Bất Diệt Thần Vương

Chương 270: Vương khả muốn phản kích

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Tiên Trấn! Một gian đại sảnh trong Công Nhất Trà Xã!

Vương Khả đã kết thúc diễn thuyết, công tác đăng ký và nghiệp vụ bảo hiểm tiếp sau được giao lại cho tiểu nhị Công Nhất Trà Xã. Bản thân hắn thì về lại trong nội ốc đại sảnh uống trà.

Trương Chính Đạo đỏ mắt nhìn Vương Khả.

Mẹ nó, tên Vương Khả không muốn mặt này, chiêu mộ cả đống cường giả Tiên Thiên Cảnh đi đánh trận, một phân tiền không ra, còn để bọn hắn đưa tiền đi chịu chết? Đây là chơi gái không trả tiền, không, không những chơi gái không trả tiền, còn cầm hoa hồng? Có loại người nào như ngươi không?

- A!

Vương Khả chuốc một hơi nước trà, miệng lưỡi khô khốc cuối cùng cũng được tưới mát.

- Trương Chính Đạo, sao vừa rồi ngươi để ta dùng Thần Vương Ấn nện? Không ngờ thật nện ngất lão hỗn đản Nhiếp Thiên Bá kia?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ngươi không biết?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Biết cái gì?

Vương Khả khó hiểu hỏi.

- Đạo Linh Ngọc, bảo vật thiên hạ khó tìm! Ở ngoài Thập Vạn Đại Sơn, vương triều tu tiên đều dùng thứ này luyện chế thành ngự tỉ truyền quốc, có thể trấn áp quốc vận công đức! Một ít cường giả thánh địa tu tiên cỡ lớn nếu là được đến một khối như vậy, cũng là dùng để luyện chế thành Phiên Thiên Ấn, có thể trấn áp hết thảy thế gian! Nện đầu ai đó còn không phải dễ dàng như bỡn? Cũng may Nhiếp Thiên Bá đã là Kim Đan Cảnh, bị ngươi nện xuống, trấn áp thần trí một lát, chứ nếu là Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong, sợ rằng sớm đã mất đầu!

Trương Chính Đạo giải thích nói.

- Ồ? Phiên Thiên Ấn? Ngự tỉ truyền quốc?

Vương Khả sửng sốt nói.

Hai danh từ này hình như hắn từng nghe qua trong phim truyền hình “Phong Thần Bảng ở Địa Cầu. Tựa hồ đều là bảo bối không tầm thường.

Thần Vương Ấn này của ta cũng tương tự như Phiên Thiên Ấn? Tự mang hiệu ứng gây choáng, còn có hiệu quả đầu rơi máu chảy?

- Ngươi thật không biết?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Ta không biết, chẳng qua, vừa rồi ngươi nói Phiên Thiên Ấn, ngự tỉ truyền quốc gì kia có thể trấn áp hết thảy thế gian, sao ta lại không cảm giác ra được . . . !

Vương Khả cổ quái nhìn xuống Thần Vương Ấn trong tay.

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Chẳng qua, ta thấy hình như người ta còn rót vào công đức, công đức rót vào càng nhiều, uy lực Phiên Thiên Ấn sẽ càng lớn! Giờ như ngươi cũng đã rất không sai! Ta còn tưởng ngươi biết mới luyện thành Phiên Thiên Ấn này, hóa ra ngươi cũng không biết!

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Ha ha, biết hay không đều không sao cả, then chốt là giờ nó đang ở trong tay ta! Người khác không có! Ha ha! Vui quá đi mất!

Vương Khả lại như nhặt được trọng bảo, khư khư ôm chặt Thần Vương Ấn trong tay.

Khiến Trương Chính Đạo ở bên nhìn mà không ngừng lườm nguýt, mẹ nó chứ, có ai gợi đòn như ngươi không?

- Vương Khả, lần này vét được không ít tiền, ta có thể được trích bao nhiêu phần trăm?

Trương Chính Đạo mong đợi nhìn Vương Khả.

Vương Khả nghiêm mặt nói:

- Lần này ngươi giúp được gì?

- Ta? Chẳng phải ta giúp ngươi duy trì trật tự hiện trường, ôm lấy Nhiếp Thiên Bá? Sao lại không giúp được gì?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Được, phí tổn bảo an, đợi lát nữa sẽ thống kê chi trả cho ngươi!

Vương Khả gật đầu nói.

- Đánh rắm, ta muốn trích phần trăm, phí tổn bảo an thì được bao nhiêu?

Trương Chính Đạo giãy nãy lên.

