Chu Tiên Trấn, hậu viện Công Nhất Trà Xã!
Dưới ánh nhìn chăm chăm của hàng trăm người, Vương Khả bước lên đài cao.
- Vương gia chủ!
Bốn phía rộ lên từng tràng tiếng chào hỏi cung kính.
Chính là các đại gia chủ Chu Tiên Trấn được Vương Khả mời tới, ngoài ra còn rất nhiều cường giả Tiên Thiên Cảnh, lúc này cả đám đều đang mong đợi nhìn Vương Khả.
Trước kia, chúng nhân ở cùng một giai tầng, đều là tầng đáy Tu Tiên Giới, nhưng dựa vào cái gì mà bây giờ Vương Khả lại phong sinh thủy khởi như thế? Không lý nào! Chúng ta có gì kém hắn? Đố kỵ hận! Chẳng qua, quan hệ không thể náo cương, chúng ta có thể đi đến độ cao ngang với Vương Khả hay không, phỏng chừng phải trông cậy hết vào tụ hội lần này.
- Cảm tạ chư vị tới Công Nhất Trà Xã hôm nay, thực sự là quá nể mặt Vương Khả ta! Thôi, không nói nhảm nữa, giờ ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
- Được!
Tất cả mọi người đều mong ngóng nhìn Vương Khả.
- Vương Khả ta kiếm tiền, có ghê hay không?
Vương Khả trực tiếp cao giọng hỏi nói.
Nghe được tiếng hét, Trương Chính Đạo ở cách đó không xa trợn tròn mắt, mẹ nó chứ, lần đầu tiên thấy có người ngay câu diễn giảng thứ nhất đã dày mặt vô sỉ, thổi da trâu chính bản thân như vậy! Vương Khả, mặt của ngươi đâu?
- Vương gia chủ, ha ha, thực sự là . . . !
Chúng cường giả Chu Tiên Trấn phía dưới đài cũng ngây người mất một lúc.
Bầu không khí tại trường rất là quỷ dị.
- Ha ha ha, chư vị tưởng rằng ta đang khoe khoang đúng không? Vậy được rồi, để ta nói cho các ngươi biết, trước đây không lâu công ty Thần Vương chúng ta vừa khai trương, doanh ngu trong ngày đầu tiên đã là một ngàn một trăm bốn mươi sáu vạn năm ngàn cân linh thạch! Một ngày, đấy chỉ là trong một ngày thôi!
Vương Khả lại mở miệng nói tiếp.
- Cái gì?
Chúng nhân tại trường lập tức rộ lên một mảnh xôn xao.
Cả đám sửng sốt nhìn Vương Khả, kinh hãi như gặp được người trời.
Sự tích về cao ốc Thần Vương, mọi người đều biết, công ty Thần Vương khai trương, mọi người cũng nghe nói, nhưng mà, thẳng tới lúc này bọn họ đều chưa từng nghe qua sẽ kiếm được nhiều đến vậy, hơn một ngàn vạn cân? Đấy là con số thế nào?
Giữa lúc mọi người còn đang vì mười cân, hai mươi cân linh thạch mà bôn ba vất vả, thậm chí vì một, hai cân linh thạch mà tính toán chi li, lại nhìn Vương Khả người ta mà xem? Hơn một ngàn vạn cân? Hơn ngàn vạn cân! Còn trong một ngày?
Nháy mắt, đám đông khó mà giữ được bình tĩnh, dù trước đó đoán được Vương Khả rất có tiền, nhưng không ai đoán nổi sẽ khoa trương đến vậy.
Đố kỵ với Vương Khả lúc trước dần dần tán đi, khi cái bóng của người ta đã vươn tới đỉnh cao không cách nào chạm nổi, ghen ghét đố kỵ cũng theo đó mà tan biến, thay vào chính là hâm mộ, hâm mộ vô cùng.
