Bên ngoài Thiên Lang Tông, dưới một gốc đại thụ trong rừng.
Vương Khả, Trương Chính Đạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, sau đó lập tức lại rút về dưới đại thụ.
- Mẹ nó, Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư, đôi chị em này bị thần kinh à? Phái nhiều tiên hạc như vậy tản khắp bốn phía lùng bắt chúng ta!
Vương Khả tròn mắt nói.
Trên trời đang có rất nhiều tiên hạc phi hành đảo quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm gì đó.
- Ta thăm dò rõ ràng rồi, hiện tại Trương Ly Nhi chính đang truy nã ngươi! Ngươi đi đứt, Vương Khả, không ngờ giờ ngươi còn dám chạy ra bên ngoài? Chỉ cần bị Trương Ly Nhi bắt được, ngươi liền thảm!
Trương Chính Đạo ở bên có chút hả hê nói.
- Phi, ta không rời sơn môn, ở lại Thiên Lang Tông cũng sẽ bị Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang tính kế? Chúng ta đi ra, ít nhất người khác tìm không thấy được. Chứ cứ ở trong sơn môn, bị đánh lén lúc nào đều không biết!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Không phải chúng ta, là một mình ngươi! Ta chẳng liên quan gì sất!
Trương Chính Đạo lập tức phủi sạch quan hệ.
- Ai nói ngươi không liên quan? Trong dịp ngươi được ta phái làm tổng giám đốc, ta hỏi ngươi, lúc Trương Thần Hư rời đi, ngươi đã kết toán tiền lương bảo an cho hắn chưa?
Vương Khả hỏi.
- Ách, chuyện này ta cũng phải quản?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, tiền lương bảo an ngươi đều dám biển thủ, ngươi còn có nhân tính hay không? Quay đầu hắn tìm tới, không lột da ngươi mới là lạ!
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Liên quan gì, là hắn không muốn!
Trương Chính Đạo lập tức sốt sắng chối bỏ.
- Vậy nên, yên tâm đi, dù sao cũng đều là bị bọn họ truy sát, đừng nghĩ nhiều làm gì!
Vương Khả an ủi.
- Đánh rắm, vốn là ngươi đang để ta lưu thủ cao ốc Thần Vương, sao đột nhiên lại kêu ta đi cùng? Còn không phải thấy có người truy sát, ngươi mới muốn dẫn ta đi cùng, như thế liền tùy thời có thể đẩy ta ra giúp ngươi hấp dẫn cừu hận, thuận tiện cho ngươi đào tẩu!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Úi chà chà! Ngươi còn già mồm? Ta là lão bản công ty Thần Vương, ngươi chỉ là một tên nhân viên quèn, thân là nhân viên, chẳng phải nên toàn lực bảo vệ lão bản? Ngươi quên điều lệ chế độ công ty rồi? An nguy của lão bản quan trọng hơn hết thảy, ngươi có đọc qua không đấy? Lão bản mà xảy ra chuyện, ai sẽ dẫn các ngươi kiếm tiền?
Vương Khả trừng mắt hỏi ngược lại.
- Ta, ngươi,. . . !
Trương Chính Đạo tức đến độ ú ớ nói không nên lời.
Trước giờ thực sự chưa thấy qua đứa nào vô liêm sỉ thế này, mẹ nó chứ, kéo người đi ra gánh tội mà còn hùng hồn vậy được? Lão bản thì ghê lắm chắc, ta lúc nào cũng có thể bỏ gánh không làm.
- Được rồi, đừng bận tâm đám tiên hạc kia, chúng chỉ là súc sinh, sao có thể nhận ra chúng ta? Chúng ta rất an toàn! Lại nói, phía cao ốc Thần Vương gần đây chẳng có nghiệp vụ gì, ngươi ở lại đó cũng là lãng phí thời gian, không bằng nhân lúc này tập trung nạp điện, bổ sung tri thức cho bản thân, tiện cho sau này đảm nhiệm cái ghế tổng giám đốc!
Vương Khả an ủi nói.
- Bổ sung tri thức gì mới được?
