Bất Diệt Thần Vương

Chương 263: Rời núi tránh họa

Chương Trước Chương Tiếp

Thiên Lang Tông, Ngộ Kiếm Phong!

Vương Khả ngủ trên ghế nằm, mắt đeo kính râm, hưởng thụ ánh nắng vàng dễ chịu.

Trương Chính Đạo ôm lấy mặt mày bầm tím đi tới.

- Vương Khả, tất cả khách hàng đều đã rời khỏi cao ốc Thần Vương, về lại sơn môn hết rồi!

Trương Chính Đạo ôm mặt trầm giọng nói.

- Mặt ngươi sao thế?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Còn không phải vì ngươi!

Trương Chính Đạo oán thán nói.

- Vì ta?

Vương Khả sững sốt.

- Ngày đó ngươi nói để ta tạm thời làm tổng giám đốc cao ốc Thần Vương, còn trả lương thêm cho ta, còn ngươi thì một mình chạy về Ngộ Kiếm Phong, ngươi nhớ không?

Trương Chính Đạo đen mặt lại nói.

- Ta đương nhiên nhớ chứ, lúc ấy Trương Ly Nhi kêu hét ghê quá, trọn cả cao ốc Thần Vương đều nghe thấy, sau đó liền chạy theo đuổi đánh Mộ Dung Lục Quang, hai người kia đánh cho long trời lở đất! Lao ra ngoài cao ốc bằng đường cửa sổ rồi tiếp sau là liền một trận đao kiếm chặt chém, ta nhìn một lúc thấy cũng chẳng có gì, thế là về lại trong tông!

Vương Khả giải thích nói.

Trương Chính Đạo đen mặt lại:

- Thế mà ngươi cũng nói được!

- Làm sao? Ta nói sai chỗ nào?

Vương Khả trừng mắt nhìn lại.

- Mộ Dung Lục Quang bị Trương Ly Nhi đuổi đánh, Trương Ly Nhi không biết bị chuyện gì kích thích, hệt như phát điên, Mộ Dung Lục Quang không dám phản kích, chỉ biết thụ động phòng ngự, đến sau Trương Ly Nhi đánh một lúc, cảm thấy mất hứng, muốn quay đầu tìm ngươi báo thù!

Trương Chính Đạo hồi tưởng lại nói.

- Đầu nàng bị lừa đá, tìm ta báo thù gì mới được? Mấy ngày qua ta ăn ngon uống đã chu cấp cho nàng, còn tìm công việc cho đệ đệ nàng, không cảm kích ta thì thôi, còn muốn tìm ta báo thù? Điên rồi!

Vương Khả chửi thề một tiếng.

- Thế sao ngươi không đi mà nói với nàng? Lúc ấy nàng tới ngoài sơn môn khiêu chiến rất lâu, kêu bảo ngươi ra ngoài gặp! Đệ tử các phái đều bu lại chỉ trỏ!

Trương Chính Đạo nói.

- Khi ấy ta vừa trở về liền bế quan! Không nghe thấy!

Vương Khả khoát tay nói.

- Trương Ly Nhi kêu gào trước cửa sơn môn hai ngày hai đêm, ngươi đều không nghe thấy? Ngươi đánh rắm! Ngươi biết đám đệ tử khác kia ăn nói khó nghe thế nào không? Bọn họ nói ngươi là bã nam, bội tình bạc nghĩa, nữ tử người ta đến trước cửa nhà rồi mà ngươi vẫn máu lạnh không chịu đi ra gặp!

Trương Chính Đạo hồi tưởng lại nói.

- Ta bội tình bạc nghĩa chỗ nào? Ta với nàng không thân không quen, là nàng muốn câu dẫn ta! Mẹ nó, đám người kia nói nhảm gì đấy, thế chẳng phải đang vu khống bôi nhọ thanh bạch của ta?

Vương Khả tức tối kêu nói.

