Cao ốc Thần Vương, đại sảnh lầu một!
Vương Khả bịt lấy lỗ mũi chảy máu, nhìn Trương Chính Đạo thần sắc hốt hoảng, cúi đầu ủ rũ đi đến.
- Lỗ mũi ngươi sao thế?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nhìn Vương Khả hỏi.
- À, không có gì, chỉ là thấy chút chuyện không nên thấy thôi!
Vương Khả bịt lấy mũi nói.
- Hả?
- Thần sắc ngươi sao vậy? Cả người co giật, vẻ mặt hốt hoảng?
Vương Khả nghi hoặc hỏi.
- Cũng không cái gì, nghe được mấy thứ không nên nghe!
Trương Chính Đạo có chút buồn bực nói.
- Hả? Thứ không nên nghe? Không phải ngươi đi bán bảo hiểm ư? Sao lại thành thế này?
Vương Khả càng thêm khó hiểu.
- Đừng nói nữa!
Mặt mũi Trương Chính Đạo đầy vẻ chán chường.
- Làm sao? Không bán được? Ngươi đừng tìm đám chỉ mua một phần bảo hiểm, phải tìm khách vip! Bọn hắn có tiền, không để ý một phần này hai phần, chỉ cần bọn hắn vui vẻ, tiền xài ra như nước đều không nhíu mày lấy một lần!
Vương Khả khuyên nhủ.
Trương Chính Đạo liếc nhìn Vương Khả, thần tình đắng chát nói:
- Trong đám có tiền cũng có người xấu!
- Ý gì?
Vương Khả hỏi.
- Thì là nữ lang áo hồng kia, ngươi có nhớ nàng không?
Trương Chính Đạo lộ vẻ nghĩ lại mà vẫn sợ.
- Nhớ! Làm sao?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
- Nàng, nàng không ngờ. . ., nàng lại là một tên biến thái, vừa nãy còn muốn để ta . . ., hừ, may mà ta thủ thân như ngọc, chạy được nhanh!
Trương Chính Đạo vẫn chưa thôi kinh hãi.
Vương Khả thoáng sửng sốt. Thủ thân như ngọc?
Ta vì U Nguyệt thủ thân như ngọc thì cũng thôi, làm sao ngươi cũng thủ thân như ngọc? Chuyện gì vậy?
- Ta chạy rồi, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ, tìm đến mười tên mãnh nam cường tráng cùng vào trong phòng, ngươi không biết, ta ở ngoài cửa vẫn có thể nghe được, khó nghe lắm . . . !
Trương Chính Đạo kinh thán.
- Ngươi đứng ngoài cửa nghe lén? Chẳng lẽ ngươi đố kỵ? Vẻ mặt này! Bên trong rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đố kỵ cái rắm!
Trương Chính Đạo mắng.
- Hả? Nói lại ta nghe . . . !
Vương Khả lập tức hứng thú.
Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả một cái, nét mặt thoáng co quắp, nhưng mà, chuyện này giấu ở trong lòng cũng khó chịu, thế là rốt cục hắn nhịn không được, kể lại một lần những gì nghe được cho Vương Khả.
Nghe xong Trương Chính Đạo thuật lại, nét mặt Vương Khả cũng không khỏi co quắp.
- Ngươi không bịa chuyện với ta đấy chứ?
Vương Khả cổ quái nói.
- Ta có thể thề với trời, không tin, ngươi đi theo ta, đứng ngoài tự thân nghe thử là biết!
Trương Chính Đạo lập tức gấp.
- Đừng, ta tin tưởng ngươi, rốt cuộc, lấy chuyện này gạt ta, đối với ngươi cũng chẳng lợi lộc gì, hơn nữa, với độ dày da mặt của ngươi, chuyện có thể kích thích được ngươi chắc cũng không nhiều!
Vương Khả lắc đầu.
- Thói đời ngày sau, ta thực sự không nghĩ tới, bây giờ đạo đức của danh môn chính phái Thập Vạn Đại Sơn lại rơi thấp đến mức này! Khó nghe, khó nghe!