- Đương nhiên là bản sự kiếm tiền, đi, ta dẫn ngươi đi kiếm tiền đi! Nhân đây ngươi cũng học thêm chút nghiệp vụ bảo hiểm, để biết công tác rốt cục nên khai triển thế nào!
Vương Khả giải thích nói.
- Bảo hiểm? Không phải trước đó mới bán qua? Ta đều xem hiểu!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Ngươi xem hiểu cái gì, ngày đó chỉ là họp báo ra mắt sản phẩm, mới bán được bao nhiêu hợp đồng? Ngươi có thể bán thêm được không?
Vương Khả không đáng nói.
- Không thể!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
Bán thêm? Người ta đâu có ngốc.
- Vậy nên, ngươi mới chỉ học được chút da lông thôi, đi, ta dạy ngươi kinh nghiệm thực tế! Dẫn ngươi đi bán bảo hiểm!
Vương Khả gắng sức cổ vũ.
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói:
- Sao ta cứ có cảm giác ngươi đang kéo ta đi làm đệm lưng!
- Hai chúng ta, nói cái gì đệm lưng không đệm lưng! Được rồi, đám tiên hạc kia vừa bay qua, chúng ta tranh thủ lên đường gấp!
Vương Khả lập tức nói.
- Đi đâu mới được?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Đi Chu Tiên Trấn!
Vương Khả ngước mắt nhìn về phương xa.
- Chu Tiên Trấn? Ngươi còn tới đó nữa? Đã nhổ lông cừu hai lần rồi, ngươi còn có thể đi nhổ lần thứ ba? Ngươi còn có nhân tính hay không?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Nơi đó có bà con láng giềng ở chung với ta mười mấy năm, cảm tình sâu đậm nên ta mới về!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Làm bà con láng giềng với ngươi đúng là nghiệt duyên!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Đánh rắm, ta đi về là để sưởi ấm bọn họ, mang tới hạnh phúc, mang tới tương lai cho bọn họ! Ta đang chiếu cố các hương thân, ngươi hiểu không?! Đây gọi là kéo bảo hiểm về nông thôn! Mẹ nó, còn bẩn thỉu ta nữa, cẩn thận lão tử không dẫn đi kiếm tiền! Cút về cho ta!
Vương Khả trừng nói.
- Đừng, đừng, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Ha ha ha, chúng ta đi sưởi ấm, mang hạnh phúc, mang tương lai! Chúng ta cùng kéo bảo hiểm về nông thôn!
Trương Chính Đạo lập tức cười bồi nói.
________________________________________
…..
Thập Vạn Đại Sơn, trong một sơn động kín đáo.
Đồng An An dẫn theo mười tên đầu trọc lặng lẽ đi đến bên ngoài sơn động, ngước nhìn phương xa.
- Đàn chủ, chúng ta còn muốn nhắm đến Vương Khả nữa ư? Lần này may mắn trốn ra được Thiên Lang Tông, hay là chúng ta về nhà đi?
Một tên đầu trọc thuộc hạ khuyên nhủ.
- Đánh rắm, về nhà con mẹ ngươi, với tình thế bây giờ, chúng ta về được sao?
Đồng An An giận mắng.
- Chúng ta . . . !
- Chúng ta cái gì? Lần này chẳng những không tiêu diệt được Vương Khả, còn bị bắt lại? Vì trốn được ra khỏi Thiên Lang Tông, kết quả, làm lộ hết thảy nằm vùng được đường chủ bố trí trong Thiên Lang Tông. Nằm vùng chết sạch rồi, chúng ta trở về tất sẽ bị trừng phạt!
Đồng An An gằn giọng nói tiếp.
- Nhưng mà, chúng ta cũng đành chịu, chẳng phải ngươi nói đường chủ số ba cũng tới? Sao hắn không đi ra giúp chúng ta một tay, đường chủ số ba cũng có trách nhiệm!
Tên thuộc hạ đầu trọc kia vẫn không phục.
- Có thể đừng nhắc đến đường chủ số ba nữa được không? Ngươi có biết, giờ ta chỉ cần nghe đến đường chủ số ba liền run hết cả ngươi? Ngươi không nhìn ra được à?
Đồng An An giận nói.
- Sao thế?
