Nhiếp Thiên Bá dẫn theo Đồng An An lặng lẽ quay về Chu Tiên trấn! Tên áo đen giám sát Nhiếp Thiên Bá không theo tới. Nhiếp Thiên Bá cũng không để ý, chỉ cần thịt được Vương Khả, đòi về tiền của mình, còn sợ đường chủ trách tội?
- Ngài tên Đồng đàn chủ? Trời đã sắp tối rồi, hay là chúng ta động thủ luôn đi?
Nhiếp Thiên Bá khuyên nhủ.
Đồng An An lắc đầu:
- Tên Vương Khả này không đơn giản! Cảnh giác không khác gì hồ ly cả! Chúng ta chỉ cần bạo lộ thân hình, tất sẽ đánh rắn động cỏ, hắn tất liền chạy trốn!
- Khó trách, khó trách ngươi dặn ta lặng lẽ quay về, còn khoác áo choàng đen, không cho người ngoài biết được!
Thần sắc Nhiếp Thiên Bá khẽ động.
- Không sai, Vương Khả đã đào thoát từ trong tay ta mấy lần, ta quá hiểu rõ hắn. Muốn đối phó đứa này, không động thì thôi, đã động nhất định phải nhanh như thiểm điện!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Cái kia . . . !
- Nếu ta đoán không sai, ngươi và Vương Khả có ân oán, Vương Khả nhất định bố trí người giám thị xung quanh Nhiếp gia! Vừa nãy chúng ta tiến vào không việc gì, nhưng mà, một khi chúng ta đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người để mắt tới! Một khi truyền đến tai Vương Khả, hắn khẳng định chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vậy làm thế nào?
Nhiếp Thiên Bá nhíu mày nói.
- Ngươi có biết vị trí cụ thể của Vương Khả không?
Đồng An An lạnh giọng hỏi.
- Biết, ở trong hậu viện Công Nhất Trà Xã! Hơn nữa, ta đã bố trí người chằm chằm nơi đó, thậm chí còn biết rõ là hắn đang ở gian phòng nào!
Nhiếp Thiên Bá gật đầu nói.
- Vậy là được, phong tỏa phòng ốc nơi này, không cho phép bất kỳ kẻ nào trong gia tộc ngươi tới gần, chúng ta cùng lúc đào địa đạo, đào đến hậu viện Công Nhất Trà Xã, sau đó phá đất mà lên, một hơi bắt lại Vương Khả! Khiến hắn không kịp phản ứng!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Đồng đàn chủ, các ngươi, các ngươi có tận mười một Kim Đan Cảnh, lực lượng cường đại, tại sao còn phải cẩn thận như thế?
Nhiếp Thiên Bá kinh ngạc nói.
- Đó là đương nhiên, cẩn thận không sai lớn, càng đến lúc then chốt, chúng ta càng phải cẩn thận! Con vịt đến miệng còn bay đi, há chẳng phải đáng tiếc!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Chuyên nghiệp! Dưới tay Đường chủ đúng là nhân tài như mây, Đồng đàn chủ, các ngươi làm việc quá chuyên nghiệp!
Nhiếp Thiên Bá gật đầu tán thán.
- Đó là đương nhiên, nhanh bố trí đi!
Đồng An An trầm giọng nói.
________________________________________
…..
Bên ngoài Chu Tiên Trấn, trên một đỉnh núi.
Trương Thần Hư nhìn tên sư đệ cưỡi hạc đi đến trước mặt.
- Tìm được rồi?
Trương Thần Hư sốt sắng hỏi.
- Vâng, ở Chu Tiên trấn! Chúng ta không dám đánh rắn động cỏ, sợ hắn chạy mất, sư huynh, giờ làm thế nào?
Tên sư đệ kia nhíu mày hỏi.
- Chu Tiên Trấn? Không ngờ lại ở Chu Tiên Trấn? Sao ta không sớm nghĩ ra? Đáng chết!
Trương Thần Hư ảo não không thôi.
Mấy lần trước mình phát sinh xung đột với Vương Khả đều là ở Chu Tiên Trấn, sao lại quên mất chuyện này? Không, không phải quên mất, mà là mình không nghĩ đến Vương Khả còn dám trở về?
- Ngươi lập tức trở về Kim Ô Tông tìm tỷ tỷ ta! Đồng thời thông báo cho người đang lùng bắt quanh bốn phía, lập tức tiến tới Chu Tiên Trấn tụ hợp cùng ta! Chúng ta chung tay bắt lại tên hỗn đản Vương Khả kia!