- Mọi người có muốn cũng giống như ta? Kiếm lời long trời lỡ đất!
Vương Khả hướng xuống dưới hỏi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là, tâm tư trong lòng lại đều cuộn trào sóng cả.
- Muốn!
Không biết ai hô lên một câu.
- Muốn!
- Muốn!
- Muốn!...
Lập tức, vô số người hô theo.
- Vậy ta hỏi một câu, Vương Khả ta, kiếm tiền, có ghê hay không?
Vương Khả lần nữa hô lớn.
- Ghê !
Không khí tại trường nháy mắt được khuấy động.
Trương Chính Đạo không ngờ người xem bốn phía lại đột nhiên chẳng ai để ý tới sự vô sỉ của Vương Khả? Các ngươi sao vậy? Đều ma chướng, điên hết cả rồi?
Vương Khả hài lòng quét mắt nhìn bên dưới một lượt.
Điên cái con khỉ! Đây là cảnh trong những buổi họp mặt đa cấp điển hình trên địa cầu! Diễn thuyết tẩy não! Đa cấp cũng có đa cấp tốt, đa cấp xấu, đám đa cấp chuyên gạt người kia, một trường diễn thuyết, từ chủ tịch đến nghiệp vụ viên mặt dưới, vì khiến mọi người nhiệt huyết xung váng đầu, bọn họ toàn trường nhảy disco, khuấy động bầu không khí lên cho ngươi xem, tin không?
Không khí lên rồi, đầu cũng nóng, bỏ tiền ra liền dễ dàng!
- Đoạn thời gian trước, có tác phường luyện khí làm ăn với cao ốc Thần Vương chúng ta, chắc cũng kiếm lời chút đỉnh nhỉ?
Vương Khả hỏi.
- Không nhiều! Đa tạ Vương gia chủ chiếu cố!
Một tên chưởng quỹ cười nói.
- Ha ha, thế đã tính gì là chiếu cố, mới có chút đỉnh thôi mà? Cao ốc Thần Vương sẽ không chỉ có một tòa, sau này, các đại tiên trấn đều sẽ có, hàng cần đặt mua cũng sẽ càng lúc càng nhiều, chút tiền ấy đã tính là gì? Còn sẽ có càng nhiều sinh ý chờ các ngươi, ta mở công ty Thần Vương, một ngày kiếm hơn ngàn vạn cân linh thạch, sau này còn sẽ có, mỗi năm đều sẽ có, cứ theo ta làm ăn, đảm bảo sẽ kiếm tiền đếm không xuể!
Vương Khả kêu nói.
Tròng mắt chúng nhân bên dưới sáng rực lên.
- Các ngươi có muốn bước lên đỉnh nhân sinh? Theo ta làm ăn, tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình, ngay ngày mai liền có thể xách theo một chuôi phi kiếm hào hoa! Tin không!
Vương Khả hướng xuống đám đông bên dưới kêu nói.
Trương Chính Đạo giương mắt nhìn Vương Khả, ngươi thổi da trâu hơi lớn rồi đấy? Phi kiếm? Còn phi kiếm hào hoa? Dễ xách vậy ư? Ta làm nhiều năm thế này rồi còn không cầm được phi kiếm, mẹ nó, tùy tiện đi theo liền có thể thành công?
- Tin!
Rất nhiều người hô lên.
Trương Chính Đạo tròn mắt nhìn đám người vì tiền sáng mắt quanh bốn phía.
Ở phía dưới Nhiếp Thiên Bá dù rất căm hận Vương Khả, nhưng nghe được những lời bùa mê thuốc lú kia của Vương Khả, chẳng biết vì đâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy mười lăm vạn cân linh thạch trong túi mình cũng không lớn như hắn vẫn tưởng. Tại sao thế nhỉ?