- Sao thế? Bởi tín nhiệm chúng ta, đường chủ số ba giao pháp bảo sở trường cho chúng ta mượn, Thiểm Điện thần tiên kia chính là pháp bảo đắc ý nhất của hắn, giờ chúng ta lại làm mất hết cả! Mẹ nó chứ, lần trước có một tên đệ tử Ma giáo nhất thời không cẩn thận làm bẩn Thiểm Điện thần tiên, ngươi biết đến sau tên đệ tử kia chết thảm cỡ nào không? Chúng ta trực tiếp làm mất! Chuyện này, chuyện này … chính là án tử!
Đồng An An tuyệt vọng nói.
Mười tên đầu trọc đều trầm mặc không thốt được nên lời.
- Thiểm Điện thần tiên đang ở trong tay Vương Khả! Chúng ta chỉ cần bắt được Vương Khả liền có thể tìm về Thiểm Điện thần tiên, chỉ có giết Vương Khả mới có thể lập công chuộc tội! Các ngươi nói xem, các ngươi còn muốn về nhà nữa không? Giờ về nhà để chết hả? Hả? Đám ngu ngốc! Giết Vương Khả, biết chưa?
Mắt Đồng An An đỏ ngầu, gằn giọng nói.
- Vâng, giết Vương Khả!
Mười tên đầu trọc đồng thanh ứng tiếng.
- Nhưng mà, con rùa đen rụt đầu Vương Khả kia lúc trước co mình trong Thiên Lang Tông gần suốt một năm không rời sơn môn, chúng ta làm sao giết hắn được?
Lại một tên đầu trọc lo lắng nói.
- Chúng ta không phải đang canh chừng đây sao? Còn nữa, lần này trốn ra ngoài, “mũi chó mà tên nằm vùng kia đưa cho chúng ta vẫn còn chứ?
Đồng An An hỏi nói.
- Mũi chó?
Một tên đầu trọc lấy ra một pháp bảo màu đen.
- Tên nằm vùng kia vì giúp chúng ta trộm lấy “mũi chó này mà. . .. Ai! Thôi, không nhắc đến nữa, càng nói càng đau lòng!
Đồng An An lắc đầu.
- Đàn chủ, mũi chó này có linh thật không?
Một tên đầu trọc hỏi.
- Thiên Lang Tông có bốn đại lang điện, Tây Lang Điện phụ trách điều tra tình báo trong thiên hạ, giám thị Thập Vạn Đại Sơn, ngươi đoán xem vì sao đệ tử Tây Lang Điện lại có bản lĩnh truy tung, giám thị lợi hại đến vậy? Chính là bởi bọn hắn có rất nhiều tiểu pháp bảo đặc thù! Tỷ như “mũi chó này, đây cũng là pháp bảo loại truy tung!
Đồng An An nắm lấy tiểu pháp bảo màu đen, trịnh trọng nói.
- Ồ?
- Mũi chó không dễ để rèn tạo ra được, rất là quý hiếm. Hơn nữa chỉ dùng được một lần duy nhất. Chỉ cần rót vào khí tức người nào đó, nó liền có thể truy tung theo khí tức người kia, trong phạm vi Thập Vạn Đại Sơn, về cơ bản đều có thể lùng đến. Ha ha, không ngờ điện chủ Tây Lang Điện Mạc Tam Sơn lại len lén trộm đồ, thu thập khí tức của Vương Khả! Phong ấn ở trong cái mũi chó này! Sau đó bị nằm vùng kia trộm ra!
Đồng An An cười lạnh nói.
- Mạc Tam Sơn? Ngay cả đệ tử Thiên Lang Tông bên mình cũng đều giám thị? Còn chuyên môn vì Vương Khải mà làm ra chiếc mũi chó này? Ta thấy hắn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì!
Một tên đầu trọc khác không đáng nói.
- Chuyện đó ai mà biết? Chỉ biết tên hỗn đản kia đã giết sạch nằm vùng của chúng ta trong Thiên Lang Tông, khốn khiếp, chẳng qua, rốt cục hắn vẫn làm được chút chuyện tốt!
Đồng An An cười nói.
- Đàn chủ, ngươi thử lại lần nữa, xem Vương Khả liệu có rời khỏi sơn môn không?
