Dưới một chân núi ở Thập Vạn Đại Sơn!
Đám đầu trọc vây quanh Đồng An An.
Ọe!
Đồng An An bò người dậy, miệng không ngừng nôn mửa.
- Đàn chủ đã nôn suốt một ngày một đêm! Cứ ói tiếp thế này, sợ rằng phải phun ra máu mất!
- Đúng vậy, đàn chủ rốt cục đã trúng phải độc gì?
- Không biết, ta cũng tính là tinh thông dùng độc, nhưng vừa rồi kiểm tra căn bản tra không ra được là độc gì!
- Quá khủng bố, dùng độc thần diệu như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy!
. ..
. ..
. ..
Mười tên đầu trọc lo lắng chờ đợi.
Ọe !
Đồng An An lại nôn một lúc lâu, ói đến hư thoát vô lực, cuối cùng mới xụi lơ nằm thẳng cẳng trên đất, từ từ khôi phục lại nguyên khí.
- Đàn chủ, ngươi đỡ hơn chút nào không?
Một tên đầu trọc hỏi.
- Đỡ hơn một chút, ọe!
Đồng An An run rẩy lên tiếng.
- Đàn chủ, xem ra chúng ta trúng phải gian kế của Vương Khả!
Tên đầu trọc kia lo lắng nói.
- Qua đỉnh núi bên kia, vừa rồi ta ngửi được hai vị trí, một nơi là bẫy rập Vương Khả bày sẵn, nơi còn lại hẳn là Vương Khả, ở bên kia, ọe!
Đồng An An hư nhược chỉ tới vị trí Vương Khả, Trương Chính Đạo ẩn nấp khi trước.
- Đã hơn một ngày, Vương Khả sẽ còn đợi ở đó ư?
Tên đầu trọc lo lắng nói.
Nét mặt Đồng An An cứng lại, đúng nhỉ, đã hơn một ngày, Vương Khả nhất định đã sớm chạy mất dạng!
- Không sao, chúng ta còn có mũi chó, dùng mũi chó nhất định có thể tìm ra được!
Trong run rẩy Đồng An An phẫn hận nói.
Hô!
Một tên đầu trọc đưa pháp bảo mũi chó đến trước mặt Đồng An An.
Nhìn thấy mũi chó, Đồng An An bất giác nhớ tới cái mùi khi trước.
Ọe!
Lại tiếp tục nôn mửa.
- Đàn chủ, ngươi sao thế?
Đám thuộc hạ lo lắng không thôi.
- Các ngươi, các ngươi thúc giục thử xem! Tự các ngươi dùng mũi chó đi tìm!
Đồng An An khoát tay nói.
Một tên đầu trọc lập tức đeo lên mũi chó, dùng chân nguyên thúc giục.
Ngửi, ngửi!
Tên đầu trọc ngửi một lúc.
- Thế nào?
Mọi người hỏi.
- Không có cảm giác!
Tên đầu trọc kia ngơ ngác nói.
- Sao thế được, đeo lên mũi chó, khứu giác ngươi sẽ khuếch đại gấp trăm lần, nghìn lần! Hương hoa cách xa mười vạn dặm ngươi đều có thể ngửi được!
Đồng An An hư nhược nói.
- Liệu có phải mũi chó này hỏng rồi không?
Đầu trọc hoang mang nói.
- Để ta thử xem!
Một tên đầu trọc khác ở bên cạnh túm lấy mũi chó.
Ngửi ngửi!
Ngửi một lát, tên đầu trọc kia đắng chát nói:
- Đàn chủ, e rằng hỏng thật rồi! Không thấy có phản ứng!
Đồng An An:
- . . . !
- Đàn chủ, khi trước rốt cục ngươi đã ngửi thấy cái gì? Sao đến cả “mũi chó đều bị ngửi hỏng?
Đầu trọc hỏi.
Hỏng?
Mình trải qua trăm cay nghìn đắng, hi sinh một tên nằm vùng trọng yếu mới trộm được mũi chó này, lại trốn vào trong sơn động nhiều ngày, chờ Vương Khả đi ra, thật vất vả mới dò được tung tích Vương Khả, ngửi một cái, sau đó . . ., nôn suốt một ngày một đêm vẫn chưa đỡ, chỉ còn thiếu một bước, thế mà mũi chó lại hỏng?
