Bất Diệt Thần Vương

Chương 267: Nhiếp thiên bá khổ não

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Tiên trấn, Công Nhất Trà Xã!

Vương Khả ngồi ở chủ vị trong đại sảnh, chân bắt chéo, điềm nhiên uống trà, lắng nghe chưởng quỹ đứng trước mặt báo cáo.

- Nghiêm trọng vậy à?

Vương Khả híp mắt nói.

- Vâng, Chu Yếm nhập ma, Đại Thanh vương triều sụp đổ, trọn cả Đại Thanh vương triều đều loạn! Các đại môn phiệt phất cờ mà lên, mặc dù động tác của Vương gia ta đã tương đối nhanh, nhưng một ít môn phiệt đại tộc cũng có được để uẩn vô cùng hùng hậu, cộng thêm số ít môn phiệt ngày xưa có tiền bối trong gia tộc gia nhập tiên môn, hiện tại, ở địa giới Đại Thanh vương triều đang hình thành cách cục chư quân tranh bá! Mặc dù vận khí của chúng ta không sai, chiếm cứ được Thanh Kinh, nhưng vẫn chưa phải là thế lực mạnh nhất!

Chưởng quỹ cung kính nói.

Vương Khả nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói:

- Ta nghiên cứu qua lịch sử khu vực phàm nhân, lúc một vương triều nào đó vẫn lạc, tình hình đều là như thế! Đa phần là chỗ dựa chống lưng cho vương triều kia sụp đổ! Sau đó hình thành nên cục diện quần ma loạn vũ, quần hùng tranh bá!

- Gia chủ, ba ngày trước Nhiếp Thiên Bá cũng đã trở về Chu Tiên trấn!

Chưởng quỹ lại cung kính nói tiếp.

- Nhiếp Thiên Bá?

Vương Khả sững sờ.

Lão tiểu tử này còn sống?

- Vâng, bây giờ Nhiếp Thiên Bá đang giúp sức cho một quân phiệt họ Tử, hắn đến Chu Tiên Trấn chiêu mộ cường giả Tiên Thiên Cảnh làm tướng quân, ý đồ tiến tới khu vực phàm nhân, tranh đoạt thiên hạ!

Chưởng quỹ giải thích nói.

- Đến tiên trấn chiêu mộ cường giả Tiên Thiên Cảnh, sau đó đi khu vực phàm nhân đánh trận?

Trương Chính Đạo ở bên kinh ngạc nói.

- Điều này rất bình thường, ta xem qua rất nhiều sách lịch sử, chuyện như vậy không hiếm! Vương triều sụp đổ, chính là thời khắc cho vương triều mới quật khởi, có vương triều nào mà sau lưng không có tiên môn chống lưng? Chỉ là, tiên môn cũng phân chính ma, thế nên, đệ tử tiên môn không khả năng gia nhập chiến đấu ở khu vực phàm nhân, bằng không thì biết đánh đến khi nào! Không thể cứ mời cường giả từ các tiên môn tới tham chiến, vậy thì chiêu mộ từ các đại tiên trấn! Chỉ cần đưa tiền, có gì mà không được? Cường giả ở tiên trấn cũng phải sống chứ, quân phiệt nhân gian phàm thế mời không nổi, nhưng tiên môn tổ tiên sau lưng bọn hắn có thể cung cấp tài chính!

Vương Khả giải thích nói.

- Còn có thể thao tác vậy được à?

Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.

- Có gì mà không được? Đánh trận là thế, ai đánh bại tất cả địch nhân trước, người đó liền thắng!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Vậy đại biểu ca gì đó của Vương gia ngươi chẳng phải sẽ chịu thiệt?

Trương Chính Đạo vội nói.

- Chịu thiệt cái gì? Người khác có thể chiêu tu tiên giả, vì sao Vương gia ta lại không thể? Bọn họ có tiền, chẳng lẽ lão tử không có tiền? Tiền của lão tử có thể nện chết cả bọn họ!

Vương Khả lập tức tỏ vẻ không đáng nói.

- Nện tiền?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

Cái này không giống phong cách Vương Khả.

- Đúng rồi, Nhiếp Thiên Bá giúp quân phiệt họ Tử gì kia chiêu mộ tiên thiên giả, giá bao nhiêu?

Vương Khả trầm giọng hỏi.

- Tiên Thiên sơ giai, hai trăm năm mươi cân linh thạch! Tiên Thiên trung giai, sáu trăm cân linh thạch! Tiên Thiên cao giai, bảy trăm cân linh thạch!

Chưởng quỹ cung kính nói.