Tên đầu trọc kia có chút mong đợi nói.
Đồng An An đeo lên pháp bảo “mũi chó, khẽ ngửi một cái..
Ông!
Mũi chó tựa hồ đang thu thập mùi vị từ khắp bốn phương tám hướng, chớp mắt liền hình thành nên một huyễn cảnh cực huyền diệu trong đầu Đồng An An.
- Ta ngửi được hương hoa cách tận mười dặm, thơm quá! Ta còn ngửi được có người đang nướng thịt! Còn có . . ., phi! Đây là nhà xí ai xây? Ta còn ngửi được . . . !
Thần sắc Đồng An An tràn đầy vẻ kích động.
- Mũi chó linh thế cơ à?
Đám đầu trọc cả kinh thốt lên.
Giữa lúc Đồng An An đang thể nghiệm pháp bảo mũi chó, đột nhiên cả người hắn bất chợt rung lên:
- Ta ngửi được mùi Vương Khả, đây là một loại tiêu ký đặc thù! Ta ngửi được, ở hướng kia!
Ngón tay Đồng An An chỉ sang một bên.
- Bên kia? Bên kia không phải Thiên Lang Tông, chẳng lẽ Vương Khả đã rời khỏi Thiên Lang Tông?
Tròng mắt đám đầu trọc sáng rực lên.
Đồng An An cũng lộ vẻ đại hỉ:
- Hay lắm, Vương Khả rời sơn môn, ha ha ha ha, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Đi, theo ta, chúng ta đi giết Vương Khả!
- Giết Vương Khả!
Đám thuộc hạ hưng phấn đuổi theo Đồng An An.
________________________________________
…..
Thiên Lang Tông. Tây Lang Điện!
Mạc Tam Sơn ngồi uống trà trong lương đình.
- Mạc điện chủ, chẳng phải ngươi muốn để Vương Khả phối hợp ư? Ta mới đi hỏi, nhưng Vương Khả đã biến mất khỏi Ngộ Kiếm Phong, theo ta tra được, hình như đã đi từ mấy ngày trước, Trương Chính Đạo cũng biến mất theo!
Tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Lục Quang vọng lại.
- Không sao đâu!
Mạc Tam Sơn cười nói.
- Hả?
Mộ Dung Lục Quang không khỏi nghi hoặc.
- Mấy ngày trước ta thẩm vấn ra được chút tin tức từ đám nằm vùng bị bắt, đại hội Long Môn lần này, Ma giáo chuẩn bị rất sung túc, ý đồ muốn mai phục chính đạo một vố lớn, Mộ Dung Lục Quang, hay là thế này đi, ngươi trước cứ để ý đại hội Long Môn, để ta theo dõi Vương Khả và Đồng An An, có tin tức gì, ngươi ta bổ trợ cho nhau!
Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày nhìn Mạc Tam Sơn một lúc, sau đó gật đầu rời đi.
Đúng lúc này, một tên đệ tử Tây Lang Điện rảo bước đi tới.
- Điện chủ, vừa nãy mũi chó số mười tám hình như động!
Đệ tử kia cung kính nói.
- Mũi chó số mười tám?
Mạc Tam Sơn nhắm mắt trầm tư.
- Vâng, chính là cái mũi chó lần trước dung nhập giọt “tinh khí dịch tích của Vương Khả mà chúng ta thật vất vả mới đề luyện ra được! Điện chủ, ngươi không biết, đám thuộc hạ kia của Vương Khả làm việc hết sức chăm chú, đối với bất kỳ vật gì của Vương Khả cũng đều được xử lý vô cùng cẩn thận, ngay cả tóc Vương Khả rụng mỗi ngày đều bị thu lại đốt bỏ, không cho người khác lấy đi, chúng ta vì trộm quần áo Vương Khả đổi giặt mà tốn không biết bao nhiêu công sức, mày mò trộm hơn phân nửa năm mới đề luyện ra được giọt kia, kết quả mũi chó số mười tám lại ném mất. Bây giờ nó bị người thúc giục, chúng ta có thể khóa định vị trí! Điện chủ, có cần phái người đi bắt lại tên trộm mũi chó kia không!