Cơ mặt Trương Chính Đạo thoáng khẽ co giật:

- Đương nhiên, cũng có người nói ngươi bản lãnh lớn, Tiên Thiên Cảnh, tu vi chẳng ra làm sao, không ngờ lại có thể tán đổ đại sư tỷ Kim Ô Tông Kim Đan Cảnh đỉnh phong, bọn họ còn nói muốn tìm ngươi lĩnh giáo bí quyết theo đuổi nữ nhân!

Vương Khả:

- . . . !

- Trương Ly Nhi kêu gào suốt hai ngày, ngươi không để ý tới nàng, nàng liền định quay sang hủy đi cao ốc Thần Vương, cũng may tông chủ kịp thời ra mặt mới giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa, Trương Ly Nhi dẫn theo Trương Thần Hư và đám đệ tử Kim Ô Tông rời đi!

Trương Chính Đạo giải thích nói.

- Chuyện này thì liên quan gì đến ta, ngươi nhìn ta với ánh mắt kiểu gì đấy? Ta và Trương Ly Nhi không quen!

Vương Khả lập tức giận nói.

Ánh mắt Trương Chính Đạo kiểu, ta tin ngươi mới là lạ, bên trong chất đầy khinh bỉ.

- Tính ra Trương Ly Nhi đã đi hai ngày, giờ ngươi mặt mũi bầm dập là thế nào?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Còn không phải vì ngươi!

- Lại thế nữa? Làm gì mà liên quan đến ta?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi để ta làm quản lý cao ốc Thần Vương, mẹ nó chứ, mấy ngày nay nguyên một đám kêu gào muốn rút lại tiền bảo hiểm, bị ta cản lại, thế là đoạn thời gian này ta đã mấy lần bị người chụp bao tải hành hung!

Trương Chính Đạo phẫn hận nói.

- Ngươi tưởng quản lý dễ làm? Tiền dễ kiếm lắm chắc? Chính ngươi không chú ý an toàn, giờ lại quay sang trách ta!

Vương Khả nhướng mắt nói.

- Phi, còn không phải là bởi vì ngươi! Trước kia nhân duyên lão tử tốt biết mấy! Vương Khả ngươi là hoại đản, vét chỗ tốt xong rồi, bỏ lại một đống bùi nhùi bắt ta gánh, bản thân thì trốn ở chỗ này thảnh thơi nghỉ dưỡng!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Cái gì mà vét chỗ tốt xong rồi? Đây là mua bán bình thường, tiền của ta còn phải dùng vào chuyện lớn! Hơn nữa, đây là chúng ta đang làm sinh ý lâu dài, không phải chỉ làm một cú, thế mà ngươi nói cứ như đang gạt tiền người ta vậy!

Vương Khả lườm Trương Chính Đạo một cái.

- Thế không phải gạt tiền thì là gì? Một đống giấy vụn đổi lấy một ngàn vạn cân linh thạch!

Trương Chính Đạo kinh ngạc hỏi lại.

Ngươi còn mặt mũi nói ra được?

- Thứ chúng ta bán chính là phục vụ, sản phẩm chính là tương lai, sản phẩm chính là hạnh phúc, mới đầu chẳng phải đã nói rõ ràng với ngươi rồi ư? Hơn nữa, giờ mới đến đâu? Chỉ mới bán được mấy ngàn hợp đồng bảo hiểm liền đã thỏa mãn? Đùa gì vậy!

Vương Khả không đáng nói.

- Ách, còn có người muốn mua?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Đùa, nhanh thôi, rồi sẽ có người đến mua nữa, lúc đó không phải chỉ số lượng chừng này, mà là gấp mấy lần, thậm chí gấp mười cũng không chừng!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Thật? Mười, gấp mười?

Trương Chính Đạo tròn mắt hỏi.

- Đương nhiên, nhưng phải chờ thời cơ, đừng gấp, trước tiêu hóa xong đợt này rồi tính!

Vương Khả trấn an Trương Chính Đạo.

- Còn đợi chờ gì nữa, bắt tay làm ngay thôi! Gấp mười, không cần chờ, Vương huynh, làm thế nào, ngươi cứ việc phân phó! Công việc bẩn thỉu, nhọc nhằn đến mấy ta cũng làm được!