Trong mắt Trương Thần Hư chớp qua một tia hưng phấn.
- Vâng!
Lệ!
Lệ!
Hai con tiên hạc chở theo hai người cấp tốc lao vút về hai hướng.
________________________________________
….
Công Nhất Trà Xã!
Trời dần tối.
Vương Khả và Trương Chính Đạo ngồi ở trong phòng.
Trương Chính Đạo vẻ mặt mờ mịt nhìn Vương Khả nói:
- Vương Khả, đây chính là bẫy rập phản kích mà ngươi chuẩn bị? Một chiếc giường?
Trương Chính Đạo nghe nói Vương Khả muốn chuẩn bị bẫy rập ứng phó Trương Thần Hư, vốn là hắn cũng không để ý, mặc cho Vương Khả dẫn người giằng co suốt một buổi chiều. Mãi tới tối muộn mới thấy gọi mình lại, dẫn mình nhìn xem cơ quan cạm bẫy hắn đích thân bố trí.
Một chiếc giường lớn? Vương Khả chính đang ngồi ở trên giường!
- Đúng, chính là chỗ này!
Vương Khả gật đầu xác nhận.
- Ngươi định dùng chăn mền trùm chết Trương Thần Hư?
Trương Chính Đạo không giấu được vẻ nghi hoặc.
- Chưa hẳn đã là Trương Thần Hư, không chừng là Trương Ly Nhi cũng nên!
Vương Khả lắc đầu.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
Ngươi nói Trương Ly Nhi câu dẫn ngươi, ngươi muốn phản kích? Mẹ nó, ngươi định phản kích trên giường chắc? Ngươi không sợ bị Trương Ly Nhi quất chết? Vạn nhất, Trương Thần Hư tới, lúc đó ngươi làm thế nào? Vẫn là dùng chiếc giường này?
- Đây là bẫy rập ta tiêu tốn nửa ngày mới thiết kế ra được, đảm bảo không có vấn đề!
Vương Khả tự tin nói.
- Ta thực sự không hiểu nổi, mẹ nó, ngươi cũng quá dày mặt vô sỉ rồi đấy, ngươi tưởng Trương Ly Nhi thật muốn đi ngủ với ngươi!
Trên mặt Trương Chính Đạo chất đầy vẻ cổ quái.
- Đương nhiên, nàng không những quấy rối tình dục ta, còn đuổi sát không bỏ, ta nằm ở trên giường, nhất định có thể khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Đương nhiên, dù là những người khác đến đây cũng tương tự! Ta lấy thân làm mồi, nhất định có thể khiến bọn hắn sập bẫy!
Vương Khả tự tin nói.
Trương Chính Đạo trầm mặc một lúc lâu.
- Thế nào? Vẻ mặt kia của ngươi là có ý gì?
Vương Khả nghi hoặc hỏi.
- Vạn nhất người tới nhiều chút, chiếc giường này của ngươi e là không đủ!
Trương Chính Đạo sắc mặt cổ quái nói.
Vương Khả sững sốt, nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời của Trương Chính Đạo.
- Mẹ nó, ngươi tưởng ta muốn hi sinh sắc tướng? Trong đầu ngươi rốt cục chứa cái c**t gì vậy? Khẩu vị nặng thế cơ à?
Vương Khả đen mặt lại nói.
- Thế ý ngươi là gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Lại đây, ngươi tới công kích ta thử xem!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hả? Chẳng lẽ còn có bí ẩn gì mà ta không biết?
Trương Chính Đạo sững sốt.
Vừa nói Trương Chính Đạo vừa bước về phía Vương Khả.
Răng rắc!
Chợt thấy, dưới chân hai người đột nhiên vang lên một tiếng, tựa như sàn nhà sập xuống vậy.
Mặt đất quanh bốn phía giường lớn nơi Vương Khả đang ngồi ầm vang lật lên.
- Sao thế?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Oanh!
Trương Chính Đạo rơi vào một hố sâu tối đen như mực.
Ào ào ào!
Lập tức, tựa hồ có thứ gì đó như dây leo quấn quanh mình hắn, nháy mắt, từng đợt hồ quang điện kích thích khiến toàn thân phát run.
- Vương Khả!
Trương Chính Đạo thất kinh kêu lên.
- Được rồi, đừng hoảng, không sao đâu! Là người nhà!
Vương Khả kêu một tiếng.
Lập tức, hồ quang điện trên người Trương Chính Đạo tan biến.
Vương Khả lấy ra một viên dạ minh châu, lúc này Trương Chính Đạo mới phát hiện. Đây là một mật thất ngầm dưới đất.
- Đây là . . . ?
Trương Chính Đạo không khỏi thốt lên kinh ngạc.
- Mật thất này nằm ngay dưới căn phòng ta đang ở. Ngươi nhìn lên nóc mật thất đi!
Vương Khả chỉ lên trên nói.
Trương Chính Đạo ngẩng đầu nhìn lên nóc mật thất, lại bất ngờ phát hiện, giường lớn, tủ bàn, các loại vật kiện đều nằm im trên nóc phòng.
Tạch tạch tạch!
Vương Khả vung tay lên, nóc nhà lập tức xoay chuyển, chỉ thấy giường lớn tủ bàn toàn bộ đều lật ngược không thấy đâu nữa.
- Sàn nhà phòng ngủ đã được ta cải tạo qua! Chỉ cần có người đặt chân vào đây, ta liền có thể nháy mắt xoay chuyển sàn nhà, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều sẽ rơi hết xuống căn mật thất này, vô luận là ai đều không thoát được!
Vương Khả tự tin nói.
- Sau đó thì sao?
Trương Chính Đạo tò mò nhìn dây leo quấn quanh thân mình.
- Đây là Thiểm Điện thần tiên, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Trước đây không lâu, lúc chúng ta bắt được Đồng An An ở cao ốc Thần Vương, hắn từng dùng pháp bảo Nguyên Anh Cảnh Thiểm Điện thần tiên ý đồ bắt giết ta! Giờ ta dùng nó vào chỗ này, chỉ cần rơi xuống mật thất, nháy mắt liền sẽ bị Thiểm Điện thần tiên quấn quanh! Ai cũng đừng hòng trốn thoát!
Vương Khả tự tin nói.
- Có người ở dưới này thúc giục Thiểm Điện thần tiên?
Trương Chính Đạo nhíu mày hỏi.
- Không sai, thuộc hạ của ta tu vi quá yếu, uy lực thúc giục đi ra không lớn. Thế nên, lát nữa phiền ngươi lưu lại chỗ này thúc giục Thiểm Điện thần tiên, tổng cộng mười một cây, một chủ mười phụ, ngươi không vấn đề gì chứ?
Vương Khả hỏi.
Trương Chính Đạo mờ mịt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, chủ ý ngu ngốc này mà ngươi cũng nghĩ ra được?
- Ngươi lấy tu vi Kim Đan Cảnh thúc giục pháp bảo Nguyên Anh Cảnh, dùng để đối phó một đám Kim Đan Cảnh rơi vào bẫy rập, chẳng phải dễ dàng như bỡn?
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu nói:
- Được rồi, việc này ta có thể giúp ngươi, nhưng mà, tránh miễn ngày sau bị người trả thù, ta phải che mặt, còn nữa, lợi ích sau cùng, ngươi phải phân ta một nửa!
- Quyết định vậy đi! Ngươi ở lại dưới mật thất canh chừng, ta đi lên ngủ!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Được!
Trương Chính Đạo gật đầu.
Từ bên cạnh, một tên tiểu nhị Công Nhất Trà Xã lập tức tiến lại, cung kính giao Thiểm Điện thần tiên vào tay Trương Chính Đạo.
Đùng đùng!
Vương Khả phủi tay, lập tức, nóc phòng mật thất lần nữa xoay chuyển, giường lớn lật lên. Vương Khả và tên tiểu nhị theo đó nhảy đi ra, rời khỏi mật thất, trở lại phòng ngủ lúc trước.
- Gia chủ, thuộc hạ cáo lui!
Tiểu nhị cáo từ rời đi.
Vương Khả sửa sang lại giường một phen, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
- Trương Ly Nhi? Trương Thần Hư? Hừ, lần này không quản là ai đi đến, ta đều phải giáo huấn các ngươi một trận nên thân!
Thần sắc Vương Khả chất đầy vẻ mong đợi.
Trong mật thất bên dưới, Trương Chính Đạo nắm lấy Thiểm Điện thần tiên, khẽ thúc giục một cái.
Lốp bốp!
- Thiểm Điện thần tiên này dùng kiểu gì vậy? Thương người một ngàn, tự tổn tám trăm, sao cả ta cũng giật? Ui chu choa! Tê quá!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Bốn phía một mảnh đen kịt, sắc mặt Trương Chính Đạo lại cực kỳ khó coi.
- Vương Khả, tên vương bát đản, sao ngươi không nói ta biết Thiểm Điện thần tiên này rò điện?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
Nhưng mà, lúc này trong mật thất chỉ còn mình hắn, Trương Chính Đạo đành phải ngậm đắng nuốt cay, chôn sâu ủy khuất trong lòng.
- Pháp bảo rò điện, ngươi lại không nói rõ. Đợi lúc phân chỗ tốt, ta phải được đến càng nhiều!
Trương Chính Đạo giận nói.
Nhất định phải móc thêm chút tiền từ chỗ Vương Khả mới được, bằng không phần ủy khuất này chẳng phải nuốt oan?
Cố nín nhịn ủy khuất, Trương Chính Đạo trốn trong góc tối, phóng thích Thiểm Điện thần tiên trải rộng khắp bốn phương tám hướng mật thất.
Đợi!
Vương Khả đang đợi thích khách! Trương Chính Đạo cũng đang đợi chỗ tốt đến tay! Cả hai đều chờ đợi trong thinh lặng.
Mây đen gió lớn, một đội Kim Đan Cảnh cũng đang âm thầm đào địa đạo từ Nhiếp gia thông đến dưới Công Nhất Trà Xã.
Đồng An An nhìn lên mặt đất trước mặt.
- Đồng đàn chủ, hẳn là chỗ này!
Nhiếp Thiên Bá nhỏ giọng nói.
- Ngay trên đây?
Đồng An An trầm giọng hỏi.
- Vâng! Vừa rồi ta đã lần nữa phái người từ xa xa xác nhận qua, Vương Khả chính đang ở trong phòng ngủ ngay trên đầu chúng ta!
Nhiếp Thiên Bá bảo đảm nói.
- Được, vậy là được, để kinh động Vương Khả, chúng ta đào hơi sâu chút, giờ chầm chậm đào lên, cẩn thận đừng dẫn lên động tĩnh!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ đầu trọc đồng thanh ứng tiếng.
- Ta ra bên ngoài canh chừng!
Nhiếp Thiên Bá theo đường cũ trở về, chuẩn bị đi ra nghe ngóng động tĩnh.
Sa sa sa sa . . . !
Nhẹ nhàng đào móc từng chút từng chút một, đám người Đồng An An lầm lũi bò lên, đột nhiên, Đồng An An chợt ngừng lại.
- Không đúng, sao lại đào đến đỉnh rồi? Hình như còn phải cách một đoạn mới đúng?
Một tên đầu trọc thất kinh nói.
Đồng An An trầm tư thoáng chốc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Là hầm ngầm, phía dưới phòng ngủ Vương Khả có một tầng hầm ngầm?
- Hả?
- Không sao, chúng ta đào ra một cái hang, theo đó chui vào hầm ngầm, đánh cho Vương Khả trở tay không kịp!
Đồng An An thấp giọng nói.
- Vâng!
Đám đầu trọc ứng tiếng nói.
Rất nhanh, một cửa động đủ cho một người chui qua được đào thông, đám người Đồng An An men theo hang động chui vào trong hầm ngầm.
Nhưng đấy nào phải hầm ngầm, đấy là bẫy rập Vương Khả chuẩn bị cho Trương Thần Hư.
Mật thất tối đen như mực, Trương Chính Đạo trốn ở trong góc, nín thở nắm lấy Thiểm Điện thần tiên, chuẩn bị đợi nóc mật thất xoay chuyển, một đám người rơi xuống.
Nhưng mà, đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi Trương Chính Đạo đều sắp ngủ thiếp đi, mặt trên vẫn không thấy có động tĩnh, ngược lại, trong mật thất bỗng chợt truyền đến tiếng sa sa sa.
Một sợi hỏa quang từ phía dưới chiếu lên.
Bởi vì đợi lâu trong hoàn cảnh đen kịt đã nửa ngày, thế nên Trương Chính Đạo thấy được rất rõ ràng, nguyên một đám áo bào đen lầm lũi chui ra từ trong hang động.
- Chuyện gì thế này? Sao đám Trương Thần Hư lại đào địa đạo đến đây? Bọn hắn đoán được trong phòng ngủ Vương Khả có bẫy rập, mới từ sâu dưới lòng đất chui lên?
Trương Chính Đạo mờ mịt lẩm nhẩm.
Từng thân ảnh nối tiếp nhau bò lên.
Bởi vì lúc chui trong địa đạo, đám người Đồng An An đều cầm theo đèn đuốc sáng trưng, giờ đây cả đám tiến vào mật thất đen kịt, nhất thời không cách nào phát hiện Trương Chính Đạo đang ẩn núp trong góc tối.
Sau khi đi vào hết, cả đám mới có tâm tư dò xét hầm ngầm.
- Ai ui, ta dẫm lên dây thừng?
Một tên đầu trọc buồn bực nói.
- Nhỏ giọng chút, ngươi định kinh động đến Vương Khả đấy hả! Ai ui, ta cũng dẫm lên dây thừng!
Lại một tên đầu trọc thất kinh la lên.
- Châm thêm một bó đuốc!
Đồng An An mở miệng.
Châm thêm một bó đuốc? Vậy chẳng phải ta liền bại lộ? Trương Chính Đạo không đợi được nữa.
Oanh!
Lập tức toàn lực thúc giục Thiểm Điện thần tiên sớm đã ở trải kín khắp trong mật thất.
Thiểm Điện thần tiên có thể dài ra, thế nên, trước kia Vương Khả sớm đã trải kín Thiểm Điện thần tiên khắp trong mật thất, Trương Chính Đạo đột nhiên khởi động, Thiểm Điện thần tiên liền tựa như ngàn vạn dây leo, nháy mắt quấn chặt chúng nhân bên trong.
Một tấm lưới lớn phô thiên cái địa bỗng chốc bao trùm lấy đám người Đồng An An.
Đồng An An sao mà ngờ được, bọn hắn âm thầm kín đáo tiến vào hầm ngầm, không ngờ vẫn cứ bị trúng mai phục. Điều này, điều này không khoa học!
- A!
- Không hay, có mai phục!
- Trúng kế!
. . .
Nguyên một đám Kim Đan Cảnh thất kinh kêu lên.
- Giật cho ta!
Trương Chính Đạo quát nhẹ một tiếng.
Đùng đùng, lốp bốp!
Đột nhiên, dưới sự thúc giục của Trương Chính Đạo, Thiểm Điện thần tiên bạo phát ngàn vạn dòng điện.
A …..!
Đám người Đồng An An bị dây leo quấn quanh, dòng điện cường đại kích thích, tức thì phát ra tiếng hét ngập trời.
Trương Chính Đạo cũng bị rò điện đến độ toàn thân run rẩy.
- A, tê, tê,, tê quá!
Trương Chính Đạo kinh hãi hô to.
Trương Chính Đạo chỉ bị rò điện chút thôi, riêng đám Đồng An An lại bị Thiểm Điện thần tiên giật cho thất điên bát đảo, tiếng kêu rên vang lên không ngừng.
- A a a a a!
Đám Đồng An An kêu thảm như lợn bị chọc tiết.
- A, tê tê tê tê!
Trương Chính Đạo cũng la lên.
Lúc này, Trương Chính Đạo hối hận không thôi, rò điện quá nghiêm trọng, bản thân lại không dám dừng tay, một khi dừng tay, đám người kia chẳng phải liền được tự do? Như vậy người xui xẻo sẽ thành là hắn?
- Vương Khả, mau tới, tê quá rồi, nhanh lên!
Trương Chính Đạo la lớn.
Lốp bốp!
A a a a!
Tê tê!
...
...
. ..
Trong mật thất, tiếng lốp bốp vang lên không ngừng.
Trên mật thất, trong phòng ngủ, nét mặt Vương Khả rất là khó coi.
- Trương Chính Đạo đang làm gì? Mẹ nó, bảo ngươi âm thầm mai phục, đừng phát ra tiếng, giờ sao lại cứ ầm ầm lên thế. Đùng đùng, còn kêu hét? Ta bảo ngươi mai phục, ngươi lại nhảy disco dưới kia? Nghiêm túc chút được không!
Vương Khả bật dậy từ trên giường, xụ mặt xuống quát.
Dưới giường cứ ầm ầm như quán bar, ta làm sao chập chờn Trương Thần Hư vào tròng? Ngươi làm thế, ta lúng túng lắm, biết không?