Tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình? Một khi bất hạnh bỏ mình, sẽ có một vạn cân linh thạch làm phí an gia! Con số tiền tài khổng lồ như thế, đối với tiểu dân tiên trấn mà nói thì quả thực không thể tưởng tượng! Nếu trong chiến tranh sống sót được đến sau cùng, như vậy càng sẽ thành như tiên tổ Trần gia trước kia vậy, tích lũy được lượng lớn tiền tài!
Sống sót, chết rồi, chí ít đều có một vạn cân linh thạch!
Lại so với cái giá hai trăm năm mươi cân linh thạch mua mạng mà Nhiếp Thiên Bá đưa ra, cao thấp nháy mắt liền được làm rõ!
- Vương Khả, ngươi gạt người, bảo hiểm ngoài ý tử vong cái gì! Ngươi đang lừa gạt, lần trước gạt tiền ta, giờ còn gạt tiền mọi người? Ngươi nằm mơ! Không ra tiền, còn muốn bắt người khác bán mạng cho ngươi?
Nhiếp Thiên Bá phẫn hận nói.
- Hả? Nhiếp gia chủ, lời này của ngươi ta nghe không nổi, cái gì gọi là ta không ra tiền? Ta ra bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn trị giá hai trăm năm mươi cân linh thạch, phần bảo hiểm kia chẳng lẽ không cần tiền?
Vương Khả trừng mắt hỏi ngược lại.
- Ngươi đánh rắm, đó chỉ là một tờ giấy lộn, giống hệt sản phẩm tài chính lần trước! Đến lúc đó, còn không phải ngươi nói cái gì là cái gì?
Nhiếp Thiên Bá trừng mắt nói.
- Ai bảo là giấy lộn? Công ty Thần Vương của ta dựng lên cao ốc Thần Vương lớn như vậy, không lẽ chỉ để chơi đùa? Đệ tử các đại tiên môn trong Thập Vạn Đại Sơn mua sắm bảo hiểm từ ta, bọn họ đều tin tưởng công ty Thần Vương, làm sao đến trong miệng ngươi lại thành lừa gạt? Hóa ra, ngươi còn thông minh hơn cả đệ tử các đại tiên môn!
Vương Khả khinh thường nói.
- Rốt cuộc, đều là lời nói phiến diện từ ngươi, ta không tin . . . !
Nhiếp Thiên Bá lạnh giọng nói.
- Ta cần ngươi tin chắc? Với bộ dạng này của ngươi, ta thèm vào thu nhận đấy. Hừ, tín dự của công ty Thần Vương như thế nào? Các vị, hôm nay ta để cho các ngươi nhìn xem, miễn cho luôn có người đứng ngoài nói nhảm!
Vương Khả cũng lạnh giọng đáp trả.
Nói đến đây hắn liền vung tay lên, lập tức, đám tiểu nhị Công Nhất Trà Xã khiêng ra từng tác phẩm hội họa được đóng gói cẩn thận.
- Đây là . . . ?
Đám đông hiếu kỳ nghi hoặc.
Chỉ thấy, trên mỗi tác phẩm hội họa đều có tám chữ lớn “Công ty Thần Vương, đáng được tin cậy ! Dưới cùng là một hàng chữ ký nhỏ.
- Thấy không? Đây là các sư huynh Thiên Lang Tông viết cho ta! Các ngươi không tận mắt chứng kiến cảnh công ty Thần Vương khai trương, khả năng sẽ không tin, ta không trách các ngươi, nhưng mà, những người này, chắc các ngươi đều quen biết cả chứ? Có cả kí tên, các ngươi có thấy quen mắt không?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ồ, đó là chữ của đại sư huynh Thiên Lang Tông, Mộ Dung Lục Quang, trước kia ta từng gặp qua, đúng là bút tích của hắn, còn cả kiếm ý trong nét bút lông kia nữa, không sai, ta có thể bảo đảm!
Có gia chủ đột nhiên kêu nói.
- Đó là chữ của nhị sư huynh Thiên Lang Tông, Thiết Lưu Vân!
- Đệ tử Thiên Lang Tông này, ta cũng biết nét chữ của hắn, hắn từng ở trọ qua trong khách sạn của ta, không sai, chính là khí tức này!
- Ta cũng nhận biết . . . !
...
...
. ..
Các đại gia chủ quanh bốn phía dồn dập nhận nét viết.