- Then chốt là, ngươi không bán bảo hiểm? Đều là ta đang bán! Ngươi nhìn thấy không? Kêu gào đến độ yết hầu sưng hết lên đây này!

Vương Khả lại nhấp một ngụm trà.

- Vậy ta thì sao?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Đừng vội, vừa rồi mới chỉ là làm cái ví dụ cho các ngươi thôi, có tận bảy mươi hai tiên trấn cơ mà, trừ Chu Tiên Trấn ra, ngươi có thể tới các tiên trấn khác! Vừa rồi ta làm mẫu cho các ngươi nửa ngày, các ngươi hẳn đều biết cả rồi chứ?

Vương Khả nhìn sang Trương Chính Đạo và chưởng quỹ đứng ở một bên.

Chưởng quỹ khẽ gật đầu xác nhận.

- Tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình?

Trương Chính Đạo ngơ ngác nói.

- Đúng, nhất định phải dẫn lên bầu không khí tại hiện trường, còn nữa, tuyệt đối phải định vị bản thân mình thành nhân sĩ thành công, như thế, người khác thấy các ngươi kiếm tiền mới sẽ tin tưởng!

Vương Khả giải thích nói.

- Ngươi kiếm lời hơn ngàn vạn cân linh thạch, mọi người mới tin tưởng ngươi, ta có cái gì?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

- Ngươi làm tỷ dụ cho hắn! Khen lớn lên!

Vương Khả nói với chưởng quỹ ở cạnh bên.

- Chúc mừng Trương Chính Đạo gia nhập đội ngũ mua bảo hiểm đi đánh trận ba tháng, thông qua nỗ lực của bản thân, được đến một thanh phi kiếm hào hoa. Nam tính mua bảo hiểm đi đánh trận, tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình. Hắn nhiệt tình hào phóng, thanh xuân tràn trề, mua phi kiếm, tặng pháp bảo, khiến người nhà đều có thể cùng theo lên trời!

Chưởng quỹ lấy Trương Chính Đạo làm tỷ dụ, hô lớn nói.

Trương Chính Đạo há hốc mồm kinh hãi nửa ngày, thuộc hạ Vương Khả, người người đều là nhân tài? Mẹ nó chứ, ta thế này mà cũng là nhân sĩ thành công? Chỉ cần mua bảo hiểm đi đánh trận liền có thể đi đến nhân sinh đỉnh phong?

- Nhìn xem, rất đơn giản! Toàn là kỹ xảo tiêu thụ cơ bản thôi! Huống hồ, những gì hắn nói đều là đúng sự thật!

Vương Khả nói.

Trương Chính Đạo:

- ... !

Mẹ nó, chẳng lẽ ta thật không có thiên phú làm tiêu thụ?

Ngay lúc Vương Khả, Trương Chính Đạo đang nói tán gẫu, một tên tiểu nhị bước nhanh xông vào đại sảnh.

- Gia chủ, Nhiếp Thiên Bá và người áo đen kia định rời khỏi Chu Tiên Trấn!

Tiểu nhị cung kính nói.

- Hả?

Thần sắc Vương Khả khẽ động.

- Ngươi phái người giám thị Nhiếp Thiên Bá?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

- Nói nhảm, lão tiểu tử Nhiếp Thiên Bá kia mấy lần muốn giết ta, lần này lại ngã chổng vó một vố đau như vậy, chẳng lẽ không tính báo thù? Ta đương nhiên phải bố trí người để ý chút, vạn nhất hắn giở âm mưu thì làm sao?

Vương Khả khẽ gật đầu nói.

- Nhiếp Thiên Bá từng giở âm mưu với ngươi?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Vậy nên ta mới phải phòng bị chút! Người của ta tra xét ra được, Nhiếp Thiên Bá còn mang đến một người áo đen, tên áo đen này có vẻ còn lợi hại hơn cả Nhiếp Thiên Bá, đương nhiên ta phải chú tâm đề phòng, bọn hắn rời khỏi Chu Tiên Trấn? Không đúng, đây đâu phải phong cách hành sự của Nhiếp Thiên Bá, đi, chúng ta đi xem xem!

Ánh mắt Vương Khả chớp qua một tia phức tạp, trầm giọng nói.

Chúng nhân lặng lẽ rời đi trà lâu, đến một tửu lâu tại Chu Tiên Trấn, từ trên tầng cao ẩn ẩn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài Chu Tiên Trấn.

- Gia chủ, nhìn, ở kia!

Tiểu nhị cung kính chỉ hướng nơi xa.

Chỉ thấy, nơi xa một người áo đen đi ở phía trước, Nhiếp Thiên Bá theo ở phía sau, tựa hồ đang khuyên nhủ gì đó, hai người bước đi rất nhanh.