Đệ tử kia phẫn hận nói.
- Không cần, mũi chó số mười tám là ta cố ý thả ra, để ta theo dõi là được rồi, các ngươi cứ làm việc của mình đi!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Đệ tử kia cung kính lui xuống.
Mạc Tam Sơn đứng dậy, nhìn về phương xa lẩm nhẩm nói:
- Mũi chó số mười tám? Ai, Đồng An An, ngươi đúng là nhớ mãi không quên chuyện truy sát Vương Khả? Chẳng qua không sao cả! Cứ để các ngươi nếm trước chút quả ngọt! Chỉ là, mũi chó truy tung khí tức sẽ sản sinh ra một loại cảm giác quấy nhiễu kỳ dị đối với kí chủ! Nếu ký chủ không để ý thì thôi, nhưng với người tương đối nhạy cảm thì tuyệt đối sẽ có cảm ứng! Ngươi, chưa hẳn đã thành công truy sát Vương Khả đâu!
….
________________________________________
Cách Chu Tiên Trấn không xa.
Vương Khả đột nhiên ngừng lại.
- Sao thế? Vương Khả?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Không biết tại sao tâm tạng ta cứ đập thình thịch, cảm giác cứ như là đang bị người theo dõi!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi còn có bản lĩnh này?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Không phải, ngươi không biết đâu, hơn nửa năm nay, ta ở trong Thiên Lang Tông thỉnh thoảng cũng xuất hiện cảm giác tương tự, mỗi lần có cảm giác như thế là lại có vài món đồ thất lạc!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đồ thất lạc? Thất lạc cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Thuộc hạ của ta báo cáo nói mỗi lần lúc đi giặt quần áo, quần lót của ta lại vô duyên vô cớ mất đi! Ta đã ném mất không biết bao nhiêu quần lót rồi!
Vương Khả nhíu mày càng lúc càng sâu.
- Cái gì? Ngươi đùa chắc? Mất quần lót?
Trương Chính Đạo không khỏi ngạc nhiên.
- Là thật, ta tra rất lâu, nhưng vẫn không tra ra được là tên biến thái nào trộm mất! Mẹ nó, chẳng lẽ đẹp trai cũng là sai lầm?
Thần sắc Vương Khả không giấu được vẻ khó coi.
- Đẹp trai? Mất đồ lót thì liên quan gì đến đẹp trai?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Nhất định là nữ biến thái nào đó, thấy không được đến ta liền trộm đồ lót ta để tiết độc! Mẹ nó chứ, trước kia bản tin trên ti vi không ít lần báo nói chuyện nam biến thái trộm đồ lót nữ nhân, sao đến phiên ta lại thành trái ngược? Chắc là vì ta quá đẹp trai!
Vương Khả lắc lắc đầu nói.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
Tên không muốn mặt này! Thổi da trâu gì đấy!
- Ý ngươi là, trong lòng ngươi có cảm giác nao nao như là bị ai theo dõi, người đó muốn trộm đồ lót của ngươi?
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.
Vương Khả nhìn chằm chằm Trương Chính Đạo, lẩm nhẩm nói:
- Nơi này chỉ có ngươi, chẳng lẽ trước kia ta mất đồ đều là do ngươi trộm?
- Đánh rắm, ta có điên đâu! Mà dù ta có đam mê như thế thì cũng phải trộm đồ nữ nhân mới đúng! Chứ trộm đồ ngươi làm cái mẹ gì!
Trương Chính Đạo gấp gáp phản biện.
- Cũng đúng!
Vương Khả gật đầu tán đồng.
- Ngươi không cầm ta trêu đùa đấy chứ? Toàn kể ba chuyện tầm xàm bá láp?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Ta rất ít có loại giác quan thứ sáu như này! Nhưng mà, bây giờ giác quan thứ sáu lại tới, còn rất rõ rệt, ta nghĩ lần này không thể ngồi yên chờ chết!
Trương Chính Đạo trừng nhìn Vương Khả:
- Ngươi lại thổi da trâu? Có người ngàn dặm truy tung ngươi, chỉ là vì tiếp tục trộm lấy đồ lót? Không lẽ giờ ngươi còn định tới một trận bảo vệ đồ lót?