Nhiếp Thiên Bá đen mặt lại, trân trối nhìn về phía tám chữ lớn kia.
Công ty Thần Vương, đáng tđược in cậy?
Vì sao? Vì sao Thiên Lang Tông lại chống đỡ Vương Khả? Những lời không muốn mặt như vậy mà cũng đồng ý viết ra được?
- Thấy không? Những cái khác ta liền không cầm! Ta lấy ra những lời chúc mừng này là để khiến mọi người yên tâm! Công ty Thần Vương ta làm ăn lớn như vậy, sao có thể không uy tín được? Chư vị, bảo hiểm giá trị hai trăm năm mươi cân ở ngay chỗ này, ai nguyện ý, lát nữa tới đăng ký một lần, sau đó cùng theo ta tới khu vực phàm nhân kiếm tiền, đồng thời giải quyết nỗi lo về sau! Để các ngươi có thể thỏa thích hưởng thụ khoái cảm kiếm tiền trong khu vực phàm nhân!!
Vương Khả hướng xuống đám đông bên dưới, kích động nói.
Hiển nhiên, rất nhiều người đã bắt đầu động tâm.
- Vậy chúng ta có thể mua riêng bảo hiểm này không?
Không biết là ai đột nhiên hô ra một câu.
- Muốn mua riêng? Cũng được! Nghiệp vụ chính của công ty Thần Vương là mua bán bảo hiểm, các ngươi muốn mua, chúng ta hoàn toàn hoan nghênh!
Vương Khả cười nói.
- Thật ư?
Có người kinh hỉ nói.
- Thật! Một phần bảo hiểm có giá trị năm năm! Điều này chắc các ngươi đều biết, thật ra, không chỉ người được ta chiêu mộ có thể mua bảo hiểm, các ngươi dù có đi theo Nhiếp Thiên Bá cũng có thể mua sắm bảo hiểm từ ta!
Vương Khả giải thích nói.
- Cái gì? Tiếp nhận Nhiếp Thiên Bá chiêu mộ cũng có thể mua bảo hiểm từ ngươi?
Đám đông bốn phía kinh ngạc nói.
- Đúng! Công ty Thần Vương là một tổ chức làm sinh ý đơn thuần, không tham dự tranh đấu với bất kỳ thế lực nào, các ngươi mua, chúng ta liền bán!
Vương Khả giải thích nói.
Phía dưới, thần sắc Nhiếp Thiên Bá không giấu được vẻ phức tạp, Vương Khả làm thế là có ý gì? Không phải ngươi muốn giúp quân phiệt sau lưng mình ư? Giờ sao còn đẩy Tiên Thiên Cảnh muốn chiêu mộ ra ngoài?
- Nhiếp gia chủ, lúc trước ngươi đáp ứng cho ta sáu trăm cân linh thạch, ta tiếp nhận ngươi chiêu mộ, ta nguyện ý đi theo ngươi, ngươi có thể đưa tiền trước cho ta được không?
Một tên cường giả Tiên Thiên Cảnh vội vàng nói.
- Ta? Chúng ta không phải đã nói rồi đi? Đợi đến lúc đi ta, ta đưa trước cho ngươi một nửa, một nửa còn lại đến lúc triệt để nhập ngũ lãnh binh mới lấy?
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Nhưng mà, giờ ta muốn mua bảo hiểm! Ngươi đưa cho ta, ta cũng chỉ cầm được có năm mươi cân linh thạch thôi!
Tên Tiên Thiên Cảnh kia nôn nóng nói.
Cơ mặt Nhiếp Thiên Bá thoáng khẽ co giật. Nhiếp Thiên Bá cho rằng Vương Khả lừa đảo, dù Vương Khả có nói đến hoa bay đầy trời hắn cũng sẽ không tin cái bảo hiểm quỷ quái kia.
Chỉ là, ngươi muốn mua bảo hiểm của Vương Khả ngay trước mặt ta là có ý gì? Ta bỏ ra sáu trăm cân linh thạch thuê ngươi, ngươi xoay người lại đưa hai trăm năm mươi cân cho Vương Khả?
- Không được, chúng ta đã thỏa thuận rồi!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Có phải ngươi không tiền, cố ý tay không bắt sói?
Tên cường giả Tiên Thiên Cảnh kia nghiêm mặt hỏi lại.
- Ai tay không bắt sói? Ai tay không bắt sói? Ở chỗ ta là vàng ròng bạc trắng, ở chỗ Vương Khả hắn chỉ là một tờ giấy lộn, ai tay không bắt sói?
