Bất Diệt Thần Vương

Chương 262: Có tấm lòng công đức hay không?

Chương Trước Chương Tiếp

Văn phòng Vương Khả!

Tùy theo đám người Đồng An An bị bắt ở lầu dưới, toàn bộ đống Thiểm Điện thần tiên trói buộc Trương Ly Nhi bị rút đi theo đường ống nước, nháy mắt Trương Ly Nhi đã giành lại được tự do.

Trương Ly Nhi rớt đất, lúc này nàng mới nhìn lại trên người, bởi vì dòng điện kích thích và hỏa diễm chân khí bản thân phát ra, dẫn đến quần áo bị đốt trụi hơn phân nửa, kết hợp với nước máy tẩy xối một phen, hàng họ bị lộ nguyên từng mảnh lớn.

Chứng kiến bộ dáng bản thân bây giờ, rốt cuộc Trương Ly Nhi đã hiểu vì sao lúc nãy Vương Khả lại bảo nàng muốn quyến rũ hắn, đây đâu chỉ là quyến rũ, phải là xuân quang chợt tiết mới đúng.

- Vương Khả, tên vương bát đản này, lão nương phải giết ngươi!

Trương Ly Nhi thẹn phẫn không thôi.

Mãi đến tận lúc này, Trương Ly Nhi vẫn tưởng rằng tất cả đều là do Vương Khả bố trí, mình chỉ muốn đến gõ ám côn mà thôi, không ngờ lại bị Vương Khả tính toán vào tròng, sau cùng, Vương Khả còn đi ra chế nhạo một phen, thù này, không chết không thôi.

Lấy ra một thân quần áo mới từ trong vòng tay trữ vật, Trương Ly Nhi mặc lại đồ áo, định đi ra tìm Vương Khả báo thù.

Ông!

Đột nhiên, trong văn phòng chợt sáng bừng thanh quang, uy lực Định Quang Kính lần nữa tăng vọt, bức thẳng về phía Trương Ly Nhi.

- Lại nữa?

Trương Ly Nhi tròn mắt.

Trương Ly Nhi hất tay thu hồi Kim Ô Lệnh, toàn lực thúc giục, kim quang tràn ra đương cự lại với thanh quang.

________________________________________

…..

Trà sảnh lầu một.

Mộ Dung Lục Quang thúc giục Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ, nguyên một đám đệ tử sau lưng tiếp sức cho hắn.

- Đại sư huynh, Dẫn Đạo Kỳ lại có biến hóa, thế này là thế nào?

Một tên sư đệ hỏi.

- Ta cũng không rõ, nhưng ta có thể cảm nhận được, vừa rồi Định Quang Kính lực lượng ngăn cản lại mạnh thêm!

Mộ Dung Lục Quang nhíu mày nói.

- Định Quang Kính bị ngăn cản? Nói như vậy, Đồng An An trên văn phòng tầng đỉnh cũng có pháp bảo dành cho cường giả Nguyên Anh Cảnh, bằng không làm sao đương cự được với Định Quang Kính? Đại sư huynh, hay là chúng ta lên đó nhìn xem?

Tên sư đệ kia hỏi tiếp.

- Không được, mục đích chúng ta thúc giục Dẫn Đạo Kỳ chính là để ngăn chặn Đồng An An, ta mà thu lực, Đồng An An liền có thể thoát khốn, sau đó cấp tốc đào thoát, vậy nên, ta không thể động!

Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.

- Làm thế nào?

- Không phải vừa nãy đã có một đám sư đệ lên lầu rồi sao? Chắc sẽ có kết quả sớm thôi!

Mộ Dung Lục Quang trấn an đám đệ tử sau lưng.

Đúng lúc này, cửa bao gian ầm vang mở ra.

- Đại sư huynh, không hay!

Một tên sư đệ vọt vào, hớt hải nói.