Trương Chính Đạo kích động nói.

Nếu còn có thể vét được gấp mười, vậy chẳng phải mình liền phát tài? Giờ mình đang là tổng giám đốc cao ốc Thần Vương, phần trăm hoa hồng cũng tăng.

- Thời cơ chưa tới, cứ chờ đi!

Vương Khả lắc đầu.

- Chờ cái khỉ khô!

Trương Chính Đạo nôn nóng nói.

- Không thì, chính ngươi đi làm!

Vương Khả trừng nhìn đối phương.

Sắc mặt Trương Chính Đạo lập tức đen như đáy nồi, nếu ta có được bản sự không muốn mặt kia của ngươi, ta còn ngồi đấy làm quản lý gì nữa.

Ngay khi Trương Chính Đạo đang nôn nóng sốt ruột, cách đó không xa, một bóng người rảo bước đi đến.

Vương Khả vừa thấy, lập tức bật dậy từ trên ghế nằm.

- Sư tôn, sao ngài lại tới đây? Nhanh, nhanh châm trà cho sư tôn ta!

Vương Khả lập tức phân phó thuộc hạ.

Vương Khả nhiệt tình, Trần Thiên Nguyên lại tựa như không thấy được, mặt tối sầm nhìn chằm chằm Vương Khả.

- Sư tôn, ngươi sao thế? Có gì cứ từ từ nói chuyện!

Vương Khả lập tức cười bồi nói.

- Hừ, chuyện Trương Ly Nhi kia rốt cục là thế nào? Đứng ngoài sơn môn kêu hét hai ngày hai đêm tìm gặp ngươi! Đến cùng ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với người ta? Oán khí lớn đến độ hại khiến vi sư phải dày mặt đi ra mới đuổi được nàng đi!

Trần Thiên Nguyên lạnh giọng nói.

- Ta không có, ta vô tội, sư tôn, ngươi cũng biết con người ta, ta không trêu chọc nàng!

Vương Khả đắng chát nói.

- Còn không nói thật?

Trần Thiên Nguyên trợn mắt nhìn Vương Khả.

Mẹ nó chứ, hai ngày trước vì giúp tên tiểu đồ đệ này chùi đít, mặt mo đều mất sạch.

- Sư tôn, ta thực sự vô tội, chắc là nàng hiểu lầm gì đó! Ngươi cũng biết, tu vi ta thế nào, tu vi nàng thế nào, chỉ có chuyện nàng bắt nạt ta chứ ta nào dám chọc giận nàng? Khi đó nàng định dụ hoặc ta, ta không đáp ứng, thế là nàng liền. . . !

Vương Khả ủy khuất nói.

Trương Chính Đạo ở bên nhìn mà há hốc mồm, lần nữa có được nhận thức sâu hơn về độ mặt dày của Vương Khả. Nẹ nó, ngay trước mặt Trần Thiên Nguyên cũng dám thổi bậy thổi bạ? Trương Ly Nhi mà lại muốn dụ hoặc ngươi?

Trần Thiên Nguyên nhìn Vương Khả một lúc lâu, hắn cũng tính là nhìn ra được độ mặt dày sánh ngang tường thành của đứa đồ đệ này. Dù ngoài mặt có vẻ tức giận, nhưng sâu trong lòng lại không phẫn nộ như vẻ bề ngoài, rốt cuộc đồ đệ thế này cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không chịu thua thiệt!

- Hừ, chuyện của các ngươi ta không quản, nhưng sau này đừng có dẫn ba chuyện bậy bạ như thế đến Thiên Lang Tông! Dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta, ngươi không muốn mặt, nhưng vi sư còn muốn mặt!

Trần Thiên Nguyên trừng nhìn Vương Khả.

- Sư tôn yên tâm, sau này nhìn thấy Trương Ly Nhi ta đều sẽ tránh ra xa xa!

Vương Khả lập tức gật đầu.

Vương Khả không cãi cố, bởi vì hắn nhìn ra được, sư tôn thật sự quan tâm đến mình, đối với người thật lòng quan tâm, xưa nay hắn tuyệt sẽ không già mồm.