Nhiếp Thiên Bá trừng mắt phẫn nộ nói.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi nói thì cứ nói chứ đừng vu khống ta, ta không để yên cho ngươi đâu! Cái gì mà một tờ giấy lộn? Ngươi cầm tờ giấy lộn ra cho mọi người nhìn, xem có ai nhận hay không? Cái này của ta gọi là bảo hiểm! Bình thường phải mất năm ngàn cân linh thạch mới được một phần, xem nể tình mọi người quen biết đã lâu, chỉ cần hai trăm năm mươi cân linh thạch, ngươi đang bôi nhọ lương tâm ta!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Lương tâm cái rắm! Ngươi có lương tâm chắc? Cái đó của ngươi chính là tờ giấy lộn!
Nhiếp Thiên Bá quát.
- Ngươi mới là giấy lộn, thuê người ta đi bán mạng, còn keo kiệt bủn xỉn như thế, người ta đáp ứng đi theo ngươi đánh trận, bán mạng cho ngươi, ngươi phải cầm tiền ra đi chứ! Cầm ra, ngươi nói ngươi không phải tay không bắt sói, ngươi đưa tiền cho hắn đi!
Vương Khả trừng mắt nói tiếp.
- Đúng vậy, Nhiếp Thiên Bá, ta chính vì thấy chỗ ngươi ra giá sáu trăm cân linh thạch mới nể mặt, lựa chọn ngươi, bằng không, ta sớm đã chọn Vương Khả rồi!
Tên cường giả Tiên Thiên Cảnh đen mặt lại, nói.
- Ta có tiền cũng không đưa cho Vương Khả!
Nhiếp Thiên Bá phẫn nộ quát.
- Ngươi có tiền? Nhiếp Thiên Bá, ngươi còn thiếu tiền các đại gia tộc chúng ta đấy, có phải ngươi muốn quỵt nợ rồi không?
Một tên gia chủ lập tức bước lại nói.
- Tiền của các ngươi là bị Vương Khả lừa đi!
Nhiếp Thiên Bá phẫn hận nói.
- Nhiếp gia chủ, ngươi hơi quá phận rồi đấy, ngươi xem, phiếu nợ ta đều mang ở trên người, trên này chính là chữ ký xác nhận của ngươi, tiền của ngươi có phải bị Vương Khả lừa gạt hay không, chúng ta không quả, rốt cuộc, tên ghi trên phiếu nợ là ngươi. Ngươi thiếu tiền chúng ta thì phải trả đi chứ!
Gia chủ kia lập tức phẫn nộ nói.
- Không sai, ta cũng mang theo phiếu nợ, Nhiếp Thiên Bá, trả tiền!
Lại một gia chủ tiếp lời.
- Nhiếp Thiên Bá, đừng nghĩ quỵt nợ! Chỉ có sáu trăm cân linh thạch cũng không cầm ra được, còn tính quỵt nợ nữa à?
- Vương gia chủ, ngươi phải làm chứng cho chúng ta!
...
...
. ..
Đám gia chủ lập tức mượn cơ hội kêu gào đòi nợ.
Rốt cuộc, vừa rồi Nhiếp Thiên Bá triển lộ ra thực lực đã khiến các gia chủ run sợ, cảm thấy càng lúc càng khó đòi về được món nợ này, đi ra Công Nhất Trà Xã, sợ rằng đến cả chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không còn.
Ở chỗ này, có Vương Khả và tên Trương Chính Đạo thượng tiên kia đè ép, Nhiếp Thiên Bá không dám làm càn, giờ không đòi thì còn đợi đến khi nào?
- Ta đã nói rồi, là Vương Khả lừa gạt!
Nhiếp Thiên Bá phẫn nộ quát.
- Đánh rắm, Nhiếp Thiên Bá, ở chỗ này mà ngươi còn muốn ô miệt ta? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại đã đi ra nói xấu? Ngươi không có tiền thuê mướn người ta, liền nói ta là lừa đảo? Còn dám vu khống, đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không khách khí? Vương Khả, ngươi nhiều lần hại ta, giờ lại tới làm hỏng chuyện tốt của ta, ta thấy hôm nay ngươi mới là tự tìm đường chết!
Nhiếp Thiên Bá rống lên.
- Vương gia chủ cẩn thận!
