam Sơn cương cứng, đứng ngây ra đó, cúi đầu nhìn xuống giày dưới chân.
Mẹ nó chứ, hai các ngươi điên rồi! Cứ nhìn chằm chằm vào giày người khác làm gì?