- Không lý nào, không lý nào, để ta ngửi xem!
Đồng An An run run duỗi tay ra, túm lấy mũi chó.
Ngửi ….! Ngửi ….!
Hít mạnh mấy hơi thật lực, đáng tiếc, pháp bảo hỏng thật. Một chút phản ứng cũng không có.
- Đàn chủ, giờ làm thế nào?
Một tên đầu trọc lo lắng hỏi.
- Còn thiếu một bước, còn thiếu đúng một bước!
Đồng An An tức đến run rẩy cả người.
Còn thiếu đúng một bước sau cùng liền bắt được Vương Khả, khi ấy nếu không tới chỗ hình nộm mà tới chỗ còn lại thì hay biết bao nhiêu.
- Mũi chó hỏng? Không tìm được Vương Khả?
Cả mười tên đầu trọc đều ngây dại.
- Tìm, Vương Khả khẳng định chưa đi xa, phân tán ra tìm, nhất định phải tìm được, hắn chạy không xa đâu!
Đồng An An phẫn nộ hét lên.
- Vâng!
…………………..
________________________________________
Thiên Lang Tông, Tây Lang Điện!
Mạc Tam Sơn thoải mái ngồi trong lương đình uống trà, đột nhiên, một tên đệ tử Tây Lang Điện tiến lại.
- Có phải lại là mũi chó số mười tám, có tin tức gì mới à?
Mạc Tam Sơn tự tin nói.
Đồng An An chạy trốn không đơn giản chỉ là vì được nằm vùng trong Thiên Lang Tông hỗ trợ, mà toàn bộ hành trình đều có bàn tay Mạc Tam Sơn đứng sau thúc đẩy, Mạc Tam Sơn muốn thả dây dài câu cá lớn.
Mũi chó trong tay Đồng An An cũng là do Mạc Tam Sơn cố ý đưa cho Đồng An An.
Nhìn từ bên ngoài có vẻ Đồng An An đã đào thoát thành công, nhưng thực ra, hết thảy vẫn đang trong tầm khống chế của Mạc Tam Sơn. Mũi chó chính là dây câu, vô luận bọn Đồng An An đi tới đâu, đầu bên kia sợi dây vẫn cứ nằm trong tay Mạc Tam Sơn.
- Điện chủ, không hay, mất liên lạc với mũi chó số mười tám!
Đệ tử kia sắc mặt khó coi nói.
- Mất liên lạc?
Mạc Tam Sơn nhíu mày hỏi lại.
- Đúng, mất liên lạc, không thấy đâu nữa! Chúng ta không còn cảm ứng được vị trí pháp bảo!
Đệ tử kia cười khổ nói.
Hô!
Mạc Tam Sơn lập tức đứng bật dậy, dây câu thả ra bị đứt? Không thấy?
- Sao lại không thấy được?
Mạc Tam Sơn trừng mắt hỏi.
- Chúng ta cũng không biết, theo như suy đoán, khả năng mũi chó số mười tám đã bị hư!
Tên đệ tử cười khổ nói.
- Sao lại hư, đã nhiều năm vậy rồi, có lúc nào bị hỏng đâu!
Mạc Tam Sơn giận nói.
- Đệ tử không biết!.
Mạc Tam Sơn:
- . . . !
Mẹ nó, chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng những không thể thả dây dài câu cá lớn, còn làm vứt mất mồi câu? Trộm gà không được lại mất nắm thóc?
- Không thể cứ vậy quên đi, lần cuối cùng mũi chó số mười tám xuất hiện là ở đâu, dẫn ta tới đó!
Mạc Tam Sơn lạnh giọng nói.
- Vâng!
…..________________________________________
Trong sơn cốc nơi đặt hình nộm.
Một đám tiên hạc bay đến, dập tắt lửa cháy, sau đó tản ra bốn phía tìm kiếm Vương Khả, Trương Chính Đạo, đáng tiếc, hai người trơn trượt như chạch, há có thể bị mấy con tiên hạc tìm ra được? Sớm đã chạy mất dạng từ đời thủa nào.