- Làm sao? Không phải các ngươi đi lên tầng đỉnh bắt Đồng An An? Sao giờ còn chưa động thủ? Ta đang gồng sức vây khốn hắn ở chỗ này!

Mộ Dung Lục Quang nghi hoặc hỏi nói.

- Trên tầng đỉnh có đệ tử Kim Ô Tông trông giữ, nói Vương Khả hạ lệnh, bất luận kẻ nào đều không được phép quấy rầy, không cho chúng ta tiến vào văn phòng. Bọn Trương Thần Hư đứng chắn ngoài cửa, chúng ta không vào được!

Tên sư đệ kia nôn nóng nói.

- Đang cấp bách thế này, các ngươi lại không vào được?

Mộ Dung Lục Quang trừng mắt nói.

- Chúng ta không dám náo ra động tĩnh quá lớn, rốt cuộc, hiện tại đang có quá nhiều cường giả chính đạo bên trong cao ốc Thần Vương, làm lớn chuyện, mặt mũi Thiên Lang Tông ta chẳng phải mất sạch!

Tên sư đệ kia cười khổ nói.

- Các ngươi đi nói rõ ràng với Trương Thần Hư!

Mộ Dung Lục Quang nôn nóng nói.

- Nói rồi, nhưng hắn không nghe, hắn nói đã đáp ứng làm bảo an cho Vương Khả, liền nhất định phải thủ vững cương vị!

Tên sư đệ kia khó xử nói.

- Mẹ nó, đầu tên Trương Thần Hư kia bị lừa đá? Các ngươi đi lên lần nữa, nói cho hắn biết chân tướng, cứ nói ta đang ở dưới này dùng Định Quang Kính khóa lại tà ma trong văn phòng Vương Khả, bảo bọn hắn tận lực phối hợp!

Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.

- Vâng!

- Còn nữa, kêu thêm vài người, đúng rồi, đi thông báo cho các sư đệ khác tản ra xung quanh, phong tỏa bốn phía cao ốc Thần Vương, đề phòng tà ma đào thoát. Còn có, Mạc điện chủ đâu? Không phải hắn đang chờ bên ngoài cao ốc Thần Vương ư? Để hắn lên tầng đỉnh xử lý!

Mộ Dung Lục Quang hạ lệnh.

- Vâng!

Tên sư đệ kia vội vàng ứng tiếng.

Lập tức, người đó ra hiệu cho toàn bộ sư đệ có mặt trong trà sảnh, cả đám đứng dậy cấp tốc hành động.

Cùng lúc, Vương Khả và Trương Chính Đạo vẫn đang chỉ trích lẫn nhau, Trương Chính Đạo muốn đòi Vương Khả chỗ tốt khi bắt được tà ma, Vương Khả há có thể đáp ứng?

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới cửa thang máy, bỗng chợt nhìn thấy một tên thuộc hạ của Vương Khả tiến đến bẩm báo.

- Gia chủ, vừa rồi có khách nhân đến phàn nàn!

Thần tình tên thuộc hạ có vẻ khá là lo lắng.

- Khách nhân phàn nàn? Đám khách nhân đã mua bảo hiểm kia? Chẳng lẽ bọn họ còn định rút lại tiền bảo hiểm? Các ngươi đã giải thích cho bọn hắn điều khoản miễn trừ trách nhiệm chưa? Muốn rút tiền bảo hiểm? Tối đa chỉ có thể rút mười hai cân linh thạch!

Vương Khả lập tức nhíu mày nói.

- Vương Khả, ngươi đúng là không biết xấu hổ, người ta mua một phần bảo hiểm năm ngàn cân linh thạch, giờ muốn lui chỉ rút được mười hai cân?

Trương Chính Đạo thốt lên kinh hãi.

- Ngươi biết cái gì, lại nói, nếu bọn họ muốn lui, vậy sẽ móc từ phần trăm hoa hồng của ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại:

- Đùa gì vậy, bảo hiểm đã mua rồi còn muốn lui? Ta ủng hộ ngươi, Vương Khả!