- Ừ, ngươi nhớ kỹ là được. Đúng rồi, lần này tới đây là có chuyện muốn nói cho ngươi, vi sư phải đi xa một chuyến, chính ngươi chú ý an toàn!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Ta, chú ý an toàn?

Vương Khả sửng sốt.

Vì cái gì? Ta ở Ngộ Kiếm Phong rất an toàn! Ngay cả cao ốc Thần Vương đều rất ít tới.

- Bọn Đồng An An lại chạy mất!

Trần Thiên Nguyên giải thích nói.

Vương Khả:

- . . . !

Không phải Đồng An An và mười tên đầu trọc kia mới vừa bị bắt ư? Sao giờ lại chạy?

- Sư tôn, chuyện này là thế nào? Đây đã là lần thứ hai tên biến thái Đồng An An kia bị bắt vào Thiên Lang Tông, làm sao, làm sao lại để hắn chạy mất?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Trần Thiên Nguyên lắc đầu:

- Là Mạc Tam Sơn phụ trách, hắn dùng đám người Đồng An An câu ra gian tế Ma giáo ẩn núp trong Thiên Lang Tông, muốn một hơi thanh trừ tất cả gian tế tiềm phục, đáng tiếc,. . . …!

- Chính là, không bỏ được mồi không bắt được sói? Nhưng giờ sói thì bắt được, kết quả mồi lại không thấy đâu?

Vương Khả thất thanh.

Trần Thiên Nguyên gật đầu xác nhận:

- Ừ, đại khái là thế! Chẳng qua, Mạc Tam Sơn đã cam đoan, gian tế trong Thiên Lang Tông đều bị thanh trừ sạch sẽ!

Vẻ mặt Vương Khả rất là khó coi.

- Còn nữa, lần này Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang lên kế hoạch đuổi bắt Đồng An An ở cao ốc Thần Vương, lại không tuân thủ ước định thông báo trước với ngươi, ta đã xử phạt, lần này bắt được gian tế tà ma, đợi sau khi thẩm tra xong, công đức tru ma tính hết lên người ngươi!

Trần Thiên Nguyên giải thích nói.

Vương Khả xụ mặt gật đầu nói:

- Vâng, đệ tử đã biết, ta sẽ đề phòng Đồng An An trả thù!

- Ừ, vậy cứ thế đi!

Trần Thiên Nguyên gật gật đầu, dậm chân, tung người bay đi khỏi Ngộ Kiếm Phong, tan biến ở phía chân trời. Trần Thiên Nguyên rất yên tâm đối với tên đồ đệ Vương Khả này, rốt cuộc, cái loại không muốn mặt thế này, khả năng chịu thiệt là rất rất nhỏ.

Vương Khả đưa đi Trần Thiên Nguyên, sắc mặt khó coi lẩm nhẩm nói:

- Xong rồi, đi đứt, ta phải trốn!

- Trốn?

Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.

- Nói nhảm, sư tôn rời khỏi Thiên Lang Tông, chỗ dựa không còn, ta ở trong Thiên Lang Tông liệu có an toàn được không? Hơn nữa, nhị sư huynh chuẩn bị dẫn theo một đám sư huynh đi tham dự đại hội Long Môn, ta ở lại nơi này, chẳng phải sẽ thành mồi ngon cho hai tên lão tiểu tử Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn bắt nạt? Không được, ta phải đi ra tránh gió một đoạn thời gian!

Vương Khả lập tức trầm giọng nói.

- Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang sẽ không tới tìm ngươi gây sự đâu? So với ngươi, bọn hắn có tiết tháo hơn nhiều!

Trương Chính Đạo trấn an nói.

- Đánh rắm! Có tiết tháo, thế sao lại lật lọng? Mấy ngày trước lên kế hoạch bắt Đồng An An, lại không nói trước với ta, thế mà là có tiết tháo?

Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.

- Nhưng mà. . . !

- Không nhưng nhị gì hết, ngươi coi chừng giúp ta chút, ta chạy trước, chờ khi nào sư tôn quay lại, ta lại về Thiên Lang Tông!

