Ở trong địa đạo Nhiếp Thiên Bá cáo biệt đám người Đồng An An, sau đó liền quay ngược trở về!
- Mười một tên Kim Đan Cảnh? Đột nhiên đánh lén! Vương Khả chết chắc, ha ha!
Nghĩ đến đấy, Nhiếp Thiên Bá không khỏi hưng phấn cười ra tiếng.
Nhưng mà, hưng phấn chưa được một nửa, nét mặt Nhiếp Thiên Bá đã cứng đờ.
- Không đúng, vừa nãy sao ta lại muốn quay về? Ta đi ra bên ngoài canh chừng làm mẹ gì! Vạn nhất bọn Đồng An An bắt được Vương Khả, vơ vét tiền tài của Vương Khả và Trương Chính Đạo, sau đó không phân cho ta thì làm thế nào?
Thần sắc Nhiếp Thiên Bá thoáng hiện vẻ âu lo.
Vừa rồi hưng phấn váng đầu, chỉ nghĩ đến đối phó Vương Khả, lại quên mất số tiền mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho còn đang ở trong tay Vương Khả, nhiều tiền như vậy, Đồng An An cưỡng chiếm mất thì sao?
- Không đâu, không đâu! Vừa rồi Đồng An An đã đáp ứng, nói sẽ không nuốt tiền một mình, hơn nữa, cùng là làm việc dưới tay đường chủ, hắn sao dám tham ô tiền của đường chủ được?
Nhiếp Thiên Bá tự an ủi bản thân.
Nhưng mà, dù là vậy, trong lòng Nhiếp Thiên Bá vẫn cứ rất bất an. Chỉ là giờ quay về lại sợ đắc tội Đồng An An. Đành phải trước đi ra địa đạo, mong đợi Đồng An An có thể thực hiện lời hứa.
Tăng nhanh nhịp bước, Nhiếp Thiên Bá lao nhanh mà đi, lập tức về lại Nhiếp phủ, đi ra từ trong một đại sảnh. Sau đó nhảy lên nóc nhà, đưa mắt nhìn về hướng Công Nhất Trà Xã.
Lệ!
Lệ! . ..
Lại chỉ thấy, từng con tiên hạc đang xoay vòng trên không trung Công Nhất Trà Xã phía xa xa, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông đạp trên từng con tiên hạc từ trời giáng xuống. Đi đầu chính là Trương Thần Hư, dù là ở dưới ánh trăng, Nhiếp Thiên Bá cũng thấy được rõ ràng.
- Đệ tử Kim Ô Tông? Trương Thần Hư? Điều … điều này, điều này sao có thể?
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
Nhiếp Thiên Bá vốn định nhìn xem Vương Khả sẽ chết thảm thế nào, nhưng giờ thì sao? Đây là cái gì? Nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông?
Đệ tử Kim Ô Tông là địch hay bạn?
Nếu là mấy ngày trước, Nhiếp Thiên Bá khẳng định sẽ cho rằng đám người kia tới tìm Vương Khả gây sự, rốt cuộc Trương Thần Hư từng có thù với Vương Khả.
Nhưng trải qua mấy ngày vừa rồi, Nhiếp Thiên Bá lại không dám xác định.
Tin tức về cao ốc Thần Vương sớm đã truyền đến Chu Tiên Trấn, ai nấy đều biết đệ tử Kim Ô Tông từng làm bảo an ở cao ốc Thần Vương! Mẹ nó, Trương Thần Hư còn là đội trưởng đội bảo an cao ốc Thần Vương!
Cao ốc Thần Vương là của Vương Khả, Trương Thần Hư làm đội trưởng bảo an, thế còn là cừu nhân nữa ư? Khẳng định sớm đã hóa can qua làm ngọc thạch.
- Lúc rời đi, ta còn đang thắc mắc tại sao đệ tử Kim Ô Tông lại muốn phong tỏa Chu Tiên Trấn, thẩm tra dung mạo người ra vào. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Vương Khả an bài? Kỳ thật, ta sớm đã bị Vương Khả giám thị?
Nhiếp Thiên Bá không khỏi biến sắc.
- Xong rồi, xong rồi, tên Vương Khả này thật âm hiểm, hắn lừa ta vào tròng? Nhất cử nhất động của ta đều nằm trong tầm giám thị của hắn, bao quát cả sự xuất hiện của đám người Đồng An An? Tất cả đều nằm hết trong tầm giám thị của Vương Khả! Bọn Đồng An An đi đánh lén Vương Khả, nhưng thật ra là đang chui đầu vào bẫy rập của Vương Khả?