Vương Khả mặc kệ Trương Chính Đạo, quay sang nhìn tên thuộc hạ kia.

- Gia chủ, không phải chuyện rút bảo hiểm, là trà sảnh lầu một!

Tên thuộc hạ cười khổ nói.

- Trà sảnh lầu một làm sao?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Mộ Dung Lục Quang dẫn theo một đám đệ tử Thiên Lang Tông ngồi đầy kín trong trà sảnh lầu một, vừa không gọi món, cũng không điểm trà, cứ thế chiếm chỗ, đến mức, khách nhân khác muốn tới trải nghiệm đều không vào được, có khách nhân phàn nàn phản ánh, chúng ta không biết phải làm thế nào!

Tên thuộc hạ tố khổ.

Sắc mặt Vương Khả trầm xuống:

- Cái gì vậy? Mộ Dung Lục Quang không mua bảo hiểm thì cũng thôi, còn định ngăn tài lộ của ta, không cho trà sảnh làm ăn? Hắn muốn gây sự?

- Chúng ta cũng không biết, mới đầu là Mạc Tam Sơn điện chủ đặt một bao gian, đến sau, Mạc Tam Sơn điện chủ rời đi, Mộ Dung Lục Quang lại một mực ngồi lỳ trong đó không ra, còn không cho người của chúng ta tới gần! Hắn nói thế nào cũng là đại sư huynh Thiên Lang Tông, chúng ta không làm gì được!

Tên thuộc hạ cười khổ nói.

Vương Khả sầm mặt lại:

- Ngăn tài lộ khác gì giết cha giết mẹ! Mộ Dung Lục Quang, ngươi quá phận, không ngờ lại dẫn người ngăn ta làm sinh ý? Đi, dẫn ta tới đó!

- Vâng!

Tên thuộc hạ cung kính nói.

Cứ thế, ba người từ thang máy đi xuống đến bên ngoài sảnh trà lầu một, nhưng lúc này, đệ tử Thiên Lang Tông ở trà sảnh sớm đã được Mộ Dung Lục Quang phái lên tầng đỉnh.

- Hả? Vừa rồi còn ngồi đầy ở đây, sao giờ lại vắng tanh thế này? Gia chủ, ta không nói láo, ta nói thật!

Tên thuộc hạ kia hốt hoảng trình bày.

- Không sao!

Vương Khả khẽ gật đầu một cái.

Đối với thuộc hạ của mình, Vương Khả đương nhiên tin tưởng.

Ba người tiến vào trà sảnh, đi đến chỗ quầy bar. Tên thuộc hạ kia lập tức tiến lại hỏi dò nhân viên trong sảnh.

- Gia chủ, hỏi rõ rồi, vừa rồi bọn họ còn ở đây, nhưng đột nhiên lại đi đâu hết cả, chẳng qua, Mộ Dung Lục Quang và mấy tên sư đệ vẫn ở trong bao gian đằng kia!

Tên thuộc hạ giải thích nói.

- Vương Khả, Mộ Dung Lục Quang này thật đúng là biết gây sự? Hắn chờ trong bao gian chẳng phải là đang đợi ngươi đến đàm phán?

Trương Chính Đạo châm dầu vào lửa nói.

Vương Khả nhắm mắt lại, nhíu mày trầm tư một lúc lâu, Mộ Dung Lục Quang trước là dẫn người ngăn sinh ý của ta, sau đó lại rút người đi?

- Chẳng lẽ, Mộ Dung Lục Quang thấy sinh ý này của ta làm thành công, cũng muốn tới phân một chén canh?

Thần sắc Vương Khả không khỏi hiện lên vẻ cổ quái.