- Mọi người đều biết, thời điểm kiến thiết cao ốc Thần Vương ta chưa từng bao giờ ra mặt, bởi vì không đáng, nhưng lần này thì khác, bảy mươi hai tiên trấn, vì sao nơi khác ta không đi, lại tự thân tới Chu Tiên Trấn này? Bởi vì ta từng sống ở đây, ta có cảm tình với nơi này, tất cả mọi người ở đây đều là hương thân của ta. Thế nên, lần này ta có mối làm ăn kiếm tiền, thế là mới nghĩ đến chiếu cố các ngươi!
Vương Khả mở miệng kêu nói.
- Đa tạ Vương gia chủ!
Đám đông hưng phấn nói.
Chẳng biết tại sao, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, tất cả mọi người tại trường đều cảm thấy, đi theo Vương Khả làm ăn, đi theo Vương Khả học tập liền có thể bước lên nhân sinh đỉnh phong. Đương nhiên, cũng có một vài người tỉnh táo, trầm mặc đứng ở kia, gì cũng không nói, gì cũng không hỏi, sợ chọc giận đám đông.
- Hôm nay tìm mọi người bàn chuyện mua bán là chuyện gì?
Vương Khả nhìn quanh bốn phía một lượt rồi hỏi.
Đám đông yên tĩnh.
- Mọi người có biết, mấy ngày nay Nhiếp Thiên Bá đang làm gì ở Chu Tiên Trấn không?
Vương Khả nhìn xuống dưới đài cao hỏi.
Trong đám đông, Nhiếp Thiên Bá khẽ nhíu mày, sao Vương Khả lại đột nhiên nhắc tới ta?
- Nhiếp Thiên Bá? Hắn đang chiêu mộ tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh cho một tên quân phiệt ở khu vực phàm nhân!
Có người hô lên.
- Ta tìm mọi người cũng là muốn bàn chuyện này, chỉ là, ta chiêu mộ giúp một tên quân phiệt khác! Không biết có ai nguyện ý?
Vương Khả cười nói.
- Cái gì?
- Làm ăn mà ngươi nói chính là tới khu vực phàm nhân chịu chết?
- Theo như ghi chép tổ tiên ta lưu qua, mỗi lần xảy ra chiến tranh cải triều hoán đại, số Tiên Thiên Cảnh tham chiến đều tử trận hơn phân nửa!
- Gửi thân vào chiến trang tàn khốc như vậy, không cần mạng nữa chắc?
...
...
. ..
Nháy mắt đa phần những người tại trường đều nhíu mày, mọi người tu tiên đều là vì trường sinh, thế mà giờ vì chút tiền, đến mạng cũng không cần, có đáng không? Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Nhiếp Thiên Bá chiêu mộ không thành công.
- Ha ha ha, chư vị tưởng rằng ta cũng giống như Nhiếp Thiên Bá? Nếu ta giống hắn, vậy sao lại nói dẫn mọi người đi kiếm tiền?
Vương Khả cười hỏi.
Đám đông sững sờ.
- Điều kiện Nhiếp Thiên Bá đưa ra là, một tên Tiên Thiên Cảnh chí ít được cấp hai trăm năm mươi cân linh thạch, ngươi khác với Nhiếp Thiên Bá, thế ngươi có thể cầm ra được bao nhiêu?
Trong đám đông vang lên một tiếng khiêu hấn.
Vương Khả sững sốt, không phải vừa nãy mình đã điều động không khí rồi sao? Sao còn có người tỉnh táo vậy được? Mà dù có tỉnh táo, hẳn cũng đừng nên có giọng điệu oán hận như thế chứ.
- Ai hỏi?
Vương Khả cười nói.
Hoa!
Người chung quanh lập tức tránh ra, một nam tử áo bào màu đỏ máu lộ diện, chỉ là thân hình nam tử này được bọc trong huyết bào, khiến người không thấy rõ mặt mũi.