Trương Chính Đạo cảm thán.
- Đánh rắm, thần tình kia của ngươi rõ ràng là ăn không được bồ đào nói bồ đào chua!"
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Ngươi nói cái gì?
Trương Chính Đạo lập tức gấp.
- Ngươi muốn đi vào nhìn tận mắt xem xem, lại không có gan, đúng không? Ngươi ảo não vì mình không cách nào đi vào thấy tận mắt mới là thật, cho nên mới ủ rũ chán chường, đừng tưởng là ta không biết, khẩu vị Trương Chính Đạo ngươi tuyệt đối nặng hơn cả đám người bên trong!
Vương Khả châm biếm nói.
- Ngươi . . . !
Trương Chính Đạo trừng mắt gắt gỏng.
- Chẳng qua, nghe ngươi kể chuyện, chậc chậc, khẩu vị đúng là nặng thật, ta cũng tính là được mở mang kiến thức!
Vương Khả cảm thán nói.
- Làm sao? Ngươi cũng muốn vào xem?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ngươi xem, ngươi thừa nhận rồi, ngươi dùng “cũng ! Tiểu tử ngươi không thành thật!
Vương Khả lập tức nói.
Mặt Trương Chính Đạo đen lại như đáy nồi:
- . . . !
- Chẳng qua, quy củ cao ốc Thần Vương thế nào, chẳng lẽ ngươi không thấy?
Vương Khả nhướng mày.
- Quy củ gì?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi mù hay đui? Trong đại đường viết rành rành mười chữ lớn thế kia!
Vương Khả chỉ lên hàng chữ lớn cách đó không xa, nói.
- Cự tuyệt nội dung độc hại, phát huy năng lượng tích cực?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Không sai, công ty Thần Vương này của ta mới vừa thành lập, lại đã có người tới phá hoại quy củ, không được, nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước, bằng không sau này ai cũng có thể đến cao ốc Thần Vương làm càn!
Vương Khả nghiêm mặt nói.
- Ngươi có ý gì?
Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.
- Bắt bọn hắn lại, đồng thời đưa ra làm gương, để tất cả mọi người biết được, ở trong cao ốc Thần Vương này của ta, không được làm loại giao dịch sắc tình kia!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ý ngươi là, gọi theo một đám người, cùng đi nhìn náo nhiệt trong phòng nữ lang áo hồng?
Trương Chính Đạo tròn mắt kinh ngạc nói.
- Làm sao? Không được?
Vương Khả trầm mặt xuống, hỏi lại nói.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
- Được thì cũng được, chỉ là, nữ lang áo hồng kia không phải đèn cạn dầu, đến lúc đó nàng nổi giận, dỡ đi cao ốc Thần Vương này của ngươi thì phải làm sao?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Dỡ đi? Thế nên chúng ta phải tìm một người thực lực cường đại đi cùng!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Thực lực cường đại? À, ngươi xem, vừa khéo có người thích hợp ngay lối vào đại sảnh, hay là, ngươi gọi hắn cùng theo?
Trương Chính Đạo chỉ tới một thân ảnh ở lối vào đại sảnh nói.
Vương Khả quay đầu nhìn lại, thấy là Trần Thiên Nguyên đang rảo bước đi đến.
- Sư tôn?
Vương Khả thốt lên ngạc nhiên.
- Vương Khả, ngươi cũng ở đây, ta còn đang lo lắng! Ngươi không việc gì là tốt rồi!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Sư tôn lo lắng ta xảy ra chuyện? Chuyện gì mới được?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
- Mạc điện chủ mượn Định Quang Kính của ta, nói muốn dùng để đối phó Đồng An An! Lúc cho mượn ta vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà, vừa nãy vi sư cảm ứng được Định Quang Kính bị khởi động, hơn nữa còn là ở ngay trong cao ốc Thần Vương này, thế nên mới lo lắng cho an nguy của ngươi, đến đây xem xem tình hình thế nào!