- Mộ Dung Lục Quang đỏ mắt với sinh ý của ngươi? Muốn đoạt sinh ý bán bảo hiểm?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Nói nhảm, không lẽ còn định đoạt trà sảnh này!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Mộ Dung Lục Quang đúng là lòng dạ thâm độc, mẹ nó, Vương Khả đã sắp cho ta làm tổng giám đốc, hắn còn định tới đoạt sinh ý của chúng ta? Đi, chúng ta bồi hắn náo, náo lớn rồi, sau đó mời tông chủ đi ra làm chủ!

Trương Chính Đạo nổi giận đùng đùng nói.

Chuyện này liên quan trực tiếp đến thu nhập sau này của hắn, chỉ riêng lần họp báo giới thiệu sản phẩm lần này, bản thân hắn đã kiếm đươc năm vạn cân linh thạch, sau này đi theo Vương Khả kiếm tiền, khẳng định còn có không ít chỗ tốt, giờ lại có người đến đoạt? Như vậy sao được?

- Một ly sinh tố dưa hấu ướp đá lạnh!

Vương Khả vung tay lên.

Lập tức, thuộc hạ nơi quầy bar bưng tới đồ uống.

Vương Khả bưng lên ly sinh tố dưa hấu, rảo bước tiến về phía bao gian. Trương Chính Đạo nói không sai, việc này không thể sợ, mẹ nó chứ, thấy ta kiếm tiền liền đỏ mắt? Còn muốn trích quả đào? Đùa gì vậy? Ta cũng là người có chỗ dựa chứ bộ.

- Cũng cho ta một ly!

Trương Chính Đạo hỏi muốn một ly tương tự.

Hai người đến trước cửa bao gian.

Đông đông đông!

Trương Chính Đạo gõ cửa.

________________________________________

Trong bao gian.

Mộ Dung Lục Quang dẫn người toàn lực thúc giục Dẫn Đạo Kỳ.

Oanh!

Trận cự chiến lần này, hiển nhiên tất cả mọi người đều đã dốc hết toàn lực, uy lực Dẫn Đạo Kỳ được thúc giục đến mức lớn nhất.

- Đại sư huynh, chúng ta thúc giục thế này, liệu uy lực có lớn quá không?

Một tên sư đệ lo lắng hỏi.

- Không sao đâu, chỉ cần bắt được Đồng An An, uy lực có lớn hơn nữa cũng không hề gì!

Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.

- Ta không lo lắng Đồng An An, ta lo lắng Vương Khả, Vương Khả cũng đang ở văn phòng tầng đỉnh, liệu có sẽ vì uy lực Định Quang Kính quá lớn mà bị trọng thương? Vạn nhất Vương Khả bị thương, chúng ta không dễ ăn nói với tông chủ?

Tên sư đệ kia vẫn không thôi lo lắng.

Thần sắc Mộ Dung Lục Quang không giấu được vẻ phức tạp.

- Đại sư huynh, vạn nhất bởi vì uy lực chúng ta thúc giục ra quá lớn, khiến cho Vương Khả chết ở văn phòng, vậy phải làm sao?

Tên sư đệ kia lần nữa lo lắng hỏi.

Tròng mắt Mộ Dung Lục Quang đảo quanh, sắc mặt biến ảo bất định. Vương Khả sẽ chết? Mộ Dung Lục Quang không để ý Vương Khả sống chết, nhưng, hắn để ý Trần Thiên Nguyên quay đầu truy cứu, đến khi đó phải nên giải thích thế nào?

- Hết thảy mọi chuyện đều là do Mạc điện chủ sắp đặt, xảy ra chuyện gì, Mạc điện chủ chịu trách nhiệm! Chúng ta chỉ cần bắt được Đồng An An!

Cuối cùng Mộ Dung Lục Quang cắn răng nói.

Chúng sư đệ trầm mặc một lúc, song rốt cục vẫn không ai phản bác.

Đông đông đông!

Giữa lúc chúng nhân toàn lực thúc giục Dẫn Đạo Kỳ, cửa bao gian bị gõ vang.

Hoa!

Trương Chính Đạo trực tiếp kéo ra cửa bao gian, lập tức, Vương Khả xuất hiện trước mặt đám người Mộ Dung Lục Quang.