Cường giả quanh bốn phía cả kinh kêu lên.
Là Nhiếp Thiên Bá đột nhiên ra tay đánh về phía Vương Khả, ý đồ muốn bắt giặc trước bắt vua.
Vương Khả là người cảnh giác thế nào, nháy mắt quanh thân lập tức toát ra mười thanh phi kiếm, một cỗ khí phái đập mặt mà tới, dẫn lên vô số người hâm mộ. Quả nhiên, bây giờ Vương Khả phát đại tài, đến cả phi kiếm cũng thành nguyên bộ.
- Phi kiếm? Vô dụng thôi, ta đã là Kim Đan Cảnh!
Nhiếp Thiên Bá tung người nhanh như thiểm điện, ý đồ xuyên qua phi kiếm, một hơi tóm lấy Vương Khả.
Bành!
Tốc độ của chuyên gia chạy trốn như Trương Chính Đạo, ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng chưa hẳn đuổi kịp, hắn đã sớm nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên Bá, làm sao có thể để Nhiếp Thiên Bá có cơ hội áp sát Vương Khả. Tức thì lao đến ôm lấy Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá bỗng chốc bị Trương Chính Đạo ôm lấy, không cách nào bắt được Vương Khả.
- Vương Khả, dùng Thần Vương Ấn nện hắn!
Trương Chính Đạo kêu nói.
Vương Khả thuận tay lấy ra Thần Vương Ấn.
Oanh!
Một kích Thần Vương Ấn, hồng quang bỗng chốc chiếu sáng trọn cả hậu viện Công Nhất Trà Xã, chỉ thấy cả người Nhiếp Thiên Bá khẽ run lên, sau đó ầm ầm ngất đi.
- Đa tạ Vương gia chủ làm chủ cho chúng ta!
Đám gia chủ lập tức kích động nói.
- Chư vị khách khí!
Vương Khả khoát tay nhẹ nhàng nói.
- Vương gia chủ, Nhiếp Thiên Bá thiếu tiền chúng ta, ngươi xem, phiếu nợ chúng ta đều cầm theo đây, có thể mở ra túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá, trả tiền lại cho chúng ta được không?
Một tên gia chủ vội vàng nói.
Rốt cuộc, Vương Khả bây giờ đã không phải là Vương Khả trước kia, bọn họ không dám quá lỗ mãng ngay trước mặt Vương Khả, có thấy mười mấy thanh phi kiếm bay vào trong tay áo Vương Khả vừa rồi không? Ai dám làm loạn?
- Như thế, không tốt lắm đâu?
Vương Khả nhíu mày nói.
Mẹ nó chứ, ta đánh ngất người rồi, tại sao phải trả tiền cho các ngươi?
- Vương gia chủ, con em gia tộc ta nguyện ý tiếp nhận ngươi thuê mướn, đồng thời, chỉ cần được đến tiền trả từ Nhiếp Thiên Bá, chúng ta đều dùng hết vào mua bảo hiểm, được không?
Một tên gia chủ lập tức mở miệng nói.
- Hả? Nợ đòi được đều dùng hết vào mua bảo hiểm?
Vương Khả sững sốt.
Gia chủ kia gật đầu xác nhận, nói:
- Không sai, ta nói được làm được!
- Còn có ta, ta cũng vậy!
Đám gia chủ dồn dập tiếp lời.
Thần sắc Vương Khả khẽ động, hắn đxnghĩ rõ ràng nguyên do chuyện này.
Bởi vì, bọn họ sợ hãi Nhiếp Thiên Bá! Dù nhân lúc Nhiếp Thiên Bá chết ngất, đòi về được hết nợ nần, nhưng sau này nói không chừng sẽ bị Nhiếp Thiên Bá nhớ kỹ, nếu Nhiếp Thiên Bá muốn truy hồi số tiền này, không khéo sẽ mang đến hoạt diệt tộc, vậy thì được không bù mất, nhưng nếu cứ vậy bỏ qua chuyện bị Nhiếp Thiên Bá gạt tiền, bọn hắn lại không cam tâm!
Chi bằng, tiền đòi được dùng hết vào mua bảo hiểm của Vương Khả! Như thế bằng với Vương Khả gánh trách nhiệm giúp chúng nhân! Chúng nhân cũng lấy được bảo hiểm! Không phải chỉ là phái ra con em gia tộc đi đánh trận thôi ư? Nhiều thêm một phần bảo hiểm, vạn nhất con em gia tộc bỏ mạng cũng được một vạn cân linh thạch tiền bồi thường?