Vương Khả hốt hoảng nói.

- Đi luôn bây giờ?

Trương Chính Đạo không khỏi bất ngờ.

- Nói nhảm, Đồng An An đã có thể hai lần trốn ra được từ trong Thiên Lang Tông, chỗ này còn an toàn được không?

Vương Khả lườm Trương Chính Đạo một cái, nói.

- Nhưng mà, chẳng phải Mạc Tam Sơn đã cam đoan, nói toàn bộ gian tế trong Thiên Lang Tông đều bị tìm ra?

- Ta không tin tưởng tên hỗn đản Mạc Tam Sơn kia!

Vương Khả nói thẳng.

________________________________________

Tây Lang Điện!

Mộ Dung Lục Quang và Mạc Tam Sơn đang ngồi uống trà với nhau.

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi vẫn đang bực bội vì chuyện Trương Ly Nhi? Được rồi, nữ nhân trong thiên hạ này nhiều như vậy, ngươi đừng chỉ mãi để ý đến nàng, tính tình Trương Ly Nhi kia cũng không dễ hầu hạ đâu!

Mạc Tam Sơn an ủi.

- Mạc điện chủ, lúc đó không phải ngươi chờ ngay bên ngoài cao ốc Thần Vương ư? Sao chẳng thấy ngươi đâu cả? Nếu không phải không thấy ngươi, ta và Trương Ly Nhi làm sao sẽ xảy ra hiểu lầm? Khi ấy nếu ngươi trực tiếp đi lên tầng đỉnh, áp chế đám người Trương Thần Hư, đẩy cửa đi vào thì làm gì dẫn đến hiểu lầm!

Mộ Dung Lục Quang vẫn cứ canh cánh trong lòng.

- Không thể trách ta được, ta ra ngoài canh chừng xung quanh cao ốc Thần Vương, kết quả đụng phải đường chủ số ba Ma giáo, ta đuổi theo! Bị hắn dây dưa mất một lúc!

Mạc Tam Sơn cười khổ nói.

- Cuối cùng chẳng phải vẫn không đuổi được!

Mộ Dung Lục Quang buồn bực nói.

- Hắn cũng là Nguyên Anh Cảnh, ta thực sự hết cách!

Mạc Tam Sơn cười khổ nói.

Mặt Mộ Dung Lục Quang đen lại như đáy nồi, ngươi hết cách, lại hại ta bị Trương Ly Nhi đổ oan.

- Lần này mặc dù để xổng mất Đồng An An, nhưng sau cùng vẫn móc ra được gian tế Ma giáo tiềm phục trong tông. Đám gian tế ẩn núp kia còn nguy hiểm hơn xa Đồng An An, cũng tính là có chút thu hoạch, hơn nữa, kết cục thế này, ngươi lại có thể tiếp tục đuổi bắt Đồng An An!

Mạc Tam Sơn khuyên nhủ.

- Lại có thể đuổi bắt Đồng An An? Thế mà cũng nói được?

Mộ Dung Lục Quang buồn bực không thôi.

- Lần trước không đuổi được, có thể đổ cho là Đồng An An giảo hoạt. Lần này tính là cái gì? Vương Khả bắt được Đồng An An, ngươi lại làm sổng mất, giờ phải tiếp tục đi bắt, có gì mà đắc chí?

- Ngươi nghĩ xem, Vương Khả hai lần bắt lại Đồng An An, Đồng An An sẽ không hận Vương Khả ư? Chúng ta tiếp tục mời Vương Khả ra làm mồi dụ, câu Đồng An An đi ra là được!

Mạc Tam Sơn khuyên nhủ nói.

- Vương Khả sẽ đồng ý?

Mộ Dung Lục Quang nhíu mày hỏi lại.

- Từ từ khuyên thôi!

Mạc Tam Sơn lại tiếp tục khuyên nhủ.

Hai người không biết, lúc này Vương Khả sớm đã ngờ tới hai người không có ý tốt, lặng lẽ rời núi tránh họa đi rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️