Nhiếp Thiên Bá bên trong huyết bào cũng ngây người, các ngươi làm gì vậy? Ta đang tranh thủ quyền lợi giúp các ngươi! Thế mà các ngươi lại bán đứng ta?
- Là ai cũng không quan trọng, ta có thể trả lời các ngươi! Nhiếp Thiên Bá bỏ ra hai trăm năm mươi cân linh thạch? Vậy các ngươi nói xem, nếu ta bỏ ra một vạn cân linh thạch mời chào một tên Tiên Thiên Cảnh, mọi người liệu có đồng ý?
Vương Khả cười nói.
- Cái gì?
Nhiếp Thiên Bá đằng sau huyết bào tròn mắt cả kinh.
Không chỉ Nhiếp Thiên Bá, tất cả mọi người quanh bốn phía đều thất thanh kêu lên.
- Một vạn cân linh thạch? Vương gia chủ, Vương gia chủ, ngươi nói thật?
- Trời ạ!
- Trời ạ, Vương gia chủ, ngươi nhất định phải chiêu mộ ta!
...
. ..
. ..
Lập tức, chúng nhân kích động hô lớn.
Ngay chính Trương Chính Đạo cũng há hốc mồm, một vạn cân linh thạch? Một thân đầy thịt của Kim Đan Cảnh ta đây cũng bán cho ngươi được không, ngươi điên rồi?
- Mọi người đừng nghe hắn, Vương Khả làm sao có thể bỏ ra một vạn cân linh thạch mời chào một Tiên Thiên Cảnh? Hắn đang nói bậy!
Nhiếp Thiên Bá lập tức hô to.
Đùa gì vậy, ngươi dùng một vạn cân linh thạch đào người, vậy còn ai để ý tới hai trăm năm mươi cân linh thạch này của ta?
Ác ý nâng giá thị trường? Ngươi muốn diệt đường sống của người khác đấy à!
- Có người đang tố cáo ta nói bậy, ta lại chỉ muốn hỏi mọi người, Vương Khả ta thanh toán nổi giá tiền kia không?
Vương Khả cười hỏi.
Vương Khả thanh toán nổi không?
Nếu không có chuyện cao ốc Thần Vương trước đó, liệu ai sẽ tin tưởng Vương Khả? Nhưng, giờ tất cả mọi người lại đều lộ vẻ do dự. Ngày công ty Thần Vương khai trương, Vương Khả đã kiếm lời hơn ngàn vạn cân linh thạch, hắn thanh toán không nổi ư?
- Thanh toán nổi!
Rất nhiều người hô lên.
- Vậy là được rồi! Chỉ những ai tin tưởng ta mới có thể ngồi xuống bàn tiếp! Một vạn cân linh thạch chỉ là cất bước! Chư vị!
Vương Khả nhìn quanh đám đông bốn phía, cười nói.
- Thật ư?
Không ít người tròng mắt sáng rực.
- Một vạn cân linh thạch một người? Ngươi có bản lĩnh thì cầm tiền ra đây!
Trong đám đông, Nhiếp Thiên Bá lần nữa hô to.
- Ai? Ai cứ luôn mồm châm chọc khiêu khích? Ta có ý tốt mang đến mối làm ăn cho mọi người, nhưng có người cứ đứng phía dưới phá hoại là sao nhỉ?
Vương Khả trừng mắt nhìn xuống dưới đài.
Cách đó không xa, Trương Chính Đạo thần tình cổ quái, không phải trước nay đều là do ngươi dẫn dắt tiết tấu ư? Giờ có người không nguyện, ngươi liền gấp?
- Là hắn!
Không biết là ai lên tiếng tố giác.
Hoa!
Mũ trùm đầu Nhiếp Thiên Bá bị hết lên.
- Hả, là Nhiếp Thiên Bá?
- Nhiếp Thiên Bá, tiền ngươi thiếu nợ ta còn chưa trả, giờ lại ra đây làm loạn!