- Ồ?

Trên mặt Vương Khả hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nơi xa, Nhiếp Thiên Bá và người áo đen không ngừng nói chuyện.

- Tiền bối, ngươi nghe ta nói, ngươi nghe ta nói, toàn bộ tiền đều nằm hết ở chỗ Vương Khả, chỉ cần ngươi ta hợp lực liền có thể lấy về, Vương Khả, Trương Chính Đạo, chúng ta một người ứng phó một tên, tiền bối!

Nhiếp Thiên Bá khổ khổ khuyên nhủ.

Người áo đen liếc nhìn Nhiếp Thiên Bá:

- Ngươi đùa gì vậy? Vương Khả lại không cầm tiền của ngươi!

- Nhưng mà, tiền đều vào hết trong túi hắn!

Nhiếp Thiên Bá nôn nóng nói.

- Đó là người khác đưa cho Vương Khả, mắc mớ gì tới ngươi?

Người áo đen trầm giọng nói.

- Tiền kia đều là lấy từ chỗ ta!

Nhiếp Thiên Bá vội la lên.

- Ngươi mượn nợ người ta, giờ người ta lấy lại tiền của mình, có gì không đúng?

Người áo đen lạnh giọng nói.

- Tiền của ta, tiền của ta bị Vương Khả cầm đi!

Nhiếp Thiên Bá giận nói.

- Vương Khả cầm đi, nhưng đó đã không phải là tiền của ngươi!

Người áo đen vẫn kiên định nói.

Nhiếp Thiên Bá mới vừa làm rõ mối quan hệ nợ tam giác phức tạp này, kết quả, người áo đen lại vòng về nguyên điểm. Hai người nói một thôi một hồi như là nhiễu khẩu lệnh khiến Nhiếp Thiên Bá gấp đến độ chỉ muốn lật bàn chửi đổng.

Tiền của mình mất trắng hết rồi! Mẹ nó, sao ta lại ngu đến độ trà trộn vào trong hội diễn giảng của Vương Khả làm gì?

- Giờ làm thế nào?

Nhiếp Thiên Bá quấn quýt nửa ngày, cuối cùng đành chịu nói.

- Còn làm thế nào? Đường chủ cho ngươi mười lăm vạn cân linh thạch để ngươi đi chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh, chính ngươi lại tiêu hoang! Ta sẽ đi bẩm báo lại với đường chủ! Chỉ đơn giản vậy thôi!

Người áo đen trầm giọng nói.

- Ta không tiêu hoang, ta không phung phí!

Nhiếp Thiên Bá gấp gáp nói.

- Ngươi không phung phí, ngươi dùng để trả nợ cho chính mình còn gì! Nhiều phiếu nợ như vậy, mắt ta đâu có mù!

Người áo đen vẫn cứ lạnh giọng nói.

- Đánh rắm, ta không có, là Vương Khả gạt tiền ta!

Nhiếp Thiên Bá gấp đến độ chỉ muốn thổ huyết.

- Vương Khả lại không cầm tiền của ngươi!

Người áo đen nói.

Nhiếp Thiên Bá nghẹn họng không biết phải biện bạch thế nào.

- Tiền bối, van ngươi, giúp ta lấy về số tiền kia, chúng ta tới các tiên trấn khác chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh. Giúp ta đi đối phó Vương Khả, van ngươi! Cứ vậy trở về, đường chủ sẽ giết ta mất!

Nhiếp Thiên Bá lo lắng nói.

- Ngươi nói đùa gì vậy, Vương Khả không trêu ta chọc ta, cũng không cướp tiền ngươi, ta đi tìm hắn gây chuyện làm gì? Dù bây giờ thân phận hắn có vấn đề, nhưng vẫn cứ là Thần Long đà chủ được Ma Tôn thân phong, ta trêu chọc hắn, quay đầu để đệ tử Ma giáo biết được, chẳng phải ta liền xui xẻo!

Người áo đen cự tuyệt nói.

Ngươi không muốn xui xẻo, ta liền phải xui xẻo! Nhiếp Thiên Bá khóc không ra nước mắt.

- Nhưng mà, đường chủ cũng có ý kiến với Vương Khả, chẳng phải ngươi nói đường chủ cũng bố trí người ứng phó Vương Khả ư?

Nhiếp Thiên Bá gấp gáp nói.

- Không sai, chỉ là, đấy không phải nhiệm vụ của ta! Ta không được yêu cầu đối phó Vương Khả! Cần gì phải tự mua việc vào ngươi? Nhiệm vụ của ta chính là giám sát ngươi, nhưng giờ ngươi phung phí sạch tiền của đường chủ, ta đành phải quay về phục mệnh thôi!