Sinh ý một vốn bốn lời!
Lập tức, toàn bộ các gia chủ dồn dập biểu thị, nguyện dùng tiền nợ đòi được mua sắm bảo hiểm!
Thoáng chốc đó, Vương Khả chần chờ!
Vốn Vương Khả có thể nuốt riêng tiền trên người Nhiếp Thiên Bá, nhưng làm vậy thanh danh rốt cục không dễ nghe. Giờ đã mở công ty, tốt nhất vẫn nên chú trọng thanh danh thì hơn! Hắn đoạt tiền Nhiếp Thiên Bá ngay trước mặt mọi người, đó là tiền đen! Bất lợi cho hình tượng công ty!
Giờ đây, một đám gia chủ đứng ra giúp ta rửa tiền, tẩy trắng!
Ta đâu có động gì đến tiền của Nhiếp Thiên Bá, ta chỉ là chủ trì công đạo, bảo hộ quần thể yếu thế thôi! Phẩm đức ta vẫn cứ cao thượng đáng quý! Hình tượng công ty còn được đề cao! Cớ gì mà không làm!
- Được rồi, hôm nay ta sẽ làm chủ cho mọi người!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đa tạ Vương gia chủ!
Đám gia chủ kích động nói.
Dưới ánh nhìn chăm chăm của hàng trăm con mắt, chúng nhân cởi bỏ quần áo trên người Nhiếp Thiên Bá, lục ra được một chiếc túi đựng đồ.
Mở túi đựng đồ ra, bên trong là một ít đồ dùng hàng ngày của Nhiếp Thiên Bá, ngoài ra còn có một đống linh thạch. Mười lăm vạn cân.
- Vừa khóe?
Chúng gia chủ kinh ngạc nói.
- Nhiếp Thiên Bá lương tâm phát thiện? Thật định trả tiền?
Có người ngạc nhiên nói.
- Mặc kệ, mọi người cầm phiếu nợ ra, cứ theo quy củ mà làm, cầm về số tiền thuộc về chính chúng ta, nhanh! Đối chiếu phiếu nợ, thanh toán sòng phẳng!
Một tên gia chủ nói.
- Được rồi!
Đám đông lập tức bận rộn.
- Để bọn họ đăng ký một lần!
Vương Khả quay sang phân phó chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã.
- Vâng!
Rất nhanh, chúng gia chủ phân chia linh thạch, sau đó toàn bộ giao hết vào tay chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã, nguyên một đám vui vẻ ra mặt ghi tên họ, nhận lĩnh hợp đồng bảo hiểm!
Các bên đều vui vẻ!
Các đại gia tộc cầm về tiền của mình, đến chỗ Vương Khả mua bảo hiểm! Mười lăm vạn cân linh thạch, sau cùng đều được tẩy trắng, chảy hết vào túi Vương Khả.
Đồng thời, một ít cường giả Tiên Thiên Cảnh nguyện ý tiếp nhận chiêu thu, thấy các đại gia tộc mua hai phần bảo hiểm, như vậy sau này liền có thể được bồi đến hai vạn cân linh thạch, không khỏi tâm động, bèn cũng đi theo thêm một phần bảo hiểm!
Nháy mắt, hậu viên Công Nhất Trà Xã tràn ngập tiếng nói cười.
Cùng lúc, Nhiếp Thiên Bá trong mơ mơ màng màng bị người mang ra Công Nhất Trà Xã.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Thiên Bá tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Nhiếp Thiên Bá mờ mịt nhìn chung quanh.
- Sao ta lại về nhà?
Nhiếp Thiên Bá ngơ ngác nói.
- Gia chủ, chúng ta tìm được ngươi ở bên ngoài Công Nhất Trà Xã, đám gia chủ còn đứng ở một bên, bọn họ nói đã thanh toán xong nợ nần với ngươi. Tiền thu về được, bọn họ đều dành mua bảo hiểm từ Vương Khả, bảo ngươi đừng tìm bọn họ, tiền đã ở trong tay Vương Khả! Muốn đòi thì đi tìm Vương Khả mà đòi!
Một tên đệ tử Nhiếp gia nói.
- Hả!
Nhiếp Thiên Bá bỗng chốc tỉnh thần, đứng bật dậy.
- Túi trữ vật của ta đâu?