Trần Thiên Nguyên giải thích nói.
- Tạ sư tôn quan tâm!
Vương Khả cảm kích thi lễ.
Mặc dù trước đó Trần Thiên Nguyên cảm thấy rất mất mặt, mắng chửi Vương Khả là nghiệt đồ, nhưng thực tâm vẫn rất quan tâm tới tên đồ đệ này, vừa có nguy hiểm liền đến xem tình hình, Vương Khả tự nhiên cảm kích không thôi.
- Tông chủ, ngươi tới khéo quá, chúng ta chính đang cần người hỗ trợ!
Trương Chính Đạo ở bên lập tức nói.
- Trương Chính Đạo, im mồm!
Vương Khả trừng mắt ngắt lời.
Ngươi có ý gì? Còn muốn gọi sư tôn ta đến xem? Cảnh tượng dơ bẩn như vậy, chúng ta coi như xem trò vui là được rồi, gọi sư tôn đi theo, còn ra thể thống gì, hắn không đánh chết ta mới là lạ.
- Hả? Tìm ta hỗ trợ?
Trần Thiên Nguyên nghi hoặc nói.
- Không có gì!
Vương Khả lập tức lấp liếm.
- Có người gây chuyện ở cao ốc Thần Vương, ta và Vương Khả đều không giải quyết được, muốn tìm người hỗ trợ!
Trương Chính Đạo cắm lời.
- Có người gây chuyện ở cao ốc Thần Vương? Là ai?
Trần Thiên Nguyên sầm mặt xuống.
Mặc dù Trần Thiên Nguyên rất không thuận mắt đối với hành vi trước đây của Vương Khả, nhưng, đồ đệ mình mở tiệm, hắn không quan tâm sao được? Giờ có người đến gây sự, còn là đang trong lúc mình tọa trấn chỗ này, thế chẳng phải không nể mặt hắn?
- Sư tôn, không có gì đâu, đệ tử sẽ tự thân nghĩ cách đi giải quyết!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
- Ngươi đánh thắng được họn họ không?
Trương Chính Đạo tỏ vẻ không đáng, nói.
- Trương Chính Đạo, đừng nói nữa, chuyện này ta sẽ tự thân giải quyết, sư tôn ta ngày ngày bận rộn bao nhiêu sự vụ trong tông cần phải xử lý, sao có thể phí công vì chút việc nhỏ này của ta?
Vương Khả lập tức trách mắng.
- Không sao, hôm nay vừa khéo vi sư cũng đang dịp thanh nhàn, dẫn đường đi, vi sư giúp ngươi nhìn xem, rốt cuộc là ai dám gây sự ở chỗ này!
Trần Thiên Nguyên lại trầm giọng nói.
Vương Khả:
- . . . !
Sư tôn đã khăng khăng cố chấp như thế, hắn còn biết làm sao?
- Tông chủ, khả năng có chút cảnh tượng ngươi không chịu được!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ha ha, yêu ma quỷ quái gì ta đều gặp qua, còn có cảnh tượng nào mà không chịu được? Mau dẫn đường!
Trần Thiên Nguyên thúc giục.
- Được rồi, đi theo ta!
Trương Chính Đạo hưng phấn nói.
Vương Khả nhìn bộ dạng hưng phấn của Trương Chính Đạo, trong lòng lập tức hiểu ra, tên hỗn đản Trương Chính Đạo này cố ý.
Trương Chính Đạo khẩu vị nặng, rất muốn nhìn xem nhưng lại không dám, giờ Trần Thiên Nguyên đi đến, tự nhiên là muốn kéo Trần Thiên Nguyên đi nhìn náo nhiệt, vạn nhất xảy ra chuyện liền có thể trốn ở sau lưng Trần Thiên Nguyên. Sư tôn bị hắn lừa vào tròng?
- Sư tôn, hay là, hay là thôi đi. Thật đấy, cảnh tượng thực sự rất khó nhìn!
Vương Khả lập tức kéo lại Trần Thiên Nguyên.
- Dẫn đường!