- Vương Khả?

Đám đông bên trong cả kinh kêu lên.

Vương Khả không phải đang ở trong văn phòng tầng đỉnh ư? Sao lại, sao lại . . . ?

Vương Khả nhấp một ngụm nước sinh tố, nghênh ngang bước vào, Trương Chính Đạo ở sau lưng cũng bưng một ly sinh tố, theo sát ngay sau.

Ba!

Hai người cùng lúc đặt ly sinh tố nước dưa hấu xuống bàn.

- Mộ Dung Lục Quang, nói đi, ngươi muốn thế nào?

Vương Khả vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề.

Mộ Dung Lục Quang:

- . . . !

Chúng sư đệ:

- . . . !

- Tâm địa các ngươi đen tối đến mức sinh ra giòi luôn rồi hả? Chính mình không bản sự kiếm tiền, thấy Vương Khả kiếm tiền liền định chiếm đoạt? Các ngươi đừng hòng! Sao không đi nghe ngóng xem xem, đồ đã vào trong miệng Vương Khả rồi, có lúc nào hắn nôn ra không? Phi! Thứ gì đâu!

Trương Chính Đạo vênh váo mắng chửi.

Mộ Dung Lục Quang:

- . . . !

Chúng sư đệ:

- . . . !

- Đại sư huynh, Vương Khả ta không gây chuyện, nhưng cũng không chuyện! Được rồi, nói đi, các ngươi muốn thế nào? Hôm nay, chúng ta giải quyết dứt điểm luôn cho xong!

Vương Khả nghênh ngang ngồi xuống.

Vương Khả ngồi ở đó, trên mặt còn đeo kính râm, nhìn qua càng hiện vẻ khí thế phi phàm.

Mộ Dung Lục Quang há hốc mồm, hỏi:

- Vương Khả, ngươi …. ngươi sao lại ở chỗ này?

-

- Hả? Chúng ta không ở đây thì ở đâu? Các ngươi không biết xấu hổ đến ngăn sinh ý trà sảnh của Vương Khả, còn không cho chúng ta đi vào? Có lời mau nói, có rắm mau thả!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

Mộ Dung Lục Quang không chấp nhặt với Trương Chính Đạo mà dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Khả, hỏi:

- Ngươi, ngươi không ở văn phòng trên tầng đỉnh?

- Ta ở văn phòng trên tầng đỉnh làm gì? Đại sư huynh, ngươi nói chuyện càng lúc càng kỳ quái!

Vương Khả cũng cổ quái nhìn đối phương.

- Không đúng, chẳng phải ngươi đang bị Đồng An An vây bắt ở văng phòng trên tầng đỉnh?

Một tên sư đệ ở gần đó kêu lên.

- Đồng An An? Ngươi nói tên biến thái đóng giả nữ nhân kia?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Ách? Đóng giả nữ nhân? Biến thái?

Mộ Dung Lục Quang sững sờ.

- Đúng, tên đó đúng là biến thái, còn đóng giả mụ mập, chính là nữ lang áo hồng lúc trước không ngừng nhấc tay phát biểu trong đại sảnh, vừa rồi đã bị chúng ta phát hiện, bị tông chủ mang đi rồi!

Trương Chính Đạo nói.

- Đồng An An chính là nữ đạo hữu áo hồng kia? Bị tông chủ mang đi?

Mộ Dung Lục Quang thốt lên kinh ngạc.

- Không sai, tên đó đúng là biến thái, trước kia không nhìn ra, không ngờ dưới bề ngoài thô cuồng mập mạp lại ẩn chứa một trái tim thiếu nữ, rõ ràng là nam nhân, lại cứ thích mặc áo màu hồng phấn, còn đóng giả nữ nhân? Phi, biến thái!

Nói đến đây, Vương Khả không khỏi rùng mình một cái.

- Các ngươi không gạt ta đấy chứ? Đồng An An thật bị tông chủ mang đi?