- Năm trăm, sáu trăm, bảy trăm? Tính ra cũng đúng giá thị trường! Rốt cuộc, muốn đánh xong trận này không phải thời gian ngắn là được!

Vương Khả gật đầu nói.

- Vậy còn ngươi? Ngươi nện tiền, chuẩn bị nện bao nhiêu?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

- Chiêu mộ tay chân Tiên Thiên Cảnh, sơ giai năm mươi cân linh thạch! Trung giai một trăm năm mươi cân linh thạch! Cao giai hai trăm cân linh thạch! Ừ, tầm tầm đó!

Vương Khả trầm tư một lát rồi nói.

Trương Chính Đạo ở bên trợn tròn mắt nói:

- Vương Khả, không phải ta nghe lầm đấy chứ? Người ta cất bước đã năm trăm, ngươi lại chỉ mới một trăm? Hai trăm liền tới đỉnh? Chỉ với chút tiền như vậy mà cũng gọi là nện? Lương tâm của ngươi đâu?

- Ngươi thì biết cái gì, năm mươi cân linh thạch đã rất xa xỉ, chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết đủ?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi điên rồi hay là ta điên rồi? Năm mươi cân linh thạch mà ngươi đã muốn Tiên Thiên Cảnh bán mạng cho mình?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

- Học theo chút, ngày mai ta chiêu mộ cho ngươi xem, có lẽ, lần này chẳng những không cần tiêu tiền, ngược lại còn kiếm tiền!

Vương Khả lắc đầu nói.

- Ngươi đánh rắm, bọn họ có phải đồ ngu đâu? Kéo tới khu vực phàm nhân đánh trận, đó là bán mạng! Lúc nào cũng có thể chết đi! Ngươi còn muốn bọn họ không cần tiền? Không, giọng điệu vừa rồi của ngươi còn là muốn người ta bỏ tiền ra bán mạng cho ngươi? Ngươi thổi da trâu gì vậy!

Trương Chính Đạo trừng mắt, không tin nói.

- Mai cứ xem rồi biết!

Vương Khả lắc lắc đầu.

________________________________________

…..

Chu Tiên trấn, Nhiếp gia!

Lần trước Vương Khả dẫn người đến Nhiếp gia gây chuyện, kết quả chính ma đại chiến, khiến phủ đệ Nhiếp Thiên Bá hóa thành phế tích, vậy nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã lần nữa được dựng lại.

Bởi vì Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp gia biến thành một đoàn vụn cát, một ít đệ tử đi Chu Tiên Trấn, một ít đệ tử lưu lại, bởi vì không thấy Nhiếp Thiên Bá, cuộc sống của chúng đệ tử Nhiếp gia túng quẫn đi nhiều, bây giờ, Nhiếp Thiên Bá trở về, hơn nữa còn đưa tiền cho mọi người, cuộc sống cuối cùng cũng được cải thiện.

Tuy còn chưa trả hết nợ nần với các đại gia tộc, nhưng chí ít cũng đã thấy được hi vọng tương lai.

Trọng yếu nhất chính là, thời gian một năm này, Nhiếp Thiên Bá không ngờ lại cơ duyên xảo hợp đột phá đến Kim Đan Cảnh.

Bành!

Một luồng khí tưu tán phát ra từ trên thân Nhiếp Thiên Bá đang luyện công.

Hiện tại Nhiếp Thiên Bá đã là Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất, trên người tự nhiên có một cỗ uy thế hết sức phi phàm.

Đệ tử Nhiếp gia tạt ngang qua cửa đại sảnh đều lộ ra vẻ hưng phấn, gia chủ đề thăng Kim Đan Cảnh, bọn hắn chẳng phải có thể đi ngang ở Chu Tiên Trấn?

Mười lăm vạn cân linh thạch thiếu nợ các đại gia tộc, đối với cường giả Kim Đan Cảnh mà nói thì không tính là gì, huống hồ, Nhiếp Thiên Bá còn tìm đến chỗ dựa.

- Củng cố tu vi xong rồi?

Trong đại sảnh, một người áo bào đen nhấp ngụm trà, trầm giọng nói.

Nhiếp Thiên Bá gật đầu nói:

- Đúng vậy! Đa tạ đường chủ trọng thưởng!

- Đường chủ ban cho ngươi nhiều chân nguyên huyết như vậy, giúp ngươi đột phá, ngươi phải ghi ở trong lòng, bây giờ cháu trai đường chủ đang tranh đoạt thiên hạ ở khu vực phàm nhân, bố trí ngươi tới đây chiêu mộ Tiên Thiên giả! Nhưng ta thấy ngươi vẫn chưa chiêu mộ được nhiều?