Người áo đen nói.

- Vì cái gì, vì cái gì!

Nhiếp Thiên Bá buồn bực nói.

Ngay lúc hai người đi ra bên ngoài Chu Tiên Trấn, đột nhiên trên trời truyền xuống một tiếng lệ quát.

Lệ!

Lập tức, một đám tiên hạc đáp xuống, nháy mắt bao vây lại Nhiếp Thiên Bá và người áo đen.

- Đệ tử Kim Ô Tông?

Phía xa xa, Vương Khả khẽ biến sắc.

Lệ, lệ . . . !

Lại một đám tiên hạc vây lại Nhiếp Thiên Bá và người áo đen, phía trên hai con tiên hạc trong đó còn đứng đệ tử Kim Ô Tông.

- Các ngươi muốn làm gì?

Nhiếp Thiên Bá khẩn trương nói.

- Chu Tiên Trấn bị phong tỏa, chỉ được phép vào, không được phép ra, muốn ra ngoài, xốc mũ lên!

Một trong hai tên hai tên đệ tử Kim Ô Tông trầm giọng quát.

Trên mặt Nhiếp Thiên Bá chớp qua một tia nghi hoặc, Chu Tiên Trấn bị Kim Ô Tông phong tỏa?

Người áo đen vén mũ lên.

Người này quay lưng về phía Vương Khả, lại cách khá xa, bởi vậy Vương Khả không thấy được mặt.

Nhưng, tùy theo người áo đen lộ mặt, hai tên đệ tử Kim Ô Tông lập tức lộ vẻ dửng dưng.

- Đi thôi, đi mau, làm lỡ thời gian của chúng ta! Hừ!

Hai tên đệ tử Kim Ô Tông hừ lạnh một tiếng.

Người áo đen và Nhiếp Thiên Bá cấp tốc rời đi.

Người này là đệ tử Ma giáo, giờ lại chỉ có hai người bọn hắn, trong lòng quả thực không muốn trêu chọc thị phi, rất nhanh liền biến mất trong rừng cây nơi xa.

Đám tiên hạc lần nữa bay lên trời, phi hành vờn quanh bốn phương tám hướng Chu Tiên Trấn.

Vương Khả, Trương Chính Đạo đưa mắt nhìn nhau.

- Tại sao Kim Ô Tông lại phong tỏa Chu Tiên Trấn?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

- Đi, tìm hai người ra ngoài trấn thử xem! Còn nữa, chọn người nào tướng mạo giống ta và Trương Chính Đạo chút.

Vương Khả phân phó tiểu nhị nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh.

Rất nhanh, hai người được Vương Khả bố trí đi ra ngoài, tiên hạc trên trời tiên hạc lập tức đáp xuống kiểm tra một lượt. Lát sau, hai tên thuộc hạ quay trở về.

- Gia chủ, bọn họ quả nhiên phát hiện ngươi và Trương Chính Đạo đang ở Chu Tiên Trấn, nhưng, bởi vì phụ cận không có mấy người, chỉ có một đám tiên hạc bảo vệ, cho nên tạm thời mới chỉ phong tỏa Chu Tiên Trấn mà thôi! Bọn họ đã điều động tiên hạc đi thông báo Trương Thần Hư!

Tên thuộc hạ bẩm báo nói.

- Xảy ra chuyện gì? Sao bọn hắn lại tìm được chúng ta?

Vương Khả nhíu mày nghi hoặc.

- Liệu có phải, ngươi đã bại lộ từ trước lúc bắt đầu diễn giảng?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Có khả năng!

Vương Khả nhíu mày đáp.

- Thế giờ làm thế nào?

Trương Chính Đạo hỏi.

- Địa đạo có sẵn, ta muốn rời đi lúc nào cũng được, nhưng mà, lần này Trương Ly Nhi quá phận!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Hả?

- Câu dẫn ta không được liền thẹn quá hoá giận, phát động tài nguyên Kim Ô Tông truy kích ta? Có còn có chút ý thức đoàn đội nào không? Cứ mãi thế này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nếp sống sinh hoạt của ta! Mẹ nó chứ, chẳng lẽ ta cứ phải suốt ngày trốn tránh?

Vương Khả trầm giọng nói.

- Ngươi làm sao dám chắc là Trương Ly Nhi câu dẫn ngươi không thành mới thẹn quá thành giận?

Trương Chính Đạo sắc mặt cổ quái nói.

- Cái này còn cần đoán? Ta ưu tú như vậy! Nữ nhân nào không thích? Nhưng, thích cũng không thể điên cuồng truy cầu vậy được!