Không lâu sau, Trương Thần Hư cũng dẫn theo mấy tên sư đệ đi tới sơn cốc.
Nhìn hình nộm đã tắt lửa nằm chỏng chơ trên mặt đất.
- Thần Hư sư huynh, lúc đám tiên hạc phát ra ra nơi này, một hình nộm trong đó đã cháy gần hết, vội vàng dập lửa, cuối cùng chỉ sót lại được một chút mảnh quần áo, hình nộm còn lại cũng bị cháy nhưng vẫn được bảo lưu tương đối hoàn hảo, chúng ta so sánh qua, quần áo trên hình nộm nguyên vẹn hẳn là của Trương Chính Đạo, chúng ta từng thấy hắn mặc qua bộ đồ này lúc ở cao ốc Thần Vương!
Một tên sư đệ trịnh trọng nói.
Thần tình Trương Thần Hư không giấu được vẻ vẻ cổ quái.
- Hình nộm? Khoác quần áo Trương Chính Đạo? Ý gì đây?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Không biết! Nhưng, khẳng định là có thâm ý!
Đám sư đệ cũng không sao hiểu được.
Đám cường giả Kim Ô Tông dù có nghĩ nát óc cũng không tài nào đoán ra được, hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo làm vậy chỉ là để bảo vệ đồ lót. Nếu chỉ bằng chút manh mối như vậy mà cũng suy đoán được, vậy đầu óc phải khủng khiếp cỡ nào?
- Sư huynh, giờ làm thế nào? Có cần thông báo cho đại sư tỷ?
Một tên sư đệ khác hiếu kỳ nói.
- Còn chưa bắt được người, để tỷ ta biết được, sau đó uổng công vô ích đến đây, ngươi muốn bị mắng à?
Trương Thần Hư giận nói.
Đám sư đệ:
- . . . !
- Trước cứ tản ra tìm, tìm được Vương Khả rồi tính. Dù sao hiện tại cũng đã có manh mối, đỡ phải chạy đi tìm kiếm lung tung! Hai điểm một tuyến, hướng từ Thiên Lang Tông tới đây, cứ men theo đó mà tìm! Tìm được Vương Khả hẵng báo cho tỷ ta!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám sư đệ ứng tiếng nói.
…..
Lối vào Chu Tiên Trấn.
Vương Khả, Trương Chính Đạo đội mũ rộng vành, ngước mắt nhìn lên bầu trời.
- Vương Khả, ngươi xác định Trương Ly Nhi muốn đuổi theo ngươi không tha?
Thần sắc Trương Chính Đạo vẫn đầy vẻ không tin, nhìn Vương Khả hỏi.
- Vậy ngươi cho là thế nào?
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Ta cho là? Ta cho là ngươi không muốn mặt! Vu khống đại mỹ nữ nhà người ta!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đánh rắm! Ta vu khống người ta? Nàng không làm, ta vu khống làm gì? Vương Khả ta trước giờ luôn có sao nói vậy!
Vương Khả trừng nhìn ngược lại Trương Chính Đạo.
- Lời này, sao ta nghe cứ cảm thấy giả giả thế nào ấy?
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Phi!
Vương Khả hừ một tiếng, mặc kệ Trương Chính Đạo.
- Phía trước chính là Chu Tiên trấn, chúng ta ăn mặc thế này, liệu có người nào nhận ra được không?
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Yên tâm đi, chúng ta đội mũ rộng vành, mặt mày che kín hết cả. Ngươi xem, đám tiên hạc bay đầy trời kia, có con nào là nhận ra được chúng ta! Yên tâm! Không ai nhận ra đâu!
Vương Khả tự tin nói.
Ngay khi Vương Khả vừa mới dứt lời, đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng hô lớn.
- Ồ, là Vương gia chủ? Vương gia chủ, ngươi về Chu Tiên Trấn?
Một tiếng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng từ cửa trấn truyền đến.
Lập tức, từng đạo ánh mắt nhìn lại. Đợi khi thấy được là hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo, lập tức dẫn lên phản ứng dây chuyền.
- Vương gia chủ? Vương gia chủ trở về, mau đến xem!
- Còn cả Trương thượng tiên! Trương Chính Đạo thượng tiên cũng tới!