Mộ Dung Lục Quang vẫn chưa hết cả kinh.

- Đúng rồi, chuyện này ta cần gì phải lừa các ngươi?

Trương Chính Đạo thản nhiên nói.

- Được rồi, không nhắc đến tên biến thái kia nữa, chúng ta nói chuyện ở đây đi. Đại sư huynh, ngươi làm thế có phải hơi quá đáng rồi không, ngăn sinh ý của ta? Ngươi có tin ta đến chỗ sư tôn tố cáo ngươi?

Vương Khả trừng mắt nói.

Nhưng, đám người Mộ Dung Lục Quang lại không nghe vào tiếng nói mang đầy ý vị cảnh cáo của Vương Khả, ngược lại đều nhìn chằm chằm Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ trên bàn trước mặt.

- Đại sư huynh, nếu, nếu Đồng An An không ở trong văn phòng Vương Khả, vậy người đang ở trong văn phòng Vương Khả là ai?

Tên sư đệ cất tiếng vừa nãy cổ quái nói.

Mẹ nó, chúng ta ở đây bận rộn nửa ngày, rốt cục là đang đối phó với ai?

Vương Khả không ở trên đó, Đồng An An cũng không ở trên đó, thế nãy giờ chúng ta vất vả làm cái gì?

- Ngươi nói người đang trong phòng làm việc của ta!

Vương Khả hỏi.

- Ngươi biết?

Đám người Mộ Dung Lục Quang đồng loạt quay đầu nhìn Vương Khả.

- Ta đương nhiên biết, là Trương Ly Nhi!

Vương Khả thản nhiên nói.

Mộ Dung Lục Quang:

- . . . !

Chúng sư đệ:

- . . . !

Trương Ly Nhi?

Mỹ nhân mà Mộ Dung Lục Quang trăm phương ngàn kế muốn có được? Không ngờ bọn hắn vất vả ở đây nãy giờ là đang đối phó với Trương Ly Nhi?

- Vương Khả, ngươi không gạt ta?

Tròng mắt Mộ Dung Lục Quang đỏ ngầu, nhìn về phía Vương Khả gằn giọng hỏi lại.

- Ta lừa ngươi làm gì? Nàng định dụ hoặc ta, ta há có thể đáp ứng? Ta là người đã có bạn gái!

Vương Khả lập tức kiên định nói.

Ông!

Mộ Dung Lục Quang lập tức triệt hồi Dẫn Đạo Kỳ, đình chỉ thúc giục Định Quang Kính trên tầng đỉnh.

Hô!

Tiếp đó hắn chạy vụt ra khỏi trà sảnh.

- Đại sư huynh, chờ ta một chút!"

Đám sư đệ lập tức đuổi theo.

- Này, các ngươi chạy đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa đàm phán cơ mà?!

Vương Khả kêu với theo.

Nhưng đám người kia sớm đã biến mất khỏi tầm mắt Vương Khả.

- Một đám tâm thần, chưa gì đã chạy? Ta còn chưa gọi đến sư tôn chống lưng! Các ngươi đã sợ chạy mất dạng?

Vương Khả nhỏ giọng lẩm nhẩm.

Trương Chính Đạo ở bên quay sang nhìn Vương Khả nói:

- Vương Khả, ngươi đúng thật là không biết xấu hổ, không ngờ lại có thể nói ra được là Trương Ly Nhi dụ hoặc ngươi! Nữ thổ phỉ kia làm sao có thể làm chuyện đó?

Vương Khả lườm nhìn Trương Chính Đạo một cái.

________________________________________

….

Văn phòng tầng đỉnh.

Tùy theo Mộ Dung Lục Quang ở lầu dưới triệt hồi Dẫn Đạo Kỳ, uy lực Định Quang Kính tan biến. Trương Ly Nhi cũng đi ra văn phòng.

- Đại sư tỷ?