Người áo đen trầm giọng nói.

- Đã nói qua với các đại gia tộc rồi!

Nhiếp Thiên Bá nghiêm giọng nói.

- Hừ, mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho, ngươi đều dùng để trả nợ hết rồi?

Người áo đen lạnh giọng nhắc nhở.

- Ta đáp ứng đường chủ chiêu mộ hai trăm tên Tiên Thiên Cảnh trở về, tự nhiên nói được làm được, ngươi tưởng rằng dễ chiêu thu vậy được? Cải triều hoán đại ở khu vực phàm nhân, đó là đánh trận! Đó là chiến tranh sinh tử, dù là Tiên Thiên Cảnh ở các đại tiên trấn cũng không dám tùy tiện can dự, bởi vì hơi không cẩn thận liền sẽ chết! Huống hồ, ta còn phải sàng lọc đám định tới lừa tiền, ngươi tưởng dễ dàng? Hay là, ngươi đi mà làm!

Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng nói.

- Hừ, ta mà làm được thì cần gì phải tìm ngươi? Ta ra mặt, vậy chính là đại biểu cho Ma giáo! Ta sao có thể nhúng tay, ta tới là để giám sát ngươi, đừng nghĩ ôm tiền bỏ trốn!

Người áo đen trầm giọng nói.

- Ta ôm tiền bỏ trốn? Ngươi nghĩ ta giống tên khốn khiếp Vương Khả kia?

Nhiếp Thiên Bá phẫn hận nói.

Đến tận hôm nay, Nhiếp Thiên Bá vẫn chưa thể nào quên được tên khốn khiếp Vương Khả đã hại mình thê thảm như thế nào.

- Vương Khả? Nhắc tới hắn ta liền buồn bực, người này đúng là tà môn! Hiện tại trong Ma giáo cũng đang đồn thổi về hắn, Thần Long đà chủ được Ma Tôn thân phong! Mẹ nó, sao giờ lại lăn lộn đến Thiên Lang Tông? Hơn nữa, trước đó không lâu còn truyền về tin tức, nói hắn mở một hiệu buôn, tông chủ và một đám điện chủ Thiên Lang Tông đều tới chống lưng cho hắn? Mẹ nó, quá tà môn!

Người áo đen trầm giọng nói.

- Hắn là tên lừa đảo!

Nhiếp Thiên Bá vẫn cứ phẫn hận không thôi.

- Mấy lời như thế, ngươi nói trước mặt ta thì cũng thôi, nhưng sau này về lại Ma giáo thì phải chú ý chút, bây giờ hắn vẫn cứ đang là Thần Long đà chủ, thậm chí, cô tổ Nhiếp Thanh Thanh kia của ngươi còn là thủ hạ của hắn!

Người áo đen nhắc nhở.

Nhiếp Thiên Bá hận!

Đương sơ cô tổ mình sao lại điên điên khùng khùng đi mở Minh Ma đại hội làm gì, kết quả thì hay rồi, mất luôn thân phận đường chủ số năm. Bản thân không hiểu tại sao lại cũng đắc tội nàng, giờ không chỉ mất đi chỗ dựa, còn thành là thủ hạ của Vương Khả, mẹ nó chứ, đúng là hết nói!

- Ta cảm thấy, các ngươi nên tra rõ Vương Khả một lần xem sao, hắn được chính đạo chống đỡ như thế, khẳng định là có vấn đề!

Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.

- Yên tâm, đã có người chuyên môn để ý hắn! Đường chủ cũng nhìn hắn không thuận mắt! Phía Vương Khả không cần ngươi bận tâm, ngươi tập trung chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh nhanh chút, tranh đấu ở phàm thế nhân gian, một ngày ba biến, không đợi lâu được đâu!

Người áo đen lại lạnh giọng nhắc nhở.

- Được rồi! Ta trước tạm vứt chuyện Vương Khả sang một bên, hừ!

Nhiếp Thiên Bá hít thở sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc đó, một tên đệ tử Nhiếp gia vội vàng chạy vào đại sảnh.

- Gia chủ, không hay, tai họa kia lại đã trở về!

Đệ tử Nhiếp gia lo lắng nói.

- Tai họa?

Nhiếp Thiên Bá sững sốt.

- Chính là Vương Khả! Hắn và Trương Chính Đạo đã trở về, hiện tại, toàn bộ người trong trấn đều đang ồn ào, rất nhiều gia chủ tu tiên đã tới bái phỏng Vương Khả!

Đệ tử Nhiếp gia nôn nóng nói tiếp.

