Thập Vạn Đại Sơn, trong một gian đại điện!
Trương Ly Nhi lạnh lùng nhìn Trương Thần Hư.
- Bảo ngươi coi chừng Thiên Lang Tông, nhìn chằm chằm vào, kết quả thế nào? Tin tức ngươi nghe ngóng được chỉ là Vương Khả đã rời khỏi Thiên Lang Tông tận mấy ngày?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Tỷ, ngươi không biết tên Vương Khả kia láu cá thế nào đâu? Lần trước thì giả xấu định trốn, cuối cùng bị ta phát hiện, lần này khẳng định ngụy trang càng thêm lợi hại, chúng ta phái người canh chừng ở Lang Tiên Trấn, căn bản không nhìn ra được gì . . . !
Trương Thần Hư đắng chát nói.
Nhớ lần trước bắt được Vương Khả và Trương Chính Đạo, một đứa mặt mũi đầy mụn, một đứa thì giả thành mụ béo, nếu không phải trước đó mình có được chân dung, căn bản không nghĩ tới đấy là hai người ngụy trang, giờ không có chân dung, làm sao mà tìm?
- Ta không quản, vậy cũng là các ngươi thất trách, còn nữa, để tiên hạc đi ra tìm kiếm, cuối cùng cũng tay không mà về?
Trương Ly Nhi giận hỏi.
- Tỷ, sao ngươi có vẻ căm hận Vương Khả thế? Có phải hắn làm ra chuyện xấu xa gì đối với ngươi rồi không?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
Bành!
Trương Ly Nhi vung tay tát lên đầu Trương Thần Hư một cái, thiếu chút đánh sấp hắn xuống đất.
- Nói bậy bạ gì đấy? Vương Khả là cái thá gì, hắn cũng xứng là đối thủ của ta?
Trương Ly Nhi trừng mắng.
- Thế sao ngươi có vẻ phẫn hận hắn vậy? Ngày đó trong văn phòng Vương Khả rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thần Hư hiếu kỳ hỏi.
Ngày đó?
Nhắc đến ngày đó, Trương Ly Nhi lại tức điên, mình gõ ám côn đã bao nhiêu năm nay, nhưng chưa từng thất bại qua bao giờ, thế mà khi ấy chẳng những gõ ám côn không thành, còn bị nhục nhã một phen?
Quả thực là đại nhục!
- Đều tại ngươi, bảo ngươi dò la kết cấu cao ốc Thần Vương cho thật kỹ, nhiều ngày như vậy, cuối cùng bản vẽ đưa cho đều không đúng, trong văn phòng Vương Khả còn có mật đạo, sao ngươi không vẽ ra? Vì sao?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi.
- Ta, ta, chúng ta tận lực rồi!
Trương Thần Hư cười khổ nói.
- Tiếp tục tìm, thả hết tiên hạc ra ngoài tìm, ta không tin lại tìm không thấy!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Nhưng mà, phái hết tiên hạc đi ra, đệ tử trong tông mà muốn cưỡi hạc thì phải làm sao?
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Không có tiên hạc, chẳng lẽ không tự đi được? Chịu khó chút đi!
Trương Ly Nhi lạnh giọng nói.
- Chỉ là, phía tông chủ, trưởng lão. . . ?
- Nếu bọn họ có gì bất mãn thì cứ bảo tới tìm ta! Các ngươi cũng ra ngoài tìm kiếm, nhớ kỹ, không tìm thấy được Vương Khả thì đừng có trở về! Còn nữa, toàn bộ tiên hạc cũng tương tự, không tìm thấy Vương Khả thì cũng đừng quay về!
Trương Ly Nhi giận nói.
- Hả?
Nét mặt Trương Thần Hư cứng ngắc như hóa đá.
- Tức chết lão nương, các ngươi ngày ngày chạy quanh nhưng được tích sự gì? Hả? Cùng là đệ đệ, ngươi nhìn người ta rồi nhìn lại mình xem, chỉ biết chọc giận ta là giỏi!
Trương Ly Nhi mắng nói.
Nét mặt Trương Thần Hư cứng lại:
- Tỷ, tỷ, được rồi, ta đi tìm Vương Khả, ngươi đừng nói nữa!
Dứt lời, Trương Thần Hư tức tốc lủi ra ngoài đại điện.
- Hừ!
Trương Ly Nhi vẫn chưa hết phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng.
________________________________________
……
Thập Vạn Đại Sơn, trong một mảnh sơn lâm.