- Đúng vậy, Nhiếp Thiên Bá, có ai phá hoại như ngươi không?
- Lần trước nếu không phải ngươi bắt Vương phu nhân, chúng ta không chừng đã sớm đi theo Vương gia chủ kiếm tiền!
- Nhiếp Thiên Bá, người ta lại không mời ngươi tới, ngươi đến đây làm loạn cái gì!
...
...
. ..
Lập tức, Nhiếp Thiên Bá bị dìm ngập trong tiếng mắng chửi nước bọt bay ngang của quảng đại quần chúng nhân dân.
- Các ngươi ngu hết rồi à? Lời đó của Vương Khả mà cũng tin cho được? Một tên Tiên Thiên Cảnh, một vạn cân linh thạch? Chuyện này làm sao có thể?
Nhiếp Thiên Bá quát.
Nhiếp Thiên Bá phóng thích khí tức Kim Đan Cảnh, lập tức chấn nhiếp toàn trường.
- Làm gì? Tới đây gây sự, ngươi chán sống rồi?
Trương Chính Đạo lập tức lao đến, tung chưởng vỗ lên vai Nhiếp Thiên Bá.
Trương Chính Đạo đánh không lại đám người Trương Thần Hư, nhưng ứng phó với một tên như Nhiếp Thiên Bá còn không phải dễ như trở bàn tay? Giờ Vương Khả đang dạy ta kiếm tiền, ngươi còn muốn quấy rối?
Lập tức, Nhiếp Thiên Bá bị áp chế, trong cơn kinh hoảng định kêu gào giúp đỡ.
- Được rồi, Trương Chính Đạo, được rồi, được rồi, Nhiếp Thiên Bá cũng là hâm mộ đố kỵ mà thôi!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Đối với Nhiếp Thiên Bá, Vương Khả chẳng có chút tâm lý đồng tình nào cả. Nhưng, hắn rốt cuộc cũng là cháu trai Nhiếp Thanh Thanh, chuyện này, vẫn nên để Nhiếp Thanh Thanh xử trí thì hơn. Quay đầu lại ngay trước mặt Nhiếp Thanh Thanh nói hôm nay ta nể mặt thả cháu trai ngươi, đồng thời thuận tiện đòi muốn chút lợi ích từ Nhiếp Thanh Thanh!
- Vương gia chủ đúng là độ lượng!
Lập tức có người cảm thán nói.
- Hiện tại thân phận Vương gia chủ là gì, làm sao lại sẽ đi so đo với Nhiếp Thiên Bá?
Tiếp sau lại có người phụ họa nói.
Hừ!
Trương Chính Đạo khẽ vung tay, thả ra Nhiếp Thiên Bá.
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá không giấu được vẻ khó coi:
- Vương Khả, ngươi muốn đấu với ta đến cùng phải không? Còn lừa gạt mọi người, một tên Tiên Thiên Cảnh một vạn cân linh thạch, đâu, lấy ra, ngươi lấy ra xem nào!
Nhiếp Thiên Bá giận không thể át, rống lên chất nghi Vương Khả. Lúc này, chúng nhân quanh bốn phía dù vẫn phản cảm Nhiếp Thiên Bá, song lại đều không bài xích câu chất vấn hắn vừa nói kia.
Đúng rồi, cầm ra vàng ròng bạc trắng xem nào, một vạn cân linh thạch, chúng ta bán mạng cho ngươi. Cầm ra đây!
Vương Khả nhìn Nhiếp Thiên Bá một lát, sau đó mỉm cười nói:
- Đừng gấp! Ta buôn bán trước nay đều thích nói cho rõ ràng! Không che giấu! Một vạn cân linh thạch đã tính là gì? Nhưng cũng phải có mạng mới tiêu được! Ta tìm mọi người là để kiếm tiền, không phải muốn tiền không muốn mạng! Nếu ngay cả mạng cũng không có, nhiều tiền đến mấy cũng nghĩa lý gì đâu?