Nét mặt Nhiếp Thiên Bá co rúm lại, mình mới nói tạm thời vứt chuyện Vương Khả sang một bên, tai họa kia lại đã trở về?

- Gia chủ, giờ làm thế nào?

Tên đệ tử Nhiếp gia sốt sắng hỏi.

- Không ngại, giờ ta đã là Kim Đan Cảnh, hừ! Vương Khả? Ta chỉ cần một tay liền có thể bóp chết hắn!

Nhiếp Thiên Bá gằn giọng nói.

- Nhưng mà, Trương Chính Đạo đi cùng với Vương Khả cũng là Kim Đan Cảnh!

Tên đệ tử Nhiếp gia nhẹ giọng nhắc nhở.

Biểu tình trên mặt Nhiếp Thiên Bá cứng lại, quay đầu nhìn sang người áo đen ở cạnh bên.

- Ngươi đừng nhìn ta, ta sẽ không ra tay! Ta không muốn gây phiền phức!

Người áo đen trầm giọng nói.

Nhiếp Thiên Bá:

- . . . !

- Gia chủ? Chúng ta phải làm thế nào?

Đệ tử Nhiếp gia hỏi tiếp.

- Hừ, thôi, không quản hắn! Đợi lần sau trừng trị cũng được! Ngươi thông báo cho các đại gia chủ, cứ nói ngày mai ta bày rượu thiết yến, mời bọn họ đến Nhiếp gia gặp mặt, đồng thời, trao đổi một chút chuyện nợ nần . . . !

Nói đến đây, sắc mặt Nhiếp Thiên Bá đột nhiên cứng đờ.

Mình thiếu tiền các đại gia chủ cũng là bị Vương Khả lừa gạt, chẳng lẽ giờ phải trả lại khoản tiền này thật? Then chốt là, toàn bộ số tiền kia đều vào túi Vương Khả cả! Mẹ nó chứ! Dựa vào cái gì mà ta phải trả nợ?

- Gia chủ?

Tên đệ tử Nhiếp gia kia nghi hoặc hỏi.

Nhiếp Thiên Bá cố kìm nén cảm giác phẫn nộ trong lòng, đắng chát nói:

- Mời bọn họ ngày mai tới, trao đổi chuyện ta thiếu nợ!

Nhiếp Thiên Bá tựa hồ phải dùng hết toàn bộ khí lực mới nói ra được câu này.

- Vâng!

Tên đệ tử Nhiếp gia lập tức lui ra khỏi đại sảnh.

Đưa mắt nhìn theo tên đệ tử Nhiếp gia kia rời đi, sắc mặt Nhiếp Thiên Bá lúc xanh lúc tím.

- Vương Khả, hiện tại ta phải hoàn thành nhiệm vụ đường chủ gửi gắm, không tiện xử lý ngươi. Hừ, ngươi chờ đấy, chờ hoàn thành xong nhiệm vụ đường chủ giao phó, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi phun ra gấp mười số tiền đã gạt ta, ta phải khiến ngươi không được chết tử tế!

Nhiếp Thiên Bá âm thầm hạ quyết tâm.

Người áo đen không nguyện ý giúp, giờ mình cũng không cách nào ứng phó Vương Khả và Trương Chính Đạo, đành trước phải nuốt xuống cục tức này.

Nhưng mà, Vương Khả vừa xuất hiện, chuyện không thuận lòng cứ theo đó tới tấp mà đến. Chưa tới hai canh giờ sau, tên đệ tử Nhiếp gia kia lại đã quay trở về.

- Gia chủ, ta tới phủ đệ các đại gia chủ, gửi lời mời đến bọn hắn, nhưng bọn họ nói, ngày mai không rảnh đến!

Đệ tử Nhiếp gia nói.

- Cái gì? Ngày mai không rảnh? Chẳng phải đoạn thời gian trước còn ngày ngày tới cửa đòi nợ ư? Ta thật không dễ dàng mới đồng ý mời bọn hắn đến thương lượng chuyện nợ nần, sao bọn họ lại không đến?

Nhiếp Thiên Bá tròn mắt kinh ngạc hỏi.

- Bọn họ nói, ngày mai Vương Khả tiếp khách ở Công Nhất Trà Xã, muốn bàn chuyện làm ăn với mọi người! Thế nên, không có thời gian đến!

Đệ tử Nhiếp gia giải thích nói

- Vương Khả? Mẹ nó, Vương Khả mời tiệc, bọn họ đều đi. Ta mời tiệc, không ai đi cả? Bọn họ không muốn đòi nợ nữa?

Nhiếp Thiên Bá trừng mắt hỏi.