- Là thật, Vương gia chủ, Trương thượng tiên, sao các ngươi có thời gian đến Chu Tiên Trấn? Nhanh, nhanh, mau mời vào trong!
- Vương gia chủ . . . !
. ..
. ..
. ..
Nhất thời, sự nhiệt tình của người ở Chu Tiên Trấn khiến Vương Khả, Trương Chính Đạo đều ngây dại.
- Đây chính là không ai nhận ra chúng ta của ngươi?
Trương Chính Đạo ngơ ngác nói.
Vương Khả cũng sửng sốt, rõ ràng mình đội mũ trùm đầu kín mít. Tròng mắt các ngươi phóng được tia x-quang nữa hả?
Không chỉ nhận ra, thái độ còn nhiệt tình đến khác thường..
- Sao các ngươi nhận ra chúng ta?
Trương Chính Đạo tò mò hỏi.
- Trương thượng tiên quên rồi? Năm ngoái lúc kiến tạo cao tốc Thần Vương, các ngươi từng chiêu mộ dân công Tiên Thiên cảnh từ các đại tiên trấn, tại hạ cũng may mắn được tham dự! Lúc ấy Trương thượng tiên giám sát công trình cũng là mặc bộ đồ này, dù có hóa thành tro ta đều nhận ra được!
Một cư dân ở Chu Tiên Trấn nói.
- Không sai, cao ốc Thần Vương đặt mua ống và vòi nước cũng là đặt hàng từ tác phường Chu Tiên Trấn, lúc ấy các cửa hàng luyện khí lớn chúng ta phải liên hợp mới chế tạo ra được, quả thực nhớ mãi không quên! Đa tạ Vương gia chủ chiếu cố sinh ý!
- Chuyện về cao ốc Thần Vương sớm đã truyền ra, có ai mà không biết Vương gia chủ xuất thân từ Chu Tiên Trấn!
- Không sai, không sai, hiện tại chuyện Vương gia chủ mở công ty Thần Vương đã truyền khắp bảy mươi hai tiên trấn! Thậm chí nghe nói, hơn phân nửa tiên môn ở Thập Vạn Đại Sơn đều có cường giả tới tham dự điển lễ khánh thành cao ốc Thần Vương!
- Ta biết, ngày đó ta cũng ở Lang Tiên Trấn, thấy được không chỉ cường giả các đại tiên môn đi đến, mà tông chủ và bốn đại điện chủ Thiên Lang Tông cũng tới cắt băng khai trương công ty Thần Vương của Vương gia chủ!
- Vương gia chủ bây giờ danh chấn khắp Thập Vạn Đại Sơn, đệ tử các đại tiên môn đều phải nể mặt!
- Ta còn nghe nói, hiện tại Vương gia chủ đang bán một thứ gọi là bảo hiểm, đệ tử các đại tiên môn tranh nhau mua sắm!
- Vương gia chủ, trước kia chúng ta đều làm ăn với ngươi, bây giờ ngươi phát đạt, có quan hệ với các đại tiên môn, nhất định phải chiếu cố các hương thân nhiều hơn!
- Vương gia chủ, mời vào trong, nhanh, nhanh, tới ở phủ đệ nhà ta!
- Không, ở nhà ta! Nhà ta có sân viện tốt nhất cho Vương gia chủ ngụ lại!
. ..
. ..
. ..
Sự hiếu khách của người ở Chu Tiên Trấn khiến Vương Khả, Trương Chính Đạo không khỏi tròn mắt há mồm.
- Thế này có được tính là áo gấm về làng?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Trương Chính Đạo cũng sắc mặt cổ quái nói:
- Các ngươi có biết không, Vương Khả về đây là để vét tiền? Thế mà nguyên một đám còn ngoan ngoãn đưa lên cửa?
Cư dân trú ngụ trong Chu Tiên Trấn phần lớn là thế gia tu tiên cộng thêm một ít cường giả Tiên Thiên Cảnh xuất thân từ phàm nhân. Những cư dân này rất khó nhấc đầu lên nổi trước mặt đệ tử tiên môn, dù cùng là tu tiên, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhân mà bọn họ bị các đại tiên môn cự tuyệt ngoài cửa, không có được công pháp cao thâm, lại cũng không có đủ tài lực, chỉ dựa vào bản thân không ngừng phấn đấu tại Thập Vạn Đại Sơn mới có thể miễn cưỡng tu hành.