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá không giấu được vẻ hoảng sợ.
- Đánh lén cái gì, đây rõ ràng bị trúng mai phục Vương Khả giăng sẵn! Bọn Đồng An An nguy rồi?
Thần tình Nhiếp Thiên Bá đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngay khi Nhiếp Thiên Bá đang bị dọa cho thất hồn lạc phách, đột nhiên một cánh tay chợt khoác lên vai Nhiếp Thiên Bá.
Ba!
Đang nửa đêm nửa hôm, chợt một bàn tay đặt lên người, dọa cho Nhiếp Thiên Bá giật nảy mình.
- Ai!
Nhiếp Thiên Bá hoảng hốt xoay người lại.
Một người toàn thân quấn trong áo bào đen đứng ở bên cạnh Nhiếp Thiên Bá.
- Tiền bối! Ngươi nghĩ thông, quay về rồi?
Nhiếp Thiên Bá lập tức vui mừng thốt lên.
Nhiếp Thiên Bá tưởng rằng người áo đen lúc trước nói quay về bẩm báo đường chủ chuyện mình phung phí mười lăm vạn cân linh thạch lại vòng trở lại.
- Tiền bối? À, ta không phải tiền bối gì của ngươi!
Tiếng nói khàn khàn của người áo đen truyền đến.
Nhiếp Thiên Bá biến sắc, quay đầu định bỏ chạy.
Bành!
Hắc bào nhân vung tay vỗ nhẹ hư không, lập tức, Nhiếp Thiên Bá lảo đảo, té ngã ngay trên nóc nhà.
Phốc!
Phun ra một búng máu tươi, Nhiếp Thiên Bá hoảng hốt nhìn người áo đen kia.
Bản thân hắn chính là Kim Đan Cảnh, lại bị đối phương cách không vỗ ra một chưởng liền đánh thổ huyết? Thực lực người này sao khủng bố vậy được?
- Ngươi, ngươi là người được Vương Khả bố trí! Không, vì cái gì!
Nhiếp Thiên Bá tuyệt vọng thét lên.
- Vương Khả? Không ngờ hắn lại dọa ngươi sợ đến thế này? Chẳng quá, cái đó không quan trọng! Ta hỏi ngươi, bọn Đồng An An đâu?
Người áo đen trầm giọng hỏi.
- Hả? Ngươi không phải người được Vương Khả phái tới? Vậy sao ngươi biết bọn Đồng An An?
Nhiếp Thiên Bá sững sốt.
- Ta hỏi thì ngươi cứ nói, trả lời đàng hoàng là được! Bằng không, ta không ngại lại tặng thêm cho ngươi một chưởng!
Người áo đen lạnh giọng nói.
- Ta, ta nói, ta nói, bọn Đồng An An đào địa đạo từ chỗ này tới Công Nhất Trà Xã, định đánh lén Vương Khả, kết quả, bên trong có mai phục của Vương Khải, còn có đám đệ tử Kim Ô Tông vây công, là ở chỗ kia, ở chỗ kia!
Nhiếp Thiên Bá chỉ về hướng Công Nhất Trà Xã, thần sắc đắng chát nói.
Người áo đen nhìn xuống dưới chân, mặc dù cách qua tầng gạch ngói, nhưng Nhiếp Thiên Bá có loại cảm giác được, dường như người áo đen hoàn toàn có thể nhìn xuyên gạch ngói, trực tiếp thấy được cửa vào địa đạo.
- Khó trách ta truy tung theo khí tức Đồng An An đến chỗ này liền mất đi tung tích! Hóa ra là bọn hắn đào địa đạo? À, bên trong có mai phục do Vương Khả và Kim Ô Tông kết hợp bày ra? Đúng là một đám ăn hại!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Hả? Tiền bối, ngài rốt cục có phải cùng một bọn với Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá ngơ ngác hỏi.
Ngữ khí này của người áo đen khá là mơ hồ, rốt cục hắn cùng phe với Vương Khả hay là cùng phe với Đồng An An?
- Hừ!
Người áo đen vung tay đánh ra một chưởng về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Tiền bối, đừng mà! Ta nói thật! Ta phối hợp!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
Bành!
Nháy mắt, Nhiếp Thiên Bá đã bị đánh rớt vào trong phòng, tiếp đó, ngất đi.