Trương Chính Đạo nhìn hai hình nộm trước mặt.
Hai hình nộm này khoác lên quần áo giống hệt Vương Khả, Trương Chính Đạo, đứng thẳng ở đó không nhúc nhích.
- Vương Khả, đây chính là kế hoạch chiến dịch bảo vệ đồ lót của ngươi? Mẹ nó, hai cái hình nộm, thế là xong?
Trương Chính Đạo mờ mịt hỏi.
- Ngươi còn muốn thế nào?
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Nhưng, thế này có phải qua loa quá không? Thứ khỉ khô kia thì có tác dụng gì? Hù dọa chim chóc tạt qua mà thôi!
Trương Chính Đạo ngơ ngác nói.
- Không thấy à? Trên thân hai hình nộm này khoác lên quần áo hai ta vừa mới cởi ra!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Thế thì sao?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Nguyên vị!
Vương Khả giải thích nói.
- Ách? Cái gì nguyên vị?
Trương Chính Đạo càng thêm nghi hoặc.
Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo lườm một cái. Thế cũng không hiểu? Khẩu vị nặng trước kia của ngươi là làm sao dưỡng thành?
- Được rồi, chúng ta trốn vào trong sơn lâm nơi xa, dùng hương chương che đậy khí tức, rình xem xem rốt cuộc là ai nhiều lần trộm đồ lót của ta! Thậm chí còn đuổi theo đến tận đây!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Thế thôi?
Trương Chính Đạo sửng sốt nói.
- Thế thôi!
Vương Khả gật đầu xác nhận.
- Chiến dịch bảo vệ của ngươi đâu? Còn chưa chạm mặt? Cũng không đánh sao? Ngươi liền kết thúc? Còn miễn phí đưa tặng nguyên bộ quần áo?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Không phải, sao ngươi chẳng định làm gì đối phương?
Trương Chính Đạo nghi hoặc nói.
- Trộm đồ lót mà thôi, lại không phải giết người phóng hỏa, nào có tội lớn như ngươi nói? Ngươi thật tưởng ta muốn tháo người ta thành tám mảnh chắc? Ta chỉ muốn xem xem, rốt cuộc là tiểu tỷ tỷ Thiên Lang Tông nào mà lại có ham mê biến thái như vậy thôi!
Vương Khả giải thích nói.
- Nữ đệ tử Thiên Lang Tông có điên đâu mà trộm đồ lót ngươi? Còn ngàn dặm truy tung tới đây chỉ vì trộm đồ?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Ai biết đâu được! Đối với nữ sư tỷ, chúng ta vẫn nên khoan dung chút thì hơn!
Vương Khả thản nhiên nói.
- Vạn nhất, không phải sư tỷ mà là sư huynh thì sao?
Trương Chính Đạo phân tích nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại. Lỡ là nam?
- Mẹ nó, biến thái, nhất định không thể bỏ qua vậy được!
Vương Khả trừng mắt giận nói.
- Ách?
Trương Chính Đạo không giấu được vẻ khó hiểu.
- Biến thái, dám hết lần này tới lần khác trộm đồ của ta, lão tử thiêu chết hắn!
Vương Khả gằn giọng nói.
- Thiêu?
Trương Chính Đạo sửng sốt.
Chợt thấy Vương Khả lật tay lấy ra một chiếc túi bịt kín, đồng thời thúc giục trọc chân khí, nháy mắt trọc chân khí vàng óng đã được hắn rót đầy vào bên trong, tiếp sau, Vương Khả rất là cẩn thận nhét chiếc túi vào trong hình nộm kia.
- Chân khí? Ngươi muốn làm gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
Lại thấy, Vương Khả tiếp tục lấy ra một tờ giấy, dùng đá lửa bịt lại lỗ hổng vừa tạo ra trên hình nộm.
Trên tờ giấy viết: “Kẻ trộm đồ lót ta, không được chết tử tế!
Trương Chính Đạo nhìn động tác của Vương Khả, thần sắc cổ quái nói:
- Đây là cơ quan gì? Sao ta nhìn mãi mà không hiểu?
- Ngươi thì biết gì, đây là binh pháp Tôn Tử, năm đó Tôn Tẫn từng dùng mấy chữ trên tấm bia mộ tương tự thế này để giết chết bàng suối! Ta viết chín chữ kia chính là vì nhục nhã tên biến thái, đến lúc đó một khi hắn thẹn quá hoá giận, xé đi tờ giấy này, liền sẽ dẫn đá lửa thiêu đốt trọc chân khí được giấu bên trong, hừ! Biến thái, ta muốn thiêu hắn thành heo nướng!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Úi chà chà, cách này hay lắm, nhưng mà, Tôn Tẫn là ai?
Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.
Danh nhân cổ đại trên Địa Cầu, Trương Chính Đạo làm sao nghe qua?
- Tôn Tẫn? Hắn là tôn tử của tôn tử!
Vương Khả giải thích nói.
Trương Chính Đạo:
- Cháu trai của cháu trai, ai lại mắng người ta như vậy?
- Ta không mắng hắn, hắn chính là Tôn Tử của Tôn Tử. Thôi được rồi, đi mau!
Vương Khả dẫn theo Trương Chính Đạo chạy vội về nơi xa.
Hai người đều là hạng tham sống sợ chết, tự nhiên núp ở xa xa, xa xa ở đây là cách tận mấy chục quả núi, dùng hương chương che đậy khí vị trên người.
- Vương Khả, có phải chúng ta trốn xa quá rồi không? Cách xa thế này, căn bản không thấy được rõ ràng!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Đừng nói nhảm, vừa rồi chẳng phải ngươi còn chạy nhanh hơn ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn sang.
Hai người từ đằng xa nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc.
________________________________________
….
Đồng An An đeo lên mũi chó, dẫn theo mười tên đầu trọc lao vút đi trong sơn lâm. Chẳng mấy chốc liền đã sắp đuổi kịp hai người Vương Khả.
- Ồ?
Đồng An An chợt khẽ nhíu mày.
- Sao thế? Đàn chủ!
Một tên đầu trọc hiếu kỳ hỏi.
- Vương Khả khí tức chia ra làm hai cỗ, ở hai hướng khác nhau?
Đồng An An trầm tư nói.
- Khí tức Vương Khả chia ra làm hai? Không lẽ một người chém thành hai khúc?
Một tên đầu trọc khác nghi hoặc nói.
- Không đúng, chắc là Vương Khả đặt đồ đạc trên người ở một nơi nào đó, còn bản thân thì lại đi qua một chỗ khác, trong hai chỗ này chỉ có một nơi đúng là Vương Khả!
Đồng An An hít hà mũi chó.
- Thế giờ phải làm sao?
- Không sao, hai vị trí này cách nhau không tính quá xa, chúng ta trước tới chỗ gần nhất. Đi theo ta, ở ngay sơn cốc trước mặt thôi!
Đồng An An lập tức dẫn theo mười người đi đến sơn cốc, nơi Vương Khả đã dựng sẵn bẫy rập.
- Đàn chủ, ở kia, nhìn xem, hai người đang đứng ở đó!
Một tên đầu trọc kinh hỉ nói.
- Nhanh, vây đi qua, ha ha!
Đồng An An cười to nói.
Oanh!
Lập tức, mười một người lấy tốc độ nhanh nhất vây lại hai hình nộm.
Vốn đang hưng phấn giơ lên đao kiếm, nhưng mà, đợi khi thấy rõ trước mặt chỉ là hình nộm, sắc mặt cả đám tức thì cứng lại.
- Cái, cái gì thế này?
- Hình nộm? Vì cái gì? Sao lại khoác đồ áo của Vương Khả?
Đám đầu trọc mở to mắt nhìn. Mẹ nó, thế này thì quỷ dị quá. Ai lại đi đặt hai cái hình nộm ở nơi hoang sơn dã lĩnh như vậy, then chốt là đây cũng chẳng có hoa màu cần phải bảo vệ, chuyện này rốt cục là thế nào?
- Không hay, chúng ta bị lộ rồi, Vương Khả đã phát hiện chúng ta truy tung, bằng không há lại tự dưng chế tác hình nộm! Có mai phục!
Một tên đầu trọc cả kinh kêu lên.
Hô!
Cả đám khẩn trương đề phòng bốn phía.
Nhưng mà, bốn phía trừ số ít chim chóc kinh hoảng bay lên thì chẳng còn gì nữa sất.
- Không, không có mai phục?
Đồng An An cổ quái nói.
- Đàn chủ, ta thật sự không hiểu người nộm kia là có ý gì? Chúng ta rốt cục có phải đã bị Vương Khả phát hiện rồi không?
Một tên đầu trọc thần sắc tràn đầy nghi hoặc hỏi.
- Trên hình nộm khoác đồ áo của Vương Khả, còn có một tờ giấy!
Đồng An An đột nhiên híp mắt phát hiện ra một chi tiết bất thường.