Đám sư đệ canh chừng nơi cửa ra vào thốt lên kinh ngạc.

Trong mắt Trương Ly Nhi chất đầy hỏa khí, tựa hồ như muốn rút gân lột da Vương Khả vậy.

- Vương Khả, ngươi nhất định phải chết!

Trương Ly Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngoài cửa, Trương Thần Hư và đệ tử Thiên Lang Tông chính đang giương cung bạt kiếm, mãi đến khi Trương Ly Nhi đi ra cửa, bầu không khí căng thẳng mới hòa hoãn phần nào.

- Trương Ly Nhi? Sao nàng lại ở bên trong?

Đám sư đệ Thiên Lang Tông thốt lên kinh ngạc.

- Tỷ, sao ngươi đi ra? Còn thay đồ? Còn nữa, sao tóc ngươi ướt nhoẹt thế?

Trương Thần Hư cả kinh hỏi.

Không phải ngươi đi gõ ám côn Vương Khả ư? Tạo hình này là thế nào? Sao giống mới vừa tắm rửa đi ra vậy. Ngươi chạy vào trong văn phòng Vương Khả lâu như vậy là để tắm rửa, thay đồ?

Trương Thần Hư hoàn toàn xem không hiểu!

- Ta muốn giết Vương Khả!

Trương Ly Nhi hung hăng nói.

- Vương Khả không ở bên trong? A, tỷ, đám đệ tử Thiên Lang Tông này nói, văn phòng Vương Khả có trận pháp do Định Quang Kính thúc giục, có người đang bị vây khốn bên trong, không lẽ ngươi trúng chiêu?

Trương Thần Hư biến sắc hỏi.

Vốn tưởng rằng Vương Khả đang ở trong văn phòng nên Trương Thần Hư mới không tin lời của đám đệ tử Thiên Lang Tông, nhưng giờ nhìn thái độ của tỷ tỷ, rõ ràng Vương Khả đúng là không ở trong đó, trong văn phòng quả thực có trận pháp.

- Trận pháp? Định Quang Kính?

Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi lại.

Vừa rồi thứ gặp phải ở bên trong đâu chỉ có mỗi Định Quang Kính và trận pháp, đó còn là sỉ nhục lớn lao khó mà gột sạch.

- Đúng rồi, bọn họ nói nãy giờ là do Mộ Dung Lục Quang điều khiển Định Quang Kính ở dưới lầu!

Trương Thần Hư giải thích nói.

- Mộ Dung Lục Quang?

Trương Ly Nhi sững sốt.

Không phải Vương Khả muốn hại ta ư? Giờ sao lại thò đâu ra thêm tên Mộ Dung Lục Quang kia nữa?

Đúng lúc đó, Mộ Dung Lục Quang hớt hải đi đến.

- Ly Nhi, ngươi sao rồi? Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta đang bắt tà ma, không ngờ . . . !

Mộ Dung Lục Quang tiến lại an ủi nói.

Hiểu lầm?

- Hiểu lầm con mẹ ngươi, Mộ Dung Lục Quang, tên vương bát đản, lão nương giết ngươi!

Trương Ly Nhi quát.

Oanh!

Tiếng hét của Trương Ly Nhi rất lớn, lớn đến mức khắp trong cao ốc Thần Vương đâu đâu cũng nghe được tiếng rống của nàng, chúng đệ tử chính đạo nghe được đều không khỏi hiếu kỳ.

Lầu dưới, Vương Khả mới đi ra từ trong sảnh trà, nghe được tiếng hét, bất giác ngước mắt nhìn lên phía tầng đỉnh.

- Thật là, tưởng cao ốc Thần Vương là nhà các ngươi chắc, kêu gào lớn tiếng như vậy, có chút công đức tâm được không? Phải để người ta làm ăn với chứ?

Vương Khả nhíu mày oán giận nói.

- Chính phải chính phải!

Trương Chính Đạo cũng lộ vẻ khinh thường, tán đồng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️