- Niệm tình ngươi không nói láo, ta tha ngươi khỏi chết! Nhưng, trước ngủ tạm ở đấy một hai ngày đi!
Người áo đen lạnh giọng nói.
Quay đầu, người áo đen vung tay lên, tựa như một kết giới trong suốt, cứ thế tan biến.
Hiển nhiên, vừa rồi người áo đen bố ra một kết giới bằng chân khí, đến mức tiếng nóc nhà bị nện nát, người Nhiếp gia đều không nghe được.
Người áo đen nhìn về hướng Công Nhất Trà Xã một cái, khẽ giậm chân, thân hình hơi lắc, như một đạo hắc ảnh lóe lên, xông tới Công Nhất Trà Xã.
Người áo đen vừa rời đi không bao lâu, quanh thân Nhiếp Thiên Bá vốn còn đang mê man chợt lóe lên huyết quang, sau đó hắn khẽ rùng mình một cái, tỉnh lại.
- Nguyên Anh Cảnh? Hắn là Nguyên Anh Cảnh? Nếu không phải ta có Huyết Thần công! Vừa rồi sợ rằng đã . . . !
Nhiếp Thiên Bá lòng vẫn còn sợ hãi ngước mắt nhìn lên lỗ thủng trên nóc nhà.
________________________________________
Công Nhất Trà Xã! Phòng ngủ Vương Khả!
Vương Khả ngồi ở trên giường, nghe tiếng ùng ùng không ngừng vọng lên từ dưới sàn.
A,, úc!
Lốp bốp! Lốp bốp!
...
...
. ..
Vương Khả ngây người trên giường một lúc lâu, nghẹn lời không biết phải nói gì.
- Mẹ nó chứ, mật thất này của ta mới vừa được đào lên, lấy ở đâu tiếng của nhiều người như vậy? Chỉ một mình Trương Chính Đạo thôi mà sao lắm tạp âm thế không biết? Ngươi đang giả tiếng đấy hả? Hay là mật thất này được xây trên mộ tổ nhà ai đó, ngươi và quỷ hồn tổ tiên nhà người ta chơi trò nhảy disco dưới mộ phần?
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi.
Vương Khả đang cực kỳ phẫn nộ, mẹ nó chứ, làm cái quỷ gì vậy? Có chút tinh thần đoàn đội nào không?
Vương Khả đang định phát động cơ quan mở ra mật thất mắng Trương Chính Đạo một trận.
Bành!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trương Thần Hư tay cầm quạt trắng, lạnh lùng đứng ở ngoài cửa. Thậm chí, sau lưng Trương Thần Hư còn có một đám sư đệ.
- Vương Khả, ngươi đúng là biết trốn thật đấy!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Vương Khả:
- . . . !
Cái này … mẹ nó, làm sao bây giờ?
Quả nhiên, còn chưa vào cửa, Trương Thần Hư liền đã có cảnh giác, bởi vì, sàn nhà dưới giường Vương Khả phát ra từng hồi tiếng đùng đùng, xen lẫn với đó là từng tràng tiếng quỷ khóc sói tru từ dưới đất truyền lên.
Cảnh này khiến Trương Thần Hư nhìn mà không khỏi sửng sốt.
Chuyện gì thế? Sao dưới sàn nhà phòng ngủ Vương Khả lại có tiếng động lạ?
- Đêm dài đằng đẵng, nhàn rỗi nhàm chán, người lầu dưới hát hò, phát tiết cảm xúc tí ấy mà! Ngươi tin không?
Vương Khả lúng túng nói.
Lầu dưới? Mẹ nó, phòng ngươi đang ở chỉ có một tầng, đào đâu ra lầu dưới?
Phía dưới, tiếng kêu hét ầm ĩ vẫn cứ không dứt, trong mắt Trương Thần Hư chất đầy vẻ kinh nghi bất định!
- Thần Hư sư huynh, dưới này khẳng định có mật thất, trong mật thất khả năng đang tiến hành hình phạt vô cùng tàn khốc mới sẽ dẫn phát ra tiếng hét thê lương như thế!
Một tên sư đệ nhỏ giọng nhắc nhở Trương Thần Hư.
Mí mắt Trương Thần Hư hơi nhảy, mật thất thẩm vấn?
- Vương Khả? Ta thật đúng là quá xem thường ngươi, nửa đêm nửa hôm, cực hình thẩm vấn, tự thiết công đường? À, có phải đang thẩm vấn tà ma? Ta không quấy nhiễu ngươi đấy chứ?