Trần Thiên Nguyên quát khẽ.
Uy nghiêm sư tôn nặng lắm, Vương Khả cũng hết cách.
Trương Chính Đạo hưng phấn đi trước dẫn đường, rất nhanh, ba người đã tới trước cửa phòng Đồng An An.
- A, chịu không được!
- Nhanh dùng thêm chút sức!
- Tê quá!
- Các ngươi chưa ăn cơm à? Nhanh dùng ra toàn lực!
. ..
. ..
. ..
Tiếng động vọng ra từ bên trong vẫn cứ kịch liệt như thế.
Thần tình Trương Chính Đạo hưng phấn không thôi, Vương Khả lại có chút sửng sốt, nhớ đến miêu tả đậm mùi sắc dục của Trương Chính Đạo lúc trước, trong đầu lập tức mường tượng ra cảnh tượng ở bên trong.
- Sư tôn, hay là, hay là thôi đi!
Vương Khả lập tức cố níu giữ Trần Thiên Nguyên.
Oanh!
Trần Thiên Nguyên vung cước đá văng cửa phòng.
Trương Chính Đạo đi đầu nhảy vào, hưng phấn muốn nhìn xem hình ảnh kích thích bên trong. Nhưng đợi khi thấy rồi, nét mặt Trương Chính Đạo lại chợt cứng lại.
Bởi vì, mười một người bên trong ai nấy đều quần áo chỉnh tề, làm gì có cảnh như hắn vẫn nghĩ.
Vương Khả thẹn ngượng khẽ tách kẽ ngón tay để hé mắt nhìn xem, lại chỉ thấy bên trong là một mảnh lang tạ, giường lớn đổ sập, bốn phía hồ quang điện bắn tung, mười một người ai nấy lăm lăm một cây pháp bảo roi dài lấp lánh dòng điện, chính đang thúc giục tuôn vào trong ống nước ở phòng vệ sinh.
Làm gì có hình ảnh như Trương Chính Đạo từng miêu tả?
Vương Khả tròn mắt quát lên:
- Các ngươi, các ngươi đang thông ống thoát nước? Bồn cầu hỏng rồi à?
Không phải Trương Chính Đạo nói bọn hắn đang làm chuyện khó coi ư? Khó coi chỗ nào? Đám này ai nấy đều bình thường mà?
Còn nữa, nếu đường ống nước bị tắc, các ngươi có thể tìm nhân viên cao ốc phản ánh, chứ khác hàng như các ngươi cần gì động tay động chân đi thông đường ống?
Mười tên đầu hói, ai nấy đều khí thế ngất trời?
Bọn hắn đang làm gì? Không ngại khó, không sợ bẩn? Không làm phiền nhân viên cao ốc, đích thân vén tay áo lên thông ống thoát nước? Mẹ nó, đây là thanh niên năm tốt, phải khen thưởng!
- Trương Chính Đạo, ngươi dám gạt ta?
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo ngay sát bên cạnh.
- Ta, ta, ta, bọn họ không phải đang . . . !
Trương Chính Đạo cũng sửng sốt.
Các ngươi đều mặc quần áo chỉnh tề, sao lại kêu hét hăng say vậy? Làm ta hiểu lầm? Tại sao?
Vương Khả hung hăng trừng nhìn Trương Chính Đạo, mẹ nó, khẩu vị ngươi rốt cục nặng cỡ nào? Người ta chỉ thông ống thoát nước mà thôi, không ngờ ngươi lại có thể dơ bẩn đến mức liên tưởng tới cảnh kia?
Cũng khó trách Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo, then chốt là nữ lang áo hồng vẫn đang đội mũ, mười tên đầu hói lại đều là khuôn mặt xa lạ, ai có thể nghĩ tới bọn họ là tà ma?
Nháy mắt khi cửa bị đá văng, mười một người bên trong cũng không khỏi giật mình, lập tức dừng lại động tác trên tay, đồng loạt ngoái đầu nhìn ra.