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
- Ở chỗ này! Trần gia chủ đưa cho ta, nói ta giao lại gia chủ, còn nói, bọn hắn không động gì tới những vật khác trong túi trữ vật của ngươi!
Tên đệ tử Nhiếp gia kia nói tiếp.
Nhiếp Thiên Bá cấp tốc lục tìm.
Sau một hồi lục tìm, Nhiếp Thiên Bá đứng ngây ra đó.
Những vật khác trong túi trữ vật đều nguyên vẹn, chỉ có mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho là không thấy, chỉ thấy nhiều thêm một đống phiếu nợ, tổng cộng mười lăm vạn cân linh thạch. Chính là phiếu nợ lúc trước mình ghi đi ra?
Không thấy? Mất sạch?
- Vương Khả, ngươi cướp tiền của ta!
Nhiếp Thiên Bá rống lên.
- Gia chủ, Vương Khả cũng phái người chuyển lời cho ngươi, Vương Khả nói, lúc ấy ngươi kích động muốn giết hắn, hắn mới không thể không đánh ngất xỉu ngươi, còn tiền của ngươi, hắn không động lấy một phần! Đều là các đại gia chủ cầm đi! Muốn tìm thì ngươi tìm bọn hắn!
Một tên đệ tử Nhiếp gia khác tiếp lời.
Vương Khả không cầm?
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá không khỏi khó coi, đúng là Vương Khả không cầm? Là các đại gia chủ cầm. Then chốt là, các đại gia chủ cầm về khoản nợ, hắn không cách nào chối cãi được, ai bảo phiếu nợ đều là hắn ghi đi ra? Lại đòi về? Nhưng số tiền kia đã bị bọn họ nhét hết vào tay Vương Khả!
Mười lăm vạn cân linh thạch, quanh đi quẩn lại cuối cùng đều về tay Vương Khả. Nhưng mà, Vương Khả lại không cầm tiền từ chỗ hắn! Hắn biết tìm ai đòi bây giờ?
Trách Vương Khả đánh ngất mình? Vương Khả cũng đã nói, nếu mình không ra tay muốn giết Vương Khả, hắn đâu đến nỗi đánh ngất mình! Hắn không giết ta, ta còn phải cảm tạ hắn lấy ơn báo oán? Cuối cùng đều trách ta?
Nhiếp Thiên Bá ngồi sửng ở đó, tính xem khoản nợ tam giác này rốt cục nên quy trách nhiệm lên đâu ai.
Nhưng, sao tính mãi vẫn không rõ ràng? Toàn bộ tiền đều rơi hết vào túi Vương Khả, vì sao, vì sao việc này không thể trách Vương Khả? Vì sao?
Đúng lúc này, một thân ảnh áo bào đen đi vào đại sảnh.
- Nhiếp Thiên Bá, vừa rồi ta đang tu luyện thì nghe được ngươi kêu hét, xảy ra chuyện gì?
Người áo đen trầm giọng nói.
Nhất thời Nhiếp Thiên Bá không biết phải nên mở miệng thế nào.
- Đường chủ đưa cho ngươi mười lăm vạn cân linh thạch, để ngươi chiêu mộ hai trăm tên Tiên Thiên Cảnh! Ngươi chiêu mộ thế nào rồi? Tuyển được bao nhiêu? Tiêu tốn bao nhiêu linh thạch?
Người áo đen hỏi.
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá lúc xanh lúc trắng!
- Ta nói cho ngươi biết, đường chủ tín nhiệm ngươi mới giao nhiệm vụ này cho ngươi! Ta không đụng số tiền kia, nhưng, ta phải có quyền hiểu rõ tình hình, để tránh ngươi phung phí công quỹ! Ta có quyền lực giám sát ngươi! Bây giờ, ngươi cho ta nhìn sổ sách xem nào!
Người đen trầm giọng hỏi tiếp.
Nhiếp Thiên Bá:
- ... !
Người còn chưa kịp chiêu! Tiền đã mất sạch!
Then chốt lót, ta còn không tìm được người chịu trách nhiệm của chuyện số tiền kia tan biến.
Trách Vương Khả? Hắn không cầm một phân tiền của ta!
Trách các đại gia chủ, bọn hắn chỉ đòi về nợ nần, đồng thời dùng hết vào mua bảo hiểm!
Trách ai? Số tiền kia, sao lại mất trắng vậy được? Mười lăm vạn cân linh thạch!