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Nếu ngươi có thể giúp ta cài cửa lại, vậy không tính là quấy rầy!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Mẹ nó, làm sao bây giờ? Ta tỉ mỉ bố trí bẫy rập, lại bị tên khốn nạn Trương Chính Đạo kia làm lộ mất. Chẳng lẽ giờ phải làm đúng như Trương Chính Đạo từng nói, lấy chăn trên giường bịt chết đám này?
Nhìn chăn giường, lại nhìn đám cường giả Kim Ô Tông khí thế hung hăng kia, Vương Khả vứt ý tưởng hoang đường kia sang một bên.
Phế! Bẫy rập của mình đi tong!
- Khép cửa lại? Hừ, Vương Khả, ngươi ngủ đi mà mơ! Ngươi biết mấy ngày nay chúng ta tìm ngươi vất vả thế nào không? Ngươi hại chúng ta có tông môn mà không thể trở về, ngày ngày màn trời chiếu đất!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Vương Khả sững sốt:
- Sao lại thế? Các ngươi tìm ta mệt mỏi, có thể quay về nghỉ ngơi mà!
- Ngươi nói xem?
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ là lúc công ty Thần Vương khai trương, tiền lương bảo an của các ngươi còn chưa được thnh toán? Lúc ấy rõ ràng là các ngươi không muốn, tự tiện rời đi, không liên quan đến ta!
Vương Khả lập tức cười khổ nói.
- Đánh rắm! Ngươi còn định đứng đó giả ngu phải không? Hừ, tạm khoan nhắc đến ân oán giữa ngươi ta, chỉ riêng chuyện ngươi đắc tội tỷ ta, ngươi nhất định phải chết, Vương Khả, trước nay ta chưa từng thấy tỷ ta tức giận như thế bao giờ!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Trương Ly Nhi? Ta làm gì đắc tội nàng?!
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi, nghi hoặc hỏi.
- Hừ, ngươi có giải thích thế nào với ta cũng vô dụng, ta đã phái người thông báo cho tỷ tỷ, cùng lắm là đợi đến trời sáng, tỷ ta liền đến, đến lúc đó, chính ngươi tự đi mà nói với nàng!
Trương Thần Hư cười lạnh.
- Hả? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đẹp trai cũng có tội?
Nét mặt Vương Khả có vẻ rất là quấn quýt.
Ngoài cửa, Trương Thần Hư hơi sững, ý gì? Đẹp trai cũng là tội? Chuyện này thì liên quan quái gì đến đẹp trai xấu trai? Ngươi muốn mặt chút được không? Lại nói, ngươi đẹp trai chỗ nào?
- Trương Thần Hư, ngươi thân là đệ đệ, hẳn nên khuyên nhủ tỷ tỷ, dưa hái xanh không ngọt!
Vương Khả buồn bực nói.
Trương Thần Hư:
- ... !
Đệ tử Kim Ô Tông:
- . . . !
Vương Khả đang lảm nhảm gì vậy?
- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được? Nếu không phải bị bức đành chịu, ngươi cảm thấy ta đang yên đang lành trong Thiên Lang Tông, tại sao phải trốn ra ngoài? Ta cũng không muốn! Cũng là bị bức đành chịu! Lần trước tỷ ngươi thủ ngoài sơn môn chúng ta hai ngày hai đêm, nàng hẳn phải biết kết quả rồi mới đúng. Làm sao, làm sao, làm sao lại cứ nhìn chằm chằm ta không tha? Ta biết, ta có rất nhiều ưu điểm! Nhưng mà, ta cũng hết cách!
Vương Khả tận tình khuyên nhủ.
Trương Thần Hư:
- ? ? ? ?
Ngươi có ưu điểm mẹ gì! Trên đời sao lại có đứa vô liêm sỉ thế này?
- Ngươi xem, các ngươi còn đuổi đến đây, chuyện này nói ra quá khó nghe! Trương Ly Nhi nàng không để ý thanh danh, nhưng ta để ý ta. Ta đã có bạn gái, ngươi cũng biết, là U Nguyệt công chúa! Nếu mà scandal này truyền đến trong tai bạn gái thì ta biết phải làm sao? Ta cũng rất khổ!
Vương Khả buồn bực nói.