Vương Khả trừng mắt nói.

Nét mặt Trương Chính Đạo không khỏi co quắp. Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Cái gì cũng dám nói ra được!

- Trương Ly Nhi còn chưa tới, đệ đệ của nàng đã tới? Hừ, không được, ta không thể nào chấp nhận quấy rối tình dục kiểu này! Nhất định phải cho bọn hắn chút giáo huấn mới được!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Giáo huấn? Ngươi đánh thắng được bọn hắn?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

Nơi này, ta là người biết đánh nhau nhất, ta đều đánh không lại, ngươi còn định giáo huấn cái rắm.

- Ta sớm có chuẩn bị, có thể bố trí trước một phen!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Bày trận? Ngươi biết không?

Trương Chính Đạo hỏi.

- Ta không biết! Ngươi biết không? Chỉ cần loại tương tự như Thiên Lôi Tru Ma Trận là được!

Vương Khả mong đợi nhìn Trương Chính Đạo.

- Ta cũng không biết!

Trương Chính Đạo nói thẳng.

Không biết bày trận còn đòi bố trí bẫy rập?

- Không sao, không cần trận pháp cũng được! Đi, đi cùng phối hợp ta, đến lúc đó có chỗ tốt, cho phân ngươi ba thành!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Đánh rắm, muốn ta hỗ trợ, chí ít một nửa!

Trương Chính Đạo lập tức hưng phấn lên, đe dọa nói.

- Một nửa thì một nửa, đi, chúng ta nhanh đi bố trí, bọn họ có thể tới bất cứ lúc nào!

Vương Khả lập tức kêu nói.

________________________________________

….

Thập Vạn Đại Sơn, một mảnh chân núi.

Đồng An An đứng trước mặt mười tên đầu trọc, thần tình ai nấy đều hiện vẻ gấp gáp.

- Mất dấu, triệt để mất dấu?

- Đàn chủ, căn bản không có, chúng ta tìm khắp bốn phương tám hướng, nhưng vẫn cứ không thấy đâu!

- Vương Khả giống như là phi thăng vậy, cứ mò kim đáy biển thế này, biết làm sao tìm được!

.. . . ..

. ..

. ..

Cả đám xụi lơ trên đất.

Vất vả lâu như vậy, thật không dễ dàng mới dùng mũi chó đuổi tới Vương Khả, kết quả lại trúng mai phục, đứt đầu mối, lần này biết phải làm sao?

Chúng nhân ngồi bệt trên đất.

Cách đó không xa, Nhiếp Thiên Bá còn đang khổ sở khuyên nhủ người áo đen.

- Tiền bối, van cầu ngươi, giúp ta truy hồi món nợ này, bằng không đường chủ tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta!

Nhiếp Thiên Bá đắng chát nói.

- Ồ?

Đồng An An lập tức cảnh giác.

Người áo đen phía đối diện cũng cả kinh, đang lúc hai phe đội ngũ đối đầu, đột nhiên nhận ra đây đó.

- Đồng An An? Sao các ngươi lại ở nơi này?

Người áo đen hiếu kỳ nói.

- Là ngươi à, dọa ta sợ hết hồn!

Đồng An An thở dài một hơi.

Cả đám lập tức bình tĩnh lại.

- Đây là ai? Đệ tử mới của Ma giáo?

Đồng An An hiếu kỳ hỏi.

- Hắn? Hắn tên Nhiếp Thiên Bá, đường chủ đưa cho hắn mười lăm vạn cân linh thạch để chiêu mộ Tiên Thiên cảnh! Hắn thì hay rồi, hoa thiên tửu địa tiêu hết sạch, giờ còn muốn ta đi giúp hắn đoạt tiền người khác, đùa chắc!

Người áo đen tỏ vẻ không đáng nói.

- Hả? Làm mất tiền của đường chủ, ngươi thảm thật đấy, đường chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đồng An An cười lạnh nói.

Nhiếp Thiên Bá:

- . . . !

- Các ngươi thì sao? Đang làm gì ở nơi này?

Người áo đen hiếu kỳ nói.

- Chúng ta?

Sắc mặt Đồng An An không giấu được vẻ khó coi, lại không biết nên mở miệng thế nào.

- Đường chủ sai chúng ta đi giết Vương Khả, mẹ nó chứ, đến đây thì mất dấu, các ngươi có nhìn thấy Vương Khả không?

Một tên đầu trọc cất tiếng hỏi.

- Các ngươi muốn giết Vương Khả?

Nhiếp Thiên Bá lập tức lộ ra vẻ cuồng hỉ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️