Trần Thiên Nguyên? Tông chủ Thiên Lang Tông, đại lão Nguyên Anh Cảnh?
Còn nữa, không phải Vương Khả đang bị chúng ta trói trong văn phòng ư? Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Là Trần Thiên Nguyên cứu hắn?
Mười một người đều không dám thở mạnh. Đồng An An đàn chủ, chẳng phải ngươi nói ở đây rất an toàn ư? Lần hành động này vạn vô nhất thất ư? Sao tông chủ Thiên Lang Tông lại tới đây? Giờ phải làm sao? Giờ phải làm sao
- Chúng ta lộ rồi? Đi đứt, đi đứt cả đám!
Mười một người không khỏi hoảng loạn.
Trần Thiên Nguyên cũng nghi hoặc không thôi.
Vương Khả đang tính tiếp tục quở trách Trương Chính Đạo, nhưng quét mắt nhìn tới ống nước, lập tức nhướng mày nói:
- Không đúng, các ngươi muốn thông ống thoát nước thì phải đi chọc ống truyền nước chứ, đó là ống tiếp nước, các ngươi chọc cái gì?
Câu chất vấn này của Vương Khả vốn cũng không có gì, rốt cuộc, một đám đệ tử tiên môn, làm sao biết rõ được cấu tạo cao ốc? Tính sai ống nước lên xuống là điều rất bình thường.
Nhưng, câu hỏi của Vương Khả lại hệt như chiếc kéo cắt đứt sợi thần kinh đang treo lơ lửng trong đầu chúng tà ma.
- Bại lộ, đi mau!
- Mau trốn!
- Hỏng rồi!
Mười một người kinh hô gần như đồng thời, sau đó lập tức quay đầu phóng tới bên cửa sổ, định phá cửa đào thoát ra ngoài.
Vương Khả, Trương Chính Đạo tưởng là mình hiểu lầm, không tiện truy cứu, nhưng Trần Thiên Nguyên thì khác. Trần Thiên Nguyên còn chưa làm rõ tình hình, tự nhiên vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.
Thấy mười một người kia định chạy, Trần Thiên Nguyên tức thì hóa thành một đạo quang mang xông vào trong phòng.
Oanh, oanh, oanh, oanh . . . !
Hoàn cảnh hẹp hòi, Trần Thiên Nguyên lại đến có chuẩn bị, ra tay cực thần tốc, đám người Đồng An An thì đều kinh hoảng chạy trốn, làm sao mà thoát cho được? Sau một loạt tiếng rền vang, toàn bộ đều bị khống chế, cố định không cách nào nhúc nhích, ngã nhào ở trên sàn.
- Sư tôn, khả năng …. khả năng đây là hiểu lầm!
Vương Khả định đứng ra giải thích.
Đám này chính là khách vip, Trương Chính Đạo phạm sai, giờ lại đánh bọn họ, không khéo sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của hắn.
Vương Khả muốn bước lên khuyên can, nhưng đã muộn, Trần Thiên Nguyên vén lên mũ trùm đầu của nữ lang áo hồng.
- Đồng An An?
Trần Thiên Nguyên thốt lên kinh ngạc.
- Ách?
Vương Khả sững sốt.
- Ọc!
Đồng An An phun ra chiếc răng bị Trần Thiên Nguyên đánh gãy.
- Vương Khả, xem như ngươi lợi hại, hừ, chúng ta ngụy trang bí ẩn như thế mà vẫn bị ngươi phát hiện? Hừ, khó trách đường chủ nhất định phải giết ngươi!
Đồng An An hung hăng nhìn về phía Vương Khả.
Mười tên đầu trọc bị Trần Thiên Nguyên khống chế ở bên lại đều lộ vẻ chán nản.
- Đàn chủ, Vương Khả khó chơi hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!
Một tên đầu trọc tuyệt vọng nói.
- Ta hận! Vừa rồi, ta nên toàn lực thúc giục Thiểm Điện thần tiên, không, phải là liều mạng thúc giục mới đúng!
Lại một tên đầu trọc giọng căm hận nói.