Đa phần người ở các tiên trấn chỉ tính là biết tu tiên mà thôi, số ít mới có thể bái nhập tiên môn. Vậy nên, người ở các đại tiên trấn sống rất khó, mỗi ngày đều phải vì chút lợi nhỏ mà không ngừng giãy dụa.
Song, Vương Khả cũng xuất thân như thế, giờ lại thành người có tiền đồ nhất ở Chu Tiên Trấn, nhìn Vương Khả người ta lăn lộn, lại nhìn bản thân lăn lộn?
Rất nhiều người ghen ghét Vương Khả, nhưng, đợi khi Vương Khả đi đến trước mặt lại vẫn tưởng muốn leo bám, hi vọng Vương Khả dẫn mình bước lên đại đạo thông thiên.
Nợ nần ngày xưa ở Chu Tiên Trấn sớm đã được Vương Khả trả sạch! Tự nhiên không còn ai dám nói xấu.
Chúng nhân rất nhiệt tình, nhưng sau cùng Vương Khả lại không tiếp nhận, mà ngay trong vòng vây của chúng nhân, đi thẳng tới Công Nhất Trà Xã!
- Các vị! Lần này ta trở về đúng thật là có một chuyện mua bán muốn tìm mọi người, nhưng xin cho ta trước nghỉ ngơi một lát, sau đó lại hầu chuyện mọi người! Xin lỗi, xin lỗi!
Vương Khả quay về phía đám người đang vây ngoài cửa, hành lễ nói.
- Hẳn nên, hẳn nên!
Người ngoài cửa lập tức khách khí nói.
- Hôm nay, Công Nhất Trà Xã không mở cửa, chư vị, xin lỗi!
Chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã cũng hướng về phía ngoài thi lễ một cái.
Chỉ là, lúc này, ai cũng không tìm ra lý do bới móc, đồng thời chúng nhân tựa hồ ý thức ra được điều gì, chẳng lẽ Công Nhất Trà Xã này cũng là sản nghiệp của Vương Khả?
Ầm!
Cửa chính ầm vang đóng lại.
- Ai ui, mệt chết ta, bọn họ nhiệt tình quá! Làm ta ngại chết đi được!
Trương Chính Đạo lập tức ngồi xuống, cầm ấm trà lên tu ừng ực.
- Bọn họ là đang nghênh đón ta, không phải nghênh đón ngươi, ngươi ngại cái rắm!
Vương Khả cũng uống vội chén trà.
- Sao lại không phải ta? Ngươi không thấy bọn họ không ngừng gọi ta Trương thượng tiên, Trương thượng tiên à?
Trương Chính Đạo lập tức kháng nghị.
- Bọn họ nhiệt tình như vậy là vì được đến lợi ích từ trên người chúng ta, ngươi mà cảm thấy mình cũng được, vậy thì ngày mai ngươi đi bán bảo hiểm cho bọn họ, xem xem thái độ bọn họ đối với ngươi sẽ thế nào?
Vương Khả không đáng nói.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại, để người ở Chu Tiên Trấn bỏ tiền? Đùa gì vậy, không thấy tròng mắt bọn họ à? Ánh mắt hưng phấn cứ hệt như nhìn thấy dê béo vậy, bọn họ muốn vét tiền của ta, ta làm sao vét ngược lại tiền của bọn họ được?
- Nhưng mà, nhưng mà . . . !
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Thiên hạ này không có cơm trưa miễn phí, không có nịnh nọt không chút lý do, càng không có nhiệt tình vô duyên vô cớ. Ngươi lại không phải thân thích của bọn hắn, bọn hắn đối tốt với ngươi như vậy, nhất định là muốn lấy đi thứ gì từ trên người ngươi! Nhớ kỹ, vô dục tắc cương!
Vương Khả lắc lắc đầu nói.
- Vô dục tắc cương? Mẹ nó, lời này thốt ra từ trong miệng ngươi sao cứ có cảm giác gợi đòn thế nào ấy nhỉ?
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.