- Bọn họ nói, trên tay bọn họ có giấy nợ, ngươi chạy không thoát! Nhưng, mua bán với Vương Khả, một khi lỡ qua liền mất!

Tên đệ tử Nhiếp gia nói tiếp.

- Khinh người quá đáng!

Nhiếp Thiên Bá giận mắng.

- Còn nữa, ngày mai bọn họ tới Công Nhất Trà Xã không phải để ăn tiệc, chỉ là đến nghe Vương Khả nói chuyện, đồng thời yêu cầu chỉ cho phép Tiên Thiên Cảnh trở lên tham dự!

Đệ tử Nhiếp gia cung kính báo nói.

Bành!

Nhiếp Thiên Bá hung hăng ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.

________________________________________

…..

Ngày hôm sau!

Nhiếp Thiên Bá khoác lên một thân áo bào đỏ, che khuất thân hình, rốt cục hắn vẫn không nhịn được cục tức trong lòng, lặng lẽ đi tới Công Nhất Trà Xã!

Đợi đến cửa Công Nhất Trà Xã đã thấy phía ngoài bu đầy người.

- Sao còn chưa mở cửa?

- Đúng vậy, hôm qua Vương gia chủ đã dặn rồi mà!

- Ta đi hỏi chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã. Làm cái gì?

- Ngươi tìm chết đấy à, rõ ràng Công Nhất Trà Xã là sản nghiệp của Vương Khả, đám kia cũng là người Vương Khả, ngươi không muốn làm ăn với Vương Khả nữa?

- Nhưng mà, nhưng mà . . . !

- Không nhưng nhị gì hết, hiện tại sinh ý của Vương gia chủ lớn lắm, đêm qua, ta mời tiểu nhị Công Nhất Trà Xã uống rượu mới biết! Hắn đúng là một bước lên trời!

- Hả?

- Có biết bảo hiểm của công ty Thần Vương không? Một phần năm ngàn cân linh thạch, đệ tử tiên môn tranh nhau mua!

- Bảo hiểm kia, tối hôm qua ta cũng nghe, công ty Thần Vương đúng là tài đại khí thô!

- Ngươi nói xem, Vương Khả đào đâu ra nhiều tiền như vậy?

- Không chừng Vương Khả chỉ là người phát ngôn được Thiên Lang Tông đẩy ra thôi, bối cảnh của công ty Thần Vương thực ra là Thiên Lang Tông!

- Đừng nói nữa, cẩn thận Vương Khả nghe được! Nhìn xem, mở cửa!

- Mở cửa? Được, nhanh, cùng ta đi vào!

...

...

. ..

Đám đông lập tức tràn vào Công Nhất Trà Xã.

Nhiếp Thiên Bá lẫn ở trong đó, tùy theo biển người tiến vào.

Vẫn là hậu viện lần trước, trong hậu viện có tiểu nhị Công Nhất Trà Xã đứng chờ sẵn, đồng thời còn có một chiếc đài cao.

Nguyên một đám cường giả Chu Tiên Trấn ùa vào, lại đến một cái ghế ngồi đều không có, nhưng mà, ai cũng không phàn nàn. Bọn họ sống ở dưới đáy tu tiên giới cũng không dễ dàng!

Cùng lúc đó, trong một đại sảnh khác ở Công Nhất Trà Xã.

Vương Khả đặt chén trà xuống, nhìn về phía chưởng quỹ nói:

- Tối hôm qua sai các ngươi tán rải tin tức, làm đến đâu rồi?"

- Gia chủ yên tâm, tất cả mọi người đã biết rõ chuyện về công ty Thần Vương, đặc biệt là bảo hiểm ngoài ý tử vong, tất cả mọi người đều đã biết!

Chưởng quỹ cung kính nói.

- Biết được là tốt, đỡ mất công đến lúc đó phải thuật lại, người đến đông đủ rồi, đi thôi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vương Khả, ngươi, ngươi…. không phải muốn đi chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh ư? Chuyện đó thì liên quan gì tới bán bảo hiểm?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên hỏi.

- Chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh, thuận tiện bán bảo hiểm luôn! Làm sao, không được?

Vương Khả hỏi lại.

- Thật muốn bán bảo hiểm? Trên Chu Tiên Trấn này liệu có mấy người mua được nổi? Ngươi vét được tiền không?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

- Đây là nghiệp vụ bình thường, tập trung theo dõi học tập, sau này nghiệp vụ viên đều dựa hết vào ngươi!

Vương Khả vỗ vỗ vai Trương Chính Đạo, đạp bước đi ra đại sảnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️