- Ách?
Chúng nhân khó hiểu nhìn Vương Khả.
- Chư vị, mọi người sinh sống ở các đại tiên trấn, khẳng định đều không dễ dàng, nhưng, vì sao có gia tộc rất giàu có, để uẩn thâm hậu, có người lại sống trong cảnh nghèo rớt mùng tơi? Chư vị liệu có từng nghĩ qua, tiền của những đại gia tộc kia là từ đâu mà ra?
Vương Khả nhìn quanh đám đông bốn phía.
Chúng cường giả thoáng khẽ nhíu mày.
- Trần gia chủ, ngươi xuất thân từ đại gia tộc Chu Tiên Trấn, ngươi có thể nói cho chúng ta biết lịch sử phát tích của tổ tiên mình không?
Vương Khả cười nói.
- Ta?
Một tên gia chủ trong đó nhíu mày nói.
- Trần gia có được hôm nay, trừ các đời gia chủ khổ tâm kinh doanh, thật ra nguyên do trước nhất là bắt đầu từ một trường chiến tranh ở khu vực phàm nhân?
Vương Khả cười nói.
Trần gia chủ trầm mặc không đáp.
- Khu vực phàm nhân, cải triều hoán đại, quần hùng quật khởi, tranh bá thiên hạ, từ các đại tiên trấn chiêu mộ cường giả Tiên Thiên Cảnh tham dự chiến tranh, phần lớn cường giả Tiên Thiên Cảnh bởi vì đi theo quân phiệt sai lầm mà chết trong chiến tranh, chỉ có một lộ quân phiệt duy nhất là giành được thắng lợi cuối cùng, lộ quân phiệt đó là người thắng lớn nhất, trở thành vua của một nước, Tiên Thiên Cảnh theo hắn chinh chiến thiên hạ cũng mượn chiến tranh, vơ vét được vô số tiền tài. Tổ tiên Trần gia chủ chính là vì đi theo quân phiệt đúng đắn, trở thành người thắng sau cùng, giành được bạo lợi! Một vạn cân linh thạch? Làm gì chỉ chừng đó?
Vương Khả cười nói.
- Đó đã là chuyện từ hơn một trăm năm trước!
Trần gia chủ trầm giọng nói.
- Không sao cả, ta chỉ đang trần thuật cho mọi người một sự thật mà thôi, chiến tranh ở phàm thế nhân gian tuy có nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy bạo lợi! Chỉ cần trở thành người thắng sau cùng, ngươi liền sẽ có được vô số tiền tài! Chư vị, hai trăm năm mươi cân linh thạch Nhiếp Thiên Bá dùng để chiêu mộ các ngươi kia đã tính là gì! Chỉ cần các ngươi trở thành người thắng sau cùng, một vạn cân linh thạch đều là ít! Ai nấy đều sẽ như tổ tiên Trần gia chủ trước kia vậy, trở về lập tức tễ thân thành đại gia tộc! Đúng là một đêm phất nhanh!
Vương Khả hướng xuống đám đông quanh bốn phía gào nói.
Nháy mắt, chúng nhân nín thở! Bởi vì Vương Khả nói là sự thật, sự thật mọi người đều biết!
Dùng cái gì giải ưu? Chỉ có phất nhanh! Ta chỉ muốn một đêm phất nhanh!
- Vương Khả, ngươi chỉ biết lừa gạt mọi người! Hừ, ai có thể đảm bảo mình nhất định sẽ theo đúng quân phiệt, trở thành người thắng sau cùng? Vừa rồi chính bản thân ngươi cũng nói, trừ cường giả Tiên Thiên Cảnh theo đúng quân phiệt ra, những người khác đều chết sạch! Chết sạch! Cùng theo quân phiệt mà ngươi chiêu mộ liền nhất định cười đến sau cùng? Ngươi lấy cái gì đảm bảo?