- Kẻ trộm đồ lót ta, không được chết tử tế!
Thấy được chín chữ này, cả đám trầm mặc một lúc lâu.
Thằng điên, ai lại đi trộm đồ lót ngươi!
- Đàn chủ, cái quái quỷ gì vậy, Vương Khả lưu lại chín chữ này là có ý gì? Có huyền cơ gì trong đó à?
Một tên đầu trọc ngơ ngác nói.
- Với cái tên Vương Khả kia, tuyệt đối không được coi thường, trong này tất có thâm ý nào đó, hắn muốn hại chúng ta! Trong này nhất định cất giấu cơ quan!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Trong chín chữ như thế thì có thể có cơ quan gì được?
Một tên đầu trọc nghi hoặc hỏi.
Đúng vậy, trong này thì làm gì có cơ quan?
Bởi vì đám này không phải “hung thủ trộm đồ lót mà Vương Khả suy đoán, thế nên cả bọn không hề trúng mưu kế binh pháp Tôn Tử của Vương Khả, cũng không tiện tay xé đi tờ giấy. Mà chỉ chúi đầu nhìn dòng chữ trên đó, trong lòng ai nấy đều không khỏi ngờ vực.
- Vương Khả có thể mấy lần bắt được ta, lăn lộn như cá gặp nước trong chính ma hai đạo, hắn hành sự há có thể không có mưu đồ? Trong này tất giấu thâm ý,. . . . ta ngửi thử xem có manh mối nào không!
Đồng An An bước tới.
Ngửi ngửi! Ngửi ngửi!
Đồng An An toàn lực thúc giục pháp bảo “mũi chó nơi mũi, muốn tìm xem sát cơ Vương Khả lưu lại.
- Đàn chủ, để ta hủy nó? Mở ra xem xem!
Một tên đầu trọc khác cũng tiến lại.
- Chờ một lát! Coi chừng có trá!
Đồng An An lo lắng kêu nói.
- Đàn chủ yên tâm, ta sẽ chú ý, tuyệt đối không dùng tay!
Tên đầu trọc kia nói.
Dứt lời, hắn vung lên trường kiếm trong tay đâm vào bên trong hình nộm.
Ba!
Hệt như bóng hơi bị đâm thủng, nháy mắt, một cỗ khí thể màu vàng tràn ra.
Ngửi ngửi!
Đồng An An toàn lực thúc giục “mũi chó để ngửi.
Nháy mắt, toàn bộ khí thể màu vàng đã bị Đồng An An hút vào trong mũi.
Vốn là, trọc chân khí đã đủ thối, cộng thêm “mũi chó phóng đại mùi gấp trăm lần, nghìn lần.
Oanh long!
Tức thì, Đồng An An cảm thấy trong đầu ầm lên một tiếng như là sét đánh giữa trời quang. Linh hồn bỗng chốc sụp đổ. Trải qua sự khuếch đại của mũi chó, uy lực trọc chân khí khủng bố cỡ nào chắc không cần nghĩ cũng biết. Bỗng chốc, Đồng An An cảm thấy như bị ném vào A Tì địa ngục, rớt xuống thâm uyên vô tận, linh hồn đông kết, mùi hôi thối phô thiên cái địa bao trùm lấy mình.
- Cứu mạng, ùng ục ục!
Đồng An An chỉ kịp hô lên một câu, sau đó hai mắt trắng dã, ngất đi, miệng không ngừng sùi lên bọt mép.
- Trong hình nộm có khí độc!
- Chúng ta trúng kế!
- Vương Khả hại chúng ta!
- Có mai phục!
- Đàn chủ!
Đám đầu trọc lập tức nhào tới.
Ùng ục ục!
Đồng An An ngất đi, một bên run rẩy, một bên không ngừng sùi bọt mép.
Cả đám lập tức ôm lấy Đồng An An bỏ chạy.
Một tên đầu trọc trong đó bởi vì oán hận trúng phải mai phục, trước khi đi hung hăng đạp lên hình nộm một cái, vừa khéo đạp trúng tờ giấy kia, nháy mắt, đá lửa giấu đằng sau thiêu đốt hình nộm.
Bành!
Số ít trọc chân khí còn sót lại trong hình nộm đủ để dẫn hỏa, chỉ thấy nháy mắt hình nộm bị thiêu đốt, bùng lên ánh lửa rừng rực.
Đồng An An hôn mê bất tỉnh, đám người kia làm gì còn tâm tình để ý hình nộm? Sớm đã chạy mất dạng từ lúc nào.