Lúc đám đầu trọc còn đang căm hận tiếc nuối, Trần Thiên Nguyên đã tiến vào phòng vệ sinh, vung tay rút ra mười một cây Thiểm Điện thần tiên.
- Đây là … pháp bảo của đường chủ số ba Ma giáo, Thiểm Điện thần tiên?
Trần Thiên Nguyên kinh ngạc thốt lên.
- Sư tôn, đây là . . . !
Vương Khả không khỏi choáng váng.
Chuyện gì thế này? Ta chỉ đang tảo hoàng (càn quét tệ nạn) mà thôi, sao lại thành bắt tóm tà ma?
- Vương Khả, lần này ngươi lập đại công, rất không sai, mấy người Mạc điện chủ tìm kiếm ròng rã suốt chín tháng mà vẫn không thấy được Đồng An An, giờ lại bị ngươi tìm ra, tốt lắm. Yên tâm, công lao của ngươi, ai cũng không khả năng tham ô, Thiểm Điện thần tiên này tính là chiến lợi phẩm! Cho ngươi!
Trần Thiên Nguyên vứt Thiểm Điện thần tiên cho Vương Khả.
Vương Khả:
- . . . !
- Tạ sư tôn!
Vương Khả cổ quái gật đầu.
Tảo hoàng (càn quét tệ nạn) cũng có thể vét được pháp bảo?
- Đúng rồi, Thiểm Điện thần tiên được tôi luyện từ lôi điện, lượng lôi quang bên trong cực lớn, cần được chứa bằng vật dụng đặc thù!
Trần Thiên Nguyên giải thích nói.
Từ bên cạnh, Trương Chính Đạo lấy ra chiếc rương mà lúc trước hắn từng hiểu lầm:
- Chắc là chứa bằng chiếc rương này?
- Đúng rồi!
Trần Thiên Nguyên vươn tay tiếp lấy, kiểm tra một lát sau đó xác nhận nói.
Đặt Thiểm Điện thần tiên vào trong rương, sau đó đưa cho Vương Khả.
Vương Khả tiếp lấy chiếc rương, sắc mặt không giấu được vẻ cổ quái.
- Vương Khả, lần này bắt được tà ma, ta cũng có công, chiếc rương này . . . !
Trương Chính Đạo nhìn mà không khỏi thèm thuồng, kháng nghị nói.
Vương Khả lập tức thu rương vào trong vòng tay trữ vật, trừng mắt nhìn sang:
- Lát nữa sẽ tính sổ với ngươi sau, hừ!
- Liên quan gì đến ta, là bọn hắn phát ra tiếng khiến ta hiểu lầm, ta hoàn toàn trong sạch, ta rất đơn thuần!
Trương Chính Đạo lập tức biện bạch.
Vương Khả mặc kệ hắn, Trần Thiên Nguyên ở hắn lại cầm ra một sợi dây thừng, trói buộc đám tà ma, ném ra ngoài gian phòng.
- Vi sư trước dẫn đám tà ma này về Tây Lang Điện! Vương Khả, nếu còn có tà ma, nhớ gọi đệ tử Thiên Lang Tông tới bắt! Cứ nói đây là lệnh của ta!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Vương Khả gật đầu.
- Vương Khả, ta sẽ không bỏ qua ngươi, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Đồng An An hướng về phía Vương Khả gầm to.
Nhưng mà, hắn vừa mới hô lên hai tiếng đã bị Trần Thiên Nguyên áp giải mang đi.
Bỏ lại một phòng lang tạ.
- Trương Chính Đạo, cảnh khó vào được mắt của ngươi đâu?
Vương Khả quay sang trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Ta . . . ! Trước đó . . . !
Lúc này Trương Chính Đạo quả thực không biết nên giải thích thế nào.
Rõ ràng ta nghe được không phải vậy! Sao đến lúc mở cửa lại thành thế này? Một đám tà ma thông ống nước mà thôi, sao lại phát ra nhiều thanh âm biến thái vậy được? Ta trong sạch!