Nhiếp Thiên Bá tỏ vẻ không đáng nói.
Nhắc nhở của Nhiếp Thiên Bá khiến chúng nhân lập tức hồi thần lại, đúng nhỉ, Vương Khả nói dù nghe có vẻ rất mê người, nhưng, đi theo ngươi vạn nhất thua thì sao? Ai dám cam đoan ngươi nhất định sẽ thắng?
Chiến tranh ở khu vực phàm nhân dính dáng đến đánh cờ của các tiên môn đứng sau lưng, dù ai cũng không cách nào dám chắc được!
- Ta đâu có cam đoan? Người ta chiêu mộ khả năng cũng sẽ chết sạch!
Vương Khả nói.
- Hả?
Đám đông bốn phía sửng sốt.
Nhiếp Thiên Bá cũng không ngờ Vương Khả lại trực tiếp thừa nhận như vậy!
- Nhưng mà, phàm là Tiên Thiên Cảnh được ta chiêu mộ, ta sẽ chi trả một phần bảo hiểm ngoài ý tử vong!
Vương Khả giải thích nói.
- Cái gì? Ý gì vậy? Ngươi không định trả tiền, liền muốn chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh bán mạng cho ngươi?
Nhiếp Thiên Bá sững sốt, đầu óc không khỏi cảm thấy mờ mịt.
Ngay chính Trương Chính Đạo cũng trợn tròn mắt, Vương Khả, hôm qua ngươi còn nói năm mươi cân linh thạch chiêu mộ một người, hôm nay sao lại đổi ý? Không định móc ra dù chỉ là nửa phân tiền? Đưa cho người ta một tờ giấy trắng là xong? Ngươi đây là tay không bắt sói?
- Đệ tử tiên môn mua được bảo hiểm ngoài ý tử vong, nhưng các ngươi khẳng định mua không nổi, một phần hợp đồng bảo hiểm có giá năm ngàn cân linh thạch đấy! Nhưng mà, chúng ta đều xuất thân từ một trấn, ta đặc ý thương lượng với người trong công ty, vì mọi người tranh thủ một phần hợp đồng bảo hiểm ưu đãi! Chỉ cần hai trăm năm mươi cân linh thạch liền có thể được bồi thường một vạn cân linh thạch! Tỷ lệ vẫn là gấp hai mươi! Chư vị, các ngươi nói xem, thế có phải một vạn cân không?
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
- Các ngươi tử trận, người khác liệu sẽ phát tiền trợ cấp? Có không? Căn bản là không thể nào! Chút tiền chiêu mộ kia mới bao nhiêu? Có thể giúp các ngươi an gia lập nghiệp được ư? Thế nên, Nhiếp Thiên Bá nói với các ngươi cũng là hứa hẹn hư ảo, hai trăm năm mươi cân linh thạch là cái mẹ gì? Chỉ bằng hai trăm năm mươi cân linh thạch liền mua mạng các ngươi! Mạng các ngươi không đáng tiền vậy ư?
Ta thì khác! Nếu như ngươi chết, người nhà ngươi có thể được một vạn cân linh thạch! Một đại gia tộc tùy theo đó sẽ quật khởi! Nếu ngươi sống sót, vậy ngươi sẽ mang trở về đâu chỉ một vạn cân linh thạch! Một siêu cấp đại gia tộc cũng sẽ theo đó quật khởi! Mặc kệ ngươi sống hay chết! Ngươi và người nhà của ngươi đều có thể có chí ít một vạn cân linh thạch! Tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình! Đây mới là sinh ý ta muốn bàn với các ngươi! Đây là mối làm ăn đôi bên cùng có lợi!
Vương Khả cười nói.
Cách đó không xa, Trương Chính Đạo há hốc mồm, mẹ nó chứ, thổi ghê hết sức! Không cần tiền liền bắt người khác bán mạng? Nói đến chính ta đều động tâm!