Tùy theo hai hình nộm không ngừng bốc cháy, đám tiên hạc đang quanh quẩn trên trời lập tức sáng rực mắt lên.
Đám tiên hạc này từng được lệnh, không tìm thấy Vương Khả thì không được phép trở về, Trương Thần Hư còn dặn dò, nói Vương Khả biết ngụy trang, lúc bay trên trời truy tìm, dù chỉ phát hiện một chút dị thường cũng nhất định phải tra rõ ngọn ngành. Không chừng sẽ tìm thấy manh mối.
Bây giờ, có ánh lửa bùng lên mãnh liệt như thế, còn không mau đến nhìn?
Lệ!
Lệ!
Lệ!
Từng con tiên hạc nhào về phía sơn cốc nơi hình nộm đang bị thiêu đốt.
Cùng lúc, hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo đang trốn ở cách xa mười ngọn núi cũng sáng mắt lên.
- Hình như có một đám người áo đen tới chỗ hình nộm của chúng ta?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Người áo đen? Ồ, chúng thấy được tờ giấy, cháy rồi, hả? Không đúng, sao hỏa diễm nhỏ thế? Ta nhớ lượng trọc chân khí thả vào bên trong rất đủ mà, dù không đến mức thiêu chết tên biến thái kia, nhưng ít nhất cũng đủ hù dọa một phen, sao giờ thế lửa lại nhỏ vậy? Lạ thật!
Vương Khả rất là nghi hoặc.
- Hình như đám người áo đen kia muốn chạy? Cả đám mặc y hệt nhau, căn bản không nhận ra ai là ai!
Trương Chính Đạo nôn nóng nói.
Sắc mặt Vương Khả cũng rất khó coi:
- Không phải một tên biến thái, mà là một đám biến thái?
- Vương Khả, kế hoạch này của ngươi thất bại rồi, chúng ta ném vào hai bộ quần áo, lại vẫn không xác định được là ai!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
Đúng lúc đó, từng con tiên hạc đáp xuống, nháy mắt đi đến chỗ hỏa diễm bốc cháy điều tra, đồng thời một ít tản ra bay lượn khắp bốn phương tám hướng, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó.
- Mau tránh đi, là tiên hạ của Kim Ô Tông! Đám tiên hạc này đang truy lùng chúng ta!
Trương Chính Đạo lập tức căng thẳng nói.
- Tiên hạc? Tiên hạc? Kim Ô Tông? Ta hiểu rồi, ta biết trộm đồ lót ta là ai rồi!
Sắc mặt Vương Khả không khỏi hiện lên vẻ phức tạp.
- Ai vậy?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Là Trương Ly Nhi, nhất định là nàng, nếu không phải nàng có loại tâm lý biến thái này, ngày đó ở cao ốc Thần Vương làm sao lại sẽ câu dẫn ta? Nhất định là nàng, đã xong! Là Trương Ly Nhi!
Vương Khả thất thanh kêu nói.
Trương Chính Đạo ngơ ngác nhìn sang Vương Khả, cái tên không biết xấu hổ này, lời như thế mà cũng có mặt mũi nói ra được?
Nữ nhân xinh đẹp như Trương Ly Nhi, mặc dù tính tình không quá tốt, nhưng cũng là đại mỹ nữ đỉnh cấp được công nhận ở Thập Vạn Đại Sơn! Thế mà ngươi lại dám nói nàng trộm đồ lót của ngươi? Còn chạy tới Thiên Lang Tông trộm suốt hơn nửa năm? Logic gì đấy?
- Vương Khả, luận điệu mất mặt như thế mà ngươi cũng nói ra được?
Trương Chính Đạo cố nén cảm giác khinh thường, nói.
- Chỗ nào không biết xấu hổ? Ngươi biết cái gì! Nhất định là nàng, nàng đút lót đệ tử Thiên Lang Tông trộm giúp, như thế hết thảy đều giải thích được thông! Ta đang vì U Nguyệt mà thủ thân như ngọc, Trương Ly Nhi lại thừa cơ mà vào, mưu đồ xấu xa với ta! Quả nhiên, nữ nhân một khi giở ra tâm cơ, căn bản khó lòng phòng bị! Ta làm sao ngờ được nàng lại có tâm tư biến thái đến vậy?
Vương Khả sắc mặt khó coi nói.
Trương Chính Đạo nghẹn họng nhìn Vương Khả, da mặt như thế, sợ rằng đến cả phi kiếm đều đâm không thủng mất?