Đám Trương Thần Hư nghe mà sửng sốt hồi lâu, Vương Khả đang lảm nhảm gì vậy? Sao chúng ta nghe hồi lâu mà vẫn không hiểu?
- Vương Khả, ngươi nói năng bậy bạ gì đấy?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
Có thể giao lưu bình thường chút được không? Cứ điên điên khùng khùng?
Vương Khả nghe xong, tưởng là Trương Thần Hư đang cố bảo vệ danh tiết Trương Ly Nhi, không muốn mình nói quá nhiều.
- Trương Thần Hư, các ngươi đã làm thành như vậy, còn giả vờ không biết, vui lắm đấy hả? Tỷ ngươi sai phái các ngươi đi ra tìm ta nhiều ngày như vậy, ngươi còn không biết lý do vì sao? Ngày đó, tỷ ngươi vụng trộm tới văn phòng ta ở cao ốc Thần Vương, khi ấy ta đã nói rõ ràng với nàng, nhưng mà, sao nàng vẫn cứ nhắm vào ta không buông? Còn muốn ta phải nói thế nào nữa?
Vương Khả giận nói.
Đám Trương Thần Hư kinh ngạc nhìn Vương Khả.
Tên Vương Khả này lảm nhảm gì vậy? Sao chúng ta nghe mãi mà vẫn không hiểu?
Đúng rồi, Vương Khả nhắc tới chuyện ngày đó tỷ tỷ lẻn vào văn phòng Vương Khả gõ ám côn, kết quả, ám côn không gõ thành, lúc đi ra tỷ tỷ còn đầu tóc ướt nhẹp, đổi một thân y phục, giống như là tắm rửa qua!
Trương Thần Hư nghĩ mãi không thông, mấy lần hỏi dò tỷ tỷ đều không được đến câu trả lời thỏa đáng, còn bị tỷ tỷ mắng cho một trận, cũng chính bắt đầu từ sau lần đó, tỷ tỷ mới như phát điên muốn tìm Vương Khả báo thù.
- Ngày ấy các ngươi đã làm gì trong văn phòng?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Ngươi không biết?
Vương Khả đáp lại bằng vẻ tròn mắt kinh ngạc.
Thần sắc Trương Thần Hư chợt khẽ cứng lại, tỷ ta không chịu nói, ta làm sao biết được?
- Cũng đúng, chuyện này, nàng thân là nữ tử, làm sao dày mặt nói ra được? Ai!
Vương Khả khe khẽ thở dài, như là đoán được nguyên do trong đó.
Câu dẫn nam nhân không thành vốn đã là chuyện rất mất mặt, làm sao có thể nói cho đệ đệ?
- Ngày đó trong văn phòng, rốt cục các ngươi đã làm gì?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
Từ ngữ điệu của Vương Khả, Trương Thần Hư cảm thấy chuyện này có vẻ khá là ái muội.
- Chuyện này, ngươi thật muốn nghe? Then chốt là, ta sợ nói ra sẽ không tốt đối với thanh danh tỷ tỷ ngươi!
Vương Khả nhíu mày.
- Nói!
Trương Thần Hư trầm giọng quất.
Vương Khả trầm mặc, mãi một lúc sau mới khẽ thở dài nói tiếp:
- Được rồi, ta nói ngươi nghe, đi về ngươi cũng nên khuyên nhủ tỷ ngươi! Rốt cuộc, người sống một đời, luôn có một số chuyện không được như ý, đừng quá xoắn xuýt, thiên hạ này thiếu gì đàn ông tốt như ta!
Hai hàng lông mày Trương Thần Hư càng nhíu nhặt, đám sư đệ sau lưng cũng lộ vẻ nghi hoặc.
- Hay là, ta chỉ nói riêng với một mình ngươi thôi! Dù sao ta cũng phải nể mặt tỷ tỷ ngươi chút! Đó là bí mật riêng của nàng!
Vương Khả nói.
- Được rồi! Ngươi nói riêng với ta!
Trương Thần Hư gật gật đầu.
- Các ngươi canh chừng ngoài cửa! Không được nghe lén! Đồng thời, vây chặt phòng ngủ này cho ta, nếu Vương Khả dám giở trò, lát nữa không cần khách khí với hắn!
Trương Thần Hư lạnh lùng phân phó.
- Vâng!
Đám sư đệ đồng thanh ứng tiếng.
Dứt lời, Trương Thần Hư bước vào phòng ngủ.
Rầm!
Cửa phòng ngủ